Hàn Lăng không nói gì, chỉ là ánh mắt lại u ám dọa người.
Vài tỳ nữ sau khi chạm đến tầm mắt u ám của nàng, lập tức cúi đầu tránh né.
“Thương tổn ta, có lẽ ta sẽ không muốn mạng các ngươi. Thế nhưng thương tổn người ta để ý, các ngươi đừng hòng tránh được tử kiếp!” Hàn Lăng híp mắt, sát khí sắc bén bùng lên, lời của nàng vừa ra, hơi thở tử vong liền bao phủ khắp gian phòng.
Tiếng gió thổi gào thét càng dữ dội hơn, bên trong phòng, lại lạnh hơn.
Chúng tỳ nữ sau khi nghe Hàn Lăng nói, toàn thân đều kịch liệt run rẩy.
“Các ngươi thật là vô dụng! Đều ngẩng đầu lên cho ta! Một đứa nhỏ tám tuổi, có thể làm được gì? Nàng nói muốn mạng các ngươi, các ngươi liền tin? Nếu các ngươi vẫn khúm núm như thế, sau này đừng đi theo ta, toàn bộ đều đi Tây uyển nuôi sói hoang đi.” Thượng Quan Quân Dao vừa thấy chúng tỳ nữ mới vậy mà sợ hãi Hàn Lăng, không khỏi căm phẫn nổi giận mắng.
“Vâng, Đại tiểu thư.” Chúng tỳ nữ vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, đi Tây uyển làm hạ nhân? Các nàng sao có thể chịu được.
Hàn Lăng hừ lạnh, nắm chặt trâm gài tóc trong tay, ánh mắt đột nhiên mở to, nhất thời hàn quang bắn ra bốn phía! Thân hình di động, trước mặt chúng tỳ nữ rất nhanh chuyển hoán vị trí.
Trong chớp mắt công phu, Hàn Lăng đã đứng phía sau bọn tỳ nữ.
Trên đầu nhọn của trâm gài tóc, máu đã nhỏ giọt.
Tí tách…….
Tĩnh lặng, duy trì liên tục mấy khắc đồng hồ…..
Ý cười vô tình thị huyết hiện lên nơi khóe miệng, Hàn Lăng vẫn chưa ngoảnh đầu lại, môi đỏ mọng khẽ mở: “Đây là cái giá mà các ngươi phải trả.” Có lẽ là thay đổi cơ thể, nên nàng không rõ lắm về tình hình của thân thể hiện tại, do đó động tác cũng nắm không chắc lực đạo, vốn định dùng trâm gài tóc đâm vào huyệt đau nhức của các nàng một tấc, làm cho các nàng sống không bằng chết, không đến mức lấy mạng, ai ngờ lại xuống tay hơi mạnh, trực tiếp lấy mạng các nàng.
“Bùm” vài tiếng, chúng tỳ nữ vừa rồi vẻ mặt còn dữ tợn, giơ đằng điều muốn đánh nàng, nay toàn bộ đều trừng lớn mắt, không thể tin ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Trong gian phòng nho nhỏ, nhất thời tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.
Thượng Quan Quân Dao nhìn quen đủ loại tình cảnh nay ngốc lăng ngay tại chỗ, nàng thấy vô số người chết trước mặt mình, những lần đó nàng đều hưng phấn hô to, mà bây giờ, tận mắt thấy, kẻ luôn bị nàng khi dễ – Hàn Lăng, ở trước mặt nàng, giết người mà không chớp mắt, hơn nữa sau khi giết người mà còn cười thị huyết, khiến nàng sửng sốt!
Đúng vậy! Nếu như vừa rồi Hàn Lăng không có dừng lại, nàng không có phản ứng kịp, có lẽ nàng đã chết trong tay Hàn Lăng!
Nghĩ tới đây, cơ thể của nàng không tự chủ được run lên.
Ánh mắt của nàng nhìn Hàn Lăng giống như nhìn một con quái vật, “Ngươi thật là Hàn Lăng?”
Nghe vậy, Hàn Lăng xoay người nhìn về phía Thượng Quan Quân Dao, “Thật không thể giả.”
Thân hình Thượng Quan Quân Dao run lên, “Ngươi giết người của ta.” Một người không hề có địa vị trong Thượng Quan phủ, tiện loại mà người có thể ức hiếp, thế nhưng ngay trước mặt nàng giết người của nàng!
Hàn Lăng hơi hơi nhíu mày, “Đừng nói lời vô nghĩa với ta”. Đều đã tận mắt thấy, còn nói lời vô ích cái rắm!
Nghe thấy thế, Thượng Quan Quân Dao dù sao cũng là một nữ tử thông minh, sau khi nghe Hàn Lăng đáp như thế, nàng chậm rãi nở nụ cười, “Ngươi đã giết người của ta, như vậy, ta sẽ có đầy đủ lý do giết ngươi!” Đến lúc đó, dù cho Tứ hoàng tử muốn trách tội, nàng cũng sẽ có cớ phản bác lại.
“Nga? Ngươi muốn làm trái mệnh lệnh bản điện hạ sao?”
Không thấy người, một giọng nói băng lãnh từ ngoài phòng truyền đến.
Nghe tiếng, Thượng Quan Quân Dao khẩn trương, vội vã cúi đầu, là Tứ hoàng tử!
Đuôi lông mày Hàn Lăng khẽ nhúc nhích, giọng nói này?
Ngay sau đó, thiếu niên y bào tử sắc đi vào, khuôn mặt tuấn mị cao ngạo, đồng mâu như hàn tinh, nhãn thần băng lãnh thoáng hiện một tia thâm trầm, cả người toát ra một cỗ hơi thở quý tộc kiêu ngạo không thể kháng cự. Thiếu niên này là Phượng Hạo Thiên, Phượng quốc Tứ hoàng tử.
Thượng Quan Quân Dao cúi đầu hướng về phía Phượng Hạo Thiên, khom lưng hành lễ, run rẩy nói: “Quân Dao tham kiến Tứ hoàng tử.”
Mà Hàn Lăng vẫn không động, chỉ giương mắt đạm mạc liếc mắt nhìn Phượng Hạo Thiên.
Phượng Hạo Thiên không nhìn Thượng Quan Quân Dao, mà đem nàng gạt sang một bên, vừa vào cửa liền nhìn đống thi thể đầy trên mặt đất, một vũng máu tươi trong phòng, làm cho miệng hắn khẽ nhúc nhích, lại nhìn nữ hài vẻ mặt đạm mạc đối diện, từ buổi tối hôm qua sau khi thấy sự ngoan lệ của nàng, không cần đoán, mấy tỳ nữ này, đều là nàng giết.
Một tiểu cô nương, thủ đoạn lại tàn nhẫn như thế! Hơn nữa sau khi giết người, còn có thể vẫn duy trì dáng vẻ trầm tĩnh như vậy, giống như giết người đối với một đứa nhỏ tám tuổi như nàng mà nói, là chuyện như cơm bữa! Lãnh tình, vô tình, dường như không thể dùng để miêu tả nàng. Đến tột cùng nàng từng trải qua chuyện gì?
Đôi mắt lãnh liệt đánh giá bốn phía, phòng ốc rách nát dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay, là nơi nàng ở sao?
“Thượng Quan Quân Dao, bản điện hạ tối hôm qua lúc rời đi đã nói qua, bản điện hạ muốn nàng không chết. Kết quả hôm nay, bản điện hạ nghe có người muốn giết nàng. Có nên hướng bản điện hạ giải thích, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?” Phượng Hạo Thiên chuyển dời tầm mắt khỏi người Hàn Lăng, sau đó xoay người, quay đầu nhìn Thượng Quan Quân Dao, lạnh giọng hỏi.
“Này……” Thượng Quan Quân Dao loạn chuyển tròng mắt, không biết nên trả lời như thế nào, nếu không cẩn thận trả lời sai, nhất định sẽ làm cho Tứ hoàng tử nắm được điểm sơ hở, sau đó lấy điều này đến trị tội nàng. Trong lúc cuống quýt, trong đầu chợt lóe linh quang, nàng nói tiếp: “Vừa rồi Quân Dao hảo tâm tới thăm Lục muội muội, ai ngờ muội ấy lại nổi điên, giết hết vài nô tỳ mà Quân Dao mang tới! Thỉnh cầu Tứ hoàng tử phân xử cho Quân Dao.”
“Nga? Nói như vậy, ngươi vừa rồi cũng không phải là không nghe bản điện hạ phân phó, mà là có nguyên nhân?” Khóe miệng Phượng Hạo Thiên nhếch lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Quân Dao nói.
Thượng Quan Quân Dao sửng sốt, Tứ hoàng tử từ khi nào thì trở nên dễ nói chuyện như vậy? Vội vàng gật đầu “Vâng.”
Ý cười bên môi Phượng Hạo Thiên càng phát ra lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn sang Hàn Lăng từ lúc hắn tiến vào cũng chưa nói một lời, ánh mắt có chút phức tạp hỏi: “Theo như lời nàng thì đều là sự thật?”
“Vì sao hỏi nàng? Nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận.” Thượng Quan Quân Dao thấy Phượng Hạo Thiên cư nhiên không tin nàng, mà đi hỏi Hàn Lăng! Trong lúc nhất thời liền quên mất thân phận, hướng Phượng Hạo Thiên quát.
Ánh mắt Phượng Hạo Thiên đột nhiên trầm xuống, “Bản điện hạ khi nào cho phép ngươi lên tiếng?”
Thượng Quan Quân Dao run lên, lập tức im bặt, không dám nói thêm một lời.
Nghe vậy, Hàn Lăng xoay người, sắc mặt có chút tái nhợt, thế nhưng ánh mắt đủ sắc bén, nhìn thẳng Phượng Hạo Thiên, lãnh ngôn nói: “Tứ hoàng tử cho rằng một tiểu hài tử như ta, có khả năng giết năm người lớn sao?”
Phượng Hạo Thiên cong môi, tuổi còn nhỏ đã biết nói dối thế nhưng mắt lại không nháy một cái.
“Tứ hoàng tử, nàng nói hươu nói vượn! Tứ hoàng tử có thể xem, trên tay nàng còn nắm hung khí đấy! Hung khí kia vẫn còn đang đọng lại máu đấy thôi!” Thượng Quan Quân Dao nghe thấy Hàn Lăng cư nhiên phủ nhận chuyện giết người vừa rồi, vội vàng la lên.
Phượng Hạo Thiên nhíu mi, nhìn về phía trâm gài tóc trong tay Hàn Lăng, gật đầu, đích thật là có dính máu.
Sắc mặt Hàn Lăng không thay đổi, không thèm để ý nhìn trâm gài tóc trong tay, còn có ngón tay dính máu, chán ghét nhíu nhíu mày, cúi người, đưa tay và trâm gài tóc dính máu dùng y phục sạch sẽ của những tỳ nữ nằm trên mặt đất lau khô, rồi sau khi xác nhận đã không còn vết máu, ngẩng đầu nhìn Phượng Hạo Thiên, lạnh lùng nói: “Không có hung khí.”
Bờ môi Phượng Hạo Thiên cong lên.