Sau khi mừng rỡ như điên một lúc, Bạch Mộc Trần dần dần bình tâm lại.
Bây giờ không phải là lúc để đắc ý vênh váo, cho dù mình đã phá vỡ sự trói buộc của ma chú nhưng trên thực tế giữa Tán Tiên và tu sĩ chính thống vẫn tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua. Hắn biết rất rõ khi mới ngưng tụ pháp thể thì trong cơ thể Tiên Sĩ có tư chất kém cỏi nhất cũng sẽ xuất hiện từ mười đến hai mươi cái mạch luân, mà Tiên Sĩ có tư chất tuyệt hảo sẽ xuất hiện hơn trăm cái mạch luân, hơn nữa mạch luân trong cơ thể có thể gia tăng tuỳ theo tu vi.
Chưa cần nói đến việc một cái mạch luân có thể tạo ra bao nhiêu tác dụng, mà chỉ cần so sánh với Tiên Sĩ có tư chất kém cỏi nhất cũng không bằng, đừng nói đến những vị con cưng của trời có tư chất tuyệt hảo. Hơn nữa, thân thể của Tán Tiên phải nhờ ngoại lực làm "Tẩy Tiên Trì" rồi ngưng tụ mà thành, thủy chung không so được với pháp thể của Tiên Sĩ chính thống. Điều này cũng giống như sự khác nhau giữa một khối gỗ và một khối thép tinh. Đây là khác nhau về chất, không thể lấy số lượng san bằng được.
Bởi vậy, đừng bao giờ so sánh Tán Tiên với Tiên Sĩ chính thống.
Đương nhiên, Bạch Mộc Trần cũng không tức giận. Có hi vọng còn hơn không có hi vọng. Đây là một khởi đầu, nó biểu thị rằng suy nghĩ của mình là chính xác. Con đường tương lai còn rất dài, chỉ cần kiên trì đi tiếp thì hắn tin tưởng sẽ có một ngày thành công.
...
"A!?"
Một tiếng hô kinh ngạc, bất chợt Bạch Mộc Trần cảm giác có một dao động yếu ớt từ cánh tay trái truyền đến. Dao động này như có như không, nếu không phải thần thức hắn đã mạnh lên rất nhiều thì chắc chắn không phát hiện ra được.
Chỉ có điều, luồng dao động kỳ quái này này không có nguy hại gì mà chỉ là một loại lực lượng ẩn giấu đặc thù nào đó.
"Đây có thể là ấn ký mà Quách Nam lưu lại trên người mình rồi."
Bạch Mộc Trần bực dọc trong lòng, hắn chán ghét vị Tiên Sĩ kiêu ngạo này tới cực điểm. Lúc đầu hắn định khu trừ ấn ký này thì trong lòng chợt nghĩ ngợi lại. Hắn tạm thời không suy nghĩ về việc này vì không chừng về sau ấn ký này lại có tác dụng.
Suy nghĩ trong lòng thay đổi, Bạch Mộc Trần hướng sự chú ý về mạch luân trong cơ thể.
Sau khi quan sát cẩn thận, hắn phát hiện mạch luân này có một đầu nối thẳng đến huyệt thiên linh, tử phủ còn một đầu nối với một hạt châu màu đỏ. Hạt châu này bóng loáng mượt mà, trông như thủy tinh. Trên hạt châu đó có năm đạo văn ấn như ẩn như hiện đan xen lẫn nhau giống như một ngôi sao năm cánh khiến cho người ta có cảm giác huyền diệu thần bí. Kỳ lạ hơn từ hạt châu truyền đến nhịp đập nhè nhẹ giống như đập theo nhịp của trái tim của hắn trầm trọng mà tràn ngập sức sống.
Đúng vậy, hạt châu này là viên Tiên Chủng tàn lụi mà Cổ Thiên Hành đã tặng cho Bạch Mộc Trần. Hiện giờ Tiên Chủng đã được chữa trị và được tiếp tế một tia sinh cơ vừa vặn dùng để làm vật thay thế tiên căn.
Sau đó, Bạch Mộc Trần đưa thần thức vào trong Tiên Chủng, một cảm giác huyết mạch tương liên nảy lên trong lòng khiến cho hắn có cảm giác khoan khoái và yên tâm chưa từng có bao giờ.
Theo luồng ý niệm đi vào bên trong, linh hồn hắn đột nhiên run rẩy. Một luồng khí tức ẩn chứa sự phá hoại và hủy diệt đập vào mặt khiến hắn sợ đến mức không thể bình tĩnh được.
"Khí tức này... chẳng lẽ là tia huyết ấn ta vừa dung hợp kia sao?! Chẳng lẽ..."
Trong lúc còn choáng váng, Bạch Mộc Trần dường như thấy được một điều gì đó.
Tán Tiên bị thiên đạo bỏ rơi mà bản thân mình lại tu ra mạch luân gián tiếp phá hủy quy tắc của Tiên Giới, vì thế thiên đạo mới giáng xuống kiếp số muốn hủy diệt mình. Chỉ có điều, vạn sự vạn vật đều luôn muốn sống, trời đất giáng ý muốn xuống và người chống lại phải chết, nhưng nếu không chết thì sẽ được thừa nhận. Đây cũng là một trong những quy tắc của trời đất, tồn tại tức là hợp lý.
Nói cách khác, từ nay về sau việc Tán Tiên biết tu hành coi như đã được trời đất tán thành không còn là việc làm ngược với đất trời nữa.
Bạch Mộc Trần cũng không biết sau khi dung hợp tia huyết ấn vào Tiên Chủng là tốt hay là xấu đối với mình, nhưng thu hoạch lần này là vô cùng tốt. Sự cố gắng và những gì mình làm cuối cùng đã được đền đáp... Niềm tin, sự góp nhạt, trí tuệ, cảm ngộ, cơ hội, tất cả dồn lại mới tạo ra cơ duyên to lớn bằng trời như thế.
...
Sau khi cơn xúc động qua đi, Bạch Mộc Trần thoáng trầm ngâm rồi giơ tay phất ra một đạo pháp quyết.
"Phồn Tinh Quyết • Tụ!"
Pháp quyết vừa hình thành, Tiên Linh Chi Khí giữa trời đất hội tụ đến với tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.
Từng tia, từng sợi, từng luồng...
Tiên Linh Chi Khí chạy vào trong cơ thể, từ trên đỉnh đầu trút xuống rồi được mạch luân hấp thu và sau đó chạy tới Tiên Chủng.
"Vù vù vù!"
Tiên Chủng như bị thứ gì kích thích, khẽ rung lên rồi sinh ra một tia khí tức dị thường.
Thấy cảnh tượng đó, Bạch Mộc Trần rùng mình một cái, hắn có thể cảm giác tia khí tức kia rõ ràng là do phù ấn lưu chuyển mà sinh ra lốc khí xoáy.
Tụ Linh Thuật!
Bên trong Tiên Chủng bộc phát ra một vầng sáng chói lóa, tất cả Tiên Linh Chi Khí đều bị chuyển hóa thành tiên nguyên của bản thân, chẳng những phục hồi toàn bộ tiên nguyên bị tiêu hao lúc trước mà còn tăng lên một chút.
Tiên nguyên trong cơ thể chuyển động lớn dần, ba trăm vòng... Bốn trăm vòng... Năm trăm vòng...
Năm trăm ba mươi vòng... Năm trăm sáu mươi vòng... Năm trăm chín mươi vòng...
Cuối cùng, khi đạt tới sáu trăm vòng thì ngừng lại.
Sáu trăm vòng tiên nguyên! Thật sự là sáu trăm vòng tiên nguyên! Tương đương với tu vi Chân Tiên nhị phẩm rồi!
Cảm giác được sự tăng trưởng của lực lượng, Bạch Mộc Trần vui sướng lẫn sợ hãi vạn phần. Mình suy đoán quả nhiên không sai, sau khi lấy vật thay thế tiên căn thì Tán Tiên có thể tu hành. Hai năm trước, tu vi hắn chỉ là ba trăm ba mươi vòng mà giờ đây lại có được sáu trăm vòng tiên nguyên. Điều này khiến người ta không thể không cảm khái tiên đạo vô thường.
...
Một lúc sau, Tiên Linh Chi Khí xung quanh từ từ tán đi.
Bạch Mộc Trần lại đánh giá tiên nguyên trong cơ thể, sau khi hắn đánh giá sơ bộ thì hắn nhận ra trong một năm hắn đại khái có thể luyện hóa ba vòng tiên nguyên, so với tốc độ tu luyện trước kia cao hơn gấp ba lần. Hơn nữa ảo diệu của Tiên Chủng cũng không chỉ như vậy, còn cần nghiên cứu kỹ lưỡng thêm, nói không chừng sẽ có không gian đề thăng lớn hơn nữa.
"Điệp Phù chi thuật" làm Tán Tiên có thủ đoạn công kích mạnh mẽ, mà "Mạch luân" cùng "Tiên căn" xuất hiện có ý nghĩa là rốt cục Tán Tiên cũng có tư cách tu hành. Tuy rằng phương pháp tu luyện này còn chưa hoàn thiện nhưng cũng mang tới ánh bình mình cho Tán Tiên hy vọng.
Tương lai của Tán Tiên cũng không phải là một màn đêm.
"Cổ tiền bối, ngươi có thấy được không? Đây là hy vọng của Tán Tiên... Cám ơn ngươi! Cám ơn..."
Nhìn thấy biến hóa nghiêng trời lệch đất của bản thân, Bạch Mộc Trần vô cùng cảm kích Cổ Thiên Hành, nếu không phải đối phương tặng cho mình Tiên Chủng, chỉ sợ mình đã thân tử đạo tiêu, đâu còn hy vọng gì nữa.
Nhưng là Tiên Chủng giờ đã thay đổi rất nhiều thì nên gọi nó là gì bây giờ?
Nó vừa có đặc tính của Tiên Chủng, lại có đặc tính của phù ấn thì nên gọi là tiên căn được chăng? Hay là Tiên phù? Hay là phù ấn nhỉ?
Trầm ngâm một lát, Bạch Mộc Trần thì thào lẩm bẩm: "Một khi Tiên Chủng làm gốc, lấy phù ấn để phát triển, vậy gọi nó là Tiên Ấn... Tiên Ấn, đúng vậy, gọi là Tiên Ấn!"
Nhắc đến hai chữ "Tiên Ấn", Bạch Mộc Trần lại sờ sờ vào ấn ký ở mi tâm, hắn muốn ấn ký đại diện cho sự khuất nhục này trở thành Tiên Ấn thực sự, hắn muốn tất cả Tán Tiên có thể đứng thẳng lưng, đường đường chính chính.
Đến lúc này, Bạch Mộc Trần có cảm giác giấc mộng điên cuồng của hắn không hề xa xôi mờ mịt nữa.
Đi tìm căn nguyên của thiên địa, làm trọng tâm của vũ trụ, che chở người một phương, vì Tán Tiên cố kiếm một hy vọng để sáng tạo một tương lai!
Đời này kiếp này, muôn lần chết không hối hận!
Ta là Bạch Mộc Trần, ta có thể làm được.