Đạo chế Tiên phù cũng thật thiên biến vạn hóa.
Sau khi bình tâm trở lại, Bạch Mộc Trần lại lấy ra một tấm Linh Mộc.
Chủng Phù...
Luyện Phù...
Lúc này, Bạch Mộc Trần không làm biến đổi từng loại trong tổ hợp năm đạo phù văn mà bắt chúng chồng chất lên nhau. Việc làm này giống như việc lấy năm sợi dây khác màu nhau mà tết lại thành một sợi khiến cho phần lực lượng này càng thêm cứng cỏi, càng thêm chân thực.
Quả nhiên, dưới sự khống chế cẩn thận của Bạch Mộc Trần, sự kết hợp giữa linh mộc và phù văn từ từ tiến tới trạng thái cân bằng, dần dần chuyển sang ổn định.
Hóa Phù...
Tiên nguyên ngưng tụ, bên trong Linh Mộc bộc phát ra một tia quang mang sáng rực rồi từ từ tắt dần cuối cùng biến thành một khối mộc phiến bình thường. Bên trên khối mộc phiến có năm đạo phù văn nhợt nhạt như ẩn như hiện hoà quyện thống nhất với nhau.
"Thành!"
Đầu ngón tay Bạch Mộc Trần vuốt ve tiên phù, khuôn mặt hiện lên vẻ vui thích. Từ nay về sau, "Bạo Liệt Thuật" này chính là đạo tiên phù thứ hai trong cuộc sống của hắn. Đúng là suy nghĩ của mình không sai, có thể dung hợp được các loại phù văn bất đồng với nhau. Việc dung hợp các loại phù văn khác nhau chủ yếu phụ thuộc trình độ khống chế đối với từng loại đạo phù văn có tinh chuẩn hay không.
Đương nhiên, không phải tuỳ tiện tổ hợp các phù văn với nhau, nó còn liên quan đến sự dung hợp lực lượng và trạng thái cân bằng. Dù sao, các loại phù ấn đang lưu truyền ở Tiên Giới cũng đã trải qua vô số lần thí nghiệm chỉnh sửa của các bậc tiền nhân. Bạch Mộc Trần không cho rằng bản thân có thể phá vỡ truyền thừa như vậy, ít nhất hiện tại hắn chưa có năng lực này.
...
Luyện chế tiên phù "Bạo Liệt Thuật" so với "Phong Mang Thuật" phức tạp hơn rất nhiều, tiêu hao tiên nguyên và thần thức lớn hơn nhiều.
Cũng may việc này cũng đã thành công. Tiếp theo chỉ là luyện tập lại cho thuần thục mà thôi.
Chủng Phù... Luyện Phù... Hóa Phù...
Thời gian trôi đi, Bạch Mộc Trần càng ngày càng quen thuộc quá trình luyện chế "Bạo Liệt Thuật", thao tác sai lầm càng ngày càng ít. Vì thế một lần tạo phù hắn luyện chế một lèo gần mười tấm tiên phù Bạo Liệt cho đến khi tiên nguyên lực trong người hao hết, cơ gân mệt mỏi đến cùng kiệt mới bằng lòng dừng lại. Đợi tiên nguyên khôi phục, tinh thần no đủ, hắn lại điên cuồng vùi đầu vào trong việc luyện chế tiên phù.
...
Chớp mắt, hai tháng trôi qua.
Theo thời gian trôi đi, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần tuy rằng không có đột phá gì nhưng lại trở nên tinh thuần hơn, việc khống chế lực lượng cũng mượt mà hơn rất nhiều. Trong túi tồn trữ của hắn đã có hơn vạn tấm Phong Mang Tiên Phù và hơn một ngàn tấm Bạo Liệt Phù. Hiện giờ lượng phù tích góp được đã chiếm cứ hơn một nửa không gian.
Nhìn thành tích hơn nửa năm qua của mình, trong lòng Bạch Mộc Trần có cảm giác hơi thoả mãn. Hắn chỉ tiếc nuối một việc, chính là uy lực của tấm tiên phù này không lớn. Sau này trợ giúp mình cũng chỉ có hạn mà thôi, trừ phi có thể tập trung tất cả lực lượng lại với nhau...
Làm thế nào tập trung tất cả lực lượng lại!?
Tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động, giống như cái chuông bị gõ mạnh một cái. Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ tới điều này nhỉ? Uy lực một tấm tiên phù không lớn, nhưng nếu như tập trung chồng chất lên cùng một chỗ thì uy lực của nó tất nhiên sẽ gia tăng lên nhiều.
Ý niệm nổi lên, hắn không thể kiềm được sự hưng phấn mà miên man suy nghĩ về vấn đề này.
Trong mắt của Bạch Mộc Trần thỉnh thoảng lại lóe sáng, lúc thì tự nói thì thào, lúc thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Bởi vì cảnh giới của hắn thấp quá, trừ tiên phù ra thì không còn thủ đoạn công kích khác. Bởi vậy, từ khi bắt đầu luyện chế tiên phù, trong đầu Bạch Mộc Trần luôn nghĩ cách vận dụng tiên phù thế nào cho tốt, hoàn thiện một phương thức chiến đấu của riêng mình dựa trên tiên phù.
Tiên phù có hai ưu thế, một là sử dụng nhanh chóng, chỉ cần nhẹ nhàng bóp nát tiên phù, hoặc lấy thần thức dẫn đường đều có thể phóng thích nhanh chóng tiên quyết bên trong tiên phù, dù phòng ngự hay đánh lén đều là lựa chọn không tồi. Một ưu thế khác của tiên phù đó là biến hóa vô cùng, các chủng loại tiên phù bất đồng phối hợp lẫn nhau xuất kỳ bất ý có thể làm cho người ta đạt hiệu quả quá mức tưởng tượng.
Trên thực tế, đây cũng là phương thức chiến đấu truyền thống của phù đạo.
Đáng tiếc, yếu điểm của tiên phù ai cũng rõ, đó là uy lực rất hạn chế. Thí dụ như là, phóng xuất một tấm Phong Mang Thuật công kích có thể phá vỡ pháp thể của Chân Tiên nhị phẩm thậm chí tam phẩm, nhưng không thể phá vỡ pháp thể của Chân Tiên tứ phẩm trở lên, mặc dù phóng ra thêm nhiều Phong Mang Thuật hơn nữa cũng không thể làm tăng uy lực của bản thân tiên phù.
Dần dần, tiên phù cấp thấp được gọi là gân gà.
Đúng vậy, tất cả Tiên Sĩ đều cho rằng như vậy, kể cả cách nghĩ của Bạch Mộc Trần trước đây cũng như thế. Nhưng vừa rồi chính ý niệm đơn giản kia lại đem đến cho hắn một gợi ý phá cách.
Liên tưởng đến cái cảnh bản thân liều mình phản kháng tại quáng trường ngày trước...
Lúc ấy, mười ba đạo tiên phù đồng thời nổ mạnh sinh ra uy lực cực lớn làm cho một vị Chân Tiên ngũ phẩm bị trọng thương, điều bất ngờ này chứng minh ý tưởng của Bạch Mộc Trần không phải là chuyện nghìn lẻ một đêm, mà là có căn cứ nhất định.
Có điều, ý tưởng chỉ là bước đầu, còn cần mình thử nghiệm đã.
Suy nghĩ như thế, Bạch Mộc Trần đứng dậy mở cửa thư lâu, sau đó lặng lẽ rời Nô Thị.
...
------------
Có một cánh rừng hoang cách phía Bắc Nô Thị hơn ngàn dặm.
Chỗ này hung hiểm, hàng năm bị sương mù bao phủ, cách nhau trăm trượng không thể nhìn thấy vật gì cho nên ít có Tiên Sĩ tới nơi này.
Nhưng vào lúc này, một bóng xám đột nhiên hiện ra. Gã không chút do dự đi vào rừng hoang.
...
Ở sâu trong rừng hoang chính là cấm địa, ở đó có hung cầm mãnh thú thường xuyên lui tới.
Bạch Mộc Trần không dám xâm nhập sâu vào bên trong mà chỉ lần theo chỉ dẫn của đồ giản [DG: bản đồ được ghép lại bằng những thẻ tre] đi đến đống đá vụn thì ngừng lại. Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi thấy an toàn mới lấy một tấm tiên phù ra.
"Phong Mang Thuật!"
Một tiếng ầm vang lên, mặt đất bị lõm vào vệt be bé chắc chỉ sâu ba trượng.
Bạch Mộc Trần phỏng đoán sơ qua độ cứng của mặt đất rồi đồng thời thả ra mười tấm tiên phù...
"Phong Mang Thuật!"
Mười luồng hàn quang nhất tề phóng ra tới cùng một chỗ.
"Bình!"
Một tiếng nổ dữ dội vang lên, mặt đất vẫn chỉ hiện một vết sâu ba trượng.
"Hình như không ổn, vì sao lại như vậy?"
Bạch Mộc Trần nhíu mày. Hắn cảm thấy chưa đúng một gì đó, một kích nhìn như sắc bén thế nhưng trên thực tế uy lực tiên phù không biến hóa gì, còn lâu mới bằng một kích ngày trước oanh kích gã Hoa Dương.
Vắt óc nhớ lại, Bạch Mộc Trần nhanh chóng phát hiện vấn đề là gì.
Tiên phù phóng ra sẽ có cái trước có cái sau, Tiên Sĩ sử dụng tiên phù gì đều bị như thế. Trong tích tắc ngắn ngủi, ở ngoài nhìn như cùng lúc phóng ra tiên phù nhưng trên thực tế vẫn có khác biệt. Bạch Mộc Trần liều mình đánh một kích chính là nghĩa rằng chắc chắn phải chết, khi đó tâm thần hắn chỉ có một ý niệm, lúc này mới khiến cho tiên phù bị dẫn động cùng một thời gian mà bộc phát ra uy năng cực lớn.
...
Tĩnh tâm lại, Bạch Mộc Trần lại lấy ra mười tấm tiên phù, từng tấm tiên phù lơ lửng trước ngực. Hắn tinh tế cảm thụ khí tức của tiên phù.
Thần thức hóa thành sợi chui vào trong tiên phù giao thoa xen kẽ, giống như đan vào nhau thành một tuyến.
Giữa những tấm tiên phù tựa hồ hình thành một tia liên hệ như có như không.
Tâm thần Bạch Mộc Trần ra lệnh, ý niệm xuyên thấu qua thần thức đan thành tuyến đồng thời truyền lệnh cho mười tấm tiên phù.
"Phong Mang Thuật! Bạo!"
Mười luồng hàn quang chợt bạo phát, trong đó ba luồng dung hợp lẫn nhau, hào quang chói loà!
"Rầm!"
Mặt đất khẽ rung rinh, một vết sâu hơn so với lúc trước xuất hiện trên mặt đất.
Thấy cảnh tượng như vậy, mặt Bạch Mộc Trần vừa sợ hãi vừa vui mừng, hắn biết phương pháp của mình đã đúng!
...
------------