“Sam! Ông nói thật đi, năm năm trước người ở trên xe không phải là Bối Tư Mạn đúng không?”
Đầu dây ngập ngừng một chút Sam mới đáp: “Tôi đã nói rồi mà....”
“Đừng giảo biện nữa. Hôm nay thiếu chủ đã gặp Bối Tư Mạn, chúng tôi cũng đã xác nhận đó là Bối Tư Mạn bằng xương bằng thịt.”
Nghe Hắc Miêu chắc như đinh đóng cột. Sam mới thở dài nói: “Đúng vậy, lần đó chuẩn bị xe cho Bối tiểu thư bỏ trốn, tôi....đã chuẩn bị hai xe vì tôi biết Chủ thượng chắc chắn sẽ đuổi theo. Người kia là trợ tá của tôi, đã cải trang thành tiểu thư rồi.....”
Không muốn nghe nữa Hắc Miêu chào một tiếng liền dập máy. Lúc này khóe môi mới dãn ra một nụ cười như trút bỏ được gánh nặng:
“Bối Tư Mạn khốn kiếp. Còn sống là tốt, còn sống là tốt.”
Trước sự lùng sục vô cớ của người Nghiêm gia, toàn bộ những người bị chôn chân tại Grand Lisboa đều vô cùng phiền muộn nhưng lại chẳng ai dám mở miệng tỏ thái độ. Ai mà chẳng biết người của Nghiêm gia rất manh động, đối kháng với họ chỉ có hại tuyệt không có lợi. Một phần họ cũng tò mò rằng người Nghiêm gia rốt cục tìm kiếm ai lại điều động người đến mức này?
“Hắc Báo đại nhân, chúng tôi không tìm thấy ai giống như phu nhân.”
Không còn được gọi với cái tên Bối tiểu thư, người trên bức ảnh uy nghi trong thủ phủ Nghiêm gia đã được đổi thành phu nhân dù cho chưa được gả cho Nghiêm Trạch, điều này có lẽ xuất phát từ sự ra đời của Nghiêm Luật, nên vị trí phu nhân như đương nhiên thuộc về Bối Tư Mạn.
“Cô ấy rất giỏi hóa trang, không thể dùng cách này để tìm được.” Hắc Miêu nhíu mi tâm, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Ấn chỉ. Bối Tư Mạn có một ấn chỉ của Nghiêm gia ở gáy giống chúng ta do Chủ thượng đóng. Mau đi tìm xem!”
Những tưởng cách này thật sự có thể tìm ra người cần tìm, thế nhưng lúc cảnh vệ quay về báo cáo đều là thất bại.
“Không có ai có ấn chỉ của Nghiêm gia, người có thẹo thì là đàn ông hoặc cụ già. Chúng tôi cũng đã kiểm tra những người đó xem có hóa trang hay không nhưng....”
Lời của cảnh vệ như dập tắt ngọn lửa hi vọng của chúng nhân, càng khiến hàn khí lạnh lẽo ngày một gia tăng. Nhìn về phía Nghiêm Trạch âm u lạnh lẽo như quỷ dữ, khiến cho Nghiêm Luật cũng hoảng sợ nép mình sau Hắc Báo.
“Xem ra cô ấy đã sớm thoát khỏi đây rồi.” Hắc Miêu thất vọng nói: “Thuộc hạ cũng đã xem hết CCTV và tìm hiểu ở lễ hội tầng trên. Cô ấy là một nhân viên thời vụ được tuyển hôm nay, vị trí mà Bối Tư Mạn di chuyển chỉ có phạm vị trong khu vực ba tầng....”
Nói đến đây sắc mặt Hắc Miêu đại biến: “Khoan đã. Bối Tư Mạn hình như là....À không. Chắc chắn là Bối Tư Mạn đến đây không phải để làm việc, mục đích mà cô ta nhắm tới là cuộc họp của Nghiêm gia chúng ta!”
Ánh mắt Nghiêm Trạch đột nhiên sắc bén. Hắc Báo cũng như ngộ ra điều gì đó mà nói: “Phải rồi. Nhìn trong CCTV, rõ ràng nơi cô ta làm việc là ở tầng hai nhưng lại liên tục xuất hiện ở tầng một, vị trí tổ chức cuộc họp trong suốt ba tiếng đồng hồ có mặt tại đây. Tần suất Bối Tư Mạn đi lại ở khu vực Nghiêm gia rất nhiều cho nên mới gặp phải thiếu chủ. Như vậy ắt hẳn Bối Tư Mạn lại giống như trước kia, rình mò ăn cắp thông tin đem bán ra ngoài.”
“Bối Tư Mạn lại muốn trở về làm Ephemera?” Hắc Miêu nghi hoặc: “Thế nhưng suốt thời gian mất tích, Ephemera cũng vì Bối Tư Mạn mà biến mất, sao lại đột nhiên muốn trở lại? Hay là từ sau khi biến mất sợ chúng ta tìm được đã không đặt biệt danh nữa mà âm thầm hành động bán thông tin kiếm chác?”
Hai người Báo, Miêu nhìn nhau rối rắm. Không ngờ có một ngày Tư Mạn sẽ quay về bằng cách này, khiến cho họ đau đầu suy diễn. Thế nhưng Nghiêm Trạch lại bình tĩnh hơn cả, hắn vân vê cây gậy trên tay chậm rãi nói:
“Ba ngày sau cuộc họp nguyên thủ quốc gia sẽ được mở ở Tokyo đúng không?” Như lật lại lịch trình của chính mình. Nghiêm Trạch hỏi.
“Vâng! Cuộc họp này có đặc biệt mời Chủ thượng và một số gia tộc khác đến tham dự....” Hắc Báo chớp mắt một cái liền hiểu ý Nghiêm Trạch mà nói: “Đây là một cuộc họp quan trọng, sẽ có rất nhiều thông tin được đưa ra. Là một thợ săn tin, Bối Tư Mạn chắc chắn sẽ xuất hiện.”
Ánh mắt chúng nhân sáng lên, liền hiểu ngay ý tứ của Nghiêm Trạch, hắn là muốn đặt cược một ván bài, dùng chính những gì mà Tư Mạn muốn để giăng lưới bắt cô trở về.
“Nhưng đây là một cuộc họp quan trọng, không chỉ là đối với từng quốc gia mà còn mở lại được thị trường đã bị Đinh Cẩn giành lấy năm năm trước. Đinh Cẩn biết điều không dám đối địch với chúng ta nhưng vị trí mà hắn có được đều là của Lex giữ chặt trong tay, chúng ta vẫn chưa có cách để lấy về. Cuộc họp này vừa hay có thể khai thông. Nếu như để Bối Tư Mạn lấy được điều gì đó rồi bỏ trốn. E là Lex ở ngoài kia sẽ có cơ hội lấy được thông tin mà quay trở về chiếm lại vị trí.”
Hắc Miêu suy luận một hồi lại cảm thấy sắc mặt Nghiêm Trạch không đồng thuận liền thôi. Nghiêm Trạch chưa từng đếm xỉa đến Đinh Cẩn, ông ta vốn dĩ không đủ tầm để đấu với hắn, càng không sợ Lex quay về vị trí cũ. Thứ mà hắn nghĩ đến chính là lưới trời để bắt Tư Mạn.
Ánh mắt Nghiêm Trạch vẫn đăm đăm theo dõi từng hành động của Tư Mạn trên CCTV, bao bọc lấy hắn là sự tĩnh lặng đến đáng sợ, giọng hắn trầm lạnh:
“Phát động đến tất cả những kẻ làm truyền thông, gia tăng tính cạnh tranh trong cuộc họp, khiến cho nó trở thành điểm nóng không bất kỳ kẻ nào có thể chối từ để khai thác. Cuộc họp này sẽ biến thành lễ hội của Tư Mạn, cũng là câu trả lời cho sự chối từ đứa con trai do chính cô ấy sinh ra!”
Tiếng gió vi vu đập qua mảnh kính, cảm giác lồng ngực tràn trề năng lượng. Người của Nghiêm gia như sẵn sàng chờ ngày người đó trở về.
----
Rẽ về phía Tây Tokyo, người ta lại có thể nhớ đến một tòa thành từ lâu đã là điểm đến quen thuộc cho các quan chức chính trị tụ tập bàn đại sự. Nơi này từng là khu vực quân sự, về sau lại trở thành di tích lịch sử đi kèm với danh lam thắng cảnh đẹp rung động lòng người. Để nói về vẻ đẹp và lịch sử đã tạo ra nó là một chuyện dài dòng. Trung tâm của mục tiêu chính ngày hôm nay không phải là điều gì khác mà chính là cuộc họp sẽ được tiến hành trong một giờ tới.
Mọi sự tập trung từ báo chí, truyền thông cho đến những kẻ luôn nấp trong bóng tối đều hướng về cuộc họp này. Ban đầu nó là cuộc họp bí mật, nhưng chỉ sau vài ngày đã bị lật ngược thành cuộc họp công khai, khiến cho không ít nguyên thủ tức giận thu về bộ móng của mình. Thế nhưng có một điều khiến cho họ lần nữa muốn nhe móng ra hòng ăn được một vài thị trường của hai gia tộc đang không ngừng lớn mạnh là Đinh gia và Nghiêm gia. Sự xuất hiện của Nghiêm gia đã là lẽ dĩ nhiên nhưng Đinh gia hôm nay dám bước ra đối diện với Nghiêm gia mà không có một sự hậu thuẫn nào như là cơ hội để họ có thể tận mắt nhìn thấy Nghiêm gia khiến cho Đinh gia diệt vong.
“Nghiêm gia đã tới rồi!”
Từ phía đường bay riêng của tòa thành nằm ở ven đường dọc bờ sông là chuyên cơ của Nghiêm gia oai dũng đỗ ở đó. Từ cửa chính bước xuống, Nghiêm Trạch và Hắc Báo, Hắc Miêu cùng cảnh vệ như những bá vương ngạo nghễ bước đi. Đằng sau người ta còn nhìn thấy một cậu nhóc ước chừng năm tuổi chỉ cao đến bắp chân Nghiêm Trạch diện một bộ ple với khuôn mặt búng ra sữa, một tay chắp sau lưng uy nghiêm bước đi, từ phong thái cho đến khí chất so ra không hề thua kém bất kỳ ai.
Nhìn hai cha con Nghiêm Trạch và tùy tùng bước đến tòa thành, người trong người ngoài liền tất bật tiếp đón, hồ hở bày ra gương mặt thân thiện, chào đón vị khách quý ngồi lên chiếc ghế long trọng nhất có trong bàn tiệc. Sự trịnh thượng chào đón Nghiêm Trạch này đến từ những nhân vật tai to mặt lớn khiến một đứa trẻ như Nghiêm Luật có chút choáng ngợp, nhưng nhớ những lời mà Hắc Báo, Hắc Miêu đã dạy dỗ, Nghiêm Luật dù có chút không quen vẫn ngẩng cao đầu, khí thế ngồi bên cạnh người cha cao quý.
“Papa. Khi nào Luật mới được gặp Mama.” Qua một hồi chào đón khí thế, khi bàn tiệc đã được mở ra, Nghiêm Luật mới không phải gồng mình lên nữa mà thoải mái cầm lấy bình sữa, vừa tu vừa hỏi.
“Một chút nữa.” Nghiêm Trạch xoa đầu Nghiêm Luật, nhìn đứa trẻ hắn yêu thương bằng cả tâm can mặc bộ đồ như quý ông lại nghiền ngẫm bình sữa uống lấy uống để vì khát kia thì không khỏi buồn cười. Hắn dịu dàng dỗ dành Nghiêm Luật: “Ta sẽ không để con trai ta phải chịu thiệt thòi nữa. Mẹ con sẽ về ngay thôi.”