Dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của toàn thể giáo viên và học sinh Hogwarts, Severus cũng không cho mọi người nhiều chuyện về ông. Sau khi Harry về trường học, cậu cũng không nói gì với Severus. Tuy Draco rất tò mò Sirius sau khi tỉnh lại đã nói gì với Harry, nhưng đối mặt với Harry vừa hỏi hoặc nói không biết hoặc im luôn, hắn cũng không có cách nào hỏi thêm, dù sao đây là chuyện riêng tư của Sirius và Severus. Còn về phần Severus, giáo sư Độc Dược phun nọc và trừ điểm điên cuồng làm đám động vật con không rảnh nhiều chuyện, cho dù đến giờ ăn ở đại sảnh đường cũng không dám nhìn ông tận hai lần, trừ phi muốn bị Vua Rắn ghim chết.
Cả Hogwarts cứ thế sống dưới bầu không khí áp lực đến từ giáo sư Độc Dược, mãi đến lễ Giáng Sinh, không cần nghi ngờ, lễ Giáng Sinh đúng thật là kỳ nghỉ giúp các động vật con có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Năm nay các học sinh đều về nhà hết, ngay cả các giáo sư cũng được nghỉ. Lucius theo thường lệ mời Severus tham gia tiệc Giáng Sinh, tuy ông đã quen bị từ chối, nhưng lần này Severus lại đồng ý sẽ tham gia, khiến Lucius tưởng bạn thân gặp phiền toái lớn gì đó, nên xoay quanh bạn thân vài vòng, cuối cùng bị nọc độc dọa ra về.
Do Sirius cần nghỉ ngơi, mà Remus vẫn còn chức ở Hogwarts nên một đống giấy tờ bày đầy cả bàn đọc sách. Harry ngồi trong phòng đọc sách, sửa sang lại giấy tờ, nhưng cũng không có cách nào tập trung được. Căn cứ theo Kreacher báo cáo, sau khi cơ thể khỏe lại, Sirius cả ngày biến đâu mất, dù có điên cuồng tuần tra sản nghiệp của gia tộc Black thì cũng không muốn ở trong nhà sửa sang giấy tờ linh tinh. Vốn còn tưởng nghỉ lễ Giáng Sinh là có thể gặp Sirius ở nhà, đáng tiếc Sirius mỗi ngày đều đến tận khuya mới về. Harry xoa trán, đột nhiên cảm thấy cậu giống như cha mẹ lo lắng cho con trẻ, hoàn toàn không biết nên giải quyết chuyện của Sirius thế nào nữa.
"Harry, con có rảnh không?"
Remus bưng một ít bánh trái và trà vào phòng đọc sách, cứu vớt Harry ra khỏi đống giấy tờ.
"Đương nhiên là có rồi." Đẩy sổ sách gì đó qua một bên, chừa chỗ cho Remus để đồ xuống, Harry mơ hồ đoán được Remus muốn bàn về chuyện Lockhart. "Cháu còn tưởng chú sẽ troll giáo sư Lockhart thật thảm chứ, kết quả chỉ có cặp sinh đôi hành động."
"À, thật ra em ấy đã rất thảm rồi, chỉ là các cháu không biết mà thôi. Chú không cho rằng để tất cả học sinh biết trò chơi khăm của chú là chuyện tốt, xem náo nhiệt đã đủ nhiều rồi, không phải sao."
Thoáng có chút kinh ngạc, Harry biểu hiện đầy đủ tò mò và nghi hoặc, thì ra trong lúc mọi người không biết, Lockhart đã trúng chiêu. "Giờ chú xem như đã tiếp nhận thầy ấy, phải không?"
"Có lẽ. Chú còn tưởng bị chú troll thảm như vậy, mặc kệ em ấy có mục đích gì thì cũng nên từ bỏ rồi mới đúng. Nhưng mà.... Chú không thể không cảm thán, nếu một người thật sự hạ quyết tâm, vậy chơi khăm gì đó căn bản không đủ ngăn cản." Nhớ lại mỗi lần Gilderoy nhăn mặt cười, ánh mắt vẫn kiên định không thể dao động, Remus cong khóe miệng lên. "Em ấy có thể kiên trì được lâu đến vậy, chú cũng rất bất ngờ. Có điều, tiếp xúc nhiều, chú đã nhìn thấu rất nhiều chuyện. Lockhart, có lẽ đúng thật là người có thể làm chú yên tâm."
Vô ý thức gõ gõ mặt bàn, Harry nhìn ánh mắt Remus lóe vui sướng hạnh phúc, cậu cũng cong khóe miệng lên. "Nếu chú đã cho là thế, vậy cháu chúc phúc cho hai người. Tuy ngay từ đầu cháu đã biết giáo sư Lockhart không giống người ta bàn tán, không phải chỉ là tình nhân đại chúng tươi cươi ngu ngốc, nhưng cháu cũng không chắc hành động của thầy ấy có phải thật lòng hay không. Nếu giờ chú đã chắc chắn và tiếp nhận thầy ấy, cháu cho rằng đây là chuyện tốt. Giờ Voldemort đã chết rồi, chú cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới thuộc về mình."
"Ừ, cháu nói đúng. Nhưng giờ chú rất lo cho Sirius, Harry, cháu nói đi, rốt cuộc chuyện giữa cậu ấy với Snape là sao?"
"Cháu cũng không biết nên nói thế nào nữa, tóm lại là rất phiền toái." Nhớ tới biểu hiện của Sirius sau khi tỉnh lại, Harry lại thấy đau đầu. "Sau khi chú Sirius tỉnh lại, chỉ nói một câu đơn giản là say rượu làm loạn, sau đó đuổi cháu về trường, còn nói không có gì phải lo cả, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, quên đi là xong. Nhưng cháu nhìn ra được, chú Sirius rất để ý. Tuy nhiên, cháu có thể xác định chuyện chú Sirius để ý không phải bản thân chú ấy. Về phần giáo sư, cháu thật sự không biết nên hỏi thế nào, dù bản thân cháu không sợ bị phun nọc. Nhưng biểu hiện gần đây của giáo sư thật sự làm người ta không có cách nào xuống tay."
Remus uống một ngụm trà, khẽ nhíu mày. Thật ra trong khoảng thời gian này, ông có lén quan sát Snape, có thể chắc chắn đối phương rất lo cho Sirius, ngoài cái đó ra thì chịu. Nên nói thật không hổ là gián điệp hai mặt ưu tú không, có thể nhìn ra đối phương lo lắng cho Sirius đã rất không dễ dàng rồi. "Chú nhìn ra Snape rất lo cho Sirius, đúng vào hôm chú nói với cậu ta chuyện Sirius bị sốt cao. Nhưng mà sau lần đó, chú không nhìn ra được cái gì cả."
"À, nếu giáo sư dễ bị nhìn thấu như vậy thì đã không phải là Severus Snape rồi. Hơn nữa, đặc tính của Slytherin là làm người ta đoán không ra, không phải sao. Hiện tại cháu cũng hết cách, chỉ có thể im lặng xem tình hình. Chuyện của hai người bọn họ chỉ có thể để bọn họ giải quyết. Dù chú cháu mình có muốn nhúng tay thì cũng hết cách."
"Cũng phải, có một số việc vốn dĩ không phải ai cũng có thể nhúng tay vào." Đặt ly trà xuống, tiện tay cầm lấy một quyển sổ sách, Remus quyết định chia sẻ công việc với Harry. "Tiệc Giáng Sinh năm nay ngoại trừ mấy nhà có hợp tác mua bán với nhà Black ra, chú không định mời quá nhiều người. Chú nghĩ cháu cũng không muốn có quá nhiều khách tới, đặc biệt là mấy cô bé cuồng nhiệt kia. Nghe nói Snape đồng ý đến tham gia tiệc nhà Draco rồi, đến lúc đó chúng ta để Sirius đi hay là hai chúng ta đi đây?"
"Để chú Sirius quyết định đi. Chú Remus, ngàn vạn lần đừng mời mấy cô gái kia, Draco sẽ phát điên mất. Cháu không muốn tiệc tối bị một con rồng phun lửa phá hỏng đâu, sửa chữa nhà cũ trong lễ Giáng Sinh cũng không phải kế hoạch hay ho gì." Nhớ tới gương mặt buồn bực của Draco, Harry bật cười, trước kia cậu cũng không biết Draco ghen sẽ đáng yêu như vậy. "Giáo sư Lockhart sẽ đến nhà cũ chứ? Hay là thầy ấy mời chú đến dự lễ tại nhà thầy ấy?"
Remus nhướng mày, ông không ngờ Harry hỏi trực tiếp như vậy, thầm than trẻ con ngày nay thật biết trêu chọc người lớn. "Em ấy nói sẽ mừng lễ với chúng ta, tuy nhiên, hè này có lẽ chú sẽ nghỉ lễ cùng em ấy ở Phủ Lockhart, nghe em ấy khoe vào mùa hè, Phủ rất đẹp."
"Đương nhiên, vào mùa hè, Phủ Lockhart hoa nở khắp nơi, rất vui vẻ thoải mái. Harry, thầy mong lúc đó cháu với anh Black cũng có thể đi cùng Remus, Remus sẽ rất vui." Lockhart không biết tự khi nào xuất hiện trước cửa phòng đọc sách, đắc chí khoe khoang, hại Harry suýt nữa phun ngụm trà trong miệng ra.
"Đến lúc đó bàn sau, nếu hè không có chuyện gì quan trọng, cháu sẽ đi cùng với chú Remus, Còn chú Sirius thì phải coi xem gia tộc có nhiều việc cần xử lý không đã. Chú Gilderoy, cháu nghĩ cháu có thể gọi chú như vậy, đúng chứ?" Căm giận đặt ly trà xuống, Harry quyết định cảnh cáo nho nhỏ cái người đã cướp Remus đi này, miễn sau này Remus bị người ta bắt nạt.
Lockhart đi đến, ngồi xuống cạnh Remus, lấy ly trà của đối phương uống một ngụm, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Người Sói. "Ừ, Harry, cháu quá tri kỷ. Đương nhiên cháu có thể gọi chú là Gilderoy, thực ra chú vẫn luôn gọi tên thánh của cháu mà, không phải sao? Đúng rồi, Harry, gia tộc Potter cũng là gia tộc cực kỳ cổ xưa, Remus từng kể Phủ Potter cũng rất đẹp. Nhưng từ sau chiến tranh lần đầu, Phủ Potter đã biến mất, chú đoán là bị phong ấn do chiến tranh phải không? Harry, giờ Voldemort đã chết rồi, sao cháu không mở lại Phủ nhỉ?"
"À, Phủ Potter...." Nhớ kiếp trước, cậu vô tình phát hiện ra cách mở Phủ gia tộc, Harry vẫn thấy chua xót. Dùng cả ngày đi tham quan toàn bộ Phủ, cuối cùng lại vẫn phải quyết định tiếp tục phong ấn nó. "Còn chưa đến lúc, hiện tại thế cục đang là lúc mẫn cảm nhất, Phủ Potter mà xuất hiện ngay lúc này không phải chuyện tốt gì. Chờ tới thời cơ thích hợp, cháu sẽ mở lại Phủ Potter, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại."
Lockhart thoáng kinh ngạc, nhưng chỉ nhìn Harry rồi không nói thêm gì nữa, tuy nhiên, sắc mặt của Remus có chút mất tự nhiên. Remus từng đến chơi Phủ Potter, cũng biết vì sao Phủ lại bị phong ấn. Nhớ tới Phủ và cha mẹ James, Remus lại thấy thương cảm.
- --
Severus đứng trên ban công phòng khách, nhìn hoa viên nhà Malfoy dưới bóng đêm, âm thầm ảo não vì sao lại tới tham gia tiệc tối nhà Malfoy. Rõ ràng trước kia ông chưa từng tham gia kiểu hoạt động quý tộc nhàm chán này, nhưng lúc này đây lại ma xui quỷ khiến đáp ứng. Nhớ tới vẻ mặt kinh ngạc của Lucius lúc ấy, Severus lại muốn dừng cung cấp Thuốc Làm Đẹp cho tên chim công kia. Vốn tưởng sẽ gặp được Chó Ngốc tại tiệc nhà Malfoy, cuối cùng người tới chỉ có Remus Lupin với Gilderoy Lockhart, nói cái gì mà Chó Ngốc bận chuyện quan trọng khác. Hừ, không cần nghĩ cũng biết, Chó Ngốc chỉ là không muốn thấy ông, hoặc nên nói là đang trốn ông mà thôi.
Vất vả lắm mới quyết tâm nói chuyện rõ ràng với Chó Ngốc, thế mà người ta lại cố tình biến mất không tăm tích. Severus hỏi qua Draco, hôm bàn về tổ chức tiệc Giáng Sinh ở nhà cũ Black, mọi người cũng không thấy Chó Ngốc đâu. Nghe nói dạo gần đây Chó Ngốc luôn biến mất không thấy bóng người suốt cả ngày, đến khuya mới về. Thật không biết rốt cuộc là chuyện gì có thể làm Chó Ngốc từ bỏ thời gian ở chung với con đỡ đầu, không phải anh ta luôn muốn xin làm việc ở Hogwarts để có thêm thời gian ở chung với con đỡ đầu sao. Hay là anh ta sợ Harry sẽ mời ông đến chơi nhà cũ, cho nên dứt khoát trốn luôn cả Harry?
"Cha đỡ đầu."
Severus xoay người lại, thấy Draco có vẻ nhàm chán, ông âm thầm khinh bỉ mấy cô bé tự cho thông minh trong bữa tiệc kia. Muốn mượn sức gia tộc Malfoy đang nổi bần bật, lại vì quan hệ giữa Draco và Harry chưa công bố rõ ràng, tưởng chỉ cần trang điểm không cần não là có thể làm Draco nhìn bằng con mắt khác sao. "Ta tưởng con sẽ nhờ Harry tới giúp con ngăn cản mấy cô bé nhiệt tình kia chứ."
"Thôi đi, cha đỡ đầu, nếu Harry đến đây, kết quả chỉ tăng thêm một người bị dây dưa không ngớt mà thôi." Draco trợn tròn mắt, hắn không muốn mang mặt nạ với chính cha đỡ đầu của mình. "Đối phó mấy cô gái trong trường đã đủ mệt rồi, vất vả lắm mới có thể trốn ở nhà, Harry sẽ không tới đâu. Con đoán tiệc nhà Black cũng sẽ không mời quá nhiều người, thậm chí có khi sẽ còn ghi rõ trên thiệp là đừng mang theo con gái tới nữa kia. Đúng rồi, cha đỡ đầu, cha đã nhận được thiệp mời của nhà Black chưa?"
Nhìn ánh mắt tò mò rõ ràng của con đỡ đầu, Severus rất muốn hỏi Lucius, có phải Malfoy nào cũng nhiều chuyện như vậy không. "Nhận được rồi, nhưng ta còn chưa quyết định có đi hay không. Nghĩ tới tên ngu ngốc Lockhart kia cũng đến dự, ta lo sẽ bị chói mù mắt."
"Mấy ngày nay con có bớt thời giờ qua nhà cũ chơi, có vài lần có thầy Lockhart, ở nhà Black, thầy ấy biểu hiện khá tốt, ít nhất Harry không hề ghét bỏ thầy ấy quá lóa mắt. Hơn nữa, chỉ cần có thời gian rảnh là thấy ấy liền xoay quanh chú Remus, e là chẳng có thời gian khoe hàm răng trắng tinh kia đâu. Cha đỡ đầu, nói thật con rất bất ngờ khi thấy cha tới dự tiệc. Trước kia cha chưa từng tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, con có thể đoán nguyên nhân là vì cậu Sirius không?"
Severus trầm mặc, ông hoài nghi có phải gần đây ông quá rộng lượng với Draco không, nên nó mới dám trực diện hỏi mình câu này. Lúc nhận lời Lucius, ông không nghĩ nhiều như vậy, Merlin có thể làm chứng. Nhưng hôm nay, trước khi tới Phủ Malfoy, ông đúng thật cân nhắc tới quan hệ giữa hai gia tộc Black và Malfoy, đoán Chó Ngốc nhất định sẽ đến tham gia. Ông tuyệt đối không thừa nhận mình đúng thật muốn gặp Chó Ngốc, dù chỉ được thấy móng tay cũng được. Nhưng sự thật thì thế nào? Chó Ngốc căn bản không tới. Từ lúc nào mà ông lại đoán không ra suy nghĩ trong bộ óc đơn giản của Chó Ngốc thế?
Draco thấy sắc mặt cha đỡ đầu dường như hơi ảo não, còn có cả chút thất vọng nữa? Bởi vì Sirius không xuất hiện nên thất vọng sao? Chẳng lẽ mối quan hệ giữa cha đỡ đầu với Sirius thật sự không phải chỉ đơn giản là kẻ thù không đội trời chung? "Sáng nay, Harry nói do phải chuẩn bị tổ chức tiệc ở nhà Black, bồ ấy cố tình chờ đến khuya mới gặp được cậu Sirius. Trông có vẻ gần đây cậu Sirius không chăm sóc bản thân, cậu rất tiều tụy, không có tinh thần gì cả. Harry hỏi cậu rốt cuộc đang bận gì, cậu cũng chỉ ấp úng qua loa cho xong."
"Hừ, tên Chó Ngốc kia thì có thể bận gì, chắc là đang trốn ở góc nào đó lên kế hoạch chơi khăm thôi." Nhịn không được phun ra lời châm chọc, Severus không muốn để con đỡ đầu phát hiện ông đang lo lắng. Tiều tụy? Không có tinh thần? Đó vẫn là Chó Ngốc sao? Không phải, tuyệt đối không phải. Chó Ngốc vĩnh viễn sẽ không bao giờ dính đến nửa chữ tiều tụy, cho dù không có tinh thần thì chỉ cần một nụ cười của Harry là có thể lập tức tung tăng nhảy nhót. Nhưng Harry chắc sẽ không lừa Draco đâu nhỉ? Chẳng lẽ Chó Ngốc thật sự rất tiều tụy?!
- --
Từ nhà cũ Black trở về Đường Bàn Xoay, Severus vẫn rất bực bội, cho dù ông đã cố tình chọn cách đi bộ về với hy vọng gió rét đêm đông có thể giúp ông bình tĩnh lại. Đến nhà cũ Black là một sai lầm, rõ ràng tiệc nhà Malfoy cũng đã cho ông chứng kiến đầy đủ hoạt động quý tộc nhàm chán đến đâu, thế mà ông vẫn còn đi dự tiệc nhà Black. Chẳng lẽ Voldemort chết làm ông vứt luôn não rồi sao?
Severus dù không muốn cũng cần thiết phải thừa nhận gần đây ông thật sự quá thất thường, đối với một Slytherin mà nói, đây quả thực là một sai lầm trí mạng. Vì để bản thân bình tĩnh lại, để lý trí trở về lần nữa, Severus quyết định đi điều chế một nồi Độc Dược rườm rà. Trong quá trình tìm nguyên liệu và cắt nó, ông cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại. Nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến chuyện hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Độc Dược.
Lúc ông xuất hiện ở lò sưởi trong tường nhà Black, đại sảnh còn chưa có nhiều người. Về phần vì sao ông lại đến sớm thế, nếu không phải tại ông thất thường thì cũng chỉ có Merlin mới biết được nguyên nhân. Nhưng ông thấy cái gì thế này? Chó Ngốc luôn khịt mũi coi thường Lucius thích Thuốc Làm Đẹp, hôm nay lại mượn danh Harry và Draco muốn Dược Tề Vinh Quang! Dù chỉ trong nháy mắt, Severus cũng có thể nhìn ra bộ dạng của Chó Ngốc đúng thật rất không xong, trông y như không ngủ, làm việc cường độ cao mấy ngày liên tục. Đúng vậy, không thể không thừa nhận Draco đã nói đúng, Chó Ngốc đúng thật rất tiều tụy. Nhưng vừa thấy ông, Chó Ngốc như bị dẫm trúng đuôi chạy về phòng, tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn trái ngược với gương mặt tiều tụy của đối phương.
Suốt thời gian diễn ra bữa tiệc, Chó Ngốc chẳng có lần nào xuất hiện ở trước mặt ông, ngay cả tới gần một chút cũng không có. Mấy cô gái điên cuồng kia vây quanh Chó Ngốc làm ông như lại được thấy tên Sư Tử ngốc Gryffindor hay rêu rao khắp nơi năm đó, gương mặt tươi cười kia hoàn toàn nhìn không ra dấu vết Dược Tề Vinh Quang, cho dù ông dễ như trở bàn tay nhìn ra trong mắt Chó Ngốc không có chút ý cười nào. Mà tên Sói bụng đầy ý xấu kia còn cố ý vô tình chế tạo tạp âm bên tai ông, nói cái gì mà "Chưa từng thấy Sirius miễn cưỡng cười vui như vậy" v.v... Hừ, liên quan gì đến ông sao? Rõ ràng là bị đống cô gái kia làm phiền mà thôi, chẳng có nửa đồng quan hệ gì với ông cả. Vốn còn định chờ kết thúc bữa tiệc, mượn cơ hội kéo Chó Ngốc đi nói chuyện rõ ràng một phen. Kết quả thì sao? Vất vả lắm mới nhịn đến khi tiệc tan, mới chớp mắt một cái đã không thấy Chó Ngốc đâu, ngay cả cọng lông chó cũng chẳng thấy. Hỏi Harry mới biết, Chó Ngốc đã sớm chạy mất rồi.
Tên khốn kiếp!
Nhìn đống nguyên liệu bị cắt nát bét trên bàn làm việc, Severus mới bình tĩnh lại bắt đầu quay cuồng, bực bội và tức giận khó hiểu làm giáo sư Độc Dược không thể không buông nguyên liệu xuống, đá cửa ra ngoài. Chẳng lẽ ngay cả chế Độc Dược cũng không thể giúp ông bình tĩnh lại sao? Rốt cuộc còn phải phiền não vì tên Chó Ngốc kia đến bao giờ?!
Do dự đứng trước quầy rượu, trong đầu Severus lại hiện lên gương mặt say rượu ngủ ngon lành của Chó Ngốc, cùng với hình ảnh ông điên cuồng ham muốn đã thấy trong Chậu Tưởng Ký. Vừa kinh hãi, vừa tức giận, lại vừa xấu hổ buồn bực, Severus oán hận trở về sofa, hoàn toàn không có ý định uống rượu nữa.
"Severus, lập tức tới nhà cũ Black, rất khẩn cấp. Nhớ mang theo vài lọ Độc Dược dùng để trị thương."
Khuôn mặt của Dumbledore đột ngột xuất hiện trong lò sưởi, dọa Severus hết hồn. Đến khi ông hoàn hồn thì lò sưởi đã yên tĩnh trở lại. Mang theo Độc Dược trị thương? Lúc này nhà cũ Black có người bị thương sao? Nghi hoặc thì nghi hoặc thật, Severus vẫn mang theo Độc Dược bước vào lò sưởi trong tường.
- --
Nhà Black đang trong tình trạng hỗn loạn. Kreacher vốn đang rửa chén đĩa trong phòng bếp thì đột nhiên bị triệu hồi ra ngoài. Chưa đến một phút sau, cả đám khiếp sợ nhìn Kreacher ôm Sirius hôn mê bất tỉnh xuất hiện trong phòng khách. Mặt Harry trầm xuống, đưa Sirius về phòng kiểm tra cho ông. Ở phòng khách, Kreacher nức nở kể lại cảnh tượng mình thấy. Lúc bị triệu hồi, Kreacher phát hiện mình đang ở thung lũng Godric, trước bia mộ vợ chồng James, một đám người không thấy rõ mặt đang lên kế hoạch mang Sirius sắp hôn mê đi, Kreacher hoang mang cướp lại Sirius rồi độn thổ trở về.
Remus cho rằng có lẽ là Tử Thần Thực Tử còn sót lại muốn trả thù, nên ngay lập tức liên hệ Dumbledore và phu nhân Pomfrey. Draco cũng gọi vợ chồng Lucius đến nhà Black. Sau khi nghe xong lời kể của Kreacher, Dumbledore liên lạc với Severus, nếu đúng thật là Tử Thần Thực Tử trả thù, vậy Severus cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Một vài vết thương do phép thuật hắc ám gây ra, nhưng mà chú Sirius hôn mê là do gần đây không nghỉ ngơi tốt, lại một mình đối mặt với một đám tập kích, thể lực và pháp lực chịu không nổi. Từ miệng vết thương mà nói, con có thể chắc chắn đối phương là phù thủy hắc ám, nhưng lại không thể khẳng định đó có phải là Tử Thần Thực Tử hay không."
Lúc Severus tới, đúng lúc nghe được kết quả kiểm tra Sirius của Harry, máu lập tức chạy hết lên đầu, kêu ong ong. Ông cưỡng ép bản thân bình tĩnh nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc sắp chết. "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Trước bia mộ vợ chồng James, Sirius bị một đám người tấn công, lúc Kreacher được triệu hồi chạy tới, cậu ấy đã sắp hôn mê. Chúng tôi hoài nghi là Tử Thần Thực Tử trả thù. Poppy cũng đã đi kiểm tra Sirius rồi, Severus, cậu lấy Độc Dược đi giúp Poppy đi." Dumbledore nghiêm túc kể lại sự tình, lời Harry nói làm cụ lo lắng. Nếu đó không phải là Tử Thần Thực Tử, chẳng lẽ còn có tổ chức phù thủy hắc ám khác ẩn giấu sâu hơn nữa sao?
Severus gật đầu coi như đáp lại, ông do dự một chút mới đến phòng ngủ của Chó Ngốc, hoàn toàn không chú ý tới sự do dự của mình đã lọt vào tầm mắt của Lucius và Draco. Tuy Severus luôn biết phòng của Chó Ngốc là phòng nào, nhưng ông chưa từng bước vào đó. Đứng trước cửa, Severus cố đến mấy cũng không thể cử động chân được. Mặt Chó Ngốc quả thực trắng bệch, trên người có vài vết thương trông rất dữ tợn, nhìn qua thì có vẻ mới ngừng chảy máu đây thôi.
"Severus, tôi cần Thuốc Bổ Máu, ngay bây giờ." Phu nhân Pomfrey đang định đi tìm Harry muốn Độc Dược, vừa quay đầu lại liền thấy Severus mặt trống rỗng đứng trước cửa.
Cảm giác được tia không vui trong giọng nói của Poppy, Severus mới bước vào phòng, lôi hộp Độc Dược tùy thân ra tìm Thuốc Bổ Máu đưa qua. Nhìn Poppy rót thuốc vào miệng Chó Ngốc, thuốc gần như vừa vào miệng, mặt Chó Ngốc đã vặn vẹo cả lên. Ông giờ mới nhớ ra Thuốc Bổ Máu mới chế gần đây đã bị ông điều chỉnh lại khẩu vị, bởi vì gần đây cảm xúc vẫn luôn không tốt.
"Tôi không am hiểu mấy loại vết thương do phép thuật hắc ám gây ra, nhưng khi nãy Harry đã xử lý chúng rồi. Cậu kiểm tra lại đi, dù sao thì phép thuật hắc ám là sở trường của cậu." Phu nhân Pomfrey xoay người, không chút khách khí lục hộp Độc Dược của Severus tìm Thuốc Mê, bà cảm thấy phản ứng của đàn em rất kỳ quái, căn bản ra lệnh gì là làm theo lệnh đó, hoàn toàn chẳng có bình tĩnh như ngày thường.
Rút đũa phép ra bắt đầu kiểm tra, Severus cảm thấy nếu Harry đã xử lý vết thương vậy thì không cần phải cần đến ông kiểm tra lại lần nữa. Dù sao ở phương diện nghiên cứu phép thuật hắc ám, Harry đã sớm vượt qua ông rồi, không phải sao. Nhưng vừa kiểm tra, Severus liền phát hiện Harry chỉ mới xử lý khẩn cấp, chưa có trị liệu xong hoàn toàn. Trong lúc nghi hoặc, ông phát hiện mấy vết thường này không phải do phép thuật mà đám Tử Thần Thực Tử quen dùng, ở trong trí nhớ của ông, Tử Thần Thực Tử không có phù thủy hắc ám nào chuyên nghiệp đến thế này. Chẳng lẽ ngoài Tử Thần Thực Tử ra, Giới Phù Thủy nước Anh còn có tổ chức phù thủy hắc ám khác? Severus định chữa trị xong thay cho Harry, nhưng ông phát hiện, mấy vết thương này, ngay cả chính ông, cũng không thể nào chữa xong hoàn toàn được.
Suy nghĩ một lúc, Severus nhớ tới có vài loại Độc Dược chuyên chữa trị vết thương do phép thuật hắc ám cao cấp gây ra, xem ra ông cần phải về điều chế Độc Dược.
"Giáo sư, thầy thấy thế nào?"
Vừa mới xuống lầu, Severus liền bắt gặp quỷ con mắt lục nghiêm túc hỏi ông.
"Phù thủy hắc ám, hơn nữa còn là phù thủy hắc ám chuyên nghiệp. Trong trí nhớ của ta, không có Tử Thần Thực Tử nào đạt tới trình độ này cả. Giống con, ta chỉ có thể xử lý khẩn cấp mấy vết thương đó, nhưng ta biết có vài loại Độc Dược chuyên dùng để chữa trị vết thương do phép thuật hắc ám cao cấp gây ra. Chờ lát nữa, Draco theo ta về Đường Bàn Xoay, ta cần giúp đỡ."
"Theo tình hình hiện tại có hai loại khả năng, một là thuộc hạ của Voldemort có phù thủy hắc ám mà chúng ta hoàn toàn không biết, bọn họ vẫn chưa lộ diện, hoặc chưa từng ra tay. Một suy đoán khác tương đối phiền toái là, nước Anh xuất hiện một tổ chức phù thủy hắc ám khác, không phải Tử Thần Thực Tử, mục đích chưa rõ, cũng không biết nguyên nhân tấn công Sirius."
"Chắc là phù thủy nước Anh, ít nhất Thánh Đồ - thuộc hạ của ta – không phát hiện có phù thủy hắc ám nào từ bên ngoài vào Anh." Grindelwald nhớ lại báo cáo gần nhất của Thánh Đồ, thầm nghĩ nếu có phù thủy hắc ám trình độ cao như vậy từ bên ngoài tiến vào nước Anh, cụ không thể nào không phát hiện ra được chút gì. "Albus, ta tưởng nước Anh trừ Tử Thần Thực Tử ra, không còn tổ chức phù thủy hắc ám nào khác chứ."
Lucius vuốt ve cây gậy rắn trong tay, hơi sầu lo. "Nghiêm khắc mà nói, Tử Thần Thực Tử không được coi như là một tổ chức phù thủy hắc ám, tuy trình độ phép thuật hắc ám của Voldemort rất cao, nhưng hắn cũng không có ý định bồi dưỡng nhân tài. Ít nhất ở trong ký ức của tôi, cho dù là thời kỳ mạnh nhất, chỉ nói riêng về phép thuật hắc ám, thuộc hạ của Voldemort e là chỉ có tôi với Severus coi như có trình độ cao nhất."
"Bộ Pháp Thuật." Harry đột nhiên mất hết sức lực, lại như cố tình đè thấp giọng nói ra một câu, dù vậy vẫn khiến mọi người chú ý tới.
"Harry, con vừa nói gì thế?"
"Là Bộ Pháp Thuật đang âm thầm bồi dưỡng phù thủy hắc ám, chỉ là con không ngờ bọn chúng lại ra tay nhanh như vậy. Chắc Fudge sợ chúng ta sẽ tính sổ chuyện Giám Ngục, đồng thời cũng lo chuyện chúng ta đánh bại Voldemort sẽ hoàn toàn áp đảo danh tiếng của Bộ Pháp Thuật. Con vốn định chờ thế cục hoàn toàn ổn định lại mới dốc toàn lực đối phó bọn chúng." Nở nụ cười trào phúng, Harry nhìn những người ở đây, còn may là Lockhart không ở nơi này, những người còn lại đều có thể hoàn toàn yên tâm. "Sau chiến tranh, con bị tập kích rất nhiều lần, kẻ tập kích đều là phù thủy hắc ám, dù con đã nhậm chức Hiệu Trưởng Hogwarts thì những cuộc tập kích vẫn không dừng lại. Ban đầu con tưởng là Tử Thần Thực Tử, nhưng sau một thời gian ngầm điều tra, trả giá không nhỏ, con mới biết được đó là tổ chức phù thủy hắc ám do Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật trực tiếp quản lý, chuyên phụ trách âm thầm tiêu diệt những kẻ uy hiếp đến Bộ Pháp Thuật."
"Ý của bồ là, những lần ám sát trước đây nhằm vào bồ đều do Bộ Pháp Thuật sai khiến?! Vì sao bồ chưa từng nói ra?!" Draco bỗng nhiên nhớ tới Harry vô số lần bị ám sát, lần nào cũng được lên kế hoạch và an bài rất tỉ mỉ, cho dù toàn bộ Thần Sáng tham gia điều tra cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngay cả một manh mối cũng không có. Khi đó, họ vẫn luôn tưởng những kẻ kia là Tử Thần Thực Tử, Harry thế mà dám giấu giếm tình hình thực tế đến tận bây giờ.
"Draco, bình tĩnh." Harry ngẩng đầu lên, bộ dạng rất mỏi mệt. "Mình biết bồ tức giận, nhưng bồ nghĩ đi, nếu mình nói chuyện này ra, vào tình hình lúc đó, sẽ gây ra hậu quả gì? Mình không có lựa chọn, Draco."
"Đây mới là nguyên nhân thật sự ép bồ ở yên trong Hogwarts không dễ gì rời đi sao? Thuyết phục Hermione và Neville nhậm chức giáo viên ở Hogwarts, ám chỉ Blaise dần dần rút khỏi Giới Phù Thủy nước Anh, khuyên bảo mình dẫn dắt gia tộc Malfoy rời khỏi Anh, đều do một mình bồ sắp xếp?" Nhìn chằm chằm vào Harry, Draco khó có thể áp chế phẫn nộ và sợ hãi trong nội tâm, hắn chưa bao giờ biết Harry đã phải đối mặt với nguy hiểm vượt xa mức tưởng tượng của hắn. "Vậy mình có thể suy đoán, cái tên đáng chết hạ nguyền rủa mình kia cũng là người thuộc tổ chức phù thủy hắc ám đó?"
Thật sự không còn cách nào giấu giếm được nữa, Harry cười chua xót, gật đầu coi như thừa nhận suy đoán của Draco. Những chuyện âm u nhất kia, cậu vốn hy vọng chỉ có mình phải đi đối mặt, không hề muốn người bên cạnh bị liên lụy. Đáng tiếc, đời không như mơ.
Lúc này, ngoại trừ Harry, tất cả mọi người đều trầm mặc. Ngay cả Dumbledore cũng thế, dù cụ đã xem qua ký ức của Harry, nhưng ký ức mà cậu cho cụ xem không hề có đoạn này. Bọn họ không thể nào ngờ tới, Harry đã cứu cả Giới Phù Thủy nước Anh, nhưng lại phải sống dưới sự ám sát không ngừng từ Bộ Pháp Thuật, thế mà Harry lại một mình cõng hết tất cả trên lưng.
Danh Sách Chương: