Mọi người dần dần bỏ đi, bên ngoài trang viên chỉ còn lại hai mẹ con Ôn Nhã.
“ Mẹ, bọn họ đã đi hết rồi !”
“ Ừ. ”
Cảm nhận được sự ấm áp truyền từ bàn tay con, những lo lắng của Ôn Nhã đã vơi đi phần nào, đồng thời nàng cũng âm thầm phát lời thề: chờ cho Tiểu Ức Khổ sau này trở thành chân tiên thì bằng bất cứ giá nào cũng phải cho nữ nhi học nghệ, tuyệt đối không thể ở lại lâu dài trong thị tộc, nếu không sẽ phải chấp nhận sự trêu chọc khinh khi của người khác vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được.
Ý đã quyết, Ôn Nhã quay sang để ý nơi mà Bạch Mộc Trần độ kiếp.
Mới vừa rồi nàng ra sức để bảo vệ một tiên nô, ngoại trừ muốn cho chuyện lớn hóa nhỏ, trong lòng quả thật ít nhiều có sự đồng cảm, nhưng đồng cảm thì đồng cảm, nàng cũng không có cách nào thay đổi được số mạng của tiên nô.
Ở trong thị tộc, che giấu ngoại nhân sẽ được coi là thông đồng với địch mà một khi bị phát hiện sẽ giết hết toàn bộ những người thân ruột thịt. Đương nhiên Ôn Nhã sẽ không vì một ngoại nhân mà đi rước họa vào thân. Cũng may Bạch Mộc Trần cũng chỉ là một Tán Tiên. Trong mắt tiên sĩ chính thóng thì Tán Tiên không bằng một con kiến còn đối với một thị tộc khổng lồ mà nói thì căn bản không thể tạo thành uy hiếp. Nói khó nghe hơn một chút, hắn không đủ tư cách trở thành địch nhân của Nam Môn thị tộc, kể cả tư cách gian tế cũng không có, vì vậy Cung Tuyết cũng không so đo quá mức làm gì.
“Mẹ, có phải vị đại thúc kia đang độ kiếp không?”
Tiểu Ức khổ nhìn trang viên với ánh mắt lo lắng nhưng không dám tùy tiện tiến vào.
Ôn Nhã gật đầu đáp: “Đúng là y đó, nhưng mà…”
Thanh âm bỗng ngập ngừng, Ôn Nhã khẽ cau mày, trong mắt lóe lên một chút nghi ngờ pha lẫn rầu rĩ.
“Nhưng mà sao hở mẹ?”
Tiểu Ức Khổ tò mò hỏi thăm, Ôn Nhã đang trầm tư suy nghĩ nên không đáp lại lời con gái.
Những năm gần đây, Bạch Mộc Trần chỉ thoi thóp thở, hắn gần như là một phế nhân nằm trên giường. Ôn Nhã đã kiểm tra nhiều lần, nàng thấy rằng nguyên khí trong cơ thể đối phương rối loạn khó có thể điều hòa được. Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ sống chẳng bao lâu nữa cho nên gần đây không thèm để ý tới. Nhưng chuyện đời lại lắm bất ngờ, không biết trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà tu vi người này đột nhiên tăng tới Tán tiên Nhất kiếp, hơn nữa còn dẫn phát kiếp số. Bây giờ nghĩ kỹ thì đối phương chắc chắn không đơn thuần chỉ là một tiên nô bình thường.
Nếu mà như thế, Ôn Nhã lại càng cảm thấy lo sợ. Nàng sợ chính mình và nữ nhi bị cuốn vào trong một trường phân tranh.
“ Mẹ, người nói xem vị đại thúc kia có thể vượt qua kiếp số không? Nhạc gia gia cũng chính là bị Tán tiên kiếp mà đi……”
Lời nói còn chưa dứt, Tiểu Ức Khổ cảm thấy tâm trạng buồn thảm hơn
Ôn Nhã vỗ về con gái, nàng bảo :“ Khổ Nhi yên tâm đi, uy lực của Nhất chuyển Tán tiên kiếp vốn dĩ không lớn, không phá nổi đại trận hộ sơn này đâu, chỉ cần ý chí của hắn kiên định thì sẽ không có vấn đề gì. ”
“ Dạ. ”
Tiểu Ức Khổ không chút nghi ngờ lời nói của mẫu thân, chân mày cô bé dần dần giãn ra.
Thật ra, ngoài miệng Ôn Nhã tuy nói là không sao, nhưng trong lòng nàng cũng thấp thỏm lo lắng mãi. Mặc dù Nhất chuyển Tán tiên kiếp chỉ là kiếp số yếu nhất ở Tiên giới, nhưng tỉ lệ Tán tiên có thể vượt qua kiếp này không tới một phần ngàn, hơn nữa phần đông phải dựa vào ngoại lực. Có thể vượt qua hay không hoàn toàn phải dựa vào ý chí của người độ kiếp.
……
Chưa bàn về tâm tình hiện tại của hai mẹ con Ôn Nhã, căn phòng nơi mà Bạch Mộc Trần đang ở bị làm cho thật lộn xộn bừa bãi.
Từng đợt sóng khí quét qua, tiên linh khí trong thiên tràn vào trong cơ thể của Bạch Mộc Trần một cách cuồn cuộn, từ thân thể hắn rực lên một quầng sáng, trong một khoảng thời gian ngắn, không gian u tối trong căn phòng bỗng nhiên bừng sáng.
“ Chi chi !”
Ánh sáng ngày càng chói loà làm cho Tiểu Tiên Điêu không thể chịu đựng nổi, thân thể run rẩy chạy ra khỏi nơi đây.
Linh khí tràn vào khắp cơ thể, Bạch Mộc Trần càng lúc càng tràn đầy sự sống cứ như được tái sinh một lần nữa.
Tán tiên kiếp còn được gọi Thiên niên kiếp, bình thường thì cứ ngàn năm lại giáng xuống một lần, lâu dần bị Tán tiên gọi thành đại nạn ngàn năm.
Trên thực tế, Tán tiên kiếp không có bất kỳ liên quan gì với tuổi tác của Tán tiên. Tất cả là do Tán tiên bị hạn chế bởi thân thể, hàng năm chỉ có thể luyện hóa được một cái tiên nguyên. Phải tích lũy được đến một ngàn tiên nguyên mới có thể dẫn động thiên địa giáng xuống kiếp số, bởi vậy mới có khái niệm giới hạn một ngàn năm này. Hay nói cách khác, chỉ cần Tán tiên có đủ tu vi liền có thể dẫn động kiếp số, bất kể là ngàn năm hay trăm năm, chuyện này cũng không phải là hiếm thấy ở Tiên giới.
Kỳ ngộ của Bạch Mộc Trần quả thật không tệ, trước tiên có được Kim tiên tương trợ, sau đó lại ngộ ra được phương pháp tu luyện của Tán tiên. Lại còn dung nhập tiên linh khí của gió lốc hỗn loạn rồi luyện hóa toàn bộ. Trong vòng không tới một năm mới đã đưa tiên nguyên trong cơ thể tích lũy tới ngàn chuyển, tốc độ tu luyện như thế có thể sánh ngang với tiên sĩ chính thống, so với Tán tiên bình thường thì hơn xa ngàn dặm.
……
Sau một thời gian, kiếp vân trên bầu trời không có cách nào vượt qua đại trận cũng phải rời đi một cách không bằng lòng.
Nhưng khi sấm chớp biến mất, Bạch Mộc Trần không những không dám thư giãn, ngược lại càng thêm cẩn thận, bởi vì hắn biết, chín đạo cuồng lôi vừa rồi uy lực không lớn, chỉ cần có thủ đoạn để phòng ngự thì không khó khăn gì để vượt qua, kiếp số thật sự bây giờ mới chính thức bắt đầu.
“ Ùynh uỳnh uỳnh !”
Không gian chợt vặn vẹo, một luồng hấp lực cường đại xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Mộc Trần, trực tiếp hút thần hồn của hắn.
……
“ Đây là, chẳng lẽ là tinh thần ngoại vực? !”
Bạch Mộc Trần chậm rãi mở hai mắt ra, hiện tại xung quanh là một không gian xa lạ. Trên đỉnh đầu của hắn, từng viên tinh thần lóng lánh sáng chói chang, ánh sáng đan xen vào nhau tạo nên khung cảnh huyền diệu mà thần bí. Đây chính là “Tinh Thần Thiên Vực“ trong truyền thuyết.
Đối với Tán tiên kiếp, Bạch Mộc Trần đã tìm hiểu kỹ càng từ ngọc giản lưu trữ những tâm đắc của Dịch Nha Tử vì vậy hiện tại không cảm thấy kinh hoàng.
Tinh thần ngoại vực mênh mông vô tận tồn tại ở ngoài Tiên giới, nó nằm trong không gian giữa hư không, là một nơi tồn tại từ vô tận năm tháng trước đây. Không có ai biết rõ lai lịch của nó, chỉ biết là mỗi lần tiên kiếp đi qua, sẽ hút thần hồn của người độ kiếp vào hư không. Mà vị trí hiện tại của Bạch Mộc Trần cũng chỉ là một góc nhỏ của tinh thần ngoại vực mà thôi.
Từng có câu thơ viết :
Tiên hữu tinh thần hậu hữu tiên, ngoại vực canh tại tinh thần tiền.
Vạn thế luân hồi thiên địa diệt, tiên đạo kiếp sổ nhất niệm gian.
Dịch nghĩa:
Trăng sao có trước mà thần tiên thì có sau,
Cõi ngoài (vũ trụ) lại có trước cả trăng sao.
Trải qua luân hồi vạn kiếp, đất trời mới bị diệt,
Thì cái số thần tiên so ra cũng chỉ là 1 chớp mắt mà thôi.
( tuổi của thần tiên mà đem so với tuổi của vũ trụ thì đúng chỉ là cái chớp mắt mà thôi)
Dịch thơ:
Trước cái thần tiên là nhật nguyệt,
Cõi ngoài trước cả cái trăng sao.
Luân hồi vạn kiếp âm dương tắt,
Mệnh số thần tiên một giấc ào.
……
Không biết có phải tại ảo giác hay không, trên bầu trời trên đầu tràn ngập tinh thần làm Bạch Mộc Trần liên tưởng tới tinh hà trên bầu trời ở phàm giới. Bầu trời hạ giới cũng giống như vậy, thật xa xôi, thật đẹp đẽ huy hoàng y vậy, đáng tiếc hiện giờ đã xa mất rồi chỉ có thể hoài niệm mà thôi.
Nỗi nhớ như gió đưa, không hình không bóng.
Bạch Mộc Trần đè nén một tia chấp niệm trong đáy lòng. Hắn cúi xuống xem xét chính mình theo bản năng……
Không có tay chân, không có thân thể, cũng không cảm giác được sự tồn tại của hồn thể, Bạch Mộc Trần phát hiện mình chỉ tồn tại như một ý niệm. Cũng may hắn vẫn xác định được chính mình vẫn còn tại Tiên giới giữa thiên địa tràn đầy tiên linh khí nhàn nhạt.
“ Ầm !”
Ngay tại lúc Bạch Mộc Trần hơi phân tâm, tinh thần trong hư không bỗng hơi rung động, trong đó một viên tinh thần chợt phát ra ánh sáng chói chang từng đợt từng đợt, luồng ánh sáng này bao phủ hắn ở bên trong.
Bạch Mộc Trần bị một áp lực vô hình đè lên, hắn vừa biến sắc vừa đanh mặt lại có vẻ suy tư lại có vẻ quyết tâm.
Đây là tinh hồn lực gọi là “ Diệt Thần Tinh Quang ”, loại này chuyên hủy diệt thần hồn của tiên sĩ là một cửa ải khó khăn nhất trong kiếp số tiên đạo. Với tình huống của Bạch Mộc Trần thì căn bản không có cách nào mượn ngoại lực để hộ thân mà chỉ có thể dựa vào ý chí của chính mình để chống lại.
Lùi bước chính là diệt vong, chỉ có chống chọi mới có thể sống sót được.
Ý niệm vừa vững vàng thì lại có một viên tinh thần khác phát sáng, Bạch Mộc Trần cảm nhận được áp lực lại lớn thêm một phần.
Ngay sau đó viên tinh thần thứ ba phát sáng ……
Viên tinh thần thứ tư phát sáng ……
Viên thứ năm phát sáng ……
……