Lam Dạ đang chìm trong hơi ấm thì bị tách ra. Đối mặt nàng là ánh mắt phức tạp của Vân Lãng. Nàng rụt cổ lại né tránh ánh mắt đó.
Vân Lãng kỳ thực đã sớm tha lỗi cho nàng, cô chỉ giả vờ để nàng sợ. Ai ngờ nhìn một nàng rụt cổ lại đến giả vờ cô cũng làm không được. Vân Lãng thở dài cho nghị lực kém cỏi của bản thân rồi cầm tay Lam Dạ lên. Khi nhìn tới 2 cổ tay nàng bị thâm tím lại đáy mắt cô không giấu được thương xót. Cô cẩn thận dùng quang nguyên tố chữa trị cho nàng dù gì nàng cũng sớm biết cô là ma pháp sư toàn hệ.
Lam Dạ vẫn còn sợ hãi, đến khi cảm nhận dòng nhiệt ấm truyền đến cổ tay mới hoàn hồn. Nàng trân mắt nhìn Vân Lãng. Người này không giận nàng sao? Tại sao vẫn ở lại chăm sóc nàng? Lam Dạ nhận ra nhìn từ góc độ này Vân Lãng rất soái thậm chí toàn thân toát vẻ anh khí, cao ngạo, lãnh đạm.
- Nhìn đủ rồi?
Lam Dạ giật mình gật đầu. Vết đỏ thẫm ở cổ nàng đập vào mắt cô. Lam Dạ cảm thấy ánh mắt nóng rực chiếu lên cổ mình thì hiểu nguyên do. Nàng ấp úng:
- Ta...muốn về...tắm...
Vân Lãng không nói nhiều lời, cô cúi người xuống bế nàng lên theo kiểu công chúa rồi đề khí thẳng phòng nàng hướng tới.
.
.
.
.
- Dạ nhi, nước đã đủ ấm chưa?
- Đủ rồi.
- Dạ nhi, ta để y phục nàng ở ngoài này được không?
- Ân!
Cứ như vậy trong phòng công chúa liên tục phát ra tiếng đối thoại. Một người sốt sắng ân cần quan tâm, một người hài lòng đáp.
Nửa canh giờ sau Lam Dạ cũng tắm xong. Nàng nhìn quanh một hồi không thấy Vân Lãng đâu lòng sinh lo lắng. Cảm giác cô sẽ biến mất lần nữa lại xuất hiện. Nàng mặc vội y phục chạy ra ngoài tìm người.
Lam Dạ vừa mở cửa thì gương mặt phóng đại của cô áp sát nàng. Bốn cánh môi cách nhau vài gang tấc. Lam Dạ đỏ mặt lùi lại. Vân Lãng nở nụ cười đê tiện nhìn nàng, từng bước tiến lại gần. Lam Dạ run rẩy lùi lại phía sau đến lúc lưng chạm tường nàng vừa nhắm tịt mắt vừa nói:
- Lãn... Lãng... ngươi đứ..ng... đó...
Vân Lãng chỉ định chọc nàng không ngờ đồ ngốc tưởng thật. Lam Dạ nhắm mắt một hồi vẫn không thấy động tĩnh thì hé mắt. Vân Lãng đang ung dung ngồi nhâm nhi chén trà. Lam Dạ càng đỏ mặt hơn. Không phải nàng suy nghĩ lung tung mới đỏ mặt đâu. Nàng giận dỗi quay người ra phía giường, cầm bừa cuốn sách lên đọc.
Vân Lãng thấy vẻ mặt giận dỗi của Lam Dại liền phì cười. Cô tiến lại gần, cẩn thận dùng khăn lau khô tóc nàng.
- Dạ nhi, ngươi sao lại không lau khô tóc. Lần sau nhớ lau khô nếu không sẽ bệnh.
Lam Dạ vẫn tỏ vẻ không nghe thấy gì, mắt vẫn nhìn cuốn sách. Vân Lãng lắc đầu thở dài trước tính cách trẻ con của nàng. Cô lau xong tóc cho nàng liền ghé sát tai nàng nói nhỏ:
- Dạ nhi, nàng cầm ngược sách.
Nói xong cô vụt chạy ra ngoài đóng nhanh cánh cửa nếu không quyển sách sẽ in thẳng lên mặt cô. Bên trong phòng truyền tiếng hét:
- Vân Lãng!! Ngươi có giỏi thì quay lại đây!
Vân Lãng cười lớn nói vọng vào:
- Dạ nhi, nàng giỏi thì ra đây bắt ta. Hahaaaa....
Cô đang cười thì có tiếng nam nhân từ đâu phát ra:
- Yêu cầu giữ im lặng! Có ý thức một chút, tam thiếu Vân gia.
Vân Lãng nhìn sang nam nhân đó cơ mặt thả lỏng không ít:
- Đào Thế!! Tiểu Cẩm tỷ!
Hai người đó vừa cười vừa khóc chạy đến ôm cô. Vân Lãng chỉ có thể đứng yên mặc bọn họ coi cô là chiếc khăn lau nước mắt nước mũi.
- Được rồi. Được rồi. Hai người đã mấy năm rồi mà vẫn thích khóc như trước.
Tiểu Cẩm còn đang lấy tay quệt nước mắt thì Đào Thế đã không kiêng nể lấy tay ôm chặt cô đến nghẹt thở.
- Vân Lãng!! Ngươi cũng biết mấy năm sao! Mấy năm qua ngươi khiến bọn ta tốn không ít nước mắt!
- Hai người làm gì?
Giọng nữ nhân thanh mảnh vang lên. Đào Thế vội buông Vân Lãng ra lùi xuống đứng cạnh Tiểu Cẩm, ánh mắt hiện rõ không ít chán ghét.
- Lãng đệ, chúng ta đi trước. Có gì mấy người chúng ta gặp lại sau. Mấy tên kia cũng nhớ đệ không ít.
Vân Lãng định nói gì đó thì Lam Dạ chợt nói:
- Đào Thế, Vân Lãng là nữ nhân nên gọi Lãng muội... Không. Gọi Vân Lãng. Đừng gọi Lãng muội, Lãng đệ gì cả.
Đào Thế hừ lạnh:
- Đó vốn là cách xưng hô trước giờ của bọn ta không nhọc công chúa cao cao tại thượng quan tâm.
- Lãng nhi, ngươi nhớ giữ sức khỏe. Ta cùng Đào Thế sẽ hẹn nhóm Trí Tú lại rồi gặp ngươi.
Nói rồi Đào Thế cùng Tiểu Cẩm rời đi. Lam Dạ cũng bỏ vào trong phòng. Vân Lãng thở dài. Xem ra mấy năm bỏ đi có không ít chuyện. Mâu thuẫn giữa bọn họ càng sâu sắc. Cô nên giải quyết.
Vân Lãng lại thở dài rồi vào phòng. Vừa vào đã thấy nàng ngồi quay lưng với cô. Vân Lãng tiến lại ôm nàng từ phía sau:
- Dạ nhi, sao lại giận rồi?
Lam Dạ hừ nhẹ:
- Ta đâu dám giận tam thiếu Vân gia.
Vân Lãng đoán lý do nàng giận. Nàng không giận do Đào Thế gọi cô hai tiếng Lãng đệ mà giận vì cô ôm hắn. Nàng cố nhấn mạnh việc cô là nữ nhân cũng ngầm nhắc Đào Thế nên giữ khoảng cách, "nam nữ thụ thụ bất tương thân".
Vân Lãng cọ mặt vào lưng nàng châm chọc:
- Dạ nhi, chúng ta thân thiết như người một nhà, ngươi đâu cần ghen với Đào huynh. Giờ ta mới biết công chúa đại nhân là thùng giấm khổng lồ a~
Lam Dạ hất vai tách khỏi cái ôm của cô lên giương trùm kín chăn lại:
- Ngươi mới là thùng giấm!
- Hảo! Ta là thùng giấm thứ nhất. Nàng thứ hai.
Cô vừa cười vừa nhảy bổ lên giường kéo chăn ra rồi chui vào trong ôm chặt lấy eo nàng.
Lam Dạ vùng vằng:
- Tránh ra. Ngươi đáng... ưʍ...ưhmm...
Lam Dạ chưa kịp nói xong đã bị cô hôn đến không thở nổi. Cô vừa tách ra nụ hôn nàng đã yếu ớt dựa vào ngực cô vội lấy hơi.
Vân Lãng mà biết hôn nàng sẽ khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời thì cô đã sớm dùng cách này rồi. Mà hôn như vậy chưa đủ. Nghĩ vậy Vân Lãng liền kéo Lam Dạ vào nụ hôn tiếp. Hôn đến nỗi trưa hôm đó Lam Dạ không dám ra ngoài nhìn mặt ai còn Vân Lãng thì cả ngày tràn trề khí lực vui vẻ ca hát không ngừng.
Giấc ngủ trưa sảng khoái, Vân Lãng vừa tỉnh dậy đã cảm thấy có thứ gì đó đè nặng lên ngực mình. Cô nhìn xuống hóa ra cả người Lam Dạ đều nằm trên cô, hai tay hai chân nàng tỏa ra như xúc tua bạch tuộc cuốc chặt lấy cô. Vân Lãng cố gỡ ra nhưng không được, trái lại còn bị ôm chặt hơn. Cô vỗ nhẹ lên má nàng:
- Dạ nhi dậy đi, chiều rồi. Ngươi không đi luyện tập?
Lam Dạ ngái ngủ liên tục lắc đầu, bĩu môi nói:
- Không muốn tập. Dù gì ta cũng cửu cấp rồi. Có ngươi bên cạnh ta cũng không sợ gì.
Vân Lãng véo má nàng:
- Ngươi không được nghĩ như vậy. Cửu cấp thì đã sao? Hiện có rất nhiều thế lực hùng mạnh. Ta dù có là Quân chủ cấp bậc hay Tôn Thần, Tôn Thánh gì đó thì ngươi cũng phải tập luyện. Ta không thể lúc nào cũng ở cạnh ngươi...
Vân Lãng định nói tiếp nhưng nhận ra người trong lòng trầm mặc không ít. Cô xoa đầu nàng thủ thỉ dỗ dành:
- Được rồi. Được rồi. Không muốn tập luyện thì tạm nghỉ. Mai rồi tập.
Lam Dạ vẫn liên tục lắc đầu, hai mắt ngấn lệ ngước lên nhìn cô:
- Lãng... ngươi nói bỏ ta...
Vân Lãng sững người. Cô nói bỏ nàng lúc nào?
- Ta nói bỏ ngươi lúc nào??
Thắc mắc liền hỏi. Lam Dạ cũng lập tức trả lời:
- Ngươi vừa nói không phải lúc nào cũng cạnh ta. Ta nhớ trước đó ngươi cũng từng nói như vậy rồi ngươi biến mất rất lâu.
Nàng cất giọng đầy ủy khuất. Vân Lãng đau lòng dỗ ngọt một hồi mới trấn an được nàng, cũng thuyết phục nàng đi luyện tập.
Có điều...
- Lãng, có phải lúc ta đi luyện tập ngươi sẽ ra ngoài? Sẽ gặp nhiều người?
Vân Lãng thản nhiên gật đầu. Kết cục nhận lại là Lam Dạ thay đổi ý định, không luyện tập nữa.
Cuối cùng cô đành nói:
- Vậy giờ ta theo ngươi luyện tập có được không?
Lam Dạ như trẻ con được thưởng kẹo hí hửng gật đầu.
Từ lúc rời phòng cho đến lúc đến Viễn Quang tháp, Lam Dạ vẫn bám chặt lấy cánh tay cô không chịu buông khiến cho không ít học viên sốc.
Vân Lãng cảm thán lắc đầu. Tại sao bỗng dưng thay đổi lớn như vậy? Thật giống gấu túi bám dính không chịu rời xa cô nửa bước. Có điều cô rất hưởng thụ cảm giác này.
Danh Sách Chương: