• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Severus dùng hết thủ đoạn phòng trộm mình biết, giấu mấy chiến lợi phẩm tịch thu từ trong tay quỷ con vào những nơi mà ông cảm thấy có thể yên tâm. Đến khi trở lại phòng ngoài, phát hiện quỷ con vẫn còn ôm chăn, bộ dạng như một con rồng bị mất kho báu, ngoài ra còn dùng ánh mắt vô cùng đáng thương lên án con đỡ đầu của mình, Draco thì bất đắc dĩ kiên quyết nhìn quỷ con, làm quỷ con phải nhận mệnh thở dài.

"Draco, nếu con định dung túng cho Potter có vài món đồ không nên có hoặc trực tiếp trở thành đồng đội của nó trộm lại mấy món đồ trong tay ta, ta sẽ vô cùng vui mừng khi có được hai nhân viên miễn phí xử lý nguyên liệu Độc Dược suốt cả học kỳ này. Với trình độ thực tế của các con, ta tin rằng việc chuẩn bị đủ nguyên liệu cho lớp học Độc Dược tuyệt đối không phải việc khó gì đối với hai đứa."

Severus sung sướng thưởng thức sắc thái y chang nhau trên hai khuôn mặt nhỏ kia, hơn nữa ông không hề che dấu vẻ sung sướng của mình.

Nhưng Harry – bề ngoài trẻ con – Potter lại một lần nữa vượt qua dự đoán của Severus, nháy mắt đã thu hồi cảm xúc vừa rồi, đồng thời nghiêm túc trở lại.

"Giáo sư, con nghĩ nếu con đã phải ở lại đây cho đến năm mười một tuổi, có lẽ chúng ta nên lập một hàng rào bảo vệ cho căn phòng này – tất cả chúng ta đều biết rõ thầy Dumbledore thân là Hiệu Trưởng thì có quyền lực gì – để đảm bảo một vài hoạt động của chúng ta sẽ không làm Hiệu Trưởng sinh ra cảnh giác."

"Hừ, lão Ong Mật quen khống chế mọi chuyện kia," Draco vô cùng chán ghét cái người Gryffindor biến dị đấy: "Nhưng mà Harry này, bồ biết rõ quyền lực của Hiệu Trưởng ở Hogwarts là tuyệt đối, bồ từng đảm nhiệm chức vụ này rồi nên chắc chắn biết rõ toàn bộ lâu đài đều ở dưới sự giám sát của Hiệu Trưởng. Do đó, mình duy trì thái độ hoài nghi với vòng bảo vệ có thể thoát được cái quy tắc này mà bồ đưa ra."

Đặt cái chăn của mình sang một bên, Harry đứng lên, đi đến một bức tường trong văn phòng, ánh mắt hiện lên ý đùa dai. Cậu duỗi tay đặt lên mặt tường, bỏ qua quá trình giải thích, dưới hai đôi mắt chăm chú, trực tiếp dùng Xà Ngữ.

[Gody đáng chết.]

Theo tiếng "shh shh", bức tường được Harry chạm vào kia phát ra một chùm sáng lóa mắt. Severus và Draco đều phải nhắm tịt mắt lại, nhưng nhờ chùm sáng này mà tiếng Xà Ngữ khiến hai người nhớ lại ký ức âm u mới giảm bớt đôi phần. Đến khi mở mắt ra, đôi cha con đỡ đầu kinh ngạc thấy trên mặt tường xuất hiện một cánh cửa mang phong cách đặc trưng của Slytherin. Trên cánh cửa màu xanh lục khắc hoa văn cổ xưa xa hoa màu bạc, ở giữa còn có một con mãng xà mắt xanh lá.

[Sinh ra vốn cao quý.]

Lại một lần nữa phát ra tiếng "shh shh", cánh cửa kia từ từ mở ra. Đi theo Harry bước vào bên trong cánh cửa, xuyên qua một con đường ngầm với những ngọn nến tự động thắp sáng ở hai bên, bước vào căn phòng cực kỳ rộng lớn, mặc kệ là Draco hay Severus đều không thể che dấu được nỗi kinh ngạc của mình.

Đây rõ ràng là căn phòng thuộc về phòng chứa bí mật của Slytherin. Tuy nhiên khi thấy trong phòng này ngoài một nửa màu bạc với xanh lục thuộc Slytherin, còn có một nửa màu vàng và đỏ của Gryffindor, cả hai cha con đỡ đầu đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Toàn bộ căn phòng không có vật trang trí gì, chỉ có một cái bàn làm việc cổ xưa. Trên bàn cũng chỉ có một cái hộp màu đen trông chả có gì thu hút. Cái hộp đấy đen thui toàn tập, nhìn không ra được làm từ chất liệu gì, cũng không biết đang chứa cái gì. Trên mặt hộp cũng có một con mãng xà, chỉ là khác với tư thế lười biếng của con rắn trên cánh cửa bí mật vừa nãy, con này có vẻ trang trọng hơn. Harry đặt tay tới miệng con rắn, sau đó dưới sự kinh ngạc của cặp cha con đỡ đầu, con mãng xà kia đột nhiên sống lại như muốn cắn ngón tay của cậu. Còn chưa kịp phát ra tiếng hay làm ra bất kỳ hành động gì, bức tường đằng sau bàn làm việc vốn trống rỗng giờ lại xuất hiện một bức tranh.

Cảnh tượng trong tranh hình như là Hồ Đen của Hogwarts, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào mặt hồ làm khung cảnh có vẻ yên tĩnh và giàu sức sống. Dưới táng cây bên hồ, có một đôi thanh niên dựa vào nhau hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Severus và Draco. Thanh niên bên trái có mái tóc vàng chói mắt, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời, dáng người cao lớn có vẻ dễ gần, trên gương mặt đẹp trai là nụ cười tươi tắn đầy nhiệt tình. Còn cậu thanh niên phía bên phải, tóc đen nhánh, đôi mắt màu đỏ giống hệt Voldemort, làn da hơi tái nhợt, vóc người cũng hơi gầy, nhưng vẻ mặt lại ấm áp và dịu dàng, không có gì có vẻ không hợp với thanh niên bên cạnh.

Trong lúc hai vị Slytherin kinh ngạc khi thấy cậu thanh niên tóc đen có màu mắc giống hệt Voldemort, đồng thời âm thầm có suy đoán quỷ dị về thân phận của thanh niên tóc vàng, người thanh niên tóc vàng trong bức tranh kia đã lên tiếng chào hỏi Harry.

"A Harry, bé Harry thân ái của ta! Không có con, Hogwarts buồn chán vô cùng, không có ai trò chuyện với ta và Salaz hết." Vẻ mặt thì khoa trương, giọng điệu kéo dài như hát hí, phối hợp với động tác làm lố kia, gần như nháy mắt làm Harry từ kinh ngạc biến thành trợn mắt. Gương mặt bình tĩnh của Severus có xu hướng sụp đổ, trên thái dương của Draco cũng nổi gân xanh.

"Gody, dừng ngay cái trò biểu diễn ngu xuẩn của ngươi đi, ngươi dọa tụi nhỏ mất." Thanh niên tóc đen vỗ một cái bốp vào đầu thanh niên tóc vàng, nhưng trong đôi mắt lại chỉ toàn bất đắc dĩ cùng với dịu dàng yêu chiều.

Sau khi trợn mắt lần hai, Harry buộc phải cắt ngang hai người kia ân ân ái ái: "Salazar, Godric, xin cho phép con giới thiệu hai người bên cạnh con. Severus Snape, Chủ Nhiệm đương nhiệm nhà Slytherin, đồng thời là giáo sư môn Độc Dược. Draco Malfoy, bằng tuổi với con, chủ nhân tương lai của gia tộc Malfoy. Còn hai vị này, đúng như mọi người đã đoán, chính là hai trong bốn Nhà Sáng Lập Hogwarts, Salazar Slytherin và Godric Gryffindor. Người tóc đen là Salazar, tóc vàng là Godric."

Nhìn hai Nhà Sáng Lập cực kỳ khác với truyền thuyết trong bức tranh, Severus và Draco thực sự cảm thấy thần kinh của mình vẫn còn chưa đủ bình tĩnh. Miễn cưỡng đè chấn động trong lòng xuống, hai vị Slytherin hành lễ quý tộc tiêu chuẩn với bức tranh, sau đó dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn chăm chú vào hai vị phù thủy mà mỗi một học sinh Hogwarts đều tôn kính từ tận đáy lòng.

"Thôi, hai ngươi không cần câu nệ như vậy đâu, các ngươi có thể gọi chúng ta như Harry. Có điều cái tên Salaz này chỉ có mình ta mới được gọi, xin hãy nhớ kỹ. Thực ra chúng ta biết rất rõ về hai người, bé Harry gần như lúc nào cũng lải nhải kể về hai người hết trơn." Sung sướng thấy vẻ bất ngờ của hai vị Slytherin, Godric lơ đi ánh mắt u oán của Harry: "Mới nhìn có vẻ các ngươi rất kinh ngạc khi thấy ta và Salaz ở chung trong một bức tranh thì phải?"

"Đúng vậy, thưa ngài Gryffindor tôn kính, tôi tin Potter đã từng kể cho hai vị nghe đủ loại truyền thuyết về mối quan hệ giữa hai vị, do đó chúng tôi đúng thật cảm thấy kinh ngạc khi được tận mắt thấy sự thật. Dù vậy, tôi tin rằng giữa truyền thuyết và sự thật lịch sử tất nhiên có sự chênh lệch."

"Rất tốt, không hổ là Chủ Nhiệm Nhà ta. Tuy nhiên, ta không thể không thấy đau buồn và tức giận, có quá nhiều tên Slytherin lại vì cái luận điệu huyết thống buồn cười kia mà chọn ra một kẻ lãnh đạo ngu xuẩn, thậm chí tên đó còn dám tự xưng là con cháu đời sau của ta." Chú ý tới ánh mắt khiếp sợ của hai người, Salazar nghiêm túc hẳn lên: "Slytherin trời sinh theo đuổi sức mạnh là thật, nhưng ta chưa từng nghĩ Máu Trong đồng nghĩa với sức mạnh cả. Sự thật là, cả bốn người chúng ta đều cực kỳ chán ghét cái gọi là luận điệu huyết thống, hơn nữa, Helga xuất thân từ Muggle, Rowena là Máu Lai, ta có một nửa huyết thống của mãng xà, chỉ có mình Godric là Máu Trong mà thôi. Chưa kể chúng ta đều chán ghét Muggle, bởi vì vào thời đại của chúng ta, Muggle với phù thủy không có cách nào sinh sống hòa bình với nhau được. Đối với phù thủy xuất thân từ Muggle, xuất phát từ huyết thống của chúng ta, chúng ta cũng không có lý do gì đuổi bọn họ đi, chỉ cần bọn họ không dùng bùa chú để đối phó với chính đồng bào phù thủy của mình là được."

Làm lơ hai Slytherin đã không còn cách nào duy trì vẻ mặt bình tĩnh, Godric tiếp tục ném thêm một quả bom: "Nghe nói trong cuốn có nói ta với Salaz cãi nhau, Salaz còn vì vậy mà bỏ đi? Ôi trời, Rowena và Helga có thể làm chứng, trước giờ ta chưa từng cãi cọ với Salaz. Về chuyện bỏ đi, Salaz tuyệt đối sẽ không bao giờ đơn độc rời khỏi Hogwarts, huống chi hắn không thể đi đâu một mình được. Có biết vì sao Nhà của các ngươi có nhiều vật trang trí hình rắn như vậy không? Là vì Salaz là đứa mù đường, mấy vật trang trí đó dùng để giúp Salaz không đến mức lạc đường ngay trong Nhà mình. Còn cái tên Voldemort tự xưng là con cháu của Salaz nữa, phải không? Căn bản là vu khống, ta với Salaz đúng thật rất muốn có một đứa con, nhưng hồi đó chúng ta không có Thuốc Sinh Con, cho nên Salaz căn bản không có đời sau. Có điều, ta nhớ Salaz hình như có một cô em gái cùng cha khác mẹ, ta không thích cô ta, luôn bất hòa với Salaz, sau này còn gả cho một tên quý tộc nhỏ bị thần kinh nữa. Cho nên, Voldemort có lẽ là con cháu của em gái Salaz, tuyệt đối không thể là của Salaz được."

"Godric, đừng nói lời dư thừa." Bất mãn người yêu tiết lộ sự thật mình bị mù đường, Salazar nhéo mạnh vào eo Godric, làm Vua Sư Tử tóc vàng đau đến mức vặn vẹo hết cả mặt. Harry thấy cảnh này nhiều rồi nên trực tiếp lờ đi. Còn hai người còn lại, à, hình như đã hóa đá mất rồi.

Tưởng tượng thì hoàn mỹ, hiện thực là tàn khốc. Severus và Draco vẫn luôn hoảng hốt từ sau khi ra khỏi phòng chứa, Draco lảo đảo lắc lư ôm một bức chân dung nho nhỏ trở về Phủ, còn giáo sư Độc Dược mang gương mặt đen thui đi dạy học. Severus quyết định chuyển mọi đả kích mình chịu sang mấy quỷ con đầu chứa đầy sên ở trong trường, lại một lần nữa bùng nổ tai nạn tiết Độc Dược Hogwarts. Còn ba kẻ khởi xướng thì vội vàng lập ra rào bảo vệ cho hầm để không bị Hiệu Trưởng theo dõi, thuận tiện thảo luận vài vấn đề cần giải quyết sau khi cậu sống lại. Đối với mảnh hồn nhỏ trên trán Harry, Salazar không cho rằng cái mảnh nhỏ đó có khả năng mạnh bằng linh hồn sống lại một lần của Harry Potter, cho nên bị dung hợp là kết quả duy nhất xảy ra, có điều e rằng vết sẹo kia phải chờ đến khi Voldemort hoàn toàn ngỏm mới có thể biến mất. Đối với chuyện này, Sư Tổ thấy tiếc vô cùng, ngài cho rằng bé Harry không có sẹo nhìn thuận mắt hơn, đồng thời dụ dỗ Harry vào phòng Hiệu Trưởng trộm Nón Phân Loại ra, Xà Tổ còn tốt bụng cung cấp một con đường ngầm thông đến phòng Hiệu Trưởng.

"Poppy, không được ăn đồ ngọt thì tốt xấu gì cũng cho ta hai thìa đường chứ?"

Trên bàn giáo viên, Dumbledore mặt ủ mày ê nhìn mâm đồ ăn của mình, hy vọng có thể tranh thủ được chút đường ngọt, nhưng phu nhân Pomfrey không thèm liếc lấy một cái. Giáo sư McGonagall nghiêm túc ăn bữa tối của mình, làm như không nghe thấy giọng điệu đáng thương của Hiệu Trưởng. Severus vẫn như cũ, duy trì gương mặt đen thui, làm đám học sinh ở bên dưới sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng, cả đám liều mạng tăng tốc độ ăn tối.

"Snape, lát nữa tôi sẽ tới hầm của cậu." Phu nhân Pomfrey ưu nhã ăn món bít tết, hoàn toàn lờ đi lão Ong Mật sặc mùi ai oán.

"À phải rồi, Severus, Harry có quen với hoàn cảnh mới không? Cậu đừng có lúc nào cũng nghiêm mặt thế, trẻ con thích người lớn hòa ái chút." Dumbledore bị làm lơ đột nhiên lấy lại tinh thần, dò hỏi tình huống của Harry. Nghe lời cụ nói xong, McGonagall và phu nhân Pomfrey đồng thời tưởng tượng đến cảnh Severus thân thiết hiền hòa, cả hai đều bị dọa bởi sức tưởng tượng của mình, cảm thấy Severus mà như thế thì chắc còn quỷ dị hơn cả cảnh Dumbledore không mặc áo chùng đính đầy ngôi sao.

"Dumbledore, tôi không phải là bảo mẫu, cũng không biết chăm sóc trẻ con, tôi đã nói rồi, Poppy hay Minerva đều hợp công việc đó hơn tôi." Nhớ tới đứa bé trong ngoài không đồng nhất đang ở trong hầm kia, lại nghĩ tới Sư Tổ và Xà Tổ, Severus tự dưng muốn cho nổ cái đồng hồ cát trong Tiền Sảnh. Ai có thể nói cho ông biết vì sao Xà Tổ thiên vị vật trang trí hình rắn là để tránh lạc đường, ai có thể nói cho ông biết vì sao Sư Tổ ưu nhã, luôn dùng giọng kéo dài chọc mình lại thành Gryffindor thô lỗ, ngu xuẩn trong mắt mọi người, có để yên cho ông làm Chủ Nhiệm hay không!

"Severus, tôi cũng muốn tự mình chăm sóc đứa bé kia lắm, nhưng mà ai biểu nó vừa thấy mặt liền nhận ra cậu cơ chứ. Mà cậu cũng biết, bệnh thất của Poppy ngày nào cũng sẽ có học sinh tới lui, không thích hợp để nó ở đấy."

"Hả, chuyện đó là sao, Minerva? Cô nói Harry biết Severus?" Nghe được chuyện mình không biết, Dumbledore không để ý đường ngọt nữa, hai mắt sáng long lanh nhìn giáo sư McGonagall. Nhưng ánh mắt đó ngoại trừ làm McGonagall thấy xấu hổ ra thì hình như chẳng còn tác dụng gì khác.

"Albus, cụ là Hiệu Trưởng đó, chú ý hình tượng của mình đi", nhịn không được run rẩy khóe miệng, McGonagall nghi ngờ cứ tiếp tục thế này sớm hay muộn bà cũng bỏ nghề: "Lily để lại một bức ảnh cho Harry, bỏ trong cái chăn bọc Harry vào đêm hôm đó, đó là bức ảnh chụp chung của con bé với Severus. Tôi đoán Harry nhờ bức ảnh nên mới nhận ra."

Dumbledore im lặng, cụ cảm thấy có vài chuyện đã vượt qua dự đoán của mình. Tuy Lily vẫn luôn là một cô bé thông minh, nhưng cụ không ngờ trong cái chăn đó lại có bí ẩn như vậy. Nhưng mà vì sao lại để lại ảnh của con bé với Severus? Nếu muốn để lại đồ kỷ niệm cho con, một bức ảnh chụp chung của cha mẹ không phải hợp lý hơn sao. Chẳng lẽ có chuyện gì đó mà Lily chỉ muốn cho mình Harry và Severus biết? Xem ra cần phải tìm cơ hội gặp Harry, coi xem còn có chuyện gì mà mình không biết nữa không. "Poppy, lát nữa ta cũng muốn xuống hầm với cô, được không. Ta còn chưa đi gặp Harry đâu, nói thế nào thì ta vẫn nên xin lỗi với đứa bé này, vì cuộc sống hồi trước của nó."

Khi Dumbledore và phu nhân Pomfrey theo Severus đến văn phòng của giáo sư Độc Dược, vừa mở cửa đã thấy Harry ôm một quyển sách giới thiệu sinh vật huyền bí dành cho trẻ con, trên bức tường bên cạnh cậu là bức chân dung, người bên trong chân dung đang vô cùng hứng thú giảng dạy tỉ mỉ cho Harry về những sinh vật huyền bí trong sách.

"Severus, cậu làm tốt lắm, có bức tranh làm bạn, Harry sẽ không thấy cô đơn." Phu nhân Pomfrey rất vui mừng khi thấy bức chân dung, lại lần nữa tin chắc rằng Harry và Severus sẽ sống chung với nhau rất tốt.

"Tôi nghĩ bà hiểu lầm rồi, Poppy, trước giờ tôi chưa từng thấy bức chân dung này. Bà cũng biết tôi luôn không thích có người ồn ào trong lúc tôi làm việc, dù là tranh hay là thứ khác. Hơn nữa, tôi tin rằng trong văn phòng của tôi ngoại trừ quỷ con này, không còn vật nào biết phát ra âm thanh nữa." Nhớ tới người trong bức chân dung kia, Severus lại lần nữa đen mặt, sống chết cũng không muốn thừa nhận đó là Sư Tổ và Xà Tổ sáng suốt vĩ đại trong truyền thuyết. Tuyệt đối không thừa nhận mình quen biết hai người kia!

"Này, đó không phải là con cháu đời sau của chúng ta sao? Salaz, ta cá cái người đen như mực kia là học sinh của ngươi, Gryffindor nên thích màu sắc tươi tắn giống ta mới đúng."

"Hừ, vậy ông cụ râu dài kia chính là Gryffindor, cái áo chùng quỷ dị đính lắm sao trăng thế kia, trừ ngươi ra không một ai có thể chịu được."

"Salaz, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áo chùng đó rất đáng yêu sao, cực giống ông già Noel trong mấy truyện cổ tích của Muggle. Bọn học sinh nhất định sẽ thích, bởi vì thấy hắn giống như thấy ông già Noel vậy. Ngươi cũng biết, bọn nhỏ rất thích được tặng quà, cho nên cực kỳ hoan nghênh ông già Noel chuyên tặng quà cho trẻ con."

Mấy người lớn nhất thời ngơ ngẩn nhìn hai thanh niên trong tranh tranh luận, Dumbledore lần đầu lộ sắc mặt hơi khó coi khi nghe thấy người ta đánh giá cụ là ông già Noel, giáo sư McGonagall cảm thấy buồn rầu vì cấp trên của mình bị mất mặt, còn phu nhân Pomfrey hơi hơi kích động khi thấy thanh niên tóc đen trong tranh. Đương nhiên, Severus rất bình tĩnh, ông khoanh tay xem diễn, sung sướng khi thấy mắt thẩm mỹ của Dumbledore bị lôi ra trêu chọc.

"Cái kia, thưa hai vị, ta nghĩ chúng ta nên giới thiệu với nhau một chút, có đúng không. Ta ở trong lâu đài này hơn trăm năm rồi nhưng chưa từng thấy qua bức chân dung của hai người. Xin phép tự giới thiệu, ta là Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, là Hiệu Trưởng đương nhiệm của Hogwarts. Quý bà mặc áo chùng màu xanh lục bên cạnh ta là Minerva McGonagall, Chủ Nhiệm đương nhiệm của Gryffindor. Quý bà còn lại là người phụ trách bệnh thất – phu nhân Pomfrey. Còn quý ông mặc áo chùng màu đen là Severus Snape, Chủ Nhiệm đương nhiệm của Slytherin." May mắn da mặt của mình đã dày theo năm tháng, Dumbledore quyết định cắt ngang cuộc tranh luận, nếu không không biết lát nữa mình sẽ bị bình luận thành người nào nữa. Huống chi cậu thanh niên được gọi là Salaz kia, từ dung mạo thật sự làm người ta bất an, nhất là đôi mắt giống hệt đôi mắt của Voldemort.

"Nói như vậy các ngươi đúng thật là người nối nghiệp của chúng ta rồi, ta rất vui sau một ngàn năm còn có thể thấy giáo sư của trường mình. Ta là Godric Gryffindor, người bên cạnh là người yêu của ta – Salazar Slytherin. Ta nghĩ, các ngươi đều đã biết thân phận của chúng ta rồi."

Khiếp sợ vì cụm từ "người yêu" kia, vài vị giáo sư cảm thấy có khi nào mình bị ảo giác rồi hay không. Theo truyền thuyết, quan hệ của hai người này cực kỳ xấu, hơn nữa trước giờ chưa từng nghe nói có ai ở Hogwarts phát hiện ra tranh chân dung của họ cả. Nhưng mà nhìn qua hai cậu thanh niên trong tranh thật sự rất thân mật, hơn nữa đặc điểm bên ngoài cũng phù hợp với miêu tả hai Nhà Sáng Lập vĩ đại trong truyền thuyết kia. Như vậy, rốt cuộc có bị ảo giác hay không đây? Vất vả lắm các giáo sư mới hồi hồn hành lễ với hai Nhà Sáng Lập, vẻ mặt của mọi người đều kích động, thậm chí suýt nữa quên mất thân phận giáo sư của mình. Đúng thật là ở trong mắt hai vị này, bọn họ chẳng những là con cháu mà còn là học sinh của họ nữa.

"Thật ra chân dung của chúng ta vẫn luôn ở trong Hogwarts, chân dung của Rowena và Helga cũng có, chỉ là bình thường chúng ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt các người. Dù sao chúng ta cũng không muốn sự tồn tại của mình ảnh hưởng tới lịch sử phát triển của Hogwarts, càng không hy vọng sau khi thành tranh rồi mà còn phải làm việc. Thỉnh thoảng hai người kia cũng sẽ đến tám chuyện với chúng ta trong bức tranh này, nhưng mà hôm nay e là các người không thể gặp được. Về chuyện khi nãy, đúng thật như lời Chủ Nhiệm Nhà ta nói, chúng ta tự động xuất hiện ở chỗ này, rất xin lỗi vì không được cậu cho phép trước. Tuy nhiên, văn phòng này vốn là của Godric, cho nên đương nhiên chúng ta biết cách đi vào." Salazar hoàn toàn làm lơ vẻ mặt như ăn phải sên của Severus, một chút cũng không có ý xin lỗi, dù sao cũng chẳng có ai quy định căn hầm này nhất định phải là của cậu ta cả: "Lúc chúng ta dạo quanh Hogwarts phát hiện trong văn phòng của Godric có một đứa bé, hơn nữa rõ ràng còn chưa đến tuổi nhập học, nhất thời tò mò liền chạy tới xem, dù sao ở lâu đài này chưa từng xuất hiện đứa bé nào nhỏ đến như vậy."

"Harry rất đáng yêu, nó thích nghe câu chuyện thám hiểm ngày xưa của bốn người chúng ta, hơn nữa ta với Salaz đều rất tò mò về sách dành cho nhi đồng ở ngàn năm sau. Chúng ta chưa từng được xem qua sách nhi đồng, trẻ con thời đại này thật hạnh phúc." Sư Tổ cảm khái, Salaz vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Harry, thỉnh thoảng nhắc cậu lật sang trang khác. "Ta hy vọng cậu Snape sẽ không thấy phiền phức, chúng ta tính thường xuyên ở lại trong hầm, trò chuyện nhiều hơn với Harry. Rất lâu rồi không có ai trò chuyện với chúng ta, hơn nữa Harry không chỉ đáng yêu mà còn cực kỳ thông minh. Ta với Salaz không có con – trời mới biết chúng ta tiếc nuối bao nhiêu khi thời đấy không có Thuốc Sinh Con, mà mọi người đều thấy rồi đấy, mái tóc của Harry có màu giống với tóc của Salaz, còn đôi mắt là màu xanh lục, màu ta thích nhất, cho nên chúng ta cảm thấy rất thân thuộc."

Sư Tổ và Xà Tổ là người yêu – bọn họ không có con cháu – Voldemort tự xưng là con cháu của Salazar Slytherin là tin giả! Khiếp sợ vì hai suy luận cùng lúc xuất hiện này, hai vị Sư Tử Gryffindor và nữ hoàng bệnh thất không biết nên có vẻ mặt gì. Còn Severus bực bội khi nghe Sư Tổ dám mặt dày vô sỉ nói rất thân thuộc với con trai của Lily, dựa vào cái gì mà chỉ căn cứ vào màu tóc và màu mắt liền cảm thấy thân thuộc, chi bằng ngài nói thẳng ra là các ngài muốn Harry thành con trai của hai ngài đi (giáo sư, thầy đoán đúng chân tướng rồi, sự thật là kiếp trước hai vị này cũng đã coi Harry là con của họ)!

Sau khi kiểm tra sức khỏe cho Harry xong, đồng thời dặn dò Severus một đống việc cần phải chú ý, phu nhân Pomfrey mơ hồ rời khỏi hầm. Dumbledore và McGonagall mang theo tin phát hiện tranh chân dung của hai Nhà Sáng Lập về phòng Hiệu Trưởng, Sư Tổ và Xà Tổ đã đồng ý liên lạc với Ưng Tổ và Lửng Tổ đến phòng Hiệu Trưởng chào hỏi các giáo sư, Severus từ chối không được chỉ có thể đến tham dự. Mà ông không biết, khi nhìn bọn họ đi ra khỏi hầm, trong mắt Harry cuồn cuộn buồn thảm và bất đắc dĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK