Hàn Lăng thu hồi ánh mắt quan sát, sau đó nhìn loan đao trong tay. Trong mắt nàng, mỹ nam thua xa loan đao bảo mệnh, cho nên, thay vì đi để ý hắn thì không bằng lấy thời gian đó, loay hoay vũ khí.
Nhìn thấy Hàn Lăng thờ ơ, Phượng Hạo Dạ nhíu mày, tiểu nha đầu thì vẫn là tiểu nha đầu, nhìn thấy mỹ nam thì không biết tỏ vẻ gì cả.
Đôi mắt Phượng Hạo Thiên chợt lóe, thoáng chốc căng thẳng, lạnh lùng nói: “Không ngờ ánh mắt của Lục đệ lại sắc bén như vậy, phải, nàng là thư đồng của Tứ ca.”
Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn Phượng Hạo Thiên, nàng phát hiện hắn đang ẩn giấu tâm tình, rõ ràng là rất ghét, nhưng mặt lại nở nụ cười, giống như cười, đã trở thành mặt nạ của hắn.
Cuộc sống của hắn tựa hồ rất khó khăn.
“Là ánh mắt của Tứ ca độc đáo, Lục đệ vẫn còn kém.” Mắt phượng hẹp dài, thu hồi tầm mắt dừng trên người Hàn Lăng, chuyển đến người Phượng Hạo Thiên, ám quang thoáng hiện, cười nói.
“Lục đệ khiêm tốn rồi.” Phượng Hạo Thiên nhàn nhạt cười nói.
“Sân huấn luyện của Tứ ca, quả thật rộng lớn hơn sân huấn luyện của Lục đệ, vũ khí nào cũng có, thật khiến Lục đệ ao ước. Xem ra, buổi săn bắn vây thành hai ngày sau, Tứ ca nhất định có thể giành được hạng nhất.” Phượng Hạo Dạ vừa nói vừa đi đến bệ để vũ khí, cầm lấy bó cung tên, phóng ra năm mũi tên.
‘Sưu’ năm mũi tên đồng thời bắn ra, lại cùng bắn vào giữa hồng tâm. Bắn rớt mũi tên vừa rồi của Phượng Hạo Thiên.
Hành động này, không thể nghi ngờ là đang thị uy! Và lại thị uy ngay tại địa bàn của Phượng Hạo Thiên.
Hàn Lăng khẽ nhích mày, nắm chặt loan đao trong tay.
Thiếu niên đứng trước nàng, vẫn chưa tỏ vẻ tức giận, mà lại cười nhạt khen ngợi: “Xem ra vị trí hạng nhất năm nay, là thuộc về Lục đệ.” Trong lời nói mang theo ý cười kia, có lãnh ý băng lãnh rét thấu xương khiến người ta không thể nào phát hiện.
“Ha ha ha! Để Tứ ca chê cười, Lục đệ bêu xấu. Vây thành hai ngày sau gặp. Chúng ta sẽ phân cao thấp.” Phượng Hạo Dạ cuồng tiếu, hồng sắc y bào theo gió phấp phới, khiến hắn nhìn qua càng thêm cuồng đại. Mục đích hôm nay hắn đến đây chính là thị uy! Cười một cách tà mị càn rỡ, trong sân huấn luyện to lớn, tiếng cười vang tận mây xanh.
Bỏ lại một câu, xoay người, Phượng Hạo Dạ dưới sự hộ tống của hơn mười thị vệ, biến mất trong sân huấn luyện.
Phượng Hạo Thiên đứng tại chỗ, thật lâu thật lâu không động đậy, hai tay nắm chặt thành quyền chậm rãi buông ra.
“Hoàng gia đấu đá nhau vốn nhiều không kể xiết, tình nghĩa huynh đệ, trong hoàng gia lại càng nhạt nhẽo, ngươi đã sớm biết đến không phải sao? Ngươi muốn ở trong đó bộc lộ tài năng, như vậy, thì đừng cố kỵ gì cả.” Hàn Lăng nhìn bóng lưng của thiếu niên, khe khẽ nói.
Thời loạn thế, hoàng quyền tranh đoạt, hắn muốn quý trọng tình nghĩa huynh đệ, tuyệt đối không có khả năng! Dù cho hắn ghét cuộc sống đó, hắn cũng phải tiếp nhận hiện thực, cho dù mệt mỏi với cuộc sống như thế, hắn cũng phải sống tốt hơn. Thiếu niên nhắm ngiền hai mắt, một lúc lâu sau, mở ra, thiếu niên cứng ngắc xoay người, một cơn gió khẽ thổi tới, thổi bay mái tóc đen của hắn, giờ khắc này, hắn chậm rãi nở nụ cười, cười nói với Hàn Lăng, “Hai chúng ta thật giống.”
Ánh mắt nữ hài lạnh lùng, giống sao?
…………………….
Hai ngày sau
Vây thành săn bắn, địa điểm được bố trí ở thành trấn cách kinh thành hơn mười dặm, hơn một trăm năm qua, các dại hoàng đế Phượng quốc hàng năm đều dắt bách quan và các hoàng tử đến đây vây thành săn bắn.
Năm nay cũng giống như những năm trước.
Sáng sớm bắt đầu tiến hành, hoàng tử các cung đều chuẩn bị tốt vũ khí săn bắn.
Trong Thượng Đinh cung, Hàn Lăng và Thượng Quan Minh Tiệp đã sớm thức dậy, đi vào hầu hạ Phượng Hạo Thiên, giúp đỡ chuẩn bị những thứ cần cho cuộc săn bắn.
Cuộc săn bắn lần này, mỗi hoàng tử đều được mang theo hai cung nữ và hai thị vệ. Suy cho cùng một lần vây thành săn bắn mất thời gian hai ngày, các hoàng tử được nuông chiều từ bé, nếu như không ai hầu hạ, sao được!
Trải qua hai canh giờ lên đường, đoàn người, rốt cuộc chạy đến nơi.
Khi chạy đến nơi, đã là buổi trưa, Phượng Minh Huy ra lệnh xuống, sáng sớm ngày mai, toàn bộ mọi người tham gia săn bắn đều phải đến cánh rừng tập hợp.
Đêm khuya, những vì sao lấp lánh.
Bên trong lều bạt.
Phượng Hạo Thiên nằm trên chiếc ghế bằng da hổ, nhắm mắt nghỉ ngơi, phía sau ghế, Thượng Quan Minh Tiệp đang giúp hắn quạt gió thổi nhiệt.
Hàn Lăng thì lại đứng ở ngay chỗ ra vào của lều bạt, nhìn cây đuốc bập bùng cháy, và đoàn người đang lui tới. Hàn Lăng khẽ cau mày, trực giác nhạy cảm nói cho nàng, hành trình vây thành lần này, sẽ có chuyện không tầm thường phát sinh.
Đối với sát khí nàng rất mẫn cảm, nàng nghe thấy được có mùi vị máu tanh..
Thượng Quan Minh Tiệp khi thì đánh giá Hàn Lăng, thấy nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, thế nhưng quanh thân lại tràn ngập hơi thở băng lãnh.
Hàn Lăng bất thình lình xoay người, lạnh lùng nhìn lướt qua Thượng Quan Minh Tiệp, trông ánh mắt có vẻ âm u không gì sánh được.
Chỉ một cái liếc mắt, sát khí chợt hiện lên, khiến thân hình Thượng Quan Minh Tiệp run lên.
“Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, buổi săn bắn ngày mai các ngươi không cần đi theo bản điện hạ.” Phượng Hạo Thiên mở mắt, nhìn về phía Hàn Lăng, nhẹ giọng nói.
Hàn Lăng gật đầu. Không có bao nhiêu dư thừa, xoay người đi ra khỏi lều bạt.
Thượng Quan Minh Tiệp buông cây quạt, đi tới trước mặt Phượng Hạo Thiên, khom lưng hành lễ, “Minh Tiệp xin cáo lui.”
Phượng Hạo Thiên miễn cưỡng gật đầu, ánh mặt Thượng Quan Minh Tiệp chợt lóe vẻ thất vọng, xoay người, rời khỏi.
Khi nàng gần đi ra ngoài, Phượng Hạo Thiên lạnh nhạt nói: “Chớ nên có tâm tư với bản điện hạ. Thành thật làm thư đồng, thân phận này thích hợp với ngươi nhất.”
Lời nói lạnh lùng, bao hàm ý tứ đe doạ.
Thượng Quan Minh Tiệp chấn động, cắn răng, gật đầu, “Minh Tiệp hiểu rõ.” Lẽ nào hắn một chút cũng không thích nàng sao? Nàng tự nhận có tài có mạo, vì sao hắn lại không liếc mắt nhìn nàng? Những lời vừa rồi, là công khai nói cho nàng, nàng đừng vọng tưởng làm phi tử của hắn sao?
…………………….
Sáng sớm ngày hôm sau..
Hoàng đế cùng các vị hoàng tử, quan viên, toàn bộ đều tập trung trước một phiến rừng cây.
Chỗ đất trống trước cánh rừng, mọi người ngồi theo thứ tự tôn ti.
Phượng Minh Huy cười nhìn mọi người, “Săn bắn bắt đầu! Hai canh giờ sau kết thúc!” Phượng Minh Huy ra lệnh, lập tức tiếng kèn ô ô vang lên.
Phượng Hạo Thiên mặc áo giáp phóng ngựa đứng một bên, mà Phượng Hạo Dạ mặc giáp trụ hồng sắc đứng bên cạnh Ngũ điện hạ Phượng Hạo Hiên, thỉnh thoảng chuyển động mắt phượng, cười vô cùng bí hiểm nhìn Phượng Hạo Thiên.
Cũng như thế, Phượng Hạo Hiên thỉnh thoảng cũng nhìn Phượng Hạo Thiên vài lần, trong ánh mắt dập dờn hận ý có thể thấy rõ.
Nét mặt Phượng Hạo Thiên lạnh lùng, đem cử động của hai người Phượng Hạo Dạ đều thu vào trong mắt, trong tay nắm chặt đại cung, không chớp mắt nhìn tiền phương.
“Tứ ca, chúng ta so tài!” Theo tiếng hiệu lệnh, Phượng Hạo Dạ mang theo đại cung quát to về phía Phượng Hạo Thiên, tiếp theo thúc ngựa phi vào trong rừng.
Ánh mắt Phượng Hạo Thiên khẽ dao động, sau đó phóng ngựa tiến vào.
Trong cánh rừng rậm rạp, hàng năm đều dưỡng vô số thú săn, đều vì cung cấp cho trận săn bắn hoàng gia mỗi năm một lần. Ngoại trừ những động vật này, trong cánh rừng, hầu như không có mảy may nguy hiểm nào, thế nhưng, cuộc săn bắn năm nay, lại ngầm giấu diếm sát khí.
Dưới vẻ bề ngoài yên ả, lại che giấu sát khí khổng lồ.
…………………….
Ánh dương quang chói lọi, chói mắt vô cùng.
Hàn Lăng đứng ngoài lều bạt, ánh mắt nhìn chằm chắm cánh rừng cách đó không xa.
Tiếng trống ngập trời, làm chấn động lòng người, nói vậy lúc này, tình hình săn bắn của những người kia đang đến cao trào!
Nhưng, lòng của nàng lại dần dần cảm thấy bất an. Nàng nhìn những thị vệ đi tới đi lui trước mắt, rũ mắt, tâm niệm chuyển động…………
“Ngươi không phải Hàn Lăng.” Thượng Quan Minh Tiệp chẳng biết khi nào thì đột nhiên xuất hiện ngay phía sau Hàn Lăng, lạnh giọng nói.