Đã là giữa hạ, năm nay gặp đại hạn không mưa, trời và đất đều đặc biệt oi bức. Trấn băng trong cung theo quy củ phát băng về từng viện, Nguyệt phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái, cung nhân quản trấn băng cũng không dám chậm trễ. Những bồn băng được xếp đầy điện, tuy không được tính là mát lạnh, nhưng cảm giác đúng dễ chịu hơn nhiều.
Khánh Nhiễm cùng Tứ lang một trước một sau theo Nguyệt phi ra khỏi tẩm điện, vừa bước tới cửa thì một cỗ sóng nhiệt đã đánh ụp tới. Tứ lang bĩu môi, xoay người chạy vào chỗ mới đứng lúc nãy, đưa tay sờ vào khối băng, lụm vài mẩu nhỏ.
“Thực quái đản, trời không có một giọt mưa, nóng quá đi mà. Ta ở lại đây một lát cho thoải mái, Thanh muội cũng mau mau tới đây đi.”
Khánh Nhiễm quay đầu nhìn hắn liếc mắt, cũng không nói nhiều, lắc đầu ra khỏi đại điện. Không khí oi bức bao trùm cả thân thể nàng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía những dãy ngói lưu ly, ánh sáng mặt trời chiếu rọi loá mắt, nàng khẽ nhếch khoé môi.
Chỉ vừa đây thôi, nàng cùng Tứ lang đã tiến cung được hơn hai tháng, tuy nàng không có cơ hội xuống tay với Chiến Anh Đế, nhưng cũng không phải là không thu hoạch gì. Ít nhất nàng đối với hoàng cung này đã biết nhiều về cách bày binh bố trí, đối với Chiến Anh Đế kia coi như cũng có chút nhận thức. Trong hai tháng này, nàng và Tứ lang được Nguyệt phi vô cùng sủng ái, nếu như đột ngột biến mất khỏi cung chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nghĩ đến vấn đề này, Nguyệt phi đã đưa ra một quyết định giúp họ quang minh chính đại rời khỏi cung.
Hôm nay cũng như thường lệ, Khánh Nhiễm và Tứ lang được triệu đến tẩm cung nói chuyện phiếm với nương nương, nhưng đang nói chuyện vui cười, Nguyệt phi đột ngột ôm chầm lấy hai người khóc lóc thảm thiết, khiến cung nữ cùng thái giám Nguyệt Cầm cung kinh hãi, phải hớt hải chạy đi thỉnh Hoàng thượng đến xem xét. Chiến Anh Đế đến an ủi hết lời một hồi, Nguyệt phi mới nghẹn ngào ngừng nước mắt, lúc được hỏi ra, mới biết nguyên lai là một chuyện đại hỉ.
Thì ra hai đứa nhỏ Nhạn thành được vô vàn sủng ái này, chính là biểu đệ cùng biểu muội, con bên nhà dì họ là em gái nuôi của anh họ của cha Nguyệt phi (=.=) hai huynh muội đã thất lạc nhiều năm, trong lúc nhất thời, Nguyệt Cầm cung lại được một phen lộn xộn, trên dưới đến chúc mừng, hân hoan, quả thật là tình thế đảo ngược trong nháy mắt.
Nếu hai người đã là họ hàng của Nguyệt phi, thì tất nhiên làm cung nữ cùng thái giám sẽ không được , Hoàng Thượng hỏi qua ý kiến Nguyệt phi thế nào, nương nương cũng liền khóc lóc cầu xin, nói mình đã xa quê hương quá lâu, sao có thể làm cho biểu đệ cùng biểu muội chịu nổi khổ nhớ nhà? Nàng khẩn cầu Hoàng Thượng cho phép đưa hai người về lại Nhạn thành, loại việc nhỏ này, Chiến Anh Đế tất nhiên đồng ý.
Sau đó mọi chuyện liền được sắp xếp đâu vào đấy, bốn ngày nữa thì Tứ lang cùng Khánh Nhiễm sẽ được đưa ra khỏi cung. Khánh Nhiễm nhớ lại hai tháng qua, chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng , còn chưa kịp tỉnh mộng đã phải rời đi.
Nghĩ đến những lần Chiến Anh Đế gần ngay trước mắt, chính mình lại vô lực vì người nhà rửa hận, nàng cảm thấy không cam lòng. Nhưng năng lực của nàng không đủ, nàng biết phải làm sao đây? Tài cán không bằng người, nàng chỉ có thể ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ mà thôi.
Bên tai vang lên tiếng vui cười, Khánh Nhiễm không cần quay đầu cũng biết đó là ai, nàng không dám ở lại nghĩ nhiều, chỉ cắm đầu lật đật chạy đi.
Tứ lang nhoáng lên một cái đã chắn trước người Khánh Nhiễm, lúc nàng đang ngơ ngác, hắn đã mau lẹ bỏ một khối băng vụn vào lòng bàn tay nàng.
Cảm giác mát lạnh truyền đến, bao nhiêu oi bức khó chịu đều bị xua tan, Khánh Nhiễm nhíu mày nhìn hắn. Tứ lang thấy nàng nhìn lên thì cười khẽ lấy lòng, đem bàn tay lạnh lẽo chụp lên hai gò má Khánh Nhiễm, rất dễ chịu, cảm giác nhẹ nhàng tươi mát, Khánh Nhiễm vốn muốn tránh đi, nhưng lại có chút lưu luyến bàn tay mát lạnh của hắn, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ.
“Thanh muội, mặt của ngươi đều bị nắng chiếu tới ửng đỏ rồi, ta giúp ngươi mát mát này.” Tứ lang nở nụ cười cong cong, hân hoan nói với Khánh Nhiễm.
Mấy ngày nay, hai người càng ngày càng quen biết, Tứ lang cũng càng ngày càng làm nhiều chuyện mờ ám, hoặc là nắm tay, hoặc là ôm nàng một chút, hoặc là nhéo nhéo mặt nàng rồi cười hì hì. Khánh Nhiễm chỉ coi hắn là một đứa nhỏ, mấy lần đầu còn né tránh, bây giờ thì mệt mỏi tới cam chịu, không thèm phản ứng nữa.
Nghe hắn nói vậy, Khánh Nhiễm chỉ khẽ nhíu mày, nàng liếc qua hắn một chút, rồi lại chuyển mắt nhìn về tầng ngói lưu ly vàng óng . Chỉ còn bốn ngày nữa là xuất cung, vậy thì những việc dự định cũng nên thực hiện rồi , đêm nay, nàng nhất định phải làm cho Hoàng cung không được yên ổn.
“Thanh muội, muội đang tính kế ai đó? Chậc chậc. . . Xem ánh mắt lạnh như băng này, ha ha nhưng mà rất đẹp, như vậy Tứ lang càng thích.”
Tứ lang bưng hai má đỏ đỏ của nàng lên, cảm thấy hô hấp của hắn đã phun lên chóp mũi, Khánh Nhiễm chợt lấy lại tinh thần , hung hăng trừng mắt với hắn, nàng vung tay phất hai bàn tay đang đặt trên má mình ra, lách người đi nhanh về phía trước.
“Ta là rắn rết, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện tính kế người khác, ngươi tốt nhất cách ta xa một chút, đỡ phải bị ta tính kế.”
Tứ lang vui cười đuổi theo, quấn quít lấy Khánh Nhiễm:“ Được Thanh muội tính kế chính là vinh hạnh của Tứ lang, ha ha.”
Khánh Nhiễm dừng cước bộ, đột nhiên nàng quay đầu, nở nụ cười với hắn, nụ cười tươi tắn như hoa dưới ánh mặt trời rơi vào đáy mắt Tứ lang, sáng chói thu vào mắt hắn thành hai đốm lửa, Tứ lang chưa từng thấy nàng cười như vậy bao giờ, nhất thời si ngốc đứng yên tại chỗ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khánh Nhiễm một tay bắt lấy áo Tứ lang, tay kia giơ lên, đem những vụn băng hắn vừa đưa cho nàng bỏ vào lưng áo hắn.
Trên người oi bức tiếp xúc với hàn khí của băng đá, lạnh cùng nóng lần lượt thay đổi, Tứ lang a a kêu lên, co giựt đành đạch như con giun đất.
Khánh Nhiễm cười cười đùa cợt, cất bước chạy nhanh về hướng hành lang, nghe tiếng thét chói tai phía sau vang lên, bên môi bất giác nở một nụ cười vui vẻ.
“Thanh muội, không nghĩ tới ngươi cười lại dễ thương như vậy, ca ca rất là vui sướng.”
Khánh Nhiễm hơi khựng chân một chút, sau đó dậm chân, cắm đầu chạy nhanh, biến mất trong hành lang gấp khúc. Tứ lang cười hắc hắc, thân ảnh hắn loé lên, phóng đến cột đình son đỏ trên hành lang, đem lưng chà vào mặt trụ, băng trên lưng tan ra truyền đến cảm giác mát lạnh, hắn thoải mái cười.
“Thật là dễ chịu.”
. .
Màn đêm buông xuống, trong một góc của Nguyệt Cầm cung.
Khánh Nhiễm đang ngồi ở một nơi khuất ánh sáng, tay chân bận rộn, nàng khẽ ngước nhìn bầu trời đêm phía chân trời. Ánh lửa trong tay nàng chợt loé, đem uấn mục hương đốt lên, hương khí chậm rãi nồng đậm. Nàng ngồi xổm trong góc tối lẳng lặng chờ, không bao lâu sau, một tiếng vang khẽ truyền đến, khoé môi bất giác mỉm cười.
“Đến đây. . .”
Quả nhiên, tiếng phành phạch càng ngày càng gần, một lát đã có một đám chim chóc từ chân trời bay đến, đến nơi đặt uấn mục hương chậm rãi hạ xuống.
Mắt thấy chim chóc càng tụ càng nhiều, Khánh Nhiễm đánh giá một chút liền rón rén thò người, tiến đến từng bước, bàn tay nàng đang đặt trên tảng đá, đột ngột vươn ra. Một cái lồng sắt cực lớn từ trên trời giáng xuống, đám chim chóc bị kinh sợ rào rào bay lên, trong trời đêm yên tĩnh nhất thời vang vọng không ngớt.
Khánh Nhiễm nhìn vào lồng, thấy bắt được không ít thì cười đắc ý, nàng lấy một miếng vải to gói cái lồng lại. Cột thành một túi lớn, dùng dây thừng buột miệng, chỉ chừa ra một lổ nhỏ, thu thập đầy đủ vật dụng, nàng liền nhẹ nhàng bay vút vào cung các.
Nàng đã tìm hiểu kĩ các giờ canh gác của Nguyệt Cầm cung, linh hoạt tránh né thái giám gác đêm, không bao lâu, nàng đã trở về tiểu viện của mình. Chăm đèn, từ dưới giường lôi ra một bọc nặng, đổ ra là một đống bạch quả (*) , mỗi hạt đều đã cột sẵn chỉ đỏ, nàng thò tay vào túi lớn lôi ra một con chim nhỏ, cột chặt một hạt bạch quả vào chân nó, nhét trở lại rồi lại tiếp tục với những con khác.
(*)Trong nguyên tác gọi là “hạnh hạt”, có nghĩa là hạt của cây hạnh, đây là một giống mơ xuất phát từ Châu Âu cổ xưa, hạt của cây ngân hạnh thường gọi là bạch quả. Tuy nhiên chữ “bạch quả” này không giống “cây bạch quả”, đây là từ để chỉ quả của cây ngân hạnh. Giống cây này có tên khoa học là prunus armeniaca.
Đến khi bạch quả đã dùng hết, chim chóc vẫn còn thừa, nàng khẽ nhìn qua sa lậu ( đồng hồ cát) , đứng dậy nắm túi to bước ra khỏi phòng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh, ánh mắt không khỏi âm trầm.
Đêm không trăng, sương mù vờn nhẹ trong không khí, bóng tối nặng nề bao trùm lấy hết thảy .
Nàng cúi đầu ngồi xổm xuống, vừa cười vửa mở túi ra, nhẹ nhàng tung lên, chim chóc liền vẫy cánh bay vút đi. Cánh chim nối liền thành một mảnh dài cắt ngang bầu trời, chuyển cánh bay ngược về hướng trời đông, giống như một đám mây đen sắp nuốt chửng lấy Kiền Viên điện.
“Hắc hắc, Thanh muội đang làm gì vậy? Tứ lang xem xét nửa ngày mà vẫn không hiểu được.”
Tiếng cười từ đỉnh đầu truyền đến, Khánh Nhiễm cũng không ngước lên nhìn, chỉ ung dung bước về phòng. Tứ lang từ nóc nhà nhảy xuống, thấy nàng sắp khép cửa thì lách tới chen chân vào.
Khi nãy, Khánh Nhiễm vừa vào phòng đã biết có sự hiện diện của hắn, nhưng mà chỉ tỏ ra mặc kệ, nay thấy hắn chen vào phòng cũng tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm. Uống được hai chén nước, thấy Tứ lang vẫn đang mở to mắt nhìn mình tò mò, Khánh Nhiễm liền trừng mắt với hắn lạnh lùng nói
“Ta muốn nghỉ ngơi .”
Tứ lang không để ý, phủi mông ngồi xuống ghế:“Thanh muội ngủ đi, Tứ lang canh cho ngươi ngủ.”
Khánh Nhiễm thấy hắn lười biếng, trong lòng nàng cũng đang có suy nghĩ nên không thèm so đo, nàng bước nhẹ trèo lên giường, nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi.
Tứ lang biết nàng có tâm sự, tuy tò mò nhưng cũng không nói nhiều nữa, hắn tự rót cho mình một chén nước, bước đến giá sách, tìm đại một quyển, yên lặng ngồi xem.
Đang muốn lật trang, bên ngoài đột ngột truyền đến những tiếng kinh hô, một tiếng, hai tiếng, ngày càng lớn, Khánh Nhiễm mở bừng mắt, trên mặt bắt đầu có biến chuyển.
Tứ lang cũng cả kinh, hắn tập trung lắng nghe những động tĩnh bên ngoài, ồn ào náo động đúng là từ phương hướng lúc nãy truyền đến.
Chỉ trong chốc lát, Nguyệt Cầm cung cũng náo loạn cả lên, từng trận ầm ĩ nghiêng ngã lảo đảo, ngoài phòng dồn dập tiếng bước chân của cung nhân.
“Mau lấy nước, mau lấy nước! Cháy rồi, Kiền Viên điện cháy lớn rồi!”