“Đương nhiên có thể, bất quá lần này về nhà, tỷ tỷ muốn ở lại hai ngày, nếu như Hàn Lăng cô nương không chê, thì đi theo ta, hai ngày sau cùng nhau hồi phủ.” Triệu Ương Ương thản nhiên xảo tiếu, trong đôi mắt đẹp hiện lên mũi nhọn tối tăm, cất tiếng nói vô cùng dễ nghe.
Đi theo nàng?
Cùng nhau?
Hàn Lăng mỉm cười nheo mắt, chỉ vẻn vẹ vài chữ liền khiến nàng từ thân phận tiểu thư trong miệng Triệu Dã, biến thành tỳ nữ hầu hạ.
Triệu Ương Ương, muốn chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ bản thân cao cao tại thượng? Hoặc là tuyên bố chủ quyền? Hoặc là tựa như oán phụ chốn thâm cung, đấm đá với nhau?
“Hàn Lăng còn có chuyện quan trọng xử lý, cảm tạ nhã ý của Triệu phi và công tử. Hàn Lăng xin cáo lui.” Hàn Lăng nho nhã lễ độ nói.
Sau khi dứt lời, dợm bước rời đi. Thì giọng Triệu Ương Ương lại vang lên: “Nếu như ta lệnh cho cô, bảo cô ở lại hai ngày tại Triệu phủ cùng ta thì sao?”
Hàn Lăng dừng bước, cười châm chọc, nhìn Triệu Ương Ương, nói: “Ta chỉ là thư đồng của Tứ Vương gia.”
Triệu Dã kinh ngạc nhìn Triệu Ương Ương, hai năm không gặp, Tam tỷ thay đổi. Biết công tâm kế, đồng thời trong lúc nói chuyện, lại biết nắm quyền chủ đạo, khống chế số phận người khác.
Gả cho một nam tử không thương nàng, vận mệnh của nàng từ mấy năm trước, đã biến hóa long trời lở đất.
Chỉ là, nữ tử như vậy, thật là Tam tỷ trước kia không màng danh lợi, nuông chiều hắn sao?
Hắn xem quen trò hề trên thế gian, xem thấu nhân tâm, trong những cuộc trò chuyện nói cười, hắn luôn che giấu bản thân, nhìn thấu lòng người.
Bởi vậy, hắn biết tình yêu của Tam tỷ đối với Phượng Hạo Thiên vượt quá sự tưởng tượng của hắn, mà Tam tỷ, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Triệu Ương Ương véo chặt chiếc khăn trong tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, hình dạng khăn tay vặn vẹo. Hàn Lăng, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, cho nàng một cái bậc thang, để nàng leo xuống, không ngờ nàng dám cự tuyệt! Một kẻ bị Thượng Quan gia tộc coi là phế vật, giờ đây chẳng qua chỉ là một hạ nhân của Tứ vương phủ, cũng dám khước từ nàng! Vốn định nhân cơ hội này thu nạp nàng, để nàng làm việc cho nàng, nói như vậy, sẽ không lo lắng nàng câu dẫn Tứ Vương gia.
Đáy mắt xẹt qua một tia ngoan lệ, nàng lại dám cự tuyệt!
Trước cửa Triệu phủ, một ngày mà ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ, giờ đây, sóng ngầm bắt đầu khởi động.
“Nếu tiểu thư còn có chuyện quan trọng, thế thì tại hạ phái một chiếc xe ngựa tiễn tiểu thư hồi phủ.” Triệu Dã vẫn cười nhạt như gió xuân, dường như mạch nước ngầm lưu động quanh thân, hắn vẫn chưa phát hiện.
Hàn Lăng mỉm cười, vẫn chưa đáp lại, mà đi tới bên Triệu Ương Ương, dùng thanh âm mà chỉ hai người mới có thể nghe được nói: “Thay vì dụng tâm lãng phí thời gian với ta, không bằng dùng thời gian đó lên người Vương gia đi.”
Triệu Ương Ương phẫn nộ nhìn Hàn Lăng, ánh mắt ẩn ngầm sát khí, đáy lòng đột nhiên mọc lên một tia lãnh khí, ánh mắt của nàng ta vậy mà lại nhạy bén như thế!
Một lát sau, Triệu Ương Ương nở nụ cười, Phượng quốc đệ nhất mỹ nhân quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ đơn giản là một nụ cười, liền khiến trăm hoa trên thế gian thu mình, khiến người ta lườm nguýt. “Hàn Lăng cô nương thật thích nói đùa, chỉ là, Ương Ương ngu dốt, không thể hiểu ý tứ của cô.”
“Không hiểu cũng tốt, có một số việc hiểu rõ, trái lại sẽ đưa tới họa sát thân.” Nét mặt Hàn Lăng không thay đổi, giọng nói vẫn hàn lãnh như băng.
Triệu Dã đứng bên cạnh tiếc hận nhìn tuyệt mỹ thiếu nữ, tiếc cho một nữ tử kiên cường, vì một nam nhân quyền thế mà bôn ba, tranh giành tình nhân, mất bản tính.
Trong mắt kẻ khác, có lẽ cảnh hai nữ nhân nhìn nhau cười này, chính là đang tranh giành vị trí cho bản thân, hai người đều đang vận dụng tâm kế. Nhưng trong mắt Hàn Lăng, chỉ là, người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta thập phần hoàn trả. Nếu Triệu Ương Ương cho nàng là kẻ địch, âm thầm ám hại nàng, thế thì, nàng nhất định sẽ không nhân từ nương tay. Đương nhiên, nàng cũng chưa bao giờ là kẻ nhân từ nương tay.
“Những lời này của Hàn Lăng cô nương rất đúng, bất quá, có đôi khi, làm người nhất định phải biết rõ thân phận của mình, đừng tưởng rằng bay lên cành cao thì sẽ biến thành phượng hoàng.” Triệu Ương Ương vừa cười vừa nói. Thế nhưng nụ cười lại run rẩy không dễ gì nhận biết.
Hàn Lăng nhún vai, cười nhạt xoay người, đang định lướt ngang qua người Triệu Ương Ương, thì bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lại, tiếp theo liền ngã vào một lồng ngực cứng rắn như thép, ấm áp như hỏa diễm.
Hàn Lăng đang định tránh thoát, thì từ trên đỉnh đầu, vang lên tiếng nói kích động và kiềm nén vui sướng: “Hàn Lăng, may mà nàng không có việc gì. Hàn Lăng, ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại nàng nữa. Hàn Lăng, thật tốt quá…”
Thiết huyết nam tử, trải qua một đêm kinh hãi đảm chiến, lại lần nữa trông thấy thiếu nữ vẫn đi theo hắn tám năm, tức khắc vô pháp kiềm nén tưởng niệm và đau đớn chứa chan, ôm thiếu nữ chiếm trọn trái tim hắn vào lòng. Lực đạo mạnh mẽ, mặc cho bất cứ ai cũng không thể chia cắt bọn họ.
Hàn Lăng kinh ngạc nhìn Phượng Hạo Thiên, kề sát vào lồng ngực cứng rắn như thiết của hắn, trong mắt xẹt qua một tia dị dạng, là loại cảm giác khác thường như nhiều năm trước, lồng ngực vẫn ấm áp. Nhưng…
Hắn của hôm nay, trong nháy mắt ôm lấy nàng, ánh mắt thâm tình như hỏa sâu thẳm trói chặt, thì nàng phát hiện, hắn tựa hồ thay đổi.
Cụ thể là thay đổi cái gì?
Là tình hữu nghị đồng sinh cộng tử giữa bọn họ, hoặc là…
“Ta không sao.” Thiếu nữ vô cùng trấn định trả lời.
Triệu Dã và Triệu Ương Ương đứng ở một bên kinh ngạc nhìn bọn họ.
Nếu giờ phút này có người quan sát Triệu Dã, sẽ phát hiện, ý cười trong mắt hắn đang dần dần biến mất.
Mà Triệu Ương Ương, thì mặt xám như tro. Thâm tình, như liệt hỏa vô pháp khiến người ta ngăn trở như vậy, nàng đã từng nhiều lần xa cầu cái ôm ấm áp của hắn, mà đổi lấy chỉ là một câu, bổn vương bề bộn nhiều việc. Hôm nay, mắt thấy hắn kích động ôm một nữ tử khác, trong miệng không ngừng gọi tên nàng ta, Triệu Ương Ương vô cùng đau lòng.
Hắn chưa từng xưng ta trước mặt nàng. Mà hiện tại, đối với một Hàn Lăng thân phận thấp kém, dùng tự xưng ta!
Triệu Ương Ương không biết chính là, đa số nữ tử tiếp cận đều khiến cho Phượng Hạo Thiên chán ghét, mà những năm gần đây, duy chỉ có Hàn Lăng là có thể tới gần hắn, mà hắn lại không cảm thấy chán ghét.
Người chung quanh kinh ngạc, rồi sau đó kinh hô: “Là Tứ Vương gia!”
Hạ nhân Triệu phủ đứng ở cổng, nhỏ giọng nghị luận.
“Thư đồng đó và Tứ Vương gia có quan hệ gì? Vì sao Tứ Vương gia lại khẩn trương như vậy?”
“Trước mặt Triệu sườn phi, mà Tứ Vương gia ôm nữ nhân khác, không sợ làm Triệu sườn phi đau lòng sao?”
“Nam nhân đa số có mới nới cũ, huống hồ thư đồng này lại tuyệt sắc như thế, so với Triệu sườn phi còn mỹ vài phần, thảo nào Tứ Vương gia vẫn lãnh tình lại động dung.”
“Nhưng… bây giờ là đang ở trước cửa Triệu phủ…”
Trước cửa Triệu phủ, thân hình Triệu Ương Ương run lên, mọi việc phát sinh hôm nay, khiến sau này nàng còn chỗ đứng gì ở Triệu phủ nữa? Mọi việc hôm nay, là nỗi nhục của nàng, siết chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, nàng tuyệt đối phải bảo trì sự bình tĩnh.
Triệu Dã dới tầm mắt khỏi hai người đang ôm chặt nhau, nhìn Tam tỷ Triệu Ương Ương của hắn, rồi cất giọng nói nhẹ như lông vũ: “Tam tỷ, xem ra tỷ sai rồi.”
Nghe vậy, thân hình Triệu Ương Ương run lên. Sai rồi?
“Hàn Lăng, bổn vương xin thề, tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự phát sinh nữa.” Tiếng nói trầm thấp của Phượng Hạo Thiên nhẹ nhàng vang lên, dường như đang trần thuật lại một lời tình thoại khiến người ta phải đỏ mặt tim đập. “Hàn Lăng, ta… rất vui.”
“Kẻ ám sát là Lưu Quang Khải, bắt hắn tiến hành thẩm vấn. Ta muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại ta.” Đối mặt với biểu lộ ngẫu nhiên nhu tình của nam từ, Hàn Lăng thản nhiên đáp lại, gật đầu nói.
“Lưu Quang Khải? Hóa ra thật là hắn.” Phượng Hạo Thiên lạnh giọng nói. Tối hôm qua, hắn đã hoài nghi Lưu Quang Khải, không ngờ thật là hắn.
Lá gan hắn ta thật lớn, biết rõ Phượng Hạo Thiên hắn là dạng người gì, mà còn dám làm ra chuyện tổn hại đến người của hắn.
Người của hắn?
Hàn Lăng…
Trên mặt nam tử, bỗng hiện lên tia hồng hồng, may là lúc này ánh nắng gay gắt, vốn đã có chút nóng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên cũng sẽ không khiến cho ai khác chú ý.
Nhưng mà…
Tầm mắt rơi vào y phục trên người Hàn Lăng, là màu hồng phấn!
Tám năm nay, nàng chỉ mặc đồ màu trắng và đen, mà màu hồng phấn lại là màu nàng ghét nhất.
Chẳng lẽ?
… Tối hôm qua, nàng trúng mị độc…
Tâm tư quay cuồng, ánh mắt dao động rơi vào người Triệu Dã, là hắn giải độc cho nàng?
Nghĩ đến ấy, thiết huyết nam tử trứ danh luôn trầm ổn, nổi giận! Như con sư tư cuồng nộ.
Hàn Lăng nhận thấy được sự biến hóa của hắn, “Ngài…”
Cái ôm nhiện liệt bứt ra, Phượng Hạo Thiên như cơn gió bay vọt đến trước mặt Triệu Dã.
Trong ánh mắt lãnh liệt, sát khí hủy thiên diệt địa bốc lên hừng hực, giọng nói như hàn băng vang lên: “Nàng trúng độc, là ngươi giải?”
“Nàng không chỉ trúng độc, còn bị thương.” Triệu Dã đạm cười thanh triệt, trả lời. Thầm nghĩ, Phượng Hạo Thiên lưu ý sự thuần khiết của Hàn Lăng? Hắn ta để tâm sự trong sạch của Hàn Lăng bị hắn hủy?
“Bị thương?” Sát khí của Phượng Hạo Thiên liền biến mất, quay đầu lại lo âu nhìn Hàn Lăng, chết tiệt! Vừa rồi hắn lại không có chú ý tới nàng có bị thương hay không.
“Nếu như ta nói, không phải ta giải độc, ngài tin chứ?” Triệu Dã tiếp tục nói.
Ánh mắt băng lãnh của Phượng Hạo Thiên trong nháy mắt u ám xuống.
Mị độc? Nam nữ nhất định phải giao hoan. Nếu mạnh mẽ kiên trì, sợ rằng không ai có thể đủ sức chống lại loại cảm giác thiêu đốt đó.
Nhưng…
Hàn Lăng lại không phải là những người khác.
Cho nên.
Hắn tin. Hàn Lăng đâm thủng được cửa ải đó. (Ai nhaz, thích lối suy nghĩ của anh qá đi)