Draco cầm bộ đồ mẹ gửi tới, mặt ủ mày ê ngồi trên mép giường. Cho dù tuổi tâm lý đã không còn là trẻ con từ lâu, nhưng Draco vẫn không có cách nào quen được lòng nhiệt tình với trò cosplay của mẹ hắn. Không biết lần này mẹ hắn lại gửi tới quần áo dạng gì, liệu có phải lại là kiểu hắn hoàn toàn không dám mặc ra ngoài phòng ngủ hay không? Hơn nữa, nếu thật là kiểu đồ kỳ quái, hắn làm thế nào thuyết phục Harry mặc vào? Tuy Harry vẫn luôn phối hợp mẹ chơi game thời trang, nhưng cậu cũng chỉ dám mặc chúng ở Phủ Malfoy hoặc nhà cũ Black mà thôi, ở đó đâu có nhiều người nhìn thấy. Huống chi, fan của Harry đã đủ làm hắn phiền não rồi, mẹ còn tăng thêm phiền cho hắn.
"Mẹ Narcissa gửi quần áo tới?" Vừa vào phòng ngủ liền thấy vẻ mặt không hề Malfoy của Draco, Harry liền biết ngay mẹ Narcissa lại chọc ghẹo Draco. Cũng không chờ trả lời, Harry lập tức đi đến mở hộp quà ra xem. Có rất nhiều quần áo của Harry đều nhờ Narcissa chuẩn bị, cho nên cậu đã sớm quen với chuyện này. "Ồ, còn ổn, trông rất bình thường."
Không cho Draco có cơ hội do dự, Harry lấy bộ đồ rõ ràng thuộc về hắn đặt lên tay đối phương, bắt hắn đi thay quần áo. Còn bản thân cũng cầm lấy bộ của mình vào phòng tắm thay.
Draco bất đắc dĩ nhận mệnh, thong thả ung dung thay bộ đồ kia. Nhìn vào gương, đến tận lúc này Draco mới chịu tin mẹ không có chọc hắn, so với đống quần áo quỷ dị ở Phủ mà nói, bộ này thật sự rất bình thường. Đó là một bộ tây trang màu xanh xám như màu mắt hắn, đường may liền mạch ngắn gọn, hoa văn màu bạc không quá nổi bật nhưng lại có cảm giác xa hoa ngầm. Cài cái khuy măng sét Harry tặng, Draco bắt đầu tưởng tượng Harry thay đồ xong sẽ trông thế nào.
Đang nghĩ ngợi thì Harry đi ra. Bộ tây trang màu xanh lá đậm hoàn toàn phù hợp với vóc người thon gầy của Harry, trên cổ áo và tay áo đều có viền hoa màu đen. Hoa văn trên đồ cũng ít hơn so với Draco, màu không phải màu bạc mà là màu vàng tượng trưng cho Gryffindor. Kết hợp với cái vòng cổ hắn tặng cho Harry, quả thật 10/10. Thầm thở dài một tiếng, Draco biết hai bộ đồ này lấy ý tưởng từ màu mắt của hắn với Harry, nhưng cứ cảm thấy mẹ có hàm ý riêng. Ví như, vì sao hoa văn của Harry lại là màu vàng của Gryffindor? Cho dù hắn biết Harry từ trong xương cốt vẫn là Sư Tử nhưng cũng đâu đến mức táo bạo trắng trợn như vậy. Hơn nữa, nhìn Harry đứng đó, Draco bỗng nhiên có loại ảo giác, bộ lễ phục này đã che mất vẻ ngoài hiền hòa ngày thường của Harry. Màu xanh lá đậm, đó là màu mắt của Harry lúc chiến đấu. Đôi mắt xanh biếc kia chỉ khi tức giận hoặc muốn giết ai đó thì mới biến thành màu xanh sẫm này.
"Sao thế? Khó coi à? Mình lại thấy khá đẹp, hơn nữa, hôm nay mẹ Narcissa không đưa bộ nào kỳ quái cả." Không hiểu sao Draco nháy mắt lại đổi sắc mặt, Harry nhìn lại bản thân, thấy đâu có chỗ nào sai.
"Chỉ là cảm thấy bộ này khiến bồ trông không quá hiền lành như ngày thường."
"Ôi Draco." Đi qua ôm lấy Draco, Harry gác cằm lên vai đối phương, cười khẽ. "Bồ không thấy để họ nhìn thấy mặt không hiền lành của mình thì càng có lợi cho việc giảm bớt một lượng fan cuồng sao? Không thể không nói, mẹ Narcissa lúc nào cũng chu đáo hết."
Draco không trả lời, chỉ ôm chặt lấy Harry, lòng toàn rối loạn. Thì ra Harry vẫn luôn để ý cơn tức giận và phiền não của hắn, ngay cả mẹ cũng đã nhận ra, xem ra chỉ cần là chuyện liên quan đến Harry, hắn liền đánh mất vẻ ngụy trang hoàn mỹ. Tuy nhiên, vậy cũng tốt, ít nhất không cần chỉ có mình bản thân hắn phiền não là được rồi.
- --
Đã có rất nhiều học sinh trong đại sảnh đường Hogwarts. Trần nhà trang trí đủ loại hoa xinh đẹp, bốn cái bàn dài ngày thường cũng tùy ý đặt sang một bên, trên bàn bày đầy món ăn mỹ vị đủ loại. Các học sinh đã tới đều mặc trang phục lộng lẫy tham dự, các học sinh nam mặc kệ ngày thường tính cách có như thế nào thì hôm nay cũng đều cố gắng làm mình trông có vẻ như một quý ông, các cô gái thì như những nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích. Á, cũng không phải chỉ có công chúa, mấy cô gái còn cầm theo quyển vở kia vừa nhìn đã biết đó là học sinh Nhà Ravenclaw, so với công chúa, các cô càng trông giống Thầy Tế cao cấp, hiền giả nổi tiếng...
Hôm nay người tình đại chúng Lockhart mặc bộ áo chùng màu hoa tử la lan, ngực gắn một đóa hồng champage, mái tóc vàng lóe sáng muốn mù mắt người ta. Remus mặc bộ suit màu xám nhạt, hiền hòa mặc kệ Lockhart loanh quanh ông. Nhưng mấy Thầy Tế cao cấp Ravenclaw thề các cô đã thấy Remus nở nụ cười tà tà quỷ dị khi Lockhart không nhìn thấy.
Ron vốn tưởng mình sẽ phải mặc đồng phục tới tham gia tiệc tối, kết quả Blaise vô cùng ngang nhiên bước vào phòng ngủ của y, đưa cho y một bộ quần áo vừa nhìn đã biết rất mắc tiền. Ngượng ngùng thay đồ, Ron không thể không thừa nhận, mắt thẩm mỹ của Blaise tốt hơn mẹ y nhiều. Vốn còn tưởng quần áo quý tộc đều rất lằng nhằng, sẽ phải dùng đống trang sức mà con gái mới xài, nhưng bộ mà Blaise cho y trông như đồ Kỵ Sĩ, màu xám bạc làm nền, hoa văn màu đỏ sậm.
Tuy nhiên, không biết vì sao, Ron cứ có cảm giác lúc y với Blaise đứng cạnh nhau, quần áo của hai người như đồ đôi. Bộ của Blaise cũng là màu xám, khác ở chỗ hoa văn màu bạc với màu xanh lục. Nhưng Ginny nói y nghĩ nhiều rồi, rõ ràng rất đẹp. Siscon Ron không dám cãi lại em gái, đành phải mặc vậy cùng Blaise tới đại sảnh đường. Đương nhiên y không hề biết, sau lưng họ, em gái Ginny của y nở nụ cười vừa bất đắc dĩ mà cũng vừa vui mừng.
Hôm nay Hermione và Pansy cũng cẩn thận trang điểm bản thân, đồ hai cô chọn mặc nhìn qua như chị em song sinh, kiểu dáng hoa văn hoàn toàn giống nhau, có khác thì chỉ có màu là hơi khác. Hermione bình thường rất ít khi trang điểm, cho nên hôm nay vừa tới đã được cả toàn trường để ý. Hai cô bé này không hổ có khí thế nữ hoàng, ngay cả quần áo cũng thiết kế dựa theo lễ phục của nữ hoàng Anh, trên đầu mỗi người đều mang vương miệng, quạt xếp trong tay dường như có thể biến thành vũ khí bất kỳ lúc nào.
"Neville, không qua chào hỏi họ sao?" Hôm nay Cedric ăn mặc bảnh bao như giới thượng lưu, rất hợp với khí chất hiền hòa bao dung của anh.
Neville mặc bộ lễ phục mô phỏng chiến bào của tộc Tinh Linh, kết hợp với khuôn mặt mềm mại của cậu, trông cực kỳ đáng yêu. Nhìn thoáng qua hai Kỵ Sĩ Blaise và Ron không tình nguyện theo sau hai vị nữ hoàng kia, Neville bất lực rất muốn đỡ trán. "Không đi, đi thì sẽ bị thảm như Blaise với Ron. Vất vả lắm mới có một bữa tiệc, em cũng không muốn bị hai cô nữ hoàng kia áp bách."
"Ha ha, đồ của Ron chắc là do Blaise chuẩn bị phải không, nhìn qua trông rất giống đồ đôi. Không biết cậu Sư Tử Gryffindor này đến khi nào mới nhận ra tâm ý của playboy Slytherin đây." Cedric theo thói quen nhéo nhéo mặt Neville, thầm cảm thán xúc cảm vẫn tốt như ngày thường.
Đẩy cái tay đang quậy kia ra, Neville lại chẳng có vẻ gì tức giận cả. "Chỉ mong Blaise có thể thu phục Ron trước tốt nghiệp, không thì vụ cá cược của chúng ta ngâm nước nóng mất. Nên biết em cho rằng Harry nhất định sẽ thua, người tỏ tình trước chắc chắn là Blaise. À mà nhắc đến đây, Harry với Draco sao còn chưa tới?"
"Chắc họ sẽ đến cùng với Hiệu Trưởng, dù sao hiện tại họ chính là anh hùng, dũng sĩ dám quyết đấu với Voldemort trong cảm nhận của tất cả học sinh. Nếu tới sớm, họ sẽ bị bao phủ trong đống fan sùng bái và theo đuổi mất." Nhớ tới hôm nọ, vô tình bắt gặp Harry bị một đám con gái đuổi theo chặn đường, Cedric tuyệt đối không thừa nhận mình đã có ý đứng im xem kịch vui đâu. Thoáng nhìn qua giáo sư Độc Dược mặt như bị táo bón đứng ở một góc, hoàng tử Hufflepuff khẽ giật mình. "Ồ, giáo sư Snape mặc lễ phục kìa, trông rất đẹp trai, sao ngày thường cứ để bản thân đầy dầu thế nhỉ?"
Theo tay Cedric nhìn qua, quả tim nhỏ bé của Neville run lên vài cái. "Ngàn vạn lần đừng để thầy ấy nghe được, không thì anh sẽ gặp xui xẻo đó. Giáo sư Snape ngày nào cũng canh giữ cạnh cái vạc, không đổ đầy dầu mới là lạ. Có điều, em nghe mẹ kể, thật ra hồi giáo sư Snape còn đi học, có rất nhiều học sinh nữ yêu thầm thầy ấy. Nhưng thầy ấy lúc nào cũng lạnh như băng nên chẳng có cô nào dám đi tỏ tình. Hình như chỉ có mình mẹ Harry là chẳng bao giờ sợ Vua Rắn phun nọc, mà giáo sư Snape cũng chỉ hiền hòa một chút với mình mẹ Harry mà thôi."
"Tức là, thật ra ân oán giữa Nhóm Đạo Tặc với giáo sư Snape hoàn toàn do tình tay ba gây ra?" Đôi mắt của hoàng tử Hufflepuff lóng lánh hai chữ 'nhiều chuyện', hoàn toàn để lộ thuộc tính ẩn giấu của Hufflepuff ra ngoài.
Liếc xéo Cedric một cái, Neville cũng không dám cho Harry và giáo sư Snape biết cậu từng tò mò chuyện này, Harry thì không biết thế nào, chứ giáo sư Snape là ông vua khủng bố thật sự đó.
"Ồ, mau xem kìa, đó là ngài Lucius Malfoy và phu nhân Narcissa Malfoy!"
Theo tiếng kinh hô, vợ chồng Lucius trở thành tiêu điểm chú ý của đông đảo học sinh. Quý tộc bạch kim hiển nhiên rất hưởng thụ sự chú ý nồng cháy này, hoàn toàn biến thành chim công thích khoe lông như mô tả của Severus. Còn Narcissa chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhìn qua là một người mẹ hiền lành bao dung.
"Bên kia, đó là ngài Arthur Weasley phối hợp ăn ý với ngài Malfoy!"
Lại một tiếng kinh hô vang lên, vợ chồng Arthur cũng bước vào đại sảnh đường, Ron chạy đến bên cha mẹ, Blaise cũng theo sát phía sau. Tuy nhiên tiếng kinh hô vừa nãy đã làm Arthur và Lucius đồng thời co giật khóe miệng, Lucius âm thầm thề nhất định phải bắt Rita Skeeter trả giá lớn. Ai nói với bà ta rằng ông và tên tóc đỏ Arthur kia là bạn bè, họ rõ ràng là kẻ thù, kẻ thù không đội trời chung! Đáng tiếc Narcissa không đứng cùng trận tuyến với chồng, ngược lại còn rất thân thiết chào hỏi phu nhân Molly. Hai vị phu nhân ném hai ông chồng sắc mặt quỷ dị của mình sang một bên, chỉ lo trò chuyện về bọn nhỏ.
Một lát sau, vợ chồng Longbottom cũng đến, Neville dẫn Cedric đón cha mẹ mình. Hoàng tử Hufflepuff dùng tính cách ôn hòa bao dung của mình giành lấy ấn tượng tốt từ vợ chồng Longbottom, tuy rằng bị Neville âm thầm nhéo một cái, nhưng vẫn cảm thấy tiền nào của nấy.
Đến khi đại sảnh đường càng ngày càng náo nhiệt, người càng ngày càng đông, trợ giáo môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám Grimm và một thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú chưa từng gặp qua cùng nhau đi vào. Mà Harry Potter và Draco Malfoy được các cô gái tìm kiếm từ nãy giờ cũng đi theo bọn họ, trên tay Harry Potter còn cầm theo Nón Phân Loại.
Mọi người nhìn người thanh niên tuấn tú lạ hoắc kia đi tới chính giữa đại sảnh đường, bước lên chỗ ngày thường Hiệu Trưởng Dumbledore hay đứng, ngài Grimm tóc vàng đứng cạnh người kia. Người thanh niên đấy có một đôi mắt màu lam sáng ngời, tóc dài màu nâu, được buộc bởi một dải lụa màu đỏ vàng đơn giản, trên áo chùng màu trắng có hình quả Snitch bay loạn.
"Xin hãy im lặng một chút, các bạn và bọn nhỏ." Giọng nói quen thuộc, động tác quen thuộc, vẻ mặt quen thuộc, lại phối hợp với bộ áo chùng thêu hình Snitch bay loạn xạ kia, làm mọi người sôi nổi trợn mắt há hốc mồm. "Ha ha, ta là Albus Dumbledore, Hiệu Trưởng của mọi người đây. Xin lỗi nhiều năm qua vẫn luôn dùng hình tượng lão già không đứng đắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, bởi vì ta tưởng bọn nhỏ sẽ thích một vị Hiệu Trưởng giống ông già Noel. Hôm qua ta đã chơi cá cược với một người bạn cũ, bị thua, nên hôm nay đành phải nghe theo lời cá cược, dùng gương mặt thật xuất hiện. Hy vọng mọi người chớ oán trách ta. Ta đã nói sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ, còn nhớ không? Rất vui khi được thông báo cho mọi người, lát nữa trong vũ hội sẽ có một tiết mục đặc biệt. Được rồi, còn chờ gì nữa, bắt đầu bữa tiệc thôi!"
Tiếng kinh hô hết đợt này tới đợt khác làm Dumbledore hiếm khi thấy không quen, xem ra trở về tuổi trẻ, da mặt cũng sẽ mỏng đi. Grindelwald kéo Hiệu Trưởng đi, hoàn toàn làm lơ sắc mặt kinh ngạc của tụi nhỏ cùng với ánh mắt thấy nhiều không trách còn mơ hồ cổ vũ của các giáo sư.
Harry và Draco vất vả lắm mới thoát thân đi tới chỗ nhóm Blaise, Neville cũng kéo Cedric qua theo. Ron sợ làm dơ đồ đẹp, hiếm khi ăn cơm để ý lễ tiết. Hermione và Pansy cười như không cười nhìn Cedric lôi kéo tay Neville, hai cô mịt mờ trao đổi ánh mắt cho nhau. Harry an tâm ăn uống, còn không quên đút cho Basilisk. Draco bất đắc dĩ làm kỵ sĩ cho Harry, không để đám người sùng bái và theo đuổi đáng chết kia có cơ hội tới gần.
So với bọn nhỏ, nhóm phù thủy thành niên đương nhiên càng thích uống rượu hơn. Không biết Lucius đã nói gì mà Arthur đỏ mặt giơ ly rượu lên, dùng ánh mắt khiêu khích. Narcissa và Molly hoàn toàn không quan tâm đến họ, hai bà mẹ vừa ăn vừa giao lưu kinh nghiệm nuôi dạy con cái, một lát sau, phu nhân Longbottom cũng gia nhập hai bà. Đương nhiên, do phải ở St. Mungo quá nhiều năm, phu nhân Longbottom đã bỏ lỡ năm tháng nhìn con mình trưởng thành, nghe Narcissa và Molly kể đủ niềm vui khi nuôi con, lòng bà có chút ảm đạm. Narcissa để ý thấy, liền vô cùng săn sóc an ủi phu nhân Longbottom rằng, trẻ con trưởng thành còn thú vị hơn hồi bé, giờ đúng là độ tuổi thú vị nhất, bà vừa nói vừa dùng ánh mắt ám chỉ hành động mờ ám của Cedric với Neville, thành công làm phu nhân Longbottom nở nụ cười giảo hoạt.
"Harry, sao vẫn chưa thấy chú Sirius? Bữa tiệc náo nhiệt thế này, với tính cách của chú ấy, không thể nào vắng mặt được nha." Tìm tới tìm lui vài vòng vẫn không thấy Sirius đâu, Hermione thấy kỳ quái.
"Sirius đang ở trong hầm, không xuống giường được." Basilisk vừa ăn vừa thỏa mãn rung đùi đắc ý, quả nhiên vẫn là Harry tốt, nhớ rõ món nào mình thích ăn.
"Chú ấy lại đánh nháu với giáo sư Snape?" Nghe nói Sirius ở hầm, Hermione không biết nên có vẻ mặt gì mới tốt, biết rõ đánh không lại, mà chả hiểu sao Sirius cứ thường xuyên khiêu khích giáo sư Snape, chẳng lẽ chú ấy thật sự còn chưa trưởng thành?
"Há há." Nuốt một ngụm bánh, gương mặt rắn của Basilisk tự dưng xuất hiện nụ cười gian. "Lần này không có đánh nhau, hôm nay ta đến hầm hỏi đám rắn con kia, bọn nó nói đêm qua Sirius với Severus uống rượu cùng nhau, uống đến cả hai đều say. Sau đó bọn họ... Helga gọi là lăn giường. Nên nói thế nào đây? À đúng rồi, Rowena gọi hành động đó là say rượu làm loạn. Ha. Severus không hổ là Vua Rắn, nghe nói Sirius hoàn toàn không có sức xuống giường luôn đó."
Cả tập thể tiếp thu không nổi, hóa đá hỗn độn trong gió, gió thổi qua biến thành bụi... Sau một hồi lâu không thấy Harry đút đồ ăn cho mình nữa, Basilisk mới phát hiện bọn nhỏ đã hoàn toàn kinh hách vì tin tức của mình. Nó lắc lắc đầu, hận sắt không thành thép nhấn mạnh: "Haizz, năng lực chịu đả kích và tiếp thu của mấy đứa thật chẳng ra làm sao, hồi nghỉ hè, Sirius thường xuyên đi tìm Severus, tuy rằng nếu không phải bị đuổi ra ngoài thì cũng là vọt vào nhà đánh nhau một trận. Ta thấy họ đã sớm có manh mối, chẳng lẽ mấy đứa không phát hiện ra sao?"
Tự nhéo một cái, xác nhận bản thân không phải đang mơ, sắc mặt Draco quỷ dị không nói nên lời. "Harry, mình không ngờ... Mẹ đỡ đầu mà mình mong đợi nhiều năm qua, sẽ là cậu Sirius...."
"Giáo sư Snape sẽ mang vẻ mặt hiền hòa thường dùng khi đối mặt với Độc Dược để nhìn chú Sirius sao? Vì sao, chỉ mới tưởng tượng thôi mà mình đã thấy lạnh run cả người rồi." Hermione đã hoàn toàn lạc lối trong trí tưởng tượng của mình, hiển nhiên Pansy cũng nghĩ y chang cô, cho nên hai cô gái này mới rùng mình cùng một lúc như thế.
Ron và Blaise đã tạm thời đánh mất khả năng ăn nói, Ron máy móc ăn uống, Blaise cũng máy móc lấy đồ ăn cho Ron. Chỉ có Cedric và Neville là nhanh chóng hồi hồn, sôi nổi đồng tình nhìn Harry và Draco.
Sắc mặt của Harry còn quỷ dị hơn cả Draco, lúc Draco kéo tay, cậu mới nói ra vài câu không đầu không đuôi. "Draco, bồ nói đi, sau này mình nên gọi họ thế nào đây? Chú Sirius là cha đỡ đầu của mình, nhưng mình không dám gọi giáo sư là mẹ đỡ đầu đâu, hơn nữa nghe thì có vẻ chú Sirius mới là bên bị đè... Còn nữa, bồ phải gọi kiểu gì? Chú Sirius là cậu của bồ, nhưng tính vai vế thì bồ nên gọi chú ấy là mẹ đỡ đầu? Hay là bồ gọi giáo sư là mợ? Hay cậu? Ôi Merlin, rối loạn hết cả rồi!"
Cedric không thể tưởng tượng được nhìn Harry. "Anh tưởng em sẽ giống họ không tiếp thu nổi sự thật này, kết quả em lại phiền não về vấn đề kia... Harry, anh có nên khen phản xạ bộ não của em khác với người thường không?"
Neville lại tươi cười thấu hiểu, còn vỗ vỗ vai Harry. "Không sao, mình hiểu, tầng lớp quý tộc trong Giới Phù Thủy cơ bản đều có quan hệ thông gia với nhau, đúng thật rất phức tạp và lộn xộn. Nếu phải tính theo vai vế chuẩn thì vai vế của bồ còn cao hơn cả chú Sirius đấy. Bọn họ muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế đó đi, đỡ gặp xui xẻo. À, giáo sư Snape đâu rồi ấy nhỉ, khi nãy mình còn thấy thầy ấy đứng ở một góc. Xem ra là lo cho chú Sirius nên đã về hầm chăm sóc chú ấy rồi."
Đáng tiếc hiện tại bọn nhỏ đã không có tâm tình quản giáo sư Snape ở đâu, bọn họ cần chút thời gian trấn an quả tim phải chịu kinh hách của mình. Nhưng cho dù là Harry có tính cảnh giác cao nhất cả bọn cũng không phát hiện, lúc họ nói chuyện, đặc biệt là lúc Basilisk tuyên bố cái tin đáng sợ kia, vài cô bé vừa thấy liền biết là Ravenclaw với Hufflepuff đang ở cạnh họ. Basilisk thấy ánh mắt sáng long lanh của mấy cô bé này, hoàn toàn không có ý định đi nhắc đám kia. Nhìn có vẻ, tương lai sắp tới Hogwarts sẽ tràn ngập không khí mờ ám màu hồng nhạt. Nó rung đùi đắc ý tiếp tục ăn uống thả cửa, cực kỳ không phúc hậu cho rằng trường học nên náo nhiệt chút mới tốt.
"Yên nào, xin quấy rầy một chút." Dumbledore thấy mọi người đều đã ăn uống gần xong, cười tủm tỉm đứng giữa sân. Đáng tiếc cụ quên mất giờ vẻ ngoài của cụ là thanh niên, nụ cười tủm tỉm hòa ái của người già mà đặt lên thân xác thanh niên, thấy thế nào cũng rất tuấn tú tiêu sái, rất nhiều cô gái đỏ mặt ngay tại chỗ. "Đã đến lúc công bố niềm vui bất ngờ đêm nay rồi, ta tin mọi người đều rất chờ mong."
Một tiếng kêu to trong trẻo vang lên, Fawkes xuất hiện trên vai Dumbledore, miệng ngậm Nón Phân Loại đã được giặt sạch. Dumbledore nhận lấy Nón, đội lên đầu mình.
"Tin rằng mọi người đều rất muốn biết ta đã chuẩn bị tiết mục gì. Ta biết mọi người đều đã chọn xong bạn nhảy cho mình vào vũ hội đêm này rồi. Nhưng e là cũng sẽ có một vài bạn ngượng ngùng mời bạn nhảy trong lòng, cho nên ta đã mời Nón Phân Loại trợ giúp. Ngài Nón sẽ đọc một vài cái tên, bạn nào được gọi xin hãy tới giữa sàn khiêu vũ, làm khách quý nhảy bài mở màn cho chúng ta."
"Albus Dumbledore và Gellert Grimm."
Có lẽ không nghĩ tới mình sẽ thành một trong các khách quý nhảy màn mở đầu, khóe mắt Dumbledore hơi run rẩy, trong lòng mặc niệm nhắc nhở bản thân tí về phải hỏi Gellert làm thế nào hối lộ được Nón Phân Loại. Grindelwald ngược lại rất vui mừng, cười vô cùng thiếu đòn, đi đến chỗ Dumbledore, làm lơ con mắt hình viên đạn của đối phương, ôm lấy eo người kia.
"Gilderoy Lockhart và Remus Lupin."
"Lucius Malfoy và Arthur Weasley."
"Blaise Zabini và Ron Weasley."
"Harry Potter và Draco Malfoy."
Theo tiếng hô của Nón Phân Loại, đại sảnh đường tràn ngập tiếng hít sâu và kinh hô. Tuy Harry và Draco đang cười, nhưng người đứng gần cậu đều nghe thấy tiếng nghiến răng. Đương nhiên, Ron cũng đang nghiến răng, chỉ có mình Blaise là mặt mày hớn hở. Dường như Cedric có chút tiếc nuối vì tên mình không được xuất hiện. Lucius và Arthur gần như phát điên, dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào Nón Phân Loại, qua hồi lâu mới đen mặt đi đến giữa sân.
Âm nhạc vang lên, Grindelwald là người đầu tiên kéo Dumbledore bước ra bắt đầu khiêu vũ. Remus cười âm hiểm, liếc xéo Lockhart, cứng rắn giành trước nhảy bước nam. Đáng tiếc, da mặt Lockhart thật sự rất dày, dù có nhảy bước nữ thì vẫn cười vô cùng rêu rao. Harry và Draco trông rất thong dong, cả hai đều nhảy bước nam nhưng không có gì không ổn, phối hợp vô cùng ăn ý, đưa tới tiếng thét chói tai hết đợt này tới đợt khác. Ron lúc đầu hơi hồi hộp và vô thố, cứ ngơ ngẩn nhảy theo bước nhảy của Blaise, một lát sau mới đỡ hơn chút.
Về phần Lucius và Arthur, ôi Merlin, tuy họ đang khiêu vũ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt giữa họ. Arthur gần như bắt lấy mọi cơ hội ý đồ dẫm chân Lucius, mà Lucius thì nhanh chân tránh thoát sau đó dậm lại trả thù. Động tác của cả hai đều rất nhanh, nhìn qua như đang nhảy điệu clacket của Muggle. Narcissa, Molly và phu nhân Longbottom vừa xem vừa cười đến đau mặt, biểu hiện của hai người đàn ông thật sự chẳng khác gì trẻ con đang dỗi nhau vậy.
Sau chốc lát, Cedric kéo Neville không tình nguyện gia nhập hàng ngũ khiêu vũ. Hermione, Pansy cũng được cặp sinh đôi mời. Hagrid đỏ mặt mời giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick nhảy vui vẻ với một cô gái Ravenclaw. Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu mời nhau khiêu vũ, cả đại sảnh đường Hogwarts tràn ngập không khí vui sướng. Basilisk hạnh phúc ăn uống, câu được câu không trò chuyện với Nón Phân Loại. Lúc này không biết hai đồ cổ này đang thương lượng cái gì, nhưng trông họ đều rất vui vẻ.
- --
Severus đau đầu nhìn Sirius vẫn say rượu chưa tỉnh, ông vừa thấy may mắn vừa chẳng biết phải làm sao. Mặc cho ông có nghĩ nứt đầu thì vẫn nhớ không ra rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ họ đều uống say mà thôi. Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện bên cạnh có người, đang định rút đũa phép, ném kẻ dám can đảm xâm nhập vào hầm văng ra ngoài thì lại phát hiện kẻ nằm cạnh mình chính là Chó Ngốc đầy vết xanh tím trên người. Bộ não treo máy khoảng chừng 15p, lần đầu tiên Severus hoài nghi có phải ông vẫn đang nằm mơ hay không. Mắt nhắm rồi lại mở, mới biết được những gì mình thấy là thật.
Severus vốn dĩ có Thuốc Giải Rượu vô cùng tốt, nhưng thấy trên người Chó Ngốc đầy dấu vết chắc chắn là do mình gây ra, Severus khiếp đảm. Sự thật chỉ là say rượu loạn tính, nhưng ông cũng không biết chờ đến khi Chó Ngốc tỉnh lại thì nên đối mặt thế nào. Nói gì thì nói, người bị hại vẫn là Chó Ngốc. Ôi Merlin, tuy rằng ông vẫn luôn khó chịu với Chó Ngốc, chơi khăm nhau gì gì đó là chuyện thường. Nhưng cái cách có hại này, Severus trước nay thật sự chưa từng nghĩ tới, Merlin có thể làm chứng ông tuyệt đối không có ý định muốn Chó Ngốc ăn loại mệt này.
Nhìn gương mặt ngủ hoàn toàn không phòng bị của Chó Ngốc, Severus lâm vào mâu thuẫn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà giáo sư Độc Dược lại dùng ngón tay đậm mùi thuốc vì hàng năm xử lý Độc Dược vuốt ve gương mặt mà ông luôn chán ghét kia. Hình như Sirius mơ mơ màng màng cảm giác được, cọ cọ ngón tay Severus, ngủ chẳng biết trời đất gì. Nhưng động tác này làm Severus hết hồn, ông tưởng Chó Ngốc đã tỉnh, đồng thời mê man vì hành động của mình.
Ánh mắt phức tạp nhìn Chó Ngốc, Severus đột nhiên phát hiện ông chưa từng thấy qua bộ dạng ngây thơ không phòng bị của đối phương. Trong ký ức, Sirius Black thời học sinh luôn cười kiêu ngạo, nhảy nhót lung tung tràn đầy sức sống. Còn Sirius trở về từ Azkaban đã không còn bừa bãi phóng khoáng thời học sinh, có đôi khi trong đôi mắt xám kia sẽ lộ ra tia sắc bén. Nhớ tới cảnh đấu đến chết giữa Sirius và Bellatrix đêm đó, Severus thừa nhận, cho dù có là Gryffindor, Sirius vẫn là Black điên cuồng chấp nhất. Ông không quên được ánh mắt Sirius khi nhìn Bellatrix, có phẫn nộ, có hận thù, có đau khổ, có mâu thuẫn, tất cả làm đôi mắt màu xám kia như bốc cháy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tất cả.
Như vậy, gương mặt đang ngủ không phòng bị, thậm chí có thể coi là bình yên này là bộ dạng chân thật của Sirius Black sao? Giống như một đứa trẻ, chứ không phải là tên Đạo Tặc càn rỡ, kẻ báo thù điên cuồng kia.
"Sirius Black, ta nên làm sao với ngươi đây?" Severus ủ rũ cụp đuôi lại lần nữa đỡ trán, hoàn toàn không phát hiện ông đã không gọi đối phương là Chó Ngốc nữa rồi.
Danh Sách Chương: