• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Vũ không mất quá nhiều thời gian, cô chỉ nói vài lời rằng Vân Lãng và Ái Dạ đều bận việc tư không thể vào học viện, nhờ hắn xóa tên hai người. Thế Dân dù khó hiểu nhưng người đứng trước mặt hắn chính là cường giả, chỉ một cái búng tay cũng đủ tiễn hắn đi Tây Thiên, chưa kể cô đã nói tiếng nhờ vả. Hắn không làm chính là tự tìm đường chết.

Vân Vũ mệt mỏi ngã xuống giường, mắt vô hồn nhìn lên trần tay nhẹ vuốt ve Lôi Miêu lẩm bẩm:

- Lam nhi, Tiểu Vũ làm vậy có đúng không? Nàng không trách ta chứ?

Mải mê suy nghĩ cô ngủ quên lúc nào cũng không hay. Sớm hôm sau cô nhanh chóng sửa soạn tiễn Tiểu Cẩm và Đào Thế đi nhập học.

Vừa ra khỏi cửa đã có 4 con người đứng trước cô. Cô nhíu mày hỏi:

- Trí Tú, Lệ Sa, Trân Ni, Thái Anh, bốn người các ngươi không chuẩn bị đi nhập học lại đứng đây?

Lệ Sa không dấu khỏi lo lắng trong đáy mắt hỏi cô:

- Vân trưởng lão, chúng ta biết làm vậy là thất lễ. Nhưng hôm qua bọn ta có đến phòng Lãng đệ, đệ ấy không còn trong phòng. Bọn ta chỉ muốn biết đệ ấy có ổn không.

Vân Vũ thả lỏng cơ mặt nói:

- Lãng nhi sẽ không đi Hoàng Hoa học viện, nha đầu đó đến một nơi khác tu luyện.

Cả bốn người thở phào nhẹ nhõm nhưng có gì đó vẫn còn vướng mắc trong lòng họ. Lệ Sa tiếp tục hỏi:

- Tâm trạng đệ ấy có....

Vân Vũ phất tay nói:

- Không đáng ngại. Nha đầu đó muốn buông bỏ thì tùy ý đi. Các ngươi cũng mau đi thu thập hành lý. Đến muộn sẽ không tốt.

Cả bốn người dù vẫn còn khúc mắc nhưng đành cúi người hữu lễ ly khai. Đi được một lúc thì Trân Ni nói:

- Nhìn sắc mặt Vân trưởng lão không tốt, ta càng lo cho Lãng đệ.

Trí Tú vỗ nhẹ tay nàng trấn an. Hai người kia cũng nắm chặt tay nhau thầm mong cô không có mệnh hệ gì. Nếu họ biết cô chính là không huy động được sức mạnh nguyên tố sẽ kinh hoảng suy sụp mức nào.

Tiểu Thúy đang đi thu thập đồ cho Lam Dạ thì gặp bốn người sắc mặt nhợt nhạt liền đứng lại hỏi:

- Bốn người vừa gặp Ái huynh?

Lệ Sa trầm giọng:

- Là Vân Lãng! Không phải Ái Dạ.

Thái Anh bên cạnh giật tay cô nhắc nhở. Nàng nhìn Tiểu Thúy lắc đầu nói:

- Không phải. Bọn ta vừa gặp Vân trưởng lão cũng biết tình hình Lãng đệ. Hiện đệ ấy đã rời Cố Đô.

Tiểu Thúy run rẩy nói:

- Đã rời khỏi?

Thái Anh gật đầu chưa kịp nói cáo từ đã bị Lệ Sa kéo đi. Nàng cau mày nhìn cô rồi thở dài bước theo.

Tiểu Thúy chạy vội đến gặp Lam Dạ, nói:

- Công....

Lam Dạ đang gói đồ nghe vậy thì dừng lại nhìn nàng:

- Ngươi muốn nói gì, sao lại ngập ngừng?

Tiểu Thúy lắc lắc đầu tiến gần phụ nàng gói đồ. Tiểu Thúy không biết thái độ của Lam Dạ khi nghe tin là thế nào nhưng nàng biết công chúa nhất định sẽ không vui, thậm chí nổi nóng, nếu vậy thì im lặng là tốt nhất. Lam Dạ không để tâm quá nhiều, mấy ngày này nàng rất mệt vì mất ngủ.

Chuẩn bị xong hai người đi ra cửa thì chạm mặt Vân Vũ cùng Tiểu Cẩm, Đào Thế. Từ xa Lam Dạ nghe tiếng nói của Tiểu Cẩm:

- Cô cô, Lãng đệ không vào học viện? Đệ ấy đã đi đâu?

Vân Vũ nhàn nhạt trả lời:

- Không rõ, đến lúc muốn trở lại thì sẽ về.

Mi mắt Tiểu Cẩm rủ xuống buồn bã. Đào Thế bên cạnh chỉ biết nói mấy câu trấn an:

- Tiểu Cẩm, Lãng đệ nhất định sẽ trở về. Vân gia ở đây đệ ấy sẽ về. Ngươi đừng buồn.

Lam Dạ nghe loáng thoáng tin tức thì sững người, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Thúy đang cúi gằm mặt bên cạnh. Tiểu Thúy lí nhí nói:

- Ta nghĩ công chúa không quan tâm nên không nói với người.

Lam Dạ nhẹ gật đầu rồi lên xe ngựa. Cả hai khởi hành đến ngoại thành tập trung. Từ lúc nghe tin Vân Lãng rời đi thì trong lòng Lam Dạ có cảm giác khó chịu, nặng trĩu. Nàng đưa mắt hướng ra xa. Tâm trí lại xuất hiện hình ảnh mập mờ một người cùng những câu nói "Công chúa, ta chính là thuộc hạ của người", "Công chúa, ta sẽ bảo hộ ngươi", "Lam Dạ, ta sẽ không tự ly khai khỏi ngươi",.....

- Công chúa! Công chúa!

Lam Dạ giật mình ngó người ra ngoài nhìn xung quanh. Nàng thở dài từng bước đi xuống. Tiểu Thúy dễ dàng nhận thấy sự thay đổi của nàng. Tiểu Thúy chỉ thầm mong Vân Lãng trở về thật sớm, kiên trì thêm nữa, hóa giải khúc mắc.

Hai người vừa đến thì cũng là lúc các lão sư xuất hiện. Từ trên trời có không dưới 30 con đại ưng. Trên đó có 6 con đã có người. Mấy người đó mặc hắc giáp, đây chính Hắc y quân, lực lượng trấn thủ của Học viện. Đại ưng dần đáp xuống bãi đất trống, học viên đồng loạt lùi ra xa. Một lão sư lớn tuổi quét mắt nhìn từng người một ưng ý gật đầu dõng dạc nói:

- Hai người một đại ưng, đông đủ sẽ khởi hành.

Mấy học viên còn đang hứng thú nhìn đại ưng, chúng là ma thú bị Thuần thú sư thuần phục. Ngoại trừ vẻ ngoài ra thì nội tại của chúng đều không còn nhưng có rất nhiều người mong được làm Thuần thú sư. Vì ngoại trừ Triệu hồi sư thì không ai có thể thu phục ma thú. Họ ngưỡng mộ nhìn hai vị thuần thú sư đang hiên ngang đứng trên hai con đại ưng màu trắng. Lam Dạ thì không quan tâm nhiều, thẳng hướng chọn một con hắc bạch ưng leo lên. Tiểu Thúy cũng lên cùng nàng. Cách đó không xa là đại ưng của Lệ Sa và Thái Anh, Trí Tú và Trân Ni, Tiểu Cẩm và Đào Thế. Bọn họ đều chọn hắc ưng. Mấy học viên khác cũng lật đật leo lên.

Lão sư gật đầu hài lòng khi tất cả đều đông đủ. Thuần thú sư bên cạnh phất tay ra hiệu khởi hành. Từng con đại ưng đồng loạt cất cánh bay vút lên cao. Lão sư bay đầu tiên, bên cạnh là vị thuần thú sư. Bốn phía đều có Hắc y quân bảo hộ.

Từng đợt gió mát lạnh tạt qua, Lam Dạ hướng mắt nhìn ra xa, đáy mắt ẩn hiện nỗi buồn. Nàng bỗng dưng nghĩ nếu như Vân Lãng ở đây thì sẽ biểu hiện hứng thú hay không.

Mất hai ngày bọn họ mới bay được 2/3 chặng đường, hiện tại họ đang bay qua Hồng Hải, vùng biển rộng lớn, nhiều bão lẫn thủy quái. Bất chợt cuồng phong ập đến, biển động dữ dội, từng đợt mây đen kéo đến. Lão sư mặt mày căng thẳng, bão đến rồi. Lão sư nhìn cả đoàn chật vật rồi nhìn vị thuần thú sư kia hét lớn:

- Mau lên cao!

Vị thuần thú sư kia chưa kịp điều khiển thì từ dưới mặt biển chấn động dữ dội, mặt nước tràn đầy bọt trắng xóa, tiếng gầm dữ dội cất lên làm bầy đại ưng kinh sợ, đội hình dối loạn. Học viên sợ hãi, túm chặt lấy đại ưng la hét. Hắc y quân tăng cường cảnh giác, chiến khí bao trùm toàn thân, lão sư huy động quả cầu lửa lớn trên tay.

Dưới mặt nước xuất hiện con thủy quái khổng lồ, nó có hình thù như rắn nhưng bốn chân, có mào xung quanh bao bọc lớp vẩy sần sùi. Lão sư hét lớn:

- Tất cả giữ yên vị trí! Hắc y quân dàn trận!

Hắc y quân dàn trận đối mặt thủy quái, tay cầm lăm le giáo, đao, kiếm. Thủy quái gầm lớn, lặn sâu xuống mặt nước. Tất cả im bặt, ngưng trọng. Lão sư mắt đảo liên tục, chợt kinh hãi kêu lớn:

- CHẠY!

Dưới mặt biển, vòi rồng phun thẳng chỗ bọn họ. Cũng may lão sư phát giác kịp thời, chứ nếu không cả đoàn đã đi gặp Diêm Vương. Thủy quái trồi lên mặt nước lấy đuôi quất liên tục. Đàn đại ưng nháo nhào mất kiểm soát. Hắc y quân dù tiếp cận được thủy quái nhưng không thể đả thương được nó. Lão sư liên tục dùng hỏa cầu bắn về phía thủy quái, có những học viên giữ được bình tĩnh cũng tấn công thủy quái từ xa.

Bất chợt thủy quái rống lên một tiếng phi thẳng đến chỗ Lam Dạ. Tiểu Thúy kinh hãi chỉ biết đứng chắn trước nàng. Lam Dạ thấy vậy vội túm lấy thắt lưng Tiểu Thúy ném lên đại ưng gần nhất, thế nào lại là đại ưng của Lệ Sa cùng Thái Anh. Thái Anh vươn người ra đỡ lấy Tiểu Thúy. Còn lại mình nàng đối mặt thủy quái không cảm xúc. Mắt thấy thủy quái ngày càng đến gần Lam Dạ chỉ nhếch môi cười nhẹ tay tụ hỏa cầu. Đến lúc thủy quái chỉ cách nàng vài gang thì nhún chân bay thẳng vào miệng nó. Tiểu Thúy nước mắt giàn dụa gào thét cố vùng vẫy thoát khỏi tay của Thái Anh đang giữ chặt nàng. Tất cả kinh hãi nhìn một màn trước mắt không gian ngưng trọng.

Thủy quái bất ngờ gầm lên giận dữ vặn vẹo uốn éo thân mình, phi thẳng lên không trung rồi lao mình xuống nước. Nó gầm thét lao vô định. Lão sư huy động quân đuổi theo, nó đang giữ công chúa của đế quốc đó.

Truy đuổi một ngày không ngừng nghỉ, thủy quái vẫn gầm thét dữ dội. *Uỳnh* nó đâm đầu vào một ngọn núi, cả đầu nát tươm, vô lực rơi xuống mặt biển. Lão sư cùng nhóm người lôi thủy quái đặt lên phần xót lại của quả núi sau cú va đập. Việc tiếp theo không gì khác ngoài việc rạch đôi thủy quái.

Nhóm người còn lại được lệnh đưa học viên đến học viện an toàn. Tiểu Thúy một mực giãy dụa đòi tìm nàng. Lệ Sa đành đánh ngất nàng, chứ không thể tùy ý. Đi được thêm nửa ngày rốt cuộc họ cũng nhìn thấy cái cổng lớn, xa xa có hai người đang đứng đó. Vừa đặt chân xuống, sắc mặt mấy lão nhân kia đã không được tốt, lo lắng hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra? Phó chủ nhiệm đâu?

Vị thuần thú sư còn lại liền nói lại đại khái sự việc xảy ra. Hai lão nhân mặt lúc trắng lúc đỏ. Họ quay vào nhìn nhau, một người lo lắng nói:

- Lão tứ, ngươi ở đây an bài học viên. Ta đi tìm viện trưởng.

Lão tứ gật đầu đáp:

- Lão ngũ, ngươi nhất định phải bình tĩnh.

Chưa dứt lời thì lão nhân kia đã biến mất dạng. Lão tứ thở dài rồi trở về vẻ mặt nghiêm nghị nhìn những học viên kia. Ai nấy đều có dáng vẻ chật vật, thú hút lão nhất chính là hình ảnh một học viên đang ôm lấy học viên khác đang ngất xỉu. Lão nhíu mày nhìn học viên đó hỏi:

- Học viên kia, báo danh!

Đáp lại lão tứ là giọng lạnh băng:

- Lạp Lệ Sa, ma pháp sư hỏa hệ tứ cấp.

Mắt lão sư sáng rực khi nghe cô đạt tứ cấp. Lão đã nhận được thông báo đợt tuyển sinh này chất lượng học viên rất tốt, số lượng tứ cấp ma pháp sư nhiều gấp đôi năm trước. Có điều lão không mấy hài lòng trước thái độ lạnh lùng của cô. Lão nhìn Lệ Sa nói:

- Học viên kia bị làm sao?

Lão tứ đánh mắt sang Tiểu Thúy đang nằm trong lòng Lệ Sa. Lệ Sa nhàn nhạt trả lời:

- Ban nãy gặp thủy quái, nàng chỉ bị kích động nên ngất đi.

Lão tứ nhẹ gật đầu rồi nhìn bao quát học viên thầm hài lòng. Lão dõng dạc nói:

- Tất cả theo từng chức nghiệp của mình xếp thành hàng dọc, xếp theo thứ tự cấp sức mạnh tăng dần.

Lệ Sa bối rối nhìn Tiểu Thúy đang bất tỉnh rồi nhìn sang Thái Anh đứng gần cầu cứu nhưng nàng hừ lạnh rồi xoay người đi xếp hàng. Đang trong lúc không biết làm gì thì có giọng nữ nhân ôn nhu lên tiếng:

- Lệ Sa huynh, huynh để Tiểu Thúy ở đây đã có ta cùng Đào huynh rồi.

Lệ Sa như vớ được vàng ngay lập tức đem Tiểu Thúy cho Tiểu Cẩm rồi chạy theo Thái Anh gọi í ới. Tiểu Cẩm phì cười cảnh tượng người dỗ kẻ dỗi trước mắt. Nàng ôm lấy Tiểu Thúy xoay sang nhìn Đào Thế nói:

- Đào huynh, huynh và tỷ ấy cũng là chiến sĩ. Cảm phiền huynh rồi.

Nói xong nàng còn nở nụ cười làm cho tim ai đó lỗi nhịp. Không nhiều lời, Đào Thế đón Tiểu Thúy từ tay nàng, vẻ mặt như xả thân ra trận nói:

- Muội yên tâm, ta sẽ thay muội để mắt đến nàng.

Tiểu Cẩm mỉm cười rồi tìm hàng của mình. Đào Thế cũng rời đi mà vào hàng của mình.

Lão sư gật đầu hài lòng trước tốc độ của học viên. Lão tứ dõng dạc nói:

- Mỗi người sẽ được phát một bảng tên, đeo trước ngực rồi đi làm thủ tục nhận phòng, sáng mai đúng giờ Mão có mặt ở học đường. Nam đi bên trái, nữ đi bên phải. Cụ thể thế nào đến đó sẽ rõ. Người đứng đầu của cuộc ứng thí vừa rồi ở lại. Bây giờ giải tán.

Lão sư vừa dứt lời, tất cả học viên đều tản đi. Đào Thế cũng giao Tiểu Thúy cho Tiểu Cẩm. Vừa truyền tay thì Tiểu Thúy tỉnh dậy. Nàng vừa tỉnh đã lập tức đòi đi tìm công chúa dù bị ngăn cản. Tiểu Cẩm thở dài rồi nói:

- Tiểu Thúy tỷ, thất lễ rồi.

Đào Thế hiểu ý liền đánh ngất nàng tiếp. Tiểu Cẩm một thân chật vật đem nàng đi làm thủ tục. Có điều nàng quên mất một điều đó là đánh ngất người rồi thì lát nữa ai làm thủ tục.

Học viên không nhiệm vụ đều tản đi hết chỉ còn lại những người đứng đầu. Lão sư tiếp tục nhíu mày nhìn hàng ma pháp sư như nhìn ra điều gì ánh mắt lão dịu lại. Lão tứ nhìn các học viên ưu tú, đanh giọng nói:

- Mỗi người sẽ được ra một điều kiện, nếu có thể thực hiện học viện sẽ tiếp nhận điều kiện. Còn không, cơ hội lập tức bị hủy.

Đây chính là bắt ngươi suy nghĩ thật kỹ. Nếu ngươi ra điều kiện thái quá không những không được chấp nhận mà còn không được ra lại điều kiện. Không gian im ắng, chợt chỗ ma pháp sư có người lên tiếng:

- Lão sư, cho hỏi phòng ở học viện, bao nhiêu người một phòng?

Lão sư nhìn người nhỏ bé trước mắt nói:

- Bốn người một phòng.

Tiếp tục có câu hỏi khác:

- Đồ ăn có gà không?

Lão sư giật giật khóe môi nói:

- Tùy vào trù phòng.

Lại có câu hỏi:

- Học viện có nuôi cá không?

Lão tứ gật đầu không nói gì thêm, tiếp tục có giọng nói vang lên:

- Học viên có bánh bao không?

Lão sư nhíu mày nói:

- Tất cả món đều có nhưng còn tùy vào trù phòng.

Lão bắt đầu thấy phiền hà, lão vốn là người nóng tính. Mấy câu hỏi kia chính là chọc tức hắn. Lão trừng mắt nhìn bốn người vừa đặt ra câu hỏi, đanh giọng nói:

- Muốn ra điều kiện gì?

Lần lượt từng câu trả lời khiến lão muốn bung não mà chết:

- Ta muốn cùng Thái Anh một phòng.

- Ta muốn bữa nào của ta cũng có gà.

- Ta muốn nuôi một chú cá.

- Ta muốn bánh bao.

Lão tứ thờ phì phò kiềm chế cơn tức. Ba điều kiện cuối lão có thể chấp nhận nhưng còn điều kiện của nam học viên kia đưa ra thì không được. Nam học viên đó vừa ra điều kiện vừa kéo tay một nữ học viên, lão có điên mới để hai người họ chung phòng. Như hiểu lão sư nghĩ gì, Lệ Sa lập tức nói:

- Ta là nữ nhân. Không ngại.

Lão sư cùng những người còn lại trố mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Lão tứ lại thở dài phất tay áo chán nản. Xem như lão chịu đi. Lão tứ gật đầu nói:

- Điều kiện được chấp nhận.

Bốn người vui mừng ôm chầm lấy nhau nhảy nhót. Lão tứ lấy tay day trán thở dài. Mấy người kia thấy vậy cũng lần lượt ra điều kiện. Đại khái cũng chỉ là muốn ở riêng, muốn ăn này nọ, xin thêm chu cấp kinh phí hàng tháng từ học viện. Tất cả điều kiện cũng không có gì quá quắt nên ngay lập tức được đồng ý.

Giải quyết xong nhóm bát quái, lão tứ nhanh chóng đến phòng viện trưởng. Còn đại sự đang cần giải quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK