Mục lục
Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lòng bàn tay Tư Mạn chỉ vài giây đã ướt đẫm mồ hôi, cả khuôn mặt bừng lên như muốn bốc hỏa. Vạn vật xung quanh cô dường như ngừng vận động, tất cả chỉ tập trung ở bờ môi mỏng kia đang ngậm lấy môi cô.

Dùng chút lý trí còn xót lại trong đầu, cô gồng hết sức mình đẩy mạnh Nghiêm Trạch ra, thế nhưng thân thể Nghiêm Trạch như khúc gỗ, không những chẳng đẩy được hắn ra mà cô còn ngã ngược về phía sau.

Dùng khuỷu tay chống xuống làn cỏ xanh mướt mềm mại, Tư Mạn thở hồng hộc nhìn Nghiêm Trạch đang hết sức bình thản nhìn cô, cứ như vừa rồi chỉ cô ảo giác.

“Anh....anh....” Hoảng hốt đến độ không thể cất thành lời, từng câu từng chữ dồn nén nơi cổ họng không cách nào thoát ra, cả thân thể nóng bừng như lửa đốt, chân tay run rẩy không thể kháng cự.

Mỗi lần cơn gió kia đi qua, mang theo mùi hương quen thuộc từ cơ thể Nghiêm Trạch đi vào mũi cô, là một lần tim cô đập mạnh thêm một nhịp, máu nóng trong thân thể cuộn trào, lồng ngực phập phồng, sâu trong tâm khảm như thèm khát một điều gì đó khó nói thành lời.

“Em làm sao vậy?” Nghiêm Trạch nhìn rất rõ biểu hiện của Tư Mạn, chỉ là nhìn không ra, chỉ đơn giản hắn ngậm lấy môi cô, đâu nhất thiết phải sợ hãi đến nhường này. 

Vị đương sự này chỉ thích là làm, không hề biết rằng cái gọi là ‘ngậm lấy môi’ này chính là nút công tắc khởi động cho một đêm không thể nào quên.

Nghiêm Trạch vươn tay ra, chạm lấy đôi má nóng rực của cô, mày cũng thoáng nhíu lại: “Không lẽ vẫn còn độc tố?”

“Tránh ra!!!” Sự đụng chạm nhẹ nhàng và hơi thở gần kề này càng khiến tim gan Tư Mạn bốc hỏa, cô thở hồng hộc gạt phăng tay Nghiêm Trạch sang một bên mà quên mất Nghiêm Trạch là người đáng sợ như thế nào.

Nhưng rõ ràng, bản thân cô đang dùng lý trí cuồi cùng để chống chế ánh mắt đỏ rực của cô đang nhắm vào lồng ngực vững chắc của Nghiêm Trạch.

Và tất nhiên hành vi gạt tay này đã phạm vào điều cấm kị của Nghiêm gia, thế cho nên sát khí từ thân Nghiêm Trạch bùng lên là điều dễ hiểu, ánh mắt hắn cắm vào Tư Mạn:

“Sao em dám?”

Ngay khi Nghiêm Trạch vừa nói xong, lại bất ngờ nhìn thấy Tư Mạn lao về phía hắn. Thật kỳ lạ là hắn không đối xử như những người khác, né đi hay đánh trả, mà thuận tay ôm lấy cô ngã lưng về bãi cỏ phía sau.

Trong một tích tắc, vị trí của hai người một lớn một nhỏ trên bãi cỏ phong tình lãng mạn không một bóng người, chỉ có ánh trăng kia ngại ngùng khuất sau đám mây trở nên mờ ám.

Tư Mạn ngồi lên đùi Nghiêm Trạch, hai tay chống xuống cỏ ngay bên cạnh hông hắn, mái tóc đen dài bị tuột ra khỏi dây, rũ xuống khuôn mặt trắng ngần, từng lọn tóc chạm vào trán Nghiêm Trạch, ánh mắt mê muội mờ ảo, hơi thở ấm nóng nặng nề và từng giọt mồ hôi trượt xuống cổ vô hình tạo nên một Tư Mạn nóng bỏng và kiều diễm, hư ảo mà cũng chân thật không kém. 

Nghiêm Trạch nằm dưới, ánh mắt sắc như lưỡi gươm có chút gợn sóng nhìn vẻ yêu mị của Tư Mạn, cô vốn đã xinh đẹp, lúc này lại có dáng vẻ khiến kẻ khác mê muội như vậy, quả thực khiến hắn không thể không rung động.

“Em có biết mình đang làm gì không?” Không thể đoán được biểu hiện kỳ lạ ngày hôm nay của Tư Mạn, Nghiêm Trạch không kháng cự dáng vẻ này, cũng không tỏ ra thuận tình, chỉ nằm yên cất giọng trầm trầm.

Ngón tay thon nhỏ của Tư Mạn đặt lên môi Nghiêm Trạch, như thể muốn hắn đừng nói thêm điều gì. Bàn tay cô trượt lên đôi mắt sâu hun hút rồi lại đi ngang qua bờ môi mềm mại, dừng lại một chút, ánh mắt cô đã như bị phủ một tầng sương. 

Môi đào hạ xuống ngậm lấy đôi môi Nghiêm Trạch, miết nhẹ.

Nghiêm Trạch có chút bất ngờ nhưng không phản kháng. Lúc nãy chạm môi, hắn cũng thấy được việc này không có gì là không được, ngược lại rất thích môi cô, vô tình mà muốn được chạm nhiều hơn nữa.

Tư Mạn miết môi một chút, môi vừa hé ra, lập tức nhận thấy lưỡi Nghiêm Trạch chạy vào khoang miệng, níu chặt lấy lưỡi cô, dung hòa một thứ ngọt ngào nào đó, khiến hơi thở cả hai trở nên nóng hổi.

Bàn tay Nghiêm Trạch đỡ lấy gáy Tư Mạn, đẩy thật sâu nụ hôn kia, hắn tham lam như muốn nuốt lấy lưỡi cô, tận tình ngậm chặt, thật sâu, thật nhiều.

Tư Mạn nhiệt tình đón lấy, mỗi nụ hôn của hắn sâu hơn, trong tâm khảm cô mới thấy chút thoải mái, nhưng chính bản thân cô đang như đòi hỏi một điều gì đó. Ngón tay cô mới thẳng một đường xuống cổ áo Nghiêm Trạch, cởi từng cúc áo, chẳng mấy chốc mà áo kia rơi xuống, lộ ra vòm ngực rộng lớn săn chắc mà nhiều kẻ si mê.

Để mặc cho Tư Mạn nghịch ngợm trên ngực, Nghiêm Trạch vẫn hôn thật sâu, thật mân mê, bàn tay kia không ngoan ngoãn mà trượt xuống đôi gò bồng đảo kia, từng đợt từng đợt nhồi nặn. Nghiêm Trạch như được châm lửa. Cả cơ thể lạnh lẽo kia lúc này như muốn bốc hoảng, thèm khát một thứ dục vọng nào đó, hận không cách nào nuốt trọn người phụ nữ này vào bụng.

Hắn vật cô nằm xuống. Bàn tay to lớn trượt vào làn da mịn màng như sữa, không kìm nổi lòng mà rời khỏi mô cô, trượt xuống cổ mút làn da mềm mại thơm tho kia.

Tư Mạn lúc này đã mất hết lý trí, chỉ cảm nhận được bàn tay Nghiêm Trạch như một con rắn trượt khắp người cô. Mỗi đợt bàn tay hắn đi qua, cô đều không nhịn được mà ngậm một tiếng rên nhỏ như mèo. Chính vì điều này mà kích thích Nghiêm Trạch, khiến hắn càng nóng vội muốn cởi sạch đồ trên người cô.

Giữa màn đêm tối tăm, gió đìu hiu thổi, nước nhảy nhót trên mặt hồ phong tình, hai thân thể kia miệt mài lăn vài vòng trên bãi cỏ. Cho đến khi quần áo trên hai người chỉ còn lại đồ lót. Hơi thở cả hai đã không còn ổn định, cơn khát đánh mất lý trí cả hai đã khiến cả như con thú hoang, gần như sắp đến đích cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK