Bởi vì đã không còn là đứa bé ngây thơ hồn nhiên nữa nên Harry cũng không có ý định đi dạo đêm khuya, huống chi đối với Harry mà nói, cậu đã quen thuộc Hogwarts tới mức nhắm mắt cũng có thể đi hết cả lâu đài này. Ron Weasley đã nhận được bài học, không còn tiếp tục khiêu khích công khai nữa, cho nên không có chuyện y quyết đấu với Draco. Còn Neville và Hermione đều không ở Gryffindor, bọn họ cũng sẽ không đi làm chuyện lỗ mãng như dạo đêm. Trong tiết Bay, bởi vì đã có chổi mới, hơn nữa trường học cũng chấp hành chế độ quản lý chổi mới, không để Quirrel có cơ hội hạ chú lên chổi, nên học sinh năm nhất không có ai bị thương vì chổi mất khống chế. Đương nhiên, Harry cũng không để lộ tài năng bay lượn của mình, chỉ thành thành thật thật nghe theo chỉ dẫn của phu nhân Hooch chậm rì rì bay lên trời. Harry và Draco đang đoán, dưới tình huống như thế, Dumbledore làm cách nào để Harry biết được tin Gringotts bị trộm cùng Chó Ba Đầu ở khu vực cấm lầu 4.
Vào thứ bảy, lúc đang ăn trưa, Hunter mang thư Hagrid gửi. Đồng thời, con Albert của Draco cũng gửi bánh ngọt do Narcissa làm tới. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Blaise và Pansy, Hunter đá Albert sang một bên, chiếm cứ vị trí trung gian giữa Harry và Draco. Harry dở khóc dở cười đành phải nhanh chóng lấy giấy bút ra, viết thư hồi đáp cho Hagrid.
"Thư mời của bác Hagrid? Mình với bồ cùng đi, gọi luôn Hermione và Neville đi." Làm lơ Albert nhà mình trừng mắt bất mãn, Draco nhìn Hunter mang thư hồi âm bay đi, quyết định dụ dỗ Blaise và Pansy. "Blaise, Pansy, bác Rubeus Hagrid – nhân viên trông coi Rừng Cấm – mời Harry uống trà chiều. Bác Hagrid biết rất rõ về Rừng Cấm, có lẽ sau này bác ấy có thể mang chúng ta đi xem Bạch Kỳ Mã đấy. Các bồ có muốn đi cùng không?"
Nghe đến Bạch Kỳ Mã, Blaise và Pansy hai mắt tỏa sáng vội vàng gật đầu đáp ứng, hoàn toàn không chú ý tới tia kinh ngạc và đồng tình lướt thoáng qua trong mắt của Harry. Đúng lúc này, cặp sinh đôi nhiệt tình chạy tới, một trái một phải ôm lấy cậu.
"Harry bé bỏng thân ái."
"Tụi anh muốn nói cho em biết một bí mật nho nhỏ."
"Tụi anh đã biết khu vực cấm lầu 4 có cái gì rồi."
"Và tụi anh hy vọng em ngàn vạn lần đừng tới gần nơi đó."
Nghe hình thức nói chuyện anh tới em lui quen thuộc của cặp sinh đôi, Harry trợn mắt trắng, cái tin Chó Ba Đầu xem như đã bị lộ. "Thế nơi đó có cái gì thế? Đừng nói với em là các anh đi dạo ban đêm tới chỗ đó đấy nhá."
"Ôi, đi dạo đêm chính là thú vui của tụi anh đó, Harry bé bỏng."
"Nhưng mà dạo đêm gặp được Chó Ba Đầu thì cũng không vui vẻ gì cho cam."
"George, nó thật đáng sợ."
"Ôi, anh Fred, em sẽ không bao giờ muốn đến gần với loài vật đó nữa."
Cười ha hả nhìn hai người họ tỏ vẻ sợ hãi, Harry hoàn toàn không tin bọn họ sẽ sợ thật, cậu vỗ vỗ tay Fred, "Yên tâm đi, anh Fred, em sẽ không tới gần chỗ đó đâu. Nếu để chú Remus biết em đi tìm Chó Ba Đầu, nói không chừng chú ấy sẽ tưởng là do chú Sirius xúi giục, cha đỡ đầu sẽ rất thảm. Còn có, anh với anh George lại chơi trò đổi vai rồi."
"Harry, vì sao lần nào em cũng có thể phân biệt rõ hai tụi anh như vậy chứ?" Bị vạch trần, Fred cũng không giận, chỉ tràn ngập tò mò. George thì một vẻ sẽ không từ bỏ, "Không sao, tụi anh vẫn sẽ tiếp tục cố gắng để em nhận không ra."
Dẫn theo Hermione, Neville, Blaise, Pansy, Harry và Draco vừa thảo luận với họ vì sao trong trường lại có Chó Ba Đầu, vừa đi đến căn nhà của Hagrid. Lúc gõ cửa, tiếp họ là một tràng chó sủa, sau đó Hagrid mới ra mở cửa. Đáng tiếc còn chưa kịp chào hỏi gì, Harry đã bị con chó cưng của Hagrid – Fang nhào tới.
"Lui lại ngay, Fang, tao biết mày nhớ Harry, nhưng giờ mày phải ngoan ngoãn lui ra đằng sau." Vất vả lắm mới lôi Fang đi ra được, Hagrid giờ mới phát hiện người tới không chỉ có mình Harry, vừa thấy Blaise và Pansy, người bán khổng lồ có chút hoang mang và mất tự nhiên.
Sau khi dẫn bọn nhỏ vào nhà, Hagrid rót trà cho từng đứa. Chắc là vì có Draco đến nên Hagrid còn rất cẩn thận lau lại ly trà.
"Bác Hagrid, bác đã biết Hermione và Neville rồi, con sẽ không giới thiệu lại nữa. Đây là Blaise Zabini và Pansy Parkinson, bọn họ là hai người bạn con mới quen ở Slytherin, nghe nói bác biết rất rõ Rừng Cấm mà bọn họ lại cực kỳ thích Bạch Kỳ Mã. Bác Rubeus Hagrid, nhân viên trông coi Rừng Cấm, là bạn của cha mẹ mình." Chờ Hagrid xong việc ngồi xuống, Harry giới thiệu đơn giản.
"Rừng Cấm, ừ đúng vậy, bác biết rất rõ, nơi đó y như hoa viên nhà bác vậy. Đáng tiếc Bạch Kỳ Mã không bao giờ ra khỏi Rừng Cấm, cho nên các cháu không thể thấy chúng nó được đâu. Nhưng mà nếu có cơ hội, bác sẽ tìm cách tìm một chú Bạch Kỳ Mã con cho các cháu xem, đó là một loài cực kỳ đẹp và rất đáng yêu. Ở chỗ bác có một vài món đồ làm từ lông đuôi Bạch Kỳ Mã, nếu các cháu đã là bạn của Harry, đợi lát nữa các cháu có thể chọn đồ mình thích lấy mang về." Nói đến Rừng Cấm và Bạch Kỳ Mã, Hagrid rõ ràng thả lỏng hơn hẳn, cũng không thèm để ý Slytherin gì nữa.
Mà nghe Hagrid nói xong, Blaise và Pansy cũng không còn bất mãn gì với hoàn cảnh nhà gỗ, ngược lại bắt đầu tò mò về các sinh vật trong Rừng Cấm, thậm chí Hermione hiếu học còn lấy vở ra bắt đầu ghi chép, Neville nhỏ giọng nói thầm sau khi về muốn mượn vở của Hermione để chép lại phần thực vật. Harry và Draco mỉm cười nghe bọn họ thảo luận sôi nổi về Rừng Cấm, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt với nhau.
"Gringotts bị trộm?! Ôi trời ạ, tên nào to gan thế, dám đánh chủ ý lên Yêu Tinh?" Neville phát hiện tờ báo được đè dưới ấm trà của Hagrid, lập tức kinh hoảng hô lên, khiến mọi người chú ý tới.
Cùng nhau đọc nội dung trong báo, Hermione sửng sốt. "Không phải người ta đồn Gringotts rất an toàn sao, mình còn tưởng bọn họ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện cướp bóc ngân hàng như giới Muggle chứ, xem ra độ an toàn cũng chẳng ra làm sao. Đợi lúc về mình phải viết thư cho mẹ, nhắc mẹ đừng mở tài khoản ở Gringotts cho mình."
"Hermione, mình nghĩ bồ không cần lo chuyện này, gửi chút tiền tiêu vặt thì sẽ không có vấn đề gì." Draco lười biếng đánh tan sầu lo của Hermione, "Tin mình đi, không có ai khó chơi bằng lũ Yêu Tinh nổi giận đâu, bọn chúng sẽ không tiếc tất cả tìm cho ra kẻ xâm nhập, mặc kệ tên đó đang lẩn trốn ở góc nào."
"Mình thì lại có hứng thú với món đồ bị theo dõi kia hơn, nếu đó thật là đồ do Hiệu Trưởng Dumbledore gửi tới. Dù sao lấy địa vị và tiếng tăm của thầy ấy, cộng thêm có người sẵn sàng đắc tội Yêu Tinh đi đoạt, đó nhất định là một món đồ có giá trị cực cao. Ví như đồ vật phép thuật cổ xưa thất truyền... Kiểu vậy đó." Blaise phân tích chính xác, không thể không nói quý tộc luôn có hứng thú với những món đồ có giá trị.
"Ừ, đó đúng thật là đồ của Hiệu Trưởng Dumbledore, nếu ngày đó không phải bác nghe theo mệnh lệnh của Hiệu Trưởng đi lấy món đồ đó trước, chỉ sợ giờ đã rơi vào tay tên trộm đó rồi." Hagrid nhìn cả đám trẻ con hai mắt lấp lánh nhìn ông, lắc đầu đầy căng thẳng. "Thật đáng tiếc, đó là bí mật, bác không thể để lộ cho các cháu biết được. Nhưng mà đồ vật kia đã được Hiệu Trưởng đưa đến nơi an toàn hơn rồi, mấy tên côn đồ kia sẽ không thực hiện được ý đồ xấu xa đâu."
Hoàn toàn không nhận ra bản thân đã cung cấp manh mối, Hagrid cất tờ báo đi, lấy đĩa bánh cứng như đá ra đãi mấy đứa bé. Biết trước cái bánh kia cứng đến độ nào, Harry và Draco đều không cầm ăn, nhưng Neville và Blaise lại nổi tính tò mò thử cắn một miếng, đáng tiếc, hiển nhiên hàm răng của họ chưa đủ sắc bén.
"Đúng rồi, bác Hagrid, cặp sinh đôi nói với con trong trường có Chó Ba Đầu. Hai anh ấy nhất định đang trêu con đúng không, một con vật đáng sợ như vậy sao có thể ở trong trường được." Harry nhìn đĩa bánh, quyết định dời lực chú ý của Hagrid đi.
"Không, Harry, Fluffy hoàn toàn không đáng sợ chút nào, nó chỉ lớn lên dọa người thôi. Con chỉ cần mở chút âm nhạc, Fluffy sẽ ngoan ngoãn ngủ khò. Có điều, cặp sinh đôi mà con nhắc tới nhất định là nhà Weasley phải không, hai đứa đó luôn muốn chạy vào Rừng Cấm, lần nào cũng làm bác mất đống sức lực mới đuổi tụi nó về lại lâu đài được." Nghĩ tới cặp sinh đôi nghịch ngợm hoạt bát kia, Hagrid có vẻ phiền não. "Nhưng mà chúng không nên đến khu vực cấm, cũng may là không bị thương."
"Bác Hagrid, Fluffy được bác nuôi à? Nghe có vẻ như bác rất rõ nó."
"Đương nhiên là do bác nuôi rồi, nếu không phải Hiệu Trưởng Dumbledore nói vì bảo vệ vật quan trọng, muốn mượn Fluffy của bác đặt ở khu vực cấm, bác còn lâu mới cho Fluffy vào lâu đài. Fluffy thích sống trong Rừng Cấm, nó không thích bị nhốt ở trong phòng."
Lấy được manh mối, Harry ngồi chơi thêm một lúc nữa rồi cùng mọi người rời khỏi nhà gỗ của Hagrid. Hagrid tặng mỗi đứa một món quà, Draco, Blaise, Hermione và Pansy rất vui khi nhận được một món đồ trang sức làm từ lông đuôi Bạch Kỳ Mã, Neville được tặng một gốc cây trong Rừng Cấm, Harry nhận được một bộ cung tên do Hagrid tự tay chế tạo. Chờ đến khi đi được một đoạn, Blaise với Hermione mới bắt đầu phân tích, thảo luận với mọi người.
"Nơi an toàn hơn Gringotts chỉ có thể là Hogwarts. Nói thế nào thì Hogwarts vẫn là lâu đài có lịch sử hơn ngàn năm, có rất nhiều phép thuật bảo vệ, trong lịch sử từng có rất nhiều phù thủy hắc ám muốn đánh chiếm Hogwarts nhưng chưa từng có một ai thành công. Chưa kể, dù thế nào thì thầy Dumbledore vẫn là Bạch Phù Thủy có thực lực mạnh nhất hiện nay, có thầy ấy ở Hogwarts đúng thật an toàn hơn Gringotts."
"Mà món đồ bị người ta theo dõi kia nhất định đang ở khu vực cấm. Chỉ là không biết rốt cuộc là thứ gì mà lại có sức hấp dẫn lớn đến như vậy."
"Được rồi, mặc kệ nó là thứ gì thì cũng không có liên quan đến chúng ta." Harry cắt ngang suy đoán của bọn họ, nhưng hiển nhiên ánh mắt mất hồn của cậu không có sức thuyết phục.
"Harry, sao có thể không liên quan được chứ? Nếu khu vực cấm trong trường thật sự đang chứa món đồ có thể khiến người ta không ngại xông vào Gringotts, vậy an toàn của chúng ta đang bị xâm phạm. Lỡ những kẻ kia chưa từ bỏ ý định, muốn xâm nhập vào trường học thì phải làm sao bây giờ?" Hermione sốt ruột, cô không thể đồng ý cách làm uy hiếp đến an toàn của học sinh như thế này được.
Điều mà lão Ong Mật muốn chính là để Voldemort vào Hogwarts, hơn nữa cái tên não tàn đó đã tới rồi. Draco thầm nguyền rủa lão Ong Mật và Voldemort, bắt đầu lo lắng cho an toàn của Harry. Tuy thực lực của họ đã hơn xưa nhiều nhưng bọn họ không thể để lộ con bài át chủ ra được, như thế lão Ong Mật và Voldemort sẽ nghi ngờ. Dưới tình huống cần phải giữ lại thực lực, liệu Harry có phải vào bệnh thất như kiếp trước hay không? Nhưng lại không thể không cho cậu ấy đi, thật đúng là nhức đầu mà.
Từ sau chuyến đi chơi nhà Hagrid, Hermione vẫn luôn sầu lo, mặc kệ Harry có khuyên thế nào cũng không có tác dụng. Cũng may là lễ Halloween sắp tới rồi, Pansy kéo cô thảo luận về phong cách thời trang dịp Halloween sắp tới, nhờ vậy mới dời được lực chú ý của Hermione. Blaise hình như rất hứng thú suy đoán món đồ mà Dumbledore đặt ở khu vực cấm, hắn gần như liệt kê hết mọi thứ có thể nghĩ ra một lần. Neville tập trung chăm sóc cái cây Hagrid tặng. Draco viết thư về nhà nhờ Lucius gửi sách Độc Dược của gia tộc tới, cả ngày ôm sách không biết đang nghiên cứu cái gì. Đáng tiếc Harry lại không có cách nào thở phào, Halloween luôn là ngày xui xẻo với Harry, mấy chuyện xảy ra ở kiếp trước khiến cậu không thể nào thích ngày lễ này được. Nhớ tới quỷ khổng lồ không biết có còn xuất hiện lần nữa hay không, Hermione có xui xẻo gặp chúng hay không, tuy rằng một con quỷ khổng lồ chả là gì đối với Harry, nhưng cậu thật sự không muốn chiến đấu với loài thối hoắc đó. Nhờ Draco nhắc nhở giáo sư cẩn thận Chó Ba Đầu, đồng thời báo ra cách chế phục nó, Harry bắt đầu do dự có nên mua đồ của cặp sinh đôi, dứt khoát nằm trong bệnh thất tránh Halloween hay không.
Trong lúc Harry do dự, Halloween đã tới. Khi Harry bước vào đại sảnh đường, thấy trần nhà treo đầy dơi và đèn bí đỏ, cuối cùng cậu mới chịu nhận mệnh ngồi xuống bàn ăn. Sau khi xác nhận Hermione và Neville đều ở trong đại sảnh đường, đồng thời chú ý thấy Quirrel không ở hiện trường, Harry âm thầm cầu nguyện hy vọng lần này sẽ không phải gặp lại quỷ khổng lồ nữa. Đồ ăn vừa xuất hiện, cậu liền không mất lễ nghi nhanh chóng tiêu diệt mâm đồ ăn của mình, Draco vốn có thói quen lấp đầy đĩa của Harry trước rồi mới bắt đầu ăn thì hôm nay lại hiếm khi buông tha cho cậu, cũng nhanh chóng ăn tối. Blaise và Pansy thấy vậy cực kỳ kinh ngạc, đáng tiếc hai người kia rõ ràng không có ý định giải thích cho họ.
Đến khi Harry và Draco mới ăn đến lửng dạ, Quirrel xuất hiện. Giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám lảo đảo nghiêng ngả chạy vào đại sảnh đường, hấp dẫn mọi người chú ý tới.
"Quỷ... Quỷ khổng lồ... Từ hầm lên rồi... Tôi... Tôi cho rằng cụ đã biết."
Đầu tỏi nói xong liền ngã quỵ xuống mặt đất, đại sảnh đường im lặng vài giây rồi bắt đầu hỗn loạn. Bọn học sinh kinh hoảng thất thố, các giáo sư đều đứng lên hết. Harry để ý giáo sư Độc Dược theo một cánh cửa nhỏ sau bàn giáo viên chạy ra ngoài, không khỏi lo lắng lần này ông có còn bị Fluffy cắn nữa không.
"Im lặng, im lặng nào." Giọng nói uy nghiêm của Dumbledore cuối cùng cũng làm đại sảnh đường tạm thời im lặng xuống. "Các Huynh Trưởng, dẫn học sinh trở về ký túc xá, đừng hoảng loạn, trước khi nhận được thông báo, mọi người phải ngoan ngoãn ở trong ký túc xá. Các giáo sư đi theo ta."
"Draco, kêu Huynh Trưởng tập trung các Slytherin lại, cùng nhau chờ ở đại sảnh đường. Blaise, chuyển lời cho Huynh Trưởng Hufflepuff, kêu họ cũng ở lại đi. Nếu quỷ khổng lồ đi từ dưới hầm lên, ký túc xá của hai Nhà chúng ta lại ở hầm, rất có khả năng sẽ đụng phải quỷ khổng lồ trên đường trở về. Như vậy thì ở lại đại sảnh đường sẽ an toàn hơn." Thừa dịp Huynh Trưởng còn chưa kịp phản ứng, Harry lập tức nói ra phán đoán, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm giáo sư Sprout – Chủ Nhiệm Nhà Hufflepuff – vẫn còn đang ở đại sảnh đường.
Sau khi nghe xong lý do của Harry, giáo sư Sprout cho rằng suy đoán của Harry cực kỳ chính xác, bà dùng Bùa Hộ Mệnh báo tin cho Dumbledore rồi cũng ở lại. Dưới sự sắp xếp của giáo sư Sprout, các học sinh Slytherin và Hufflepuff ở chung một chỗ, học sinh năm 7 ở bên ngoài, các học sinh năm nhất được bảo vệ ở bên trong cùng. Harry và Draco mặc kệ Blaise phản đối, đứng ở vòng ngoài cùng với Huynh Trưởng và Thủ Tịch năm 7 của Slytherin. Neville đứng cạnh Blaise và Pansy, cả ba lo lắng nhìn Harry và Draco ở vòng ngoài, rút đũa phép ra chuẩn bị hỗ trợ bất kỳ lúc nào.
Theo mùi hôi thối khó có thể chịu được bay vào từ cửa đi đến hầm, học sinh hai Nhà hoảng sợ phát hiện có hai tên quỷ khổng lồ xuất hiện trong đại sảnh đường. Giáo sư Sprout thầm thấy may vì Harry trong thời gian ngắn như vậy đã phán đoán chính xác, nếu không giờ phút này, các học sinh Slytherin và Hufflepuff nửa đường về hầm bị chặn thì phải làm sao bây giờ. Nhanh chóng phóng ếm cho học sinh Bùa Che Chắn Level 2 và Bùa Đuổi phạm vi lớn, giáo sư Sprout căng thẳng nhìn quỷ khổng lồ từ từ đi về phía bên này, đồng thời nhỏ giọng nhắc các học sinh năm 6 năm 7 biết đặc tính của quỷ khổng lồ.
Khi học sinh bắt đầu có đứa sợ tới mức khóc thút thít, có đứa nôn mửa vì mùi hôi, Nam Tước Đẫm Máu – con ma Nhà Slytherin cùng Thầy Tu Mập – con ma Nhà Hufflepuff đột ngột xuất hiện trong đại sảnh đường, hơn nữa còn không ngừng bay lượn trước mặt quỷ khổng lồ, nhằm hấp dẫn sự chú ý của chúng. Dường như quỷ khổng lồ cũng không biết người đứng trước mặt mình là hai hồn ma chứ không phải con người, chúng múa may gậy răng sói công kích Nam Tước Đẫm Máu và Thầy Tu Mập, nhưng mỗi lần đánh chỉ xuyên qua họ. Phát hiện không thể làm họ bị thương, quỷ khổng lồ thẹn quá hóa giận, hai con ma đuổi theo chúng dần dần bị tách ra khỏi học sinh. Ngay lúc mọi người tưởng đã thoát được một kiếp, hai con quỷ khổng lồ đột nhiên từ bỏ đuổi theo hồn ma, bắt đầu di chuyển về nhóm học sinh. Thầy Tu Mập nôn nóng nói mình lập tức đi tìm giáo sư tới giúp đỡ, sau đó biến mất. Nam Tước Đẫm Máu vẫn không có ý định từ bỏ, hồn ma Slytherin luôn trầm mặc ít lời này thậm chí còn rống lên với hy vọng có thể thu hút lại lực chú ý của quỷ khổng lồ, đáng tiếc ông đã thất bại.
Thấy quỷ khổng lồ đã tới gần, giáo sư Sprout quyết đoán bắt đầu tấn công, sau khi quỷ khổng lồ vì bị bà tấn công mà dời lực chú ý lên người bà, giáo sư bắt đầu chạy về hướng ngược lại với học sinh. Nhóm học sinh hoảng sợ nhìn hai con quỷ khổng lồ bắt đầu truy đuổi giáo sư, rất nhiều học sinh nhỏ tuổi Hufflepuff lo lắng đến phát khóc. Ngoài dự đoán là công kích của giáo sư cũng không có tác dụng quá lớn, hình như những bùa chú đó đều bị làn da của quỷ khổng lồ hấp thụ. Harry âm thầm mắng cái tên não tàn Voldemort kia, cậu đã nhìn ra quỷ khổng lồ đã bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán, Bùa Tăng Sức Mạnh và vài cái bùa chú lạ nữa. Nhắc nhở Draco đề cao cảnh giác, Harry biết lúc này đây chỉ sợ vấn đề không đơn giản như chỉ dùng mỗi Bùa Lơ Lửng là có thể giải quyết được.
"Silver Shield Spell."
"Silver Shield Spell."
Ngay lúc một con quỷ khổng lồ phá được hàng phòng ngự, gậy răng sói trong tay sắp đập vào người giáo sư, Harry quyết đoán lao ra phóng Bùa Khiên Bạc, Draco ăn ý lập tức ếm Bùa Khiên Bạc lên người Harry. Hành động của hai người đánh thức các học sinh năm 6 năm 7 căng thẳng cực độ, đủ loại bùa chú phòng ngự nhào về phía giáo sư, Harry và Draco cũng quăng vô số bùa chú công kích lên người quỷ khổng lồ. Không còn rảnh đi quản tình huống phía sau, Harry và Draco chạy tới sau lưng quỷ khổng lồ.
"Avis!"
"Avis!"
Theo tiếng hô của Harry và Draco, một đoàn diều hâu đen nghìn nghịt bay ra từ đũa phép của hai người, nhào về phía hai con quỷ khổng lồ. Mõm và móng vuốt sắc nhọn của diều hâu cào lên đỉnh đầu trụi lủi, cặp mắt và lỗ tai xấu xí của chúng, quỷ khổng lồ chảy máu nổi giận mù quáng múa may gậy muốn đuổi đàn diều hâu đi. Nhưng số lượng diều hâu quá đông, quỷ khổng lồ vì bị chim chọc mù mắt nên không nhìn thấy, đàn diều hâu thế là vây quanh được hai con quỷ đứng yên tại chỗ. Giáo sư Sprout thở phào nhẹ nhõm, quyết đoán ném bùa chú công kích cao cấp, bắt đầu phản kích. Nhân cơ hội này, Harry và Draco nhắm thẳng vào cây gậy trong tay chúng, thả ra Bùa Giải Giới, quỷ khổng lồ mất vũ khí lại bị đàn diều hâu vây khốn, trong lúc nhất thời đánh mất phần lớn năng lực tấn công.
"Các học sinh năm trước cùng nhau phóng Bewitched Sleep, Slytherin tấn công tên ở gần các bạn, Hufflepuff tấn công con còn lại!"
"Hãy tấn công thêm vài lần, trên người quỷ khổng lồ có Magicus Extremos."
Hai người rãnh rỗi mở miệng nhắc các học sinh năm trước, nhận được nhắc nhở, Huynh Trưởng nhanh chóng sắp xếp bắt đầu tấn công lại. Nam Tước Đẫm Máu nhân cơ hội bay tới cạnh Harry, nói cho cậu biết nhóm bức chân dung đã xác nhận con đường từ đại sảnh đường đến hầm không còn con quỷ nào khác nữa. Sau khi liên tục ném năm, sáu Bùa Ngủ, hai con quỷ khổng lồ kia cuối cùng cũng ngã xuống.
"Lập tức rời khỏi nơi này, học sinh năm 4 năm 5 đi đầu, học sinh năm 1, 2 và 3 ở bên trong, năm 6 và năm 7 cản ở phía sau! Quỷ khổng lồ chỉ hôn mê chứ chưa có chết, đừng có đứng đơ ở đó! Nam Tước Đẫm Máu đã xác nhận đường về hầm không còn quỷ khổng lồ nữa, mau chạy về ký túc xá!"
Nhanh chóng lướt qua giáo sư Sprout vì chống lại quỷ khổng lồ mà đã hơi kiệt sức, Harry hô lớn kêu nhóm học sinh rời đi. Draco theo sát bên cạnh Harry, giúp Harry đỡ giáo sư cùng rời đi với mọi người. Nhóm học sinh hồi hồn lại nhanh chóng nghe theo chỉ dẫn của Harry, tự động xếp thành đội chạy về hầm, Huynh Trưởng và Thủ Tịch các năm ở bên cạnh đội xem xét xem có người bị thương hay không. Harry và Draco đỡ giáo sư Sprout đi theo sau đội ngũ học sinh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại đề phòng tình huống của hai con quỷ kia. Đang lúc người đứng đầu cả đội vừa mới đi đến cửa đường về hầm, Dumbledore mang theo giáo sư Flitwick xuất hiện.
"Hiệu Trưởng, trong đại sảnh đường có hai con quỷ khổng lồ."
Học sinh ở phía trước vội vàng chạy tới báo cáo cho Dumledore, thấy cả đám học sinh hoảng sợ và mỏi mệt, lão Hiệu Trưởng nháy mắt lạnh mặt xuống. Lấy tốc độ nhanh không hợp tuổi, Dumbledore tìm đến giáo sư Sprout, đồng thời cũng thấy được hai con quỷ đã ngã xuống đất kia. Sau khi dặn nhóm học sinh về ký túc xá, đồng thời thông báo cho chúng biết Gia Tinh trong ký túc xá đã chuẩn bị xong đồ ăn và nước ấm, Dumbledore giao hai con quỷ khổng lồ cho giáo sư Flitwick, rồi cụ dẫn Harry, Draco và giáo sư Sprout đến bệnh thất.
"Không sao hết, chỉ là kiệt sức với tiêu hao pháp lực hơi lớn mà thôi. Nghỉ ngơi một đêm là ổn." Sau khi kiểm tra cho giáo sư Sprout, phu nhân Pomfrey vừa kiểm tra Harry và Draco có bị thương không, vừa răn dạy Dumbledore không làm tròn trách nhiệm của một Hiệu Trưởng. "Albus, có phải cụ già rồi nên hồ đồ hay không? Dám để quỷ khổng lồ chạy vào lâu đài! Lỡ có học sinh nào đụng phải thì đó không còn là vấn đề nhỏ nữa đâu."
Dumbledore đang định lên tiếng thì cửa bệnh thất lại được mở ra. Quay đầu lại thì thấy giáo sư McGonagall dùng Bùa Lơ Lửng mang theo Ron Weasley và Seamus Finnigan bước vào.
"Thật không thể tin nổi, hai đứa bé này dám chủ động chạy đi tìm quỷ khổng lồ! Nếu không phải Severus nghe thấy tiếng động kịp thời chạy tới, sợ là chúng ta chỉ có thể nhìn xác của hai đứa đó! Poppy, chúng đều bị thương, chữa trị khẩn cấp dùm tôi với, giờ giao lại cho bà." Đưa người bay tới giường bệnh, giáo sư McGonagall phát hiện Harry và Draco cũng ở chỗ này. Sau khi kiểm tra từ đầu tới chân Harry, sắc mặt vốn đã khó coi của giáo sư McGonagall càng tệ hơn. "Harry, sao trò và cậu Malfoy lại ở chỗ này? Đừng nói với ta là các trò cũng đi tìm quỷ khổng lồ đấy nhá!"
"Minerva, khoan vội nổi giận, tụi nó không làm gì sai hết." Giáo sư Sprout vội vàng chen vào giải thích cho Harry: "Harry là một đứa bé thông minh, ít nhiều cũng nhờ trò ấy nhớ tới ký túc xá Slytherin và Hufflepuff đều ở tầng hầm, ngăn cản học sinh hai Nhà chuẩn bị rời khỏi đại sảnh đường rồi tới tìm tôi. May là tụi nhỏ chưa rời đi, tôi vừa mới tập trung học sinh lại, hai con quỷ khổng lồ đã xông vào từ con đường từ đại sảnh đường về hầm. Merlin phù hộ, nếu bọn học sinh rời khỏi đại sảnh đường, chỉ sợ còn chưa kịp ra ngoài thì đã bị quỷ khổng lồ chặn đường rồi. Lúc tôi chiến đấu với quỷ khổng lồ suýt chút nữa bị thương, chính Harry kịp thời bỏ thêm Silver Shield Spell, không thì hiện tại bà đã không được thấy tôi toàn vẹn thế này nữa đâu. Cậu Malfoy và Harry cùng nhau trợ giúp tôi, hai đứa phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý."
Nghe xong giáo sư Sprout giải thích, giáo sư McGonagall kinh ngạc, ngay sau đó hào phóng khen thưởng và nhìn Harry cười tự hào. Còn Dumbledore lại lặng lẽ nhíu mày, trong mắt lập lòe ánh sáng kỳ lạ.
"Được rồi, vì các trò trợ giúp giáo sư Sprout cùng với khả năng bình tĩnh lý trí của các trò, ta nghĩ ta phải cộng thêm cho Slytherin mỗi người 50 điểm. Giờ thì để ta đưa các trò về hầm, ta e là bạn của các trò đều đang lo lắng."
Dumbledore cười tủm tỉm xoa xoa tóc Harry, muốn trên đường về hầm thăm dò Harry tình huống tỉ mỉ kỹ càng hơn.
"Albus, cụ nên đi coi xem đã giải quyết hết đám quỷ khổng lồ chưa thì hơn. Tôi sẽ đưa Harry và cậu Malfoy trở về." Giáo sư McGonagall dường như đoán được tính toán trong lòng Hiệu Trưởng, bà trực tiếp duỗi tay kéo Harry và Draco từ bên người Dumbledore về, dẫn bọn họ rời khỏi bệnh thất.
Hôm sau đến giờ ăn trưa, toàn trường đều đã biết chuyện Harry và Draco dẫn dắt Slytherin và Hufflepuff trợ giúp giáo sư Sprout đánh bại hai con quỷ khổng lồ. Học sinh Hufflepuff kể lại kỹ càng toàn bộ quá trình cho các học sinh Nhà khác nghe, đặc biệt nhấn mạnh sự thật hai Nhà không hề có người bị thương. Còn nhóm Slytherin cũng quên mất lễ nghi quý tộc, vừa dùng bữa vừa thảo luận biểu hiện xuất sắc đêm qua của Harry và Draco, đối với học sinh Nhà khác đến dò hỏi, họ cũng khá là hiền hòa. Nhóm Slytherin năm nhất đều trưng vẻ mặt kiêu ngạo sùng bái, dù sao thì Harry và Draco là Thủ Tịch và Phó Thủ Tịch năm nhất của bọn họ. Còn chuyện Ron Weasley và Seamus Finnigan không biết tự lượng sức mình chạy đi khiêu chiến quỷ khổng lồ rồi bị thương phải nằm trong bệnh thất bị lan truyền rất nhanh. Dưới hai câu chuyện đối lập mãnh liệt, hào quang Chúa Cứu Thế Harry Potter càng trở nên huy hoàng, Draco Malfoy cũng lập tức biến thành "đồng bọn chính nghĩa sóng vai chiến đấu với Chúa Cứu Thế". Về phần mấy lời nói ác ý của Ron Weasley với Chúa Cứu Thế vào khoảng thời gian trước, cũng vì chuyện quỷ khổng lồ mà bị nhóm học sinh xem thành những lời bôi nhọ ti tiện do ghen ăn tức ở mà ra.
Nhìn đám học sinh cãi cọ ồn ào, Dumbledore nhớ lại tình báo nhận được từ bức chân dung trong đại sảnh đường, cụ âm thầm kinh ngạc vì sự trầm ổn, cơ trí cùng cách chiếu đấu tốt đến siêu việt của Harry và Draco. Cho dù hai đứa được bốn Nhà Sáng Lập tự tay dạy dỗ thì tụi nó vẫn chỉ mới mười một tuổi, thế mà lại có biểu hiện không hợp tuổi như vậy, không thể không khiến người ta nghĩ nhiều. Tìm quanh đại sảnh đường không thấy hai đương sự đâu, Dumbledore đành mặt dày hỏi giáo sư Độc Dược: "Severus, sao Harry và cậu Malfoy không tới dùng bữa trưa? Ta tưởng tối qua chúng đâu có bị thương."
"Hừ, hai tên cuồng vọng tự đại đó hoàn toàn không hiểu quỷ khổng lồ nguy hiểm thế nào kia hiện đang ở trong phòng ngủ, ngồi chép nội quy của Slytherin, chỉ mong tụi nó có thể nhớ dai một chút, lần sau gặp loại tình huống đấy, đừng có lại ném não chạy ra làm anh hùng." Giáo sư Độc Dược đen mặt, hung hăng cắt đồ ăn trên đĩa, thầm mắng hai quỷ con đáng chết, không để người ta sống yên ổn kia, "Yên tâm đi, tôi đã sai Gia Tinh chuẩn bị đồ ăn riêng cho tụi nó rồi, tôi còn chưa đến mức phạt bỏ đói tụi nó."
- --
Ngoại truyện nho nhỏ không chịu trách nhiệm
Trong khi Harry và Draco xui xẻo bị phạt chép nội quy Slytherin, Ron Weasley và Seamus Finnigan nằm trong bệnh thất đã có một cuộc đối thoại nho nhỏ.
Seamus: Ron, thật ra Harry Potter cũng không tệ lắm, bồ nói có phải không.
Ron:...
Seamus: Ron, mình biết bồ chỉ ngại thừa nhận thôi, cũng không có gì. Bồ xem, cậu ta bảo vệ học sinh hai Nhà, còn giúp giáo sư đánh bại quỷ khổng lồ. Ít nhất, cậu ta vẫn rất tốt bụng.
Ron: Mình biết... Chỉ là... Mình cảm thấy không thoải mái. Quan hệ của cậu ta cùng anh Fred và anh George rất tốt, thậm chí ngay cả gặp anh Percy, cậu ta cũng cười tủm tỉm với anh ấy. Nhưng cứ đến mình thì...
Seamus: Có lẽ bồ đã đắc tội cậu ta ở chỗ nào đó mà bồ không biết? Hơn nữa, cậu ta cũng chỉ không để ý đến bồ thôi, đâu có làm gì bồ đâu. Về phần mấy con Rắn con kia, Potter là Phó Thủ Tịch của chúng, đương nhiên đám Rắn con sẽ che chở cho cậu ta. Bồ nhìn đi, nếu Gryffindor có người bị Nhà khác bắt nạt, không phải cặp sinh đôi cũng chơi khăm trả thù lại sao.
Ron: Để mình ngẫm lại... (Mình cũng muốn chơi với Potter, nhưng mình đâu có biết đã đắc tội cậu ta ở chỗ nào đâu? Đáng chết, sau này nhất định phải quản tốt miệng mình mới được!)
Danh Sách Chương: