Cuối cùng cái ngày đó cũng tới. Thập Lang binh đoàn cùng Cửu Long binh đoàn giáp mặt chiến đấu. Lúc hai đoàn trưởng giáp mặt không khí dày đặc u ám. Nhất Lang chỉ hận không thể một tay đánh chết người trước mặt. Ngũ Lang giờ là đoàn trưởng binh đoàn Cửu Long, sống thân phận mời Dư Hải. Dư Hải thấy oán khí quanh Nhất Lang thì cau mày, trong lòng không yên.
Đến lúc từng thành viên tham đấu xuất hiện tại vị trí binh đoàn thì tiếng reo hò không ngừng vang lên, thiếu điều muốn phá vỡ chỗ này, toàn cảnh không khác gì đấu trường Roma.
Vân Lãng nhìn mấy cái ghế trống không trên bục cao kia rồi nhìn người chủ quản ở võ đài. Xem ra trận này với mấy người công hội đó không đáng để tâm.
Người chủ quản kêu to chính thức bắt đầu trận đấu. Từ Lạc chậm bước đi lên đối diện là đại hãn ngoại tứ tuần, ngũ cấp. Từ Lạc cười nhẹ trong lòng, dần huy động chiến khí bảo vệ toàn thân.
Trên khán đài không ngừng hò hét, có người không tin vào mắt mình. Từ Lạc là con đoàn trưởng dĩ nhiên tiếng tăm có không ít. Hai tháng trước chỉ là nha đầu tứ cấp bình thường, giờ sức mạnh đã là bát cấp. Có không ít người ở đây vì khí áp toả ra mà đổ mồ hôi khó thở.
Đối thủ của Từ Lạc kinh ngạc không kém nhưng hắn cho rằng trước mặt không phải chỉ là cái nha đầu miệng hôi sữa. Hắn thân chém gϊếŧ lâu năm như vậy sao có thể thua. Bởi vậy không sợ chết hét lên một tiếng huy động chiến kỹ. Đá lớn bay lơ lửng xung quanh hắn, lại thét lên. Hàng chục tảng đá xé gió tấn công Từ Lạc.
Con ngươi hẹp lại, Từ Lạc nhảy lên cao né đòn, đồng thời lấy ra vũ khí, trường thương. Vân Lãng nói nàng không cần giấu diếm, lên đó có gì cứ phô ra hết. Coi như đòn đánh tinh thần kẻ địch.
Trường thương vừa xuất hiện khiến mấy trăm người nhộn nhạo. Trên kia mặt ai cũng trắng bệch duy chỉ có mấy người Vân Lãng là thản nhiên như không. Dư Hải mắt láo liêng không hiểu chuyện gì xảy ra. Thập Lang binh đoàn lấy đâu ra vũ khí cửu khổng lại còn trong tay nha đầu. Thứ vũ khí kia làm không ít người thèm khát.
Nhưng chỉ dừng ở cơn thèm khát muốn đoạt khí không dám manh động. Bọn họ đều bị một chiêu sau doạ sợ đến mất mật. Từ Lạc một thương chém ngang đã tạo đường rạch lên ở bụng người kia. Hắn đau đớn ôm bụng, máu chảy không ngừng, cắn môi đến bật máu gằn giọng từng chữ khó khăn:
- Ta. chịu. thua.
Sau câu đầu hàng, từ dưới võ đài một đám người mang cáng lên khiêng hắn xuống. Từ Lạc cười nhẹ tay chống hông đứng đó. Nhìn trên kia chủ quản treo 1 tấm bảng điểm mà vui vẻ. Nàng nhất định sẽ thắng liên tiếp đến lúc đó số điểm sẽ được nhân đôi rồi.
Từ Lạc thấy Nhất Lang vẫy tay gọi thì chạy xuống:
- Phụ thân, người gọi con.
Nhất Lang xoa đầu ái nữ khen gợi. Có điều hắn vẫn là lo lắng còn căn dặn những thứ khác. Khi nãy thấy dong binh kia phi chiến kỹ hướng ái nữ, hắn suýt chút bay lên võ đài đem nàng xuống cũng may Hà Quân kéo lại. Từ Lạc ôm cánh tay Nhất Lang làm nũng:
- Phụ thân, người yên tâm. Ái Dạ đã nói nếu nguy hiểm sẽ lôi con xuống. Người không còn nhọc tâm.
Nhất Lang định nói thêm nhưng chủ quản tiếp tục gọi người. Từ Lạc nắm chắc cây thương trong tay chạy lên võ đài. Lần này là thất cấp. Hắn cũng có vũ khí, là đoản đao tứ khổng.
Cả hai đều dồn chiến khí bao bọc nơi quan trọng, nhờ vũ khí khảm ma hạch mà sức mạnh được cường đại hơn. Nếu bây giờ có đánh với cửu cấp thì tỉ lệ thắng của Từ Lạc cũng lên 7, 8 phần.
Dong binh kia cười bí hiểm, chỉ sau câu bắt đầu đã lao lên trước chém một đao xuống. Từ Lạc lách người, xoay trường thương đỡ đòn. Lấy đoản chế trường? Cái này Ái Dạ đã nói trước với nàng, còn chỉ nàng cách khách chế ngược lại. Quay trường thương, đâm mũi nhọn xuống hạ bộ hắn. Dong binh kia đang thắng thế thấy nguy hiểm liền lấy đao che chắn, ngay sau đó ngực trái đau đớn, ôm ngực lùi ra sau.
Hắn trừng mắt nhìn cây thương kia, đã có thêm đầu nhọn khác, chiều dài trường thương đã bị rút ngắn lại. Biến hoá này tiếp tục làm mấy dong binh khác sợ hãi. Vũ khí có thể thay đổi hình dạng chỉ có thể là loại cực phẩm, những vũ khí đó ít ra cũng do Tôn giả cấp bậc luyện thành. Bao nhiêu ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tức đổ dồn xuống vị trí Thập Lang binh đoàn. Còn người binh đoàn Thập Lang được phen nở mày nở mặt, bọn hắn chịu khinh bỉ quá lâu rồi, nay lấy được mặt mũi nhất định phải đa tạ cô nương bên cạnh đoàn trưởng. Dù không biết đó là ai nhưng bọn họ nhận thấy rõ từ khi cô nương kia xuất hiện binh đoàn bọn họ như gặp gió lớn mà phất.
Dong binh của Cửu Long binh đoàn nghiến răng, siết chặt đoản đao. Hét lớn, chiến kỹ bay tới chỗ Từ Lạc. Từ Lạc cũng dùng chiến kỹ đối lạc. Sàn đấu nứt ra, chỗ hai người đứng đều lún xuống.
Dong binh kia chao đảo một hồi thì ngã khụy xuống đất bất tỉnh. Lúc này mới nhìn rõ trên lưng người đó đang cắm cây thương nhỏ, mà Từ Lạc từ lúc nào đã đứng đằng sau ra chiêu. Tốc độ không phải quá kinh người sao.
Từ Lạc thu vũ khí về, nghỉ ngơi một lúc lấy sức. Dong binh kia tiếp tục bị lôi xuống.
Trên ghế, Dư Hải hai mắt long sòng sọc muốn bóp nát tay vịn. Hắn vẫy tay gọi người tới, thì thầm gì đó, hai người nhìn nhau cười nham hiểm, tên kia còn vươn đầu lưỡi liếm quanh môi một vòng.
Từ Lạc sau khi lấy lại sức thì trận đấu liền bắt đầu. Người kia bộ dạng không cục mịch như hai người đầu nhưng ánh mắt gian tà đê tiện. Người binh đoàn khác thấy hắn liền chửi rủa binh đoàn Cửu Long sao có thể để hắn lên đối chiến với nha đầu trẻ tuổi. Dư Hải hừ lạnh:
- Các ngươi muốn thì lên đấu thay.
Bên Nhất Lang muốn xông lên thì Vân Lãng lạnh nhạt lên tiếng:
- Các ngươi đứng im đó nhìn Từ Lạc hạ hắn.
Vân Lãng nói đủ lớn để tất cả nghe thấy, ngay cả tên kia cũng nhìn cô khó hiểu rồi nhìn Từ Lạc. Hai người kia thực lực chỉ kém hắn một ít nhưng bị hạ đo ván. Hắn ti bỉ thế nào cũng phải đề phòng.
Hắn tay cầm cây kéo lớn, tiếng xoạch xoạch phát ra. Hắn cười đê tiện:
- Tiểu mỹ nhân, nàng có phải hay không muốn lấy ta. Ta đây vẫn còn đơn bóng a. Giờ đầu hàng chưa muộn, kẻo lát nữa những chỗ quan trọng ta đều chạm qua.
- KHỐN NẠN. La Ác Thân ngươi câm miệng cho ta. Ngươi dám động đến Lạc nhi, Nhất Lang ta sẽ đem ngươi băm cho chó ăn.
La Ác Thân ngửa cổ cười lớn:
- Nhạc phụ đại nhân thật nóng tính. Phu thê chúng ta làm gì liên quan ngươi sao.
Nhất Lang tức đến độ mặt mày xanh đỏ không rõ. Vân Lãng chau mày nhìn kẻ trên võ đài, nhìn tới Từ Lạc đang tức giận đến run rẩy. Cô nhàn nhạt nói:
- Từ Lạc, loại người này không đáng sống.
Chỉ câu nói của Vân Lãng khiến bao người rơi vào im lặng, nhìn Từ Lạc khó dò.
Từ Lạc nghiến răng ken két. Chủ quản nhìn một màn sát khí nồng đậm chỉ thở dài. Xem ra có án mạng rồi. Ban nãy hắn có điểm nghĩ người Cửu Long binh đoàn sẽ thắng nhưng phong thái của cô nương dưới võ đài cùng Từ Lạc khiến hắn có điểm nghĩ lại.
Vừa bắt đầu, tên kia đã lia cây kéo đến chỗ Từ Lạc. Từ Lạc âm trầm rút ngắn trường thương, phút chốc biến thành trường kiếm. Tiếng vun vút xé gió cùng binh khí va chạm đinh tai nhức óc, sau đó là tiếng vải bị xé rách.
Nhất Lang đen mặt nhìn tà áo nữ nhi bị rách. Tên kia cười hả hê, nhưng chưa được bao lâu thì hắn cảm giác hơi lạnh. Nhìn xuống chân, mặt đen lại như than. Vội nắm quần kéo lên.
- Con bà nó, ngươi dám cắt quần ta.
Từ Lạc hừ lạnh:
- Ngươi làm nhục không ít người. Ta thay họ đáp lễ ngươi.
Dứt lời, màn kiếm khí bay tới bủa vây hắn. Hắn một tay giữ quần, một tay cầm vũ khí đỡ chiêu. Phút chốc trên người hắn chỉ còn vài miếng vải.
Sát ý nổi lên, nhưng hắn chưa kịp làm gì đã thấy bản thân nhẹ bẫng, ngay sau đó là cảm giác đau nhói truyền đến lưng, từng tiếng răng rắc. Chưa hết, hắn thét lên đau đớn vô lực nhìn chân bị bẻ gãy, tiếng thét nữa, đầu hắn lăn lông lốc rồi dừng lại dưới chân Dư Hải.
Từ Lạc hai mắt đỏ ngầu nhìn Dư Hải rồi xoay người. Chủ quản sau một màn này có điểm kinh hãi. Nha đầu này ra tay không phải quá tàn độc sao. Ngay cả phu phụ Nhất Lang cũng kinh ngạc. Nhưng mấy chuyện đó nhanh chóng bỏ qua sau đầu, quan trọng là nữ nhi không sao.
Kết quả, đấu đối kháng binh đoàn Thập Lang thắng liên tiếp 3 trận do 1 người ứng chiến nên đạt điểm tuyệt đối.
Đến mấy binh đoàn sau cũng không có binh đoàn nào tạo ra từng ấy kinh hỉ.
Danh Sách Chương: