Ý thức được tầm quan trọng của việc cứu hộ các nguyên thủ quốc gia, toàn bộ lực lượng an ninh của Nhật Bản lần nữa phải nhờ cậy đến ‘anh lớn’ của mình là Mỹ vẫn luôn là ô dù che thân cho đất nước mặt trời mọc này, đặc phái đến toàn bộ lực lượng FBI vừa trấn áp tội phạm nguy hiểm, vừa kịp thời ứng cứu các vị lãnh đạo quốc gia. Sự kịp thời này vốn dĩ đáng được tuyên dương thế nhưng nó chỉ có thể làm giảm bớt căng thẳng leo thang giữa các quốc gia vốn dĩ đã có con mắt không đẹp đẽ với Nhật Bản chứu không thể xóa đi tội lỗi ngày hôm nay. Để hòa hoãn được dòng nước sôi lửa bỏng này, Nhật Bản cần ngay một bàn đỡ, đó chính là tìm ra kẻ đã ném đá dấu tay, dám len lỏi qua an ninh nước này để làm ra trò đánh phá nguy hiểm ngay từ phòng họp cho đến tàu ngầm.
Thế nhưng không hề dễ dàng khi ngay lúc đó không chỉ có một phe phái áp chế, không màng hy sinh bản thân lao vào nơi đầy ắp cảnh vệ của nguyên thủ mà ra tay. Hai phe phái kia không chung một con đường nhưng lại nhìn cùng một hướng, quậy phá nguyên thủ, đạp đổ Nghiêm gia bất thành đã lần nữa bốc hơi biến mất. Chỉ là lực lượng an ninh Nhật Bản không phải bù nhìn. Hiểu được tầm quan trọng của việc tìm ra chiếc đệm lưng để các quốc gia xả hận, họ mới dốc toàn quân chưa đầy vài tiếng đã có thể hốt trọn ổ khủng bố đó.
“Hai phe cánh động thủ hôm nay chẳng hề xa lạ với chúng ta. Một bên là tổ chức gián điệp S-anoymous, một bên là người của Kỷ gia, Kỷ Thế Phàm. Cả hai kẻ đứng đầu đều đã bị an ninh bắt giữ.” Hắc Báo bình tĩnh cho Nghiêm Trạch đang ngồi trên ghế mắt dõi theo Tư Mạn và Nghiêm Luật đang nằm trên giường ngủ sâu với chế độ chăm sóc đặc biệt. Hắc Miêu ngồi bên cạnh, cẩn thận chăm sóc cho chân trái của Nghiêm Trạch, sắc mặt tối sầm luôn miệng chửi thầm:
“Cái lũ chết tiệt, khiến cho Chủ Thượng không thể dùng gậy, lại để chân ngấm lạnh lâu như thế này....” Rõ ràng biết được, kể từ khi rơi xuống mật thất, hắn không hề dùng đến gậy, lại vừa bế Tư Mạn và Nghiêm Luật chạy, bơi một quãng đường dài. Vết thương cũ lần nữa tái phát, khiến cho Hắc Miêu mất bao nhiêu năm chăm sóc vết thương vốn dĩ đã lành thành công cốc. Kể từ khi Nghiêm Trạch bế Tư Mạn lên bờ giao cho Hắc Miêu, chân trái hắn cũng chẳng thể đứng vững được nữa.
Thế nhưng Nghiêm Trạch vẫn chẳng để tâm, để mặc cho Hắc Miêu lẩm nhẩm trị thương cho mình. Mi tâm hắn càng nhíu chặt khi nghe Hắc Báo nhắc đến hai phe phái ám toán ngày hôm nay đều có can hệ không nhỏ đến Nghiêm gia và Tư Mạn:
“Kỷ Thế Phàm?” Chính là kẻ đã bị Nghiêm gia khai tử mấy năm trước khi để chính họ gặp họa trong bữa tiệc của Kỷ gia. Lần này quay trở về, ắt hẳn là để trả thù vì bị Nghiêm gia cướp đi miếng ăn. “Hắn sẽ không đi một mình.”
Lời này của Nghiêm Trạch là có cơ sở, Kỷ gia sau khi rời khỏi thị trường đã không thể chống cự lại khi không có sự hậu thuẫn, gia tộc này vốn dĩ không đủ khả năng để làm ra thế sự ngày hôm nay.
“Hắn đến cùng Đinh gia. Đinh Cẩn dùng thế lực mà Lex để lại, thu thập tất cả những gia tộc đã từng có giao thương tốt với Bối gia để làm bệ đỡ, mua các đường bay và đất thị trường. Hắn chính là muốn trở thành Bối gia thứ hai. Kỷ gia thời trước là một trong những gia tộc có giao thương vô cùng gắn bó với Bối gia, cho nên hận chồng hận. Đinh Cẩn liền thừa nước đục thả câu, đem Kỷ gia về nuôi thành một ngọn cây độc mà gặm lấy kẻ khác, đến khi Chính phủ điều tra đến, Đinh gia sẽ không phải là kẻ mắc cạn. Đây mới là mục đích chính yếu.”
Phân tích của Hắc Báo đã rất rõ ràng, tuy nhiên lại khiến cho Hắc Báo không khỏi tiếc nuối. Thời điểm Đinh Cẩn bị Kate và Kyle bắn trúng hắn đã có cơ hội trốn thoát nhờ đồng bọn, nếu không để Đinh Cẩn về tay Nghiêm Trạch, bây giờ đã có thể bớt đi một mầm họa.
Nghiêm Trạch khó khăn đứng dậy, bước chân nặng nề về phía Tư Mạn và Nghiêm Luật đang mệt mỏi trong giấc ngủ nói:
“Đinh Cẩn nhờ vào thế lực của Lex bao lâu nay, ắt hẳn chính hắn cũng không hề biết Lex vẫn còn sống.” Nếu không hắn đã không dám lấy Nghiêm Luật ra uy hiếp.
“Lex vẫn còn sống?” Sắc mặt Hắc Báo, Hắc Miêu không được tốt liếc qua Tư Mạn liền nói: “Không lẽ đúng như ngài vẫn tìm kiếm bao lâu, Lex vốn dĩ luôn ở bên Bối Tư Mạn, ẩn mình suốt năm năm nay?”
Nghiêm Trạch hiểu được cách làm này của Lex, ắt hẳn chính hắn đã nhìn thấy đau khổ của cô khi rời khỏi Nghiêm gia.
“Muốn Đinh Cẩn chấm dứt đám trò bỉ ổi. Chỉ cần tìm đến Lex, khiến hắn tự mình loại bỏ thế lực đã gây dựng.”
Tìm Lex bây giờ chính là thông qua Tư Mạn. Tuy rằng cô đã mất đi ký ức đau thương năm đó, nhưng Lex thì không. Hắn sẽ chịu từ bỏ thế lực đó sao?
Bước ra bên ngoài phòng bệnh, nơi mà bóng người đàn ông cao lớn mặc cảnh phục đang đổ dài bên cửa sổ, chờ đợi hồi âm từ bên trong đã khá lâu.
Thời điểm Nghiêm Trạch bước ra bên ngoài, chạm mặt James Khải Huân trời cũng đã tối, thế nhưng đâu đó người ta cảm nhận được cơn lạnh ngắt từ phương Bắc ùa tới bủa vây, sát khí đằng đằng giữa hai người đàn ông đã không còn là thanh niên trẻ tuổi đó như mưa gió, khiến cho ai nấy rùng mình hoảng sợ, không dám bước đến nơi hành lang đang có hai người đàn ông tuấn mỹ nhưng vô cùng nguy hiểm kia.
“Đã lâu không gặp. Tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn ngài đấy.” James Khải Huân kết thúc quầng sát khí, chậm rãi dãn ra nụ cười nói. Nghe qua thì như lời nói ngông cuồng, thực chất là lời cảm ơn thật sự từ James. Ngày ở thung lũng chết, nếu không nhờ Nghiêm Trạch thì bây giờ mạng hắn cũng chẳng còn.
“Tất cả những gì ta làm đều là vì người đàn bà của ta. Ngươi cứu cô ấy, ta thay cô ấy trả lại cho ngươi.”
Lời hồi đáp lạnh lùng có phần cao ngạo đó như chính bản chất con người Nghiêm Trạch, thế nhưng James lại vô cùng không vui nói:
“Năm năm trước Bối Tĩnh là người đàn bà của ngài, còn hiện tại cô ấy là người đàn bà của tôi.”
Lời này vừa dứt một cơn cuồng phong liền đập vào mặt James cùng một bóng đen lạnh lẽo như đến từ âm tào địa phủ áp sát vào mặt. Tòa bộ thân thể kia của James bị đẩy vào tường, cổ họng bị bàn tay như sắt đá bóp chặt đến đau điếng. Đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ như quái thú kia khiến cho một kẻ cao ngạo như James thoáng chốc run rẩy. Lúc này hắn mới phát hiện ra đã bị Nghiêm Trạch khống chế vào đường cùng. Động tác nhanh đến không kịp chớp mắt.
Nghiêm Trạch kia không phải là con người!!!
“Gọi cô ấy là Tư Mạn. Bối Tĩnh đã chết hai mươi năm trước rồi. Bối Tư Mạn cho dù là năm năm trước hay bây giờ cũng vẫn là của ta. Chỉ cần ta còn sống một ngày thì bất cứ thứ gì của Bối Tư Mạn đều thuộc về ta. Những kẻ ký sinh trùng như ngươi ở bên cạnh sẽ lần lượt bị ta thiêu chết để cô ấy lại trở về sạch sẽ. Trở về làm con thiêu thân duy nhất ở bên cạnh ta.”
-----
Ps: Dành cho những bạn chưa biết. Ephemera trong tiếng anh nghĩa là thiêu thân.
-----
Gương mặt của James từ đỏ chuyển sang tím tái vì lực tay không hề nhẹ của Nghiêm Trạch, còn hắn thì cố gắng dùng sức mạnh của mình để chống cự khỏi kìm kẹp của Nghiêm Trạch. James cố gắng hét lên:
“Trở về.....để rồi đau đớn..... đến mức tự vẫn như lúc trước..... sao???”
Câu nói này như đánh vào đầu não Nghiêm Trạch một tạ búa, hắn kinh ngạc: “Tự vẫn?”
Lực đạo ở tay buông lỏng. James liền tìm cơ hội thoát thân, vung một cước khiến cho Nghiêm Trạch rơi vào thế thủ để cho James không còn phải trụ trong thế kìm kẹp nữa.
James được tự do liền thở hồng hộc khó khăn, biết được lời nói nào có thể khiến Nghiêm Trạch tức giận, lời nói nào khiến cho hắn bần thần rung động.
“Ngài không nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay cô ấy sao? Năm đó chính là khi tôi đi theo các người đến bệnh viện, phát hiện ra cô ấy bỏ trốn bằng đường tắt mới có thể tìm được Bối Tư Mạn. Khi tôi gặp cô ấy, ngài có biết cô ấy đã nói gì không?”
Ánh mắt Nghiêm Trạch trở nên sâu hơn, cả thân thể lừng lững đó như chìm dần trong bóng tối tựa hồ có thể hiểu được câu mà ngày trước Tư Mạn đã nói với James.
James thở một hơi, ánh mắt vô cùng xót xa thuật lại câu nói ngày hôm đó. Chính là ngày hắn nhìn thấy cô một mình lái xe trên đoạn đường dài với vết mổ còn đang ứa máu ở bụng, thân thể đang vô cùng nguy cấp kia. Cô nhìn thấy hắn, không một lời cầu cứu, không một sự yếu đuối. Hắn chỉ nhìn thấy những dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt diễm lệ. Nỗi đau vì rời xa con khắc khoải trên đôi tay còn vương mùi sữa. Cô đau đớn nói trong hơi thở đứt quãng nhưng đầy cương quyết:
“Xin hãy....giết tôi đi....”