Trong hồng mâu của Phượng Hạo Vân hiện lên một tia sáng cực lạnh, trên giường một nam một nữ lửa nóng triền miên. Trong căn phòng to lớn, không chỗ nào không có hương vị kích tình.
Giương mắt nhìn qua, nữ nhân và nam nhân dường như đang đều đã đạt được khoái cảm cực đại. Nhìn hai người trần như nhộng, miệng hắn gợi lên khinh thường, nữ nhân là phi tử của hắn, mà nam nhân lại là ám vệ của hắn. Loại tiết mục này, mấy năm qua cơ hồ đêm nào cũng trình diễn.
Đáng tiếc, ai cũng không biết, từng đêm, mây mưa thất thường cùng với phi tử sẽ là ám vệ mà không phải hắn!
Về phần nguyên nhân vì sao không chạm vào nữ nhân đó? Đôi mắt hai màu đen đỏ của Phượng Hạo Vân chớp động một tia khó hiểu. (Song: chậc, ta hiểu rồi a)
Sau nửa canh giờ, ám vệ đứng dậy mặc quần áo xong liền rời đi, lưu lại phi tử thỏa mãn nằm trên giường. Phượng Hạo Vân lắc lư cái chén trong tay, bên trong còn lại một ít rượu. Dừng lại nửa khắc, rồi một ngụm uống hết.
Cũng đúng lúc này, phi tử tỉnh lại. Hai mắt mê ly nhìn về phía Phượng Hạo Vân, thẹn thùng nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ ngủ quên mất, đã mắc phải tội, mong Hoàng Thượng lượng thứ.”
“Ân, trời cũng sắp sáng, ngươi trở về đi.” Phượng Hạo Vân đạm cười nói.
Nghe vậy, phi tử đỏ bừng mặt, vội vàng mặc quần ao, sau đó lưu luyến rời đi.
Ngoài cửa, Ngôn Nhi nhìn thấy phi tử đi ra, thấy hai gò má phi tử hồng nhuận, cắn chặt răng. “Nô tỳ cung tiễn Thanh phi nương nương.”
Thanh Phi ngẩng cao đầu, khinh thường liếc mắt nhìn Ngôn Nhi một cái, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
“Ngôn Nhi, vào đi.” Từ trong phòng truyền ra thanh âm thanh lãnh của Phượng Hạo Vân.
Ngôn Nhi lập tức đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy trên giường một mảnh hỗn độn, ngực đau xót, nàng đã từng ở nơi này cùng hắn mây mưa, đã từng là nữ nhân làm cho hắn khoái hoạt, nhưng mà nay, nàng lại chỉ xứng làm hạ nhân sai sử của hắn, một công cụ. Cho dù nhận rõ sự thật, nàng vẫn không thể giãy dụa, chỉ tự cam cống hiến cho hắn.
“Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?” Thanh âm nhẹ nhàng, thản nhiên, Phượng Hạo Vân mắt nhìn ngoài cửa sổ, hỏi.
Ngôn Nhi cúi đầu trả lời: “Tuy rằng hoàn thành, nhưng người của Tứ Vương gia so với dự đoán của Hoàng Thượng còn khó xử hơn, cho dù biết bị người lợi dụng nhưng vẫn nhảy vào.”
“Nga?” Phượng Hạo Vân cười nhẹ, mấy năm qu, bên người Tứ đệ cũng có không ít tài ba dị sĩ, nếu dễ dàng buông tha như vậy thì ánh mắt của Tứ đệ quả thật còn kém. Đây vốn nằm trong dự đoán của hắn.
“Nghe nói, người trong Khánh Phong đường một đêm đều phát điên rồi, mặc kệ là nam hay nữ ngay cả là súc sinh cũng ở giữa ban ngày ban mặt giao hoan! Tộc trưởng Thượng Quan gia tộc nghe được tin tức liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Khánh Phong đường, vận dụng rất nhiều nhân lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản, hiện tại vẫn là một mảnh hỗn loạn.” Ngôn Nhi thần sức phức tạp nói. Tâm thầm nghĩ, người của Tứ Vương gia, không ngờ lại dùng kế sách ngoan độc âm tà như vậy. nếu để cho Tứ Vương gia biết, kỳ thật người âm thầm hành động không phải là người của Thượng Quan gia tộc mà của Hoàng Thượng, không biết Tứ Vương gia sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Ngôn Nhi đối với Phượng Hạo Vân càng thêm khâm phục, dường như tất cả mọi chuyện hắn đều nắm trong tay.
“Ha ha ha, vậy để cho Thượng Quan gia tộc và Tứ đệ đấu đá một khoảng thời gia đi. Lục đệ có động tĩnh gì không?” Phượng Hạo Vân nhẹ giọng hỏi.
“Hồi Hoàng Thượng, không có.”
“Tiếp tục giám sát.”
“Dạ.” Ngôn Nhi cung kính trả lời, bỗng nhiên nhớ tới một việc, lại hỏi tiếp: “Hoàng Thượng, Ngôn Nhi cho rằng nên trừ bỏ người nọ bên cạnh Tứ Vương gia, nếu lưu lại sẽ là bất lợi đối với Hoàng Thượng.” Dứt lời, trong mắt Ngôn Nhi hiện lên một tia khó hiểu, vô luận là ai, người có khả năng uy hiếp đến Hoàng Thượng, cũng không thể tồn tại trên đời.
Phượng Hạo Vân nhướng mi, gật đầu: “Ân.”
Phong vân lặng lẽ nổi lên, ai là chủ mưu phía sau, ai lại là người trúng kế? Mê trong mê, dường như càng ngày càng không rõ. Chỉ sợ người sau màn cũng vô pháp nhìn được. Đến cùng, rốt cuộc, ai sẽ là người đứng cuối cùng, cười cuối cùng?
………
Hai ngày sau, đêm mưa rền gió dữ.
Tứ Vương phủ, Minh Vũ lâu
Thượng Quan Minh Tiệp ngốc lăng như pho tượng, bên tai vọng lại tiếng mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ.
“Hàn Lăng, mấy năm nay, ngươi có rất nhiều cơ hội giết ta, nhưng vì sao lại không động thủ? Hay là ngươi muốn cho ta một kích trí mạng? Hàn Lăng, ngươi quá xem thường ta. Nếu ta đoán không sai, chuyện của Khánh Phong đường hai ngày trước là do ngươi làm đi? Ngươi rốt cuộc chờ không được nữa rồi phải không?” Thượng Quan Minh Tiệp ánh mắt ác độc nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
“Ta chờ chính là giây phút này! Nếu ngươi vẫn không động thủ, ta làm sao có thể ra tay? Ha ha ha ha……..” Nàng nắm chặt nắm tay, cất tiếng cười to.
Đêm tối âm thầm, trong mưa rền gió dữ, pha lẫn tiếng cuồng tiếu của nàng, đêm, dường như càng thêm không an tĩnh.
Trong thư phòng
Phượng Hạo Thiên buông bút lông trong tay, từ trên thư án đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn mưa rền gió dữ bên ngoài, chậm rãi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi thiếp thân hộ vệ đang đứng bên cạnh: “Lăng cô nương vẫn chưa trở về?” Từ tối hôm đó, sau khi gặp Minh Tiệp và Ương Ương, nàng liền hai ngày liên tiếp không hồi phủ, mỗi ngày đều ở trong Ám Lâu.
Giữa bọn họ có thiên tân vạn lũ quan hệ, nhưng lại sau chuyện của Khánh Phong đường, chuyển biến quỷ dị, nàng đang trốn hắn!
Hộ vệ cúi đầu trả lời: “Vẫn chưa.”
Nghe vậy, nam tử nhíu mày thật chặt. “Phái người đón nàng trở về, nói bổn vương có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.”
“Dạ. Vương gia.”
Sau khi hộ vệ rời đi, nam tử xoay người, trở về thư án, cầm lấy phong thư trên bàn, nhìn nội dung bên trong, tuấn dung càng thêm âm trầm.
Hoàng huynh, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Xem bọn họ như hầu tử để đùa giỡn sau?
Mấy năm qua cũng không hành động gì, nhưng gần đây lại hành động rất thường xuyên, đều tiên là mấy tháng trước, tìm một lý do gì đó đem Bát Vương gia và Cửu Vương gia xử tử, có phải sẽ nhanh chóng đánh chủ ý lên người hắn hay không? Hắn thật sự không chịu được bọn huynh đệ này sống trên đời này sao? Nếu thật sự là như thế, hắn nhất định sẽ không để hắn thực hiện được. Thiên hạ Phượng quốc, sẽ thuộc về hắn, bất luận đại giới gì, đều phải đạt được. (Song: có gồm Lăng tỷ không?)
Ám Dạ lâu.
Trong căn phòng ở tầng cao nhất, Hàn Lăng nằm trên giường, nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ say, thanh âm bão táp bên ngoài, không chút ảnh hưởng đến mộng đẹp của nàng.
Nhưng nàng có tính cảnh giác rất cao đối mặt với nguy hiểm đang tới gần, đều có thể chuẩn xác cảm nhận được.
Tuy rằng giờ khắc này, nàng đang ở trong Ám Dạ lâu – địa bàn của nàng, nhưng, không ai có thể cam đoan, nguy hiểm không tồn tại bên cạnh nàng, cho dù ngủ, cũng tuyệt đối không lơ là cảnh giác.
Đột nhiên, một tia chớp xẹt qua phía chân trời, Hàn Lăng trời sinh mẫn cảm như báo đột nhiên mở mắt ra, mắt lạnh quét về phía cửa sổ!
Một cỗ mùi hương kỳ quái lan tỏa trong phòng! Loại hương vị này, Hàn Lăng không xa lạ!
Là mê thất phấn!
Hàn Lăng lập tức lấy chăn bao quanh thân mình, ngừng thở, phòng ngừa trúng độc tính của mê thất phấn!
Ánh sáng lạnh bốn phía, Hàn Lăng cảnh giác nhìn bốn phía. Trong Ám Dạ lâu có gian tế! Có người muốn hại nàng!
Là Thượng Quan Minh Tiệp động tay chân? Là nàng thu mua người Ám Dạ lâu? Không có khả năng, nếu có, nàng tuyệt đối sẽ phát hiện!
Như vậy……. giải thích duy nhất, chính là người nàng tín nhiệm bán đứng nàng!
Nghĩ đến đây, từ cửa truyền đến một thanh âm nam tử. “Lăng cô nương, cho dù ngươi ngừng thở cũng đã chậm, ngươi đã trúng độc mê thất phấn.”