Hắc Miêu ngồi xuống ghế đơn, thở dài nói: “Giấy không bọc được lửa, chủ thượng lại vốn không giống người bình thường, ngài ấy không biết nhiều về phụ nữ, nhưng bao nhiêu trạng thái của Bối Tư Mạn đều lọt vào mắt, có thể không nghi ngờ được sao? Tôi chỉ kịp tính chuyện của ngày mai, không ngờ đêm nay đã có biến như vậy. Đứa trẻ này cũng thật biết làm khó chúng ta, khiến cho chúng ta muốn dấu cũng chẳng được. Ngày mai kiểu gì tôi và anh cũng không thoát được.”
“Vậy anh tính như thế nào? Nói cho ngài ấy biết sao? Như vậy chính là khơi mào hai cha con họ đối đầu đấy. Chủ thượng có thể bảo hộ đứa trẻ này đến bao giờ?”
“Từ từ, để tôi suy nghĩ.”
“Hay là nói Bối Tư Mạn bị bệnh nan y, cần đem đi chữa bệnh, cái này có vẻ khả quan đấy.” Hắc Báo hai mắt sáng trưng nói.
“Thôi đi, nan y cái gì, chúng ta nói dối qua mắt được ngài ấy sao, nếu thật sự biết Bối Tư Mạn bị bệnh nan y, lại chẳng hóa ra càng không cách nào dứt ngài ấy ra khỏi cô ta.”
Hắc Báo ngậm một tiếng thở dài, bất lực lấy ra thêm một điếu thuốc, rít một hơi.
Hắc Miêu đau đầu, im lặng hít khí lạnh đêm khuya, qua khung cửa nhỏ thấy rõ bóng dáng Nghiêm Trạch âm trầm quan sát Tư Mạn, như thể muốn trạm khắc lên từng tấc da thịt của cô, bất động nhưng âm u như một tảng băng, thỉnh thoảng khi Tư Mạn nhíu mày, thân thể kia mới khẽ động đậy, nắm lấy bàn tay lạnh của cô, để cô an tâm mà ngủ tiếp.
Trời đã sắp chuyển mùa rồi. Nghiêm gia cũng sắp đại biến rồi.
-------
Tư Mạn dường như rất mệt, ngủ sâu đến mức Nghiêm Trạch rời đi cũng không biết.
Hắn vừa xuất hiện, người nhà Nghiêm gia lập tức dương cao tinh thần thép, chờ đợi một màn sát khí trên gương mặt âm u của hắn dù chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là sáng sớm đã nhìn thấy hai vị đại nhân Hắc Báo, Hắc Miêu đứng chờ sẵn ở sảnh lớn, chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ thực thi hình phạt của Nghiêm gia thì ai nấy đều vã mồ hôi lạnh. Vừa mới trở về sao đã có biến rồi?
Nghiêm Trạch từ trên tầng đi xuống, bước chân mạnh mẽ mang theo tiếng lộp cộp giật nảy tim gan của chúng nhân, hướng về phía ghế lớn, nơi Sam đã chuẩn bị bữa sang ngon lành, sẵn sàng phục vụ.
Nghiêm Trạch bước qua hai người Hắc Báo, Hắc Miêu rồi ngồi xuống ghế lớn, cơn gió lạnh từ hắn khiến cho thần kinh hai người càng căng như dây đàn, nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh.
Từ từ thưởng thức từng món ăn trên bàn, kết thúc buổi sáng trong không khí tĩnh lặng ngày thường. Khoảng thời gian càng kéo dài, không khí càng trở nên ngột ngạt.
“Nói đi.” Nghiêm Trạch kê đũa, uống một ngụm nước nói.
Hắc Miêu hít một hơi, bước đến trước mặt Nghiêm Trạch, nuốt khan nói:
“Thuộc hạ có một chuyện vẫn chưa kịp thông báo, vì kiến thức hạn hẹp, bây giờ mới nhận ra, không biết chủ thượng có nhã hứng nghe không?”
“Lắm lời. Bối Tư Mạn có vấn đề ở đâu, cậu đang che dấu cái gì?” Giọng nói trầm trầm của Nghiêm Trạch dọa cho Hắc Báo, Hắc Miêu lạnh gáy.
Biết rằng Nghiêm Trạch rất ghét dông dài, không có kiên nhẫn chờ Hắc Miêu khua môi múa mép cho huề vốn, Hắc Miêu đành liều mạng nặn ra một nụ cười hỉ nói:
“Chúc mừng chủ thượng, Bối Tư Mạn đã mang thai, cũng đã được mười tuần tuổi, tuy rằng trải qua mấy ngày vất vả nhưng đứa trẻ này vẫn rất kiên cường, có thể là nhờ gen của Nghiêm gia, cương nghị và cứng rắn, Bối Tư Mạn cũng thực vất vả, giữa hiểm nguy mà vẫn bảo hộ được nó, không hổ danh là Ephemera, còn có.....Chủ....chủ thượng....”
Hắc Miêu chưa nói xong, đã thấy sắc mặt Hắc Báo xanh mét, Sam kinh ngạc đến mức không ngậm được mồm, gia nhân xung quanh sắc mặt bảy phần mừng ba phần kinh hãi, còn Nghiêm Trạch, cốc nước trên tay chững lại một chút giữa không trung, trong phút chốc, chúng nhân kịp nhìn thấy nét mặt chưa từng thấy của Nghiêm Trạch suốt hơn ba mươi năm nay.
Giống như một tấm kính đen không có chút ánh sáng bao lâu nay bị vỡ ra tan tành, giữa không trung chói lọi hào quang rọi xuống gương mặt tuấn tú với hàng ngàn xúc cảm không nói thành lời. Cả cơ thể hắn cứng đơ như một pho tượng sống, khí thế cường bạo bây giờ như mây mù, bay đi không thấy tăm tích.
Biểu hiện hiếm có khó tìm này khiến cho ai nấy đều lường được, sự xuất hiện của một sinh linh đã khiến cho chủ thượng cao quý của họ có một giây phút như là con người bình thường.
Chỉ là trạng thái đó tồn tại chưa đến mấy giây, chỉ một cái chớp mắt đã trở về vẻ điềm đạm lạnh lùng như ngày thường, hắn cầm tờ báo đã đặt sẵn trên bàn lên, bình thản đọc.
Khóe môi Sam giật giật khó chịu, bởi vì không biết là nên cười hay nên khóc, chỉ cần nghĩ đến Nghiêm Giác Siêu sẽ tự tay hạ sát đứa trẻ, toàn bộ gia nhân có mặt tại đây đều không dám nở nụ cười chúc mừng, có lẽ vì quá hiểu rõ cách hành xử của Nghiêm Giác Siêu.
“Ừm, tốt, cái gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị, tôi muốn đứa trẻ an toàn ra đời.”
Nghe Nghiêm Trạch phân phó, Hắc Báo, Hắc Miêu có chút bất ngờ, tại sao lại không thấy hắn trừng phạt họ. Lại nhìn thấy Nghiêm Trạch đang nghiêm túc đọc báo, liền hiểu ra.
“Vâng. Hiện tại cô ấy có chút yếu, cần tĩnh dưỡng nhiều, thuộc hạ cũng đã lên đơn những món dinh dưỡng phù hợp, lát nữa thuộc hạ sẽ điều thêm vài bác sĩ khoa sản sang đây, họ có thể trợ giúp nhiều hơn, tiện thể gọi vài bà đỡ mát tay chăm non, như vậy là ổn.” Hắc Miêu như muốn Nghiêm Trạch an tâm mà nói.
“Tốt.”
Nghiêm Trạch chỉ nói một câu, sau đó không nói thêm gì nữa, để khoảng không gian tĩnh lặng cho chúng nhân tùy ý tưởng tượng đến viễn cảnh đứa trẻ ra đời. Thủ phủ này quanh năm lạnh lẽo, chưa từng có tiếng trẻ con cười đùa, một sinh linh bé nhỏ xuất hiện, tựa hồ như mặt trời soi sáng thủ phủ đen tối này.
“Cái đó....Chủ thượng....” Sam hắng giọng nói: “Ngài cầm báo bị ngược rồi.”
Ban đầu nhìn qua, những tưởng Nghiêm Trạch thật sự nghiêm túc đọc báo, thế nhưng ai nấy đều nhìn ra, hắn cơ bản không đọc cái gì trên đó, ngay cả chữ ngược cũng chẳng biết. Biểu hiện này hoàn toàn là lần đầu tiên nhìn thấy. Chính vì lẽ đó mà quên mất cả chuyện trừng phạt Hắc Báo, Hắc Miêu vì dấu diếm.
Nghiêm Trạch như sực tỉnh, hắn đặt tờ báo xuống, đứng lên tiến về phía tòa thành số một, bước qua một căn phòng rộng rãi, chỉ để bày biện cổ vật và tranh ảnh, đây là căn phòng Nghiêm Trạch thích lui tới, bởi vì nơi này có thể nhìn ra hậu hoa viên tĩnh lặng, mùa hè tận hưởng gió mát, mùa đông ấm áp hơn bình thường, hắn hạ lệnh:
“Dọn dẹp đi, đây sẽ là phòng của nó.”
Nó ở đây là ai, chúng nhân đều hiểu rõ, chỉ là Sam và Báo, Miêu có chút ngơ ngác, có phải chuyện dọn phòng quá sớm hay không?
Chưa kịp để chúng nhân kịp tiêu hóa, Nghiêm Trạch lại nhiều lời hơn bình thường, tiếp tục nói:
“Nghe nói trẻ con đều thích đi xe đạp, chọn loại tốt nhất cho nó về đây.”
Hắc Báo vỗ trán.
Chủ thượng anh minh, ngài có thể đừng nghĩ xa vậy không, đứa trẻ hiện tại mới chỉ là một cục thịt nhỏ, đến khi nó đi được xe đạp phải mất đến năm sáu năm nữa.
Nghiêm Trạch nhìn ra phía hậu hoa viên đang có người dọn cỏ chăm hoa, nói với Sam:
“Xích đu, hồi nhỏ tôi đều thấy trẻ con thích chơi xích đu. Làm đi.”
Sam vâng một tiếng nhưng trong lòng như kiến cắn.
Hồi nhỏ Nghiêm Trạch cũng rất thích xích đu, ai cướp của hắn đều bị hắn đánh cho trọng thương, cách chơi của hắn rất mạo hiểm, đến mức mấy lần ngã gãy tay, thế nhưng cho đến lúc năm tuổi hắn mới chịu buông tha cho trò đó, bây giờ con còn chưa ra đời, đã ép đứa nhỏ chơi xích đu như hắn rồi. Haiz.
Đây có thể xem như là biểu hiện phấn khởi quá mức khi biết mình làm cha không?
“Chủ thượng, thực ra mấy cái đó còn quá....lâu...”
Hắc Miêu chưa nói xong, Nghiêm Trạch đã sang căn phòng khác, là phòng tập của Nghiêm Trạch, nơi này có đầy đủ các dụng cụ để luyện võ, ngay bên cạnh cách một tấm bình phong hình rồng là khu vực luyện bắn, chếch qua bên trái một chút là khoảng sân rộng lớn để chơi thể thao. Vì tính chất tập luyện dày đặc, cho nên diện tích của phòng tập rất rộng, có thể bao quát cả một khu vực lớn.
“Chuẩn bị cho nó thầy tốt nhất, con trai hay con gái đều phải cứng rắn, luôn luôn dẫm lên kẻ khác.”
Hắc Miêu im miệng cười khổ. Không nói nữa, chỉ biết tuân lệnh vâng dạ, ánh mắt có chút đau lòng.
Nghiêm Trạch càng có biểu hiện mong chờ đứa trẻ, Hắc Miêu càng không cam tâm mang nó đi.
Nhìn thấy biểu hiện của Hắc Miêu, Hắc Báo kéo tay nhỏ giọng: “Hãy suy nghĩ cho kĩ.”