Gương mặt này nếu không dùng dược tẩy sẽ càng loạn thêm, chỉ đành để nguyên như vậy. Nhưng thế này cũng rất tốt, nếu có truy binh đuổi đến đây, nàng chỉ cần dùng gương mặt này doạ bọn họ sợ chạy chết khiếp là được.
Khánh Nhiễm nghĩ như vậy, khẽ nhíu mày cười, khuôn mặt trong gương đồng cũng cười theo, tối đen như mực, trông rất quỷ dị. Nàng ớn lạnh rùng mình một cái, khẽ đứng dậy tựa mình vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ mơ hồ thấy được những dãy hành lang uốn lượn nối sát nhau, nước trong bờ hồ phía trước xanh ngắt, đình viện tĩnh mịch, không biết ánh trăng đã ẩn nấp trong làn mây từ khi nào, cô đơn giữa bầu trời tối đen như mực, không thấy được một ngôi sao.
Ánh trăng xuyên thấu qua từng gợn mây loang lổ trên bầu trời, chiếu xuống mặt đất thành những luồng ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng kia hơi mơ hồ, có chút kì ảo của xa xưa, chiếu lên những tàng cây xào xạc trong viện đình, lung lay cuộn mình thả xuống.
Lần này tuy nàng không thể giết chết được Chiến Anh Đế, nhưng lại có thể làm hắn kinh sợ, từ lần trước khi nàng phá huỷ Kiền Viên điện, trong cung liền đồn đãi Chiến Anh Đế luôn bị ác mộng quấn thân, lần này nàng lại tạo ra một trận náo loạn như vậy, chắc chắn hắn sẽ không thể có giấc ngủ yên ổn.
Quan trọng hơn, nàng đã chính tay giết chết được lão tặc Khúc Đông Bình. Lão tặc này là thống lĩnh Cấm vệ quân, có thể ngủ lại ở nha thự trong cung cấm, mấy năm nay hắn đều đi theo Chiến Anh Đế, không rời khỏi hoàng thành, mỗi khi ra cung cũng luôn có Cấm vệ quân thủ vệ bên người, nàng từng thử tiếp cận lão tặc, nhưng lần nào cũng thất bại, không nghĩ bây giờ có thể ra tay dễ dàng như vậy.
Báo được thù nhỏ, trước mắt Khánh Nhiễm không ngừng hiện lên hình ảnh mình được ở bên mọi người, trong lòng không khỏi thở dài.
Kỳ thật có rất nhiều chuyện không cần nàng nghĩ tới, bởi chúng vĩnh viễn tồn tại, tựa như vầng trăng trên trời, một vòng lại một vòng quay lại, luôn lắng đọng trong lòng của mỗi người, tạo thành những dấu chấm nhỏ mờ nhạt.
. .
Lận Kì Mặc bưng khay bước vào phòng, chính lúc thấy nàng tựa mình nhìn ngoài cửa sổ, nàng hơi ngẩng đầu, thân ảnh có chút mỏng manh đơn bạc, tóc dài khẽ bay nhẹ trong gió.
Hắn hơi thất thần, đóng cửa lại:“Ngươi không sợ bị phát hiện sao, làm hại Tứ lang bị doạ sợ .”
Khánh Nhiễm từ từ quay đầu.
“….!!”
Lận Kì Mặc rùng mình một cái, vươn tay phải chỉ vào mặt Khánh Nhiễm, biểu tình như muốn tắc thở phun máu, lắp ba lắp bắp nói:“Tại…tại sao ngươi vẫn còn bộ dạng quỷ dạ xoa thế này!”
Khánh Nhiễm không thèm để ý đến hắn, tiến lên đỡ khay thức ăn đặt lên mặt bàn, đợi đến khi Lận Kì Mặc hoàn hồn, nàng đã ngay ngắn gắp hai đũa cá tẩm giấm bỏ vào miệng.
Lận Kì Mặc thấy động tác của nàng thì sửng sốt, không nghĩ đến trong tình trạng này nàng vẫn có thể dùng cơm.
Hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Khánh Nhiễm, vươn tay lấy bát đũa, gắp một đũa cải bắc thảo, đang muốn đưa vào miệng, Khánh Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai mắt gấu mèo trợn trừng, tạo thành hai hòn tròn vo đen bóng đảo tới đảo lui, ực, hắn nao nao.
Nàng lại cười rộ lên, đôi môi đỏ tươi từ từ mở rộng, lộ ra hàm răng sáng loá đều tăm tắp, gương mặt hỗn độn trông có chút quỷ dị!
“Lận tướng quân ăn nhiều một chút.”
Khánh Nhiễm nói xong, cũng đưa đũa gắp một miếng cải thảo, không văn nhã bỏ tọt vào miệng, miếng cải trong miệng vang lên rộp rộp, hai mắt cũng không hề chớp nhìn chằm chằm Lận Kì Mặc.
Lận Kì Mặc nhìn gương mặt trước mắt, không còn bụng dạ để ăn cơm, hắn nuốt nuốt nước miếng, vội vàng đem bát đũa đặt xuống bàn, ngượng ngùng cười nói.
“Nhiễm muội muội cứ ăn tự nhiên, Tứ lang cũng mới vừa ăn xong, ta. . .ta có việc, cần đi ra ngoài một lát.” Hắn nói xong liền nhảy dựng lên, cắm đầu lao ra khỏi phòng.
Hắn đem cửa phòng đóng chặt lại, thế này mới áp chế được xúc động muốn hành hung người khác, trong bụng truyền đến một trận tiếng kêu, hắn quay đầu hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi chạy tới phòng ăn.
Trong phòng, Khánh Nhiễm thấy hắn bỏ chạy, ha ha cười khẽ một tiếng, nàng cảm thấy tâm tình dường như tốt lên rất nhiều, liền cầm chặt bát đũa trong tay, như gió lốc càn quét, tiêu diệt sạch sẽ phần thức ăn trên bàn.
Thế này mới cảm thấy mỹ mãn, nàng đứng dậy đi quanh phòng hai lần, sau đó khoanh chân ngồi xuống giường, bắt đầu vận công chữa thương.
Tuy nàng đã dùng kim luân miễn cưỡng đỡ được đòn Tuyết Luân Vũ của Địch Táp, nhưng cũng không tránh khỏi bị nội thương, bây giờ chỉ vừa vận công điều trị, khí tức trong người liền cuộn lên, rất đau đớn, cả người nàng có chút vô lực, đảo tay vận khí toàn thân, đến lúc ngừng lại, trên người đã xuất ra một tầng mồ hôi.
Nàng vẫn ngồi một lát, đợi đến khi thấy thoải mái đôi chút mới cởi áo khoát, nằm vật xuống giường. Tuy lúc này tạm thời không có nguy hiểm, nhưng thời gian Chiến quốc và Lân quốc kết minh sắp tới, Lận Kì Mặc là người của Lân quốc, tuy nàng biết hắn sẽ không có ác ý với mình, nhưng vẫn không thể không đề phòng, sớm rời khỏi chỗ nguy hiểm này mới tốt. Nàng phải lo tịnh dưỡng thân thể, như vậy mới có sực lực đào tẩu.
Đang muốn nhắm mắt dưỡng thần, cửa phòng khẽ chi nha một tiếng, nàng quay đầu thấy Lận Kì Mặc đi vòng qua bình phòng tiến đến gần.
Lận Kì Mặc đảo mắt qua mặt bàn, thấy mấy bát cơm, bát canh đều trống không, hai mắt hắn trừng lớn, không khỏi thở phì phì, kinh ngạc nhìn Khánh Nhiễm đang nằm vật trên giường.
Nửa ngày hắn mới cười hắc hắc, thầm nghĩ sức ăn của nha đầu này cũng thật tốt, một mình có thể xử hết phần ăn cho hai người, người không biết chắc còn tưởng nàng đã mấy năm chưa được ăn cơm. Đây có lẽ là nữ nhân ăn khoẻ nhất mà hắn từng biết, trách không được lúc nãy nàng lại nghĩ biện pháp đuổi hắn đi, xem ra là coi trọng cơm gạo của hắn.
Lận Kì Mặc buồn cười, bước nhanh đến trước giường, thấy Khánh Nhiễm mở to mắt nhìn mình, gương mặt đầy bông mơ hồ có chút khó hiểu. Hắn không để ý, tuỳ tiện ngồi xuống, vén ra một góc chăn.
“Ngươi làm gì vậy?”
Khánh Nhiễm thấy động tác của hắn thì kinh ngạc, liền chui mình ra khỏi chăn, trợn mắt nhìn hắn.
Lận Kì Mặc cũng không liếc mắt qua, đưa chân đạp đạp hai cái, đôi giày liền vung vãi rớt ra, hắn cười cười, từ từ xốc tấm chăn.
“Ngươi nói ta làm gì sao? Tất nhiên là đi ngủ rồi, sắc trời không còn sớm , Nhiễm muội muội cũng nên nghỉ ngơi đi.” Lận Kì Mặc cười cười, chỉ vừa dứt lời, liền nhắm chặt mắt thật sự đi ngủ.
Khánh Nhiễm nhất thời không biết nói gì, nửa ngày mới hung tợn quát hắn:“Đứng lên! Lăn xuống đi!”
Lận Kì Mặc vô tội trợn mắt:“Nhiễm muội muội sao lại hung dữ như vậy? Đây chính là giường của Tứ lang, vì không muốn cho bọn người xấu phát hiện ra Nhiễm Nhiễm, Tứ lang đành phải hi sinh đánh mất sự trong sạch của chính mình.”
Khánh Nhiễm giận dữ, hai tay nhanh như chớp đánh tới gương mặt tuấn tú của hắn. Lận Kì Mặc lười biếng lăn một vòng, tránh thoát một kích, tay phải vươn ra chụp tới thắt lưng của Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm vốn muốn lắc mình trốn thoát, nhưng vừa rồi vận công đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, một trận choáng váng đau đầu truyền tới, đến lúc nàng dời người đã chậm một bước. Cả người bị Lận Kì Mặc ôm chặt trong lòng, nàng vùng vẫy thoát ra, nhưng hai tay lại mất hết sức lực, quẩy cỡ nào cũng không ra được, chỉ đành mệt mỏi nằm trong lòng hắn.
Tên kia cũng không biết là cố ý hay vô tình, càng đem lồng ngực ấm áp tiến tới gần hơn, ép chặt khiến nàng không thở được, trong mũi tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, làm hai gò má nàng nóng bừng.
Lận Kì Mặc ôm Khánh Nhiễm, tươi cười trông rất đắc ý, vừa rồi hắn bị nàng đoạt cơm đã cảm thấy rất uất ức, vốn muốn trêu chọc nàng một chút, nhưng bây giờ ngửi được hương thơm ấm áp trong ngực, không biết vì sao hắn lại hơi lưu luyến, không muốn buông tay ra.
Thân mình lăn một cái, đem Khánh Nhiễm đặt phía dưới thân, gương mặt hắn càng tỏ ra thản nhiên tự đắc.
“Nhiễm muội muội không muốn ngủ sao? Cũng phải, Nhiễm Nhiễm ăn nhiều như vậy, hay là chúng ta —– “vận động” một chút để tiêu hoá nhé?” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nhưng ngữ điệu lại không như vậy.
Khánh Nhiễm nghe hắn cố ý đè thấp hai chữ “vận động”, thanh âm trầm khàn, bàn tay lại không có hảo ý dừng lại trước ngực nàng. Nàng cơ hồ cảm nhận được nhiệt khí phun ra lúc hắn nói chuyện, nhưng nghĩ đến bức tranh màu nước trên mặt mình, không khỏi âm thầm cười lạnh.
Cũng may là chưa rửa mặt, nếu sau này thấy được mặt thật của nàng, thằng nhãi này cũng chưa chắc đã nhận ra. Đối với khuôn mặt của nàng bây giờ mà vẫn có thể giở trò khiêu khích, thật sự rất giỏi!
Mọi người nói thiếu tướng quân Lận Kì Mặc của Lân quốc phong lưu, quả thực là không đổ oan cho hắn. Trong lòng Khánh Nhiễm chán ghét, nghiến răng lạnh lùng nói.
“Ngươi, có, xuống, hay, không!?”
Lận Kì Mặc nghe nàng giận dữ nghiến răng nói từng chữ, liền bĩu môi thu vẻ mặt đùa giỡn, lật người nằm xuống giường.
“Nhiễm Nhiễm thật hung dữ, đùa không vui chút nào, Tứ lang đi ngủ đây.”
Khánh Nhiễm thấy hắn quả thực nhắm mắt ngủ, không có ý định sẽ rời đi, nàng ngồi bật dậy đảo mắt qua hết phòng, trong này chỉ có một chiếc giường.
Nàng biết hắn làm vậy là có lý do. Nơi này dù sao cũng là sứ thần quán, bộ phận hạ nhân hỗn tạp, tai mắt ở khắp mọi nơi, bản thân mình nấp trong phòng hắn dĩ nhiên sẽ an toàn nhất. Hơn nữa nếu nàng ở đây, thật chất lại gây phiền toái cho hắn hơn nhiều, nếu đã rơi vào đường cùng thì chính mình cũng nên nhượng bộ một chút.
Cũng may giường này rất lớn, nàng khẽ dịch người vào bên trong, kéo một góc chăn, xoay mặt vào tường nằm xuống. Cả người đã quá mệt mỏi, hương xông trong phòng nhẹ nhàng, chưa được bao lâu, nàng cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lận Kì Mặc nghe tiếng hô hấp trầm ổn, thế này mới xoay người dựng lên, nhìn Khánh Nhiễm ngủ say trên giường, cười cười.
Hắn cúi người lật Khánh Nhiễm nằm thẳng lại, lấy chiếc gối kê sau đầu nàng, sửa chăn lại kĩ càng, sau đó đến trước bàn lấy ghế ngồi xuống, khẽ đặt một tay lên bàn, tay khác chống lên đầu, nhắm mắt một chút, sau đó cũng ngủ say.