Dịch: Nguyên Đán.
Nhìn về đội ngũ quặng nô dài dằng dặc trước mắt, nội tâm Bạch Mộc Trần không khỏi nhớ lại tình cảnh trước đây mà sinh lòng cảm khái.
Từng có thời gian, hắn chính là một kẻ trong số nô lệ đó, vì sinh tồn mà đau khổ giãy giụa đấu tranh. Năm năm sau, hắn một lần nữa đứng ở chỗ này, tựa hồ mọi chuyện lại quay về điểm khởi đầu. Chẳng qua lần này, hắn không lựa chọn trầm mặc và cam chịu nữa!
…
Thời gian chầm chậm trôi qua, tâm tình mọi người dần dần thêm nóng vội, nhất là những đệ tử Tiên tông phụ trách điều tra thân phận của quặng nô, lâu lâu lại nổi giận quát mắng, bộc lộ sự phiền não trong lòng.
Dẫu sao, cứ làm đi làm lại một việc tới mấy ngàn lần, thì dù là Thiên tiên cũng cảm thấy mệt mỏi chứ đừng nói tới đám đệ tử Tiên tông tâm tính đã không yên này. Bạch Mộc Trần cố ý đứng ở cuối đội ngũ, chính là muốn làm cho những đệ tử Tiên tông này mất hết tính nhẫn nại. Lúc này nhìn dáng vẻ của bọn chúng, hình như hiệu quả thật không tồi.
- Tiếp theo..!
Nghe tên đệ tử bảo vệ lạnh lùng quát, Bạch Mộc Trần liền bước tới, cung kính đưa lên ngọc bài chứng minh thân phận của hắn, sau đó đưa tay đè lên Tiên Ấn ở mi tâm.
- Bạch Mộc Trần… Tán tiên vô kiếp… Huyền Ất Môn ở Thần Châu… Ba trăm ba mươi lăm năm chân linh… Bạch nô…
Tên đệ tử Tiên tông nhìn tin tức của Bạch Mộc Trần, không khỏi gật nhẹ, Tiên Ấn tương xứng với thân phận trong ngọc bài, chứng tỏ người này đúng là tiên nô trong mỏ quặng. Hơn nữa cái tên Bạch Mộc Trần này khá là quen thuộc, dường như đã từng nghe nhắc đến ở đâu đó, và dĩ nhiên, chính vì chút quen thuộc này mà tên đệ tử Tiên tông càng thêm chắc chắn, đối phương tuyệt đối là tiên nô của mỏ quặng. Nếu không y sẽ không có loại cảm giác như vậy.
Nhìn vẻ mặt của tên đệ tử Tiên tông kia, Bạch Mộc Trần biết mình đã qua được ải này.
Mặc dù cái tên Bạch Mộc Trần từng một thời vang dội ở mỏ quặng Tiên nô, nhưng nhiều năm qua đi, có một số việc sớm đã bị lãng quên, đặc biệt là chuyện về những nô lệ khai thác quặng. Cho nên đệ tử của ba đại Tiên tông đối với cái tên Bạch Mộc Trần chẳng qua chỉ là “man mán” chứ không hẳn là “nhớ”.
Tên đệ tử Tiên tông đã kiểm tra thừa nhận thân phận của Bạch Mộc Trần, nhưng trình tự thì vẫn phải tiếp tục. Theo lệ thường sẽ hỏi tiên nô này do Tiên tông nào quản lý, đồng thời tìm vài kẻ đồng bọn đến để làm chứng.
Đối mặt với sự tra hỏi của đệ tử Tiên tông, Bạch Mộc Trần cung kính nói:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân là do Thiên Huyễn Tông quản lý, mấy người phía sau cũng thuộc tông môn với tiểu nhân, bọn họ có thể chứng minh tiểu nhân là người của mỏ quặng.
- Vậy à?
Nhìn ánh mắt dò hỏi của tên đệ tử Tiên tông, mấy quặng nô phía sau liên tục gật đầu, xưng hô quen biết, chứ không để lộ bất kỳ tình tiết nào khác thường.
Từ xưa tới nay, vật họp theo loài, người sống bầy đàn.
Tên đệ tử Tiên tông tuy không thể biết tất cả quặng nô, nhưng giữa quặng nô với nhau tất sẽ có người quen biết. Vì vậy ba đại Tiên tông để cho đám quặng nô kiểm chứng lẫn nhau, chính là phòng ngừa ngoại nhân lẫn vào mỏ quặng. Mà mấy tên quặng nô vừa rồi, đều là người mà Bạch Mộc Trần đã an bày tỉ mỉ, tự nhiên sẽ không lộ ra chân tướng gì.
- Được rồi, vào đi, về tông phái mình đợi lệnh.
Tên đệ tử Tiên tông sốt ruột phất tay áo, đuổi Bạch Mộc Trần vào mỏ quặng.
Cách đó không xa, đám người Tiểu Thần thấy cảnh tượng như vậy, rốt cục âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ cứ nghĩ là chuyện này sẽ có chút rắc rối, đồng thời đã có sự chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi quá mức tưởng tượng đến thế.
- Cổ đại ca thật là thần cơ diệu toán!
Nghe Tiểu Thần tán thưởng, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử không khỏi gật đầu. Đừng thấy mới rồi Bạch Mộc Trần nói đơn giản vài câu đã vào được mỏ quặng, hung hiểm trong đó chỉ bọn hắn mới hiểu, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba cái thiếu một cũng đều không thể thành công.
…
Với đường đi lối lại trong mỏ quặng Tiên nô, Bạch Mộc Trần có thể nói là khá quen thuộc, hắn tự mình đi về phía Thiên Huyễn Tông, âm thầm quan sát tình huống của mỏ quặng.
Cùng lúc đó, tại sảnh lớn bên trong động phủ, ba vị Chấp sự lại tụ họp, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều không vui vẻ chút nào.
Đại nô đầu của Thiên Kiếm Tông và Thiên Huyễn Tông đã lần lượt trở về, mọi chuyện coi như thuận lợi, chỉ có đại nô đầu của Ngự Khí Tông là vẫn không có nửa điểm tin tức.
Trước đó, trong lòng Ngô Niệm Tri chợt truyền đến một trận chấn động, y vội vàng lấy Tụ Tiên lệnh ra tra xét, liền phát hiện nguyên thần của Điền Ngọc Sơn trong Tụ Tiên lệnh đã tiêu tan.
Điền Ngọc Sơn đã chết!
Trác Vô Cấu và Liên Vân nghe được tin tức này không khỏi ngẩn người, nhưng cũng không phản ứng quá mức kịch liệt.
So sánh với đám người Hoa Dương, cái chết của Điền Ngọc Sơn có vẻ không gây chấn động lớn. Tuy vậy, ba vị Chấp sự lại cảm giác được trong đó có điều khác lạ, chuyện này làm bọn hắn nhận thấy mối nguy cơ chưa từng có, thậm chí sợ hãi. Trước sự vật không thể biết không thể lí giải, ai nấy đều có cái tâm kiêng dè và đề phòng, bọn họ cũng không ngoại lệ.
- Thôi thôi, chỉ là một nô đầu, chết thì chết vậy…
Ngoài mặt Ngô Niệm Tri cố làm ra vẻ nhẹ nhõm nhưng thật ra trong lòng tức giận dị thường. Mỏ quặng Tiên nô liên tiếp phát sinh nhiều sự cố như vậy, mà hết lần này tới lần khác, ngay cả địch nhân là ai cũng không biết, đây là tội thất trách rất lớn. Bất luận kết quả cuối cùng như thế nào thì khi tông môn truy cứu, cũng sẽ cho đây chính là biểu hiện của vô năng.
Trác Vô Cấu liếc nhìn Ngô Niệm Tri rồi trầm mặc không nói gì.
Liên Vân thấy vậy bèn nói:
- Ngô sư huynh, huynh có đầu mối gì không?
- Đầu mối gì..?
Ngô Niệm Tri chợt sửng sốt rồi cẩn thận rà soát lại tình huống đám quặng nô mà y quản lý. Điền Ngọc Sơn thân là đại nô đầu, bên người khẳng định có không ít người, có phải tất cả những người này đều đã chết hay không? Bây giờ phần lớn quặng nô đó đã trở lại, dĩ nhiên sẽ có người đã từng gặp Điền Ngọc Sơn, vậy có phải bọn họ biết được chút gì đó hay không?
Khi tỉnh táo lại, Ngô Niệm Tri suy nghĩ thật nhanh. Y vốn là người thông minh, vừa nghĩ liền thấy được có rất nhiều vấn đề dần dần bộc lộ.
Nhìn thấy đối phương lâm vào trầm tư, Trác Vô Cấu và Liên Vân lẳng lặng đợi một bên, không quấy rầy.
Nhưng chưa được bao lâu thì một tên đệ tử Thiên Kiếm Tông đã tiến lại nói:
- Bẩm đại nhân, tất cả quặng nô ở dãy Thiên Uyên đã quay về mỏ quặng, bên dưới đã chuẩn bị thỏa đáng, mời đại nhân chủ trì mở ra đại trận hộ sơn.
- Ừm, thời điểm cũng không sai lệch lắm, ý sư muội như thế nào?
Trác Vô Cấu không để ý đến Ngô Niệm Tri, mà dò hỏi ý tứ của Liên Vân.
- Tuân theo sự chủ trì của Trác sư huynh.
Liên Vân cười nhạt, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì. Nàng biết Trác Vô Cấu chỉ tỏ ra khách khí, chứ thực tế dõi mắt cả mỏ quặng Tiên nô cũng chỉ mỗi Trác Vô Cấu là có năng lực và tư cách mở đại trận hộ sơn mà thôi.
- Vậy tốt lắm, mời sư muội theo ta.
Trác Vô Cấu gật đầu rồi cùng Liên Vân đi ra bên ngoài.
Sau khi báo tin, tên đệ tử cũng vội vã rời đi, cả đại sảnh đường trống rỗng chỉ còn lại một mình Ngô Niệm Tri.
…
Giữa mỏ quặng, đám quặng nô lặng im tụ tập.
Bất chợt có hai bóng người thấp thoáng, Trác Vô Cấu và Liên Vân đã xuất hiện ở một cái đài cao trên vách núi.
Hai người vừa xuất hiện liền đưa tới một trận xôn xao, nhưng rất nhanh sau đó đã an tĩnh trở lại.
- Các ngươi nghe đây…
Trác Vô Cấu lạnh lùng lướt mắt xuống phía dưới, nhạt nhẽo nói:
- Mỏ quặng Tiên nô lần này gặp phải đại địch, trước sau đã có gần trăm đệ tử Tiên tông gặp phải bất trắc, trong đó bao gồm ba vị Giám sát cùng vài đội tuần tra. Địch nhân hung tàn dị thường, để tránh cho nhiều người gặp độc thủ, Trác mỗ quyết định mở ra đại trận hộ sơn, toàn bộ đệ tử đều đã gọi về.
Ồ!
Bên dưới, quặng nô chụm đầu ghé tai xầm xì, khi Trác Vô Cấu hừ lạnh một tiếng thì bọn họ mới yên tĩnh lại.
Tiếp theo, Trác Vô Cấu lật tay lấy ra một cái dĩa tròn cổ quái ném thẳng lên bầu trời.
U u u..!
Cái dĩa tròn bị tiên nguyên thúc động, không ngừng phóng to, lơ lửng phía trên bầu trời mỏ quặng.
Khi Trác Vô Cấu bấm quyết khởi động trận pháp, từng luồng ánh sáng vàng rực rỡ từ trong chiếc dĩa tròn bắn ra, tạo thành những ký hiệu kỳ dị. Những ký hiệu này tựa hồ có sinh mạng, tự động lao về phía bốn phương tám hướng của mỏ quặng.
Mặt khác, đệ tử của ba đại Tiên tông chia ra nạp một số lượng cực lớn Tiên thạch vào chín vị trí đã lập trận sẵn trong mỏ quặng.
Chín cột sáng ngưng tụ từ Tiên thạch xông thẳng lên bầu trời, cùng chiếc dĩa tròn tương hỗ lẫn nhau, từ từ sinh ra một tầng hào quang màu vàng kim, bao trùm lấy toàn bộ mỏ quặng.