Ở Thiên Khung Lâu, lúc này bên trong đang buôn bán, kẻ đến người đi rất náo nhiệt.
Vậy mà ngay lúc này, cả tòa lầu các chợt rung rinh, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì cảm thấy hai mắt hoa lên, thoáng chốc đã ở bên ngoài lầu các.
“ A! Đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
“ Chuyện gì xảy ra? Ta đang giao dịch cơ mà !”
“ Vừa rồi chính là cấm chế di không, không biết tòa Thiên Khung Lầu này đã xảy ra chuyện gì rồi !”
“ Bố ai mà biết được !”
……
Một đám tiên sĩ vừa sợ vừa ngạc nhiên nghị luận với nhau ầm ĩ, thậm chí có người còn phát ra thần thức dò xét nhưng lại bị một sức mạnh vô hình mạnh mẽ đẩy ra.
Dễ dàng đoán được, Thiên Khung Lâu bất ngờ mở cấm chế ra thì nhất định là xảy ra chuyện đại sự. Với thế lực như Thiên Khung Lâu, nếu quả thật xảy ra tình huống gì thì không phải những tiên sĩ bình thường như bọn chúng có thể nhúng tay vào.
Một lúc sau, mọi người đợi mãi mà không thấy có chuyện gì tiếp theo đành phải bất đắc dĩ bỏ đi.
……
Trong phòng khách, Tần Đông Vũ đang chăm chú nhìn Sài Lục, trong lòng hắn nảy sinh muôn vàn ý niệm.
Mặc dù Tần Đông Vũ thất vọng, mặc dù tự trách bản thân nhưng hắn không hề ngu ngốc. Ngược lại, hắn đã quản lý Thiên Khung Lâu rất tốt, từ đó có thể thấy được thủ đoạn và tâm trí của hắn. Thậm chí hắn từng nghĩ, đối mặt tin tức trọng yếu như thế có cần phải giết người diệt khẩu hay không để chấm dứt mọi hậu hoạn.
Tuy nhiên, Tần Đông Vũ không phải là hạng người tàn nhẫn, mặc dù tâm tư của hắn rất phức tạp nhưng không tính toán ra tay.
……
Trầm mặc hồi lâu, Tần Đông Vũ chậm rãi mở miệng bảo :“ Lão Sài, công pháp này ngươi lấy được từ đâu? Phía trên có ghi cần dùng Tiên chủng để làm vật dẫn, ngươi đã tu luyện qua chưa? Có thực sự làm được hay không? Có xảy ra vấn đề gì không? ”
Tần Đông Vũ liên tiếp hỏi mấy câu, tay trái nắm chặt lấy ngọc giản khẽ run lên, hắn khó nén được nội tâm kích động. Tâm tình của hắn thời khắc này giống như một người ở dưới vực sâu tuyệt vọng thấy được một tia hy vọng để cho hắn có được dũng khí để sống tiếp.
Sài Lục nghiêm mặt nói:“ Không dám lừa dối Tần lâu chủ, công pháp Tán tiên tu luyện này là ta mua được của một tiên nô, còn về nguồn gốc ban đầu không ai biết được, bởi vì đối phương cũng mua được từ nơi khác mà thôi. ”
“ Ngươi …… ngươi nói cái gì? Mua …… mua được sao? ”
Tần Đông Vũ sững sờ tại chỗ, vật trân quý như vậy lại có người mang đi bán sao? Chẳng lẽ người nọ bị điên hay sao? ! Hay là do sự đời đã thay đổi quá nhanh, hắn đã lạc hậu hay sao? !
“ Công pháp này đúng là có thể mua được. ”
Sài Lục gật đầu một cái rồi tiếp tục nói :“ Tiên chủng mặc dù trân quý nhưng cũng không khó để lấy được. Đối với Tần lâu chủ mà nói ta tin chuyện này không có khó khăn gì…… Về phần công pháp trong này, ta cùng với mấy vị hảo bằng hữu đã thử tu luyện qua, quả thật có thể làm được, hơn nữa tạm thời chưa phát hiện ra bất cứ vấn đề gì trong công pháp này. Nửa năm qua, chúng ta vẫn đang tu luyện bộ công pháp này, mặc dù vẫn không bằng được tiên sĩ chính thống nhưng tiên nguyên trong cơ thể rõ ràng tăng trưởng không ít, đại khái là gấp đôi bình thường. Phương pháp này có thể làm cho chúng ta mau chóng đề cao tu vi, thậm chí có thể thi triển tiên thuật ……”
Dứt lời, Sài Lục tập trung tinh thần khạc ra một vật. Vật này kích thước nho nhỏ phát ra ánh sáng.
“ Đây …… Đây là Tiên chủng !? ”
Vẻ mặt Tần Đông Vũ trở nên kinh sợ, hắn vận thần thức quét qua Sài Lục thì phát hiện trong cơ thể của gã kia đã xuất hiện mạch luân vận chuyển tiên nguyên.
Thân là thiếu gia của một đại tộc trên thượng giới, hắn sao lại không hiểu được ý nghĩa của mạch luân. Nếu như nói, Tiên căn ngưng tụ thành Tiên chủng là căn cơ để bước lên tiên đạo thì mạch luân chính là căn bản để tu luyện pháp thân. Có tiên căn, có mạch luân, Tán tiên không còn là một thân thể không có căn nguyên nữa. Xét trên một ý nghĩa nào đó thì cơ bản không khác gì so với tiên sĩ chỉ có thể nói là thiên tư kém hơn rất nhiều mà thôi.
“ Tán tiên vốn là người không có căn nguyên chỉ có thể tìm vật khác để thay thế, đây chính là đạo của trời lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu. Vị tiền bối sáng lập ra công pháp này nhất định là người học thức phi phàm. ”
Tần Đông Vũ vô cùng thán phục, trong lòng không còn chút nghi ngờ nào. Mấy ngàn năm buồn khổ thoáng chốc tiêu tán, tâm tư bị động chỉ muốn hét lên. Hiện giờ đủ mọi cảm xúc trào lên trong nội tâm.
……
Đợi cho tâm tình bình tĩnh lại, Tần Đông Vũ mới bảo:“ Lão Sài, lần này Tần mỗ thiếu ngươi một thiên đại nhân tình. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì. ”
Tần Đông Vũ là người đứng đầu ở Thiên Khung Lâu, tâm tư tự nhiên thông tuệ. Đối phương vượt cả ngàn dặm chẳng lẽ chỉ là vì đưa bộ công pháp Tán tiên tu luyện này ư. Tất phải có việc muốn cầu cạnh mình.
Sài Lục khổ sở cười một tiếng:“ Tần lâu chủ, không người nào nguyện ý làm đầy tớ cả đời, người cho rằng điều đó có đúng không? ”
Tần Đông Vũ khẽ vuốt cằm. Đều là Tán tiên, hắn hiểu rất rõ tâm lý của đối phương.
“ Có lẽ …… đây là cơ hội để chúng ta thay đổi vận mạng. ”
Dừng một chút, Sài Lục nói tiếp:“ Tần lâu chủ, ngươi nói đi, nếu như tiên sĩ chính thống biết được bộ tiên pháp này họ sẽ phản ứng như thế nào? ”
“ Cái này thì……”
Sắc mặt Tần Đông Vũ trở nên nặng nề, hắn nói :“ Tán tiên đều bị mọi người kỳ thị. Nếu để cho tiên sĩ chính thống biết được công pháp này, nhất định sẽ tạo nên một trận gió tanh mưa máu. Nhất là Phi Thăng Điện, họ chắc chắn sẽ không thể ngồi im …… không chừng, còn có thể mang đến tai hoạ cho Tán tiên. ”
“ Không sai !”
Sài Lục cũng rất đồng ý :“ Không có thế lực nào nguyện ý để cho Tán tiên quật khởi bởi vì điều này làm cho lợi ích của các thế lực bị ảnh hưởng quá lớn. Cho nên, bộ công pháp Tán tiên này là một con dao hai lưỡi. Nếu dùng thật tốt, Tán tiên có thể thay đổi được vận mệnh nhưng nếu dùng không tốt thì……”
Nói tới đây, Sài Lục liền dừng lại, hậu quả sau đó không cần nói ai cũng biết.
“ Cũng chưa chắc đến mức này!”
Đôi chân mày kiếm của Tần Đông Vũ chợt nhíu lại, hắn tự tin hiên ngang nói :“ Toàn bộ cả tiên giới, Tán tiên không dưới ngàn vạn, nếu như mỗi Tán tiên đều có thể tu hành công pháp này thì bọn họ căn bản không thể ra tay sát hại toàn bộ được! Huống chi, theo ta được biết, tiên gia thị tộc giống như nhà ta những đệ tử trực hệ phải chuyển sang tu thành Tán tiên cũng không ít. Bọn họ đều có trưởng bối chiếu cố thì ai dám làm gì? ”
“ Đúng đúng đúng !”
Hai mắt của Sài Lục sáng lên, gã tiếp lời :“ Chỉ cần Tần lâu chủ đem công pháp này truyền lên thượng giới, khi đó người khác có muốn cấm cũng không thể cấm được. Đây mới chính là căn cơ của việc thay đổi địa vị Tán tiên. ”
Tần Đông Vũ gật đầu mỉm cười:“ Đâu chỉ như thế, hiện giờ chiến trường tiên ma đã mở ra, nếu như trên chiến trường thực lực của Tán tiên có thể tăng cao thì phần thắng cho Tiên giới lại tăng thêm một phần. Những thế lực kia tuyệt đối sẽ không vì cái lợi nhỏ mà chịu tổn thất lớn lao, cho nên chúng ta không cần lo lắng. ”
“ Tần lâu chủ quả nhiên anh minh !”
Sài Lục mừng rỡ, nỗi thấp thỏm cũng bay đâu mất. Chờ cho chuyện thành công, gã không cần phải lén lút tu luyện nữa.
Đại sự đã định, hai người đều cực kỳ hưng phấn, mỗi người đều cầm chén rượu ngon lên cạn chén không ngừng.
……
Tây Phượng Lân, trên bầu trời một hạp cốc hiểm trở, một thương đội gồm rất nhiều vân thuyền nối đuôi nhau dài dằng dặc đang lẳng lặng bay đi.
Ngay lúc đó, phía dưới chợt truyền tới tiếng động, một luồng khí tức âm trầm quét qua cả hạp cốc.
“ Dừng lại !”
Một tiếng quát to vang lên, đội ngũ vận chuyển lập tức ngừng lại.
Người cầm đầu tiến lên phía trước lạnh giọng quát to:“ Huynh đệ cùng đường không nhìn thấy thương hào của chúng ta sao? Chúng ta chính là Thiên Thương Thành Lạc gia thương đội, kính xin mọi người lui lại. ”
“……”
Bên dưới vẫn yên tĩnh làm cho người khác cảm giác đầy áp lực.
Trong chốc lát, một luồng sát ý bốc lên hướng tới những vân thuyền trên không trung.
“ Giết !”
“ Giết ! Giết ! Giết !”
……
Mấy trăm thân ảnh đồng loạt bay lên làm cho thương đội kia phản ứng không kịp. Chỉ trong thời gian ngắn đã thương vong thảm trọng.
Người cầm đầu mới là Chân tiên Cửu phẩm thì làm sao có thể ngăn cản sự tấn công của mấy trăm Chân tiên. Bất đắc dĩ thương đội đành phải quay thuyền rút lui.
“ Mau rút lui!”
Thấy người dẫn đầu rút lui những người còn lại cũng nhanh chóng bỏ chạy tán loạn. Thương thay, một bộ phận Tiên nô làm công không thể trốn thoát, tất cả đều bị chết oan.
……
“ Ha ha, Tam đầu lĩnh, thu hoạch lần này không tệ. Lại là thương đội của Lạc gia. ”
“ Lạc gia cái gì, đụng phải Khô Cốt đạo tặc chắc chắn là bị cướp sạch, hắc hắc hắc !”
“ Không sai không sai, nếu không phải bọn nó chạy nhanh thì đã chầu trời cả lượt. ”
“ Đi, đem chiến lợi phẩm về để cho Đại đầu lĩnh cao hứng một phen!”
……
Lấy được vân thuyền, mấy trăm tiên tặc vô cùng phấn khởi.
“ Á? Tam đầu lĩnh, ngài mau đến xem xem, ta …… ta phát hiện ra thứ gì này? ”
Tiếng hét của một tên tiểu lâu la làm mọi người chú ý, gã tựa hồ từ một túi trữ vật phát hiện ra cái gì đó.
“ Sao hả? Phát hiện ra bảo bối gì sao? ”
Thanh âm hùng hậu vang lên, một tên đại hán vóc người khôi ngô rẽ đám đông đi tới. Người này chính là Tam đầu lĩnh trong lời nói của tên tiểu lâu la kia.
“Tam đầu lĩnh, cái túi trữ vật này là từ trên người một đứa Tiên nô, bên trong có một cái ngọc giản ……”
Thấy dáng vẻ quái dị của tên tiểu lâu la, Tam đầu lĩnh liếc liếc phía ngọc giản sau đó trực tiếp tra xét.
“ Cái này …… cái này là …… sao có thể như vậy!”
Tam đầu lĩnh vừa xem qua, mặt mũi toát lên vẻ không thể tin được. Đám lâu la xung quanh lại càng thêm tò mò.
“ Sao vậy, Tam đầu lĩnh? ”
“ Đúng vậy Tam đầu lĩnh, có phải tiên đạo bí tịch hoặc kỳ thuật hay không? ”
“ Không thể nào! Chỉ là một tiên nô làm sao có thể có vật gì tốt. ”
“ Rốt cuộc là thứ gì thế? ”
Nghe thấy các thuộc hỏi thăm, Tam đầu lĩnh hồi phục tinh thần.
“ Đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tam đầu lĩnh vẻ mặt phức tạp nói chậm từng chữ một:“ Đây là công pháp tu hành của Tán tiên!”
“……”
Tất cả các âm thanh đều im bặt, Tam đầu lĩnh nói xong một câu này, đám lâu la trợn mắt há mồm.
……