Ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, Harry lang thang không mục đích dạo khắp lâu đài trong đêm. Sirius đã được chuyển tới phòng bệnh tư nhân của Lửng Tổ, phu nhân Pomfrey và Remus sẽ chăm sóc tốt cho Sirius. Về tổ chức phù thủy hắc ám của Bộ Pháp Thuật, Harry đã kể tất cả tin tức cậu có được, dù biết rõ giờ cần mọi người thảo luận với nhau xem nên ứng phó thế nào, nhưng Harry vẫn hy vọng ở một mình một lúc hơn.
Không biết tự lúc nào, Harry đã đi tới Tháp Thiên Văn. Nhìn lên bầu trời đêm đen nhánh, cậu bỗng nhiên rất muốn bay. Nghĩ liền làm, Harry hóa thành hình thái Animagus, bay đến Rừng Cấm. Gió đêm hơi lạnh, dù sao thì giờ cũng đang là mùa đông. Harry bay không quá cao, nhưng cũng sẽ không quấy rầy đến dân cư sống trong Rừng Cấm. Nhớ tới chỗ cậu gặp Rồng Hoàng Kim Hogwarts lúc bị Voldemort bắt đi, Harry bay tới chỗ sâu trong Rừng Cấm rồi biến về hình người, tiếp tục đi về phía trước. Cậu không biết vì sao cậu lại muốn tìm đến cái hồ kia, cũng không phải vì muốn gặp lại Hogwarts, có lẽ chỉ vì ở nơi đó, sẽ không có ai tìm được cậu. Kiếp trước, Harry thỉnh thoảng sẽ một mình một người dạo trong Rừng Cấm, đi không mục đích, cũng không báo cho bất kỳ ai.
Không biết rẽ vào hướng nào, cũng chẳng biết đi được bao lâu rồi, Harry lại lần nữa thấy được hồ nước kia. Bóng đêm làm mặt hồ không còn sáng rực rỡ như lần trước, nhưng mấy ngôi sao lấp lánh chiếu xuống lại khiến hồ có vẻ yên tĩnh bình yên. Tùy tiện nằm xuống mặt cỏ bên hồ, Harry nhắm hai mắt lại.
Cậu thật sự không ngờ Fudge sẽ ra tay ngay lúc này, có vẻ như hắn muốn chó cùng rứt giậu. Có lẽ khi đối mặt với sự thật Voldemort trở về, Fudge lựa chọn chống lại đến cùng là vì tổ chức phù thủy hắc ám kia đi. Hiện tại, với tình hình Dumbledore cầm đầu Hội Phượng Hoàng và phù thủy Muggle, gia tộc Malfoy cầm đầu quý tộc Slytherin, Bộ Pháp Thuật không thể nào thẩm thấu vào Hogwarts, ba phe thế lực này đã cùng nhau áp đi sự tồn tại của Bộ Pháp Thuật. Sirius không chỉ là cha đỡ đầu của Chúa Cứu Thế, còn là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Black, dù là Hội Phượng Hoàng hay quý tộc Slytherin, Sirius đều mang ý nghĩa đặc biệt. Chọn Sirius làm mục tiêu đầu tiên, chắc là muốn kinh sợ ba thế lực này, dù ám sát không thành công thì vẫn có thể đạt được mục đích.
Tưởng kiếp này sẽ không lại để cha đỡ đầu chết, tưởng bản thân có thể bảo vệ tốt cho cha đỡ đầu, nhưng sự thật làm cậu phát điên. Lúc kiểm tra cho Sirius, chỉ có mình Harry mới biết cậu đã dùng bao nhiêu nghị lực mới nhắc nhở bản thân duy trì bình tĩnh được. Lúc này là Sirius, vậy tiếp theo sẽ là ai? Draco? Dumbledore? Hermione? Neville? Remus? Giáo sư? Cậu không có cách nào không khủng hoảng, không có cách nào xóa đi ký ức từng người cậu quan tâm từng bước từng bước hướng về tử vong ngay trước mắt cậu. Những cái chết kia đã từng trở thành ác mộng quấn lấy cậu, như thuốc độc ăn mòn từng chút hy vọng và dũng khí của cậu. Có đôi khi cậu thấy may mắn rằng mình đã chết trước Draco, Hermione và Neville, không thì cậu thật sự sợ bản thân sẽ hoàn toàn mất lý trí, trở thành Chúa Tể Hắc Ám khác, hoặc là đánh mất ý chí muốn sống, trực tiếp tự cho bản thân một cái Avada.
"Harry, ngươi gặp phải phiền toái, đúng không?"
Đột nhiên có tiếng nói vang lên làm Harry giật cả mình, vừa mở mắt ra, liền phát hiện Hogwarts đã ngồi xuống cạnh cậu.
Duỗi tay lau đi nước mắt lăn ra từ khóe mắt Harry, đôi mắt màu vàng của Hogwarts như có như không thương xót. Mà lúc này Harry mới nhận ra mình khóc.
Harry ngồi dậy, lau nước mắt, lại không biết nên nói gì. "Hogwarts...."
"Này, nhóc con, hình như lần nào gặp ngươi, ngươi đều không vui vẻ." Hogwarts xoa đầu Harry, thầm than quả nhiên như trong tưởng tượng của y, xúc cảm rất tốt, tuy rối nhưng mềm mại. "Ta cảm nhận được hơi thở bi thương tuyệt vọng, thậm chí còn ẩn ẩn xuất hiện hắc ám trên người ngươi. Có kẻ chạm đến điểm mấu chốt của người, đúng không?"
Harry chửi thầm, vì sao có nhiều người thích xoa đầu mình như vậy, chẳng lẽ không ai biết nó đủ rối rồi sao. "Ừ, đúng vậy. Bọn chúng đã tổn thương đến chú Sirius, cha đỡ đầu của tôi. Tôi không biết ai sẽ là người bị thương tiếp theo, cũng không biết người tiếp theo có còn may mắn chỉ bị thương chứ không phải bị giết như chú Sirius hay không."
"Nếu có người chết thì sao? Trong những người ngươi để ý, nếu có người chết, ngươi sẽ làm gì?"
"Tôi.... Tôi không biết.... Thật ra ở kiếp trước, vào lúc cuối đời, tôi vẫn luôn do dự, không biết có nên làm Bộ Pháp Thuật hoàn toàn biến mất hay không, để chúng không thể tiếp tục tổn thương đến những người còn sót lại bên cạnh tôi. Đáng tiếc, còn chưa kịp quyết định, bọn chúng đã ra tay với Draco." Không tính giấu giếm, Harry cũng không cho rằng cậu có thể giấu được gì với Hogwarts. Sống lâu như vậy, Hogwarts đã sớm nhìn thấu lòng người.
"Sao không cầu xin sự trợ giúp của ta? Ngươi cũng biết, đối với Rồng Hoàng Kim, cái tổ chức phù thủy hắc ám của Bộ Pháp Thuật chả là cái đinh gì. Ta tưởng ngươi tới vì hy vọng ta có thể hỗ trợ, kết quả ngươi chỉ nằm ở đây khóc một mình." Tuy ánh mắt Hogwarts chứa ý cười nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc. Harry vừa tới gần, y đã cảm nhận được. Nhưng Harry cũng không gọi tên y, chỉ an an tĩnh tĩnh nằm ở đây.
Harry khẽ kinh ngạc, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Hogwarts sẽ nói câu này. Nhưng cậu đúng thật không nghĩ tới việc tìm tới Hogwarts cầu xin trợ giúp, dù suy xét từ bất kỳ góc độ nào thì Hogwarts luôn là lựa chọn tốt nhất. "Tôi không nghĩ tới. Ngài từng giúp tôi và Draco có được sinh mệnh lần nữa, có cơ hội làm lại lần nữa, còn cho nhóm Godric đi theo tôi, lúc tôi bị Voldemort bắt đi, cũng là ngài giúp tôi chặn lại Chiết Tâm Trí Thuật của hắn. Tôi cho rằng sự trợ giúp của ngài đã vượt xa sức tưởng tượng của tôi rồi, tôi nghĩ không ra có lý do gì khiến ngài liên tục giúp tôi nhiều lần như vậy."
"Bởi vì ngươi không biết nên trả ơn thế nào, cho nên ngươi cảm thấy mình không có lập trường tới tìm sự trợ giúp của ta, phải không?" Hogwarts mỉm cười, đôi mắt màu vàng trong đêm tối trông rất sáng ngời. "Cho nên ta mới nói ngươi thú vị, Harry. Có rất nhiều người, bao gồm nhóm bốn người Gryffindor kia, đều từng tìm ta xin trợ giúp. Mặc kệ dùng cái gì trao đổi, họ đều hy vọng ta có thể hỗ trợ, cho dù có đôi khi cái giá mà họ phải trả còn quý giá hơn thứ họ nhận được. Chỉ có ngươi, sau khi biết thân phận của ta, chưa từng chủ động đưa ra yêu cầu gì với ta. Gryffindor chắc đã kể cho ngươi biết sự tồn tại của ta, nhưng dù phải đối mặt với lời nguyền không thể giải, ngươi vẫn chọn trả giá bằng sinh mạng của mình, chứ không phải tới tìm ta."
"Harry, theo ý của ta, ngươi cũng không phải Chúa Cứu Thế quang minh như họ đồn, linh hồn của ngươi cũng không trong sáng đến vậy. Có đôi khi ta cảm thấy ngươi giống như một du khách bôn ba trong đêm tối, mặc kệ có bao nhiêu tuyệt vọng hay khó khăn, ngươi vẫn muốn tới gần ánh sáng. Chỉ cần có người cho người một chút tia sáng nho nhỏ, ngươi cũng sẽ không chịu từ bỏ, sẽ không để bản thân trầm luân trong bóng tối. Nói ngươi kiên cường, chẳng bằng nói ngươi ngoan cố, cho dù chết chóc cũng không thể bắt ngươi từ bỏ ước nguyện ban đầu. Mặc kệ ngươi phải trả cái giá gì, chỉ cần có thể cho họ an toàn, ngươi sẽ tình nguyện trả giá."
Ngơ ngẩn nghe lời đánh giá của Hogwarts dành cho mình, Harry nở nụ cười chua xót tự giễu, trong ánh mắt màu xanh lục cuồn cuộn đủ loại cảm xúc, nhưng nước mắt không rơi xuống nữa. Đúng vậy, cậu là một kẻ cứng đầu, cho dù thân có ở trong bóng đêm sâu thẳm nhất thì vẫn muốn chạm đến ánh sáng, có thể vì chút ánh sáng mỏng manh mà trở thành một kẻ điên đi tranh thủ. "Ngài nói không sai, tôi chính là một kẻ cứng đầu như thế đấy. Tôi không phải ánh sáng, càng không thể đại diện cho ánh sáng, bởi vì bản thân tôi là kẻ bị vây trong bóng tối. Nhưng chỉ cần có thể làm thế giới của tôi xuất hiện một chút tia sáng, tôi sẽ tình nguyện đánh đổi hết mọi thứ để giữ chút ánh sáng này. Tôi không cho rằng mình có thể há miệng chờ sung, cuộc sống ở nhà dì giúp tôi hiểu được, dù có đánh đổi thì cũng chưa chắc sẽ có hồi báo, thậm chí căn bản không có cách nào cân nhắc được nên trả giá bao nhiêu mới vừa."
"Nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần tôi tự biết, thế giới của tôi không thể không có ánh sáng, không thì tôi sẽ đắm chìm hoàn toàn trong bóng tối mất. Voldemort xem như là một ví dụ chính xác về bóng tối, tôi không muốn trở thành kẻ giống hắn. Tôi muốn có người quan tâm, có người để ý, có người cùng tôi vượt qua hạnh phúc và đau khổ trong cuộc đời. Tôi không thể nào sống mà chỉ có một mình mình được, ít nhất nếu biến thành một người cô độc như Voldemort, tôi nhất định sẽ như kẻ bị Giám Ngục hôn, bản thân còn tồn tại hay không, ngay cả chính mình cũng không thể xác định. Nếu không còn người tôi để ý, tôi chỉ còn hai bàn tay trắng. Có lẽ vì sợ kết quả sẽ như vậy, cho nên tôi mới chọn đánh đổi mạng sống của mình, chứ không phải nghe theo lời khuyên của Salazar, tới tìm ngài xin ngài giải chú cho Draco. Chỉ cần tưởng tượng Draco, Hermione và Neville cũng rời khỏi tôi, chỉ còn lại có mình tôi, tôi liền cảm thấy chết thật ra cũng là một chuyện tốt, ít nhất tôi không cần phải tuyệt vọng khi chứng kiến cảnh mất đi họ. Tôi thà rằng làm họ đau lòng vì tôi còn hơn là một mình đối mặt với thế giới này."
Dường như Hogwarts khẽ thở dài một tiếng, mà cũng có thể chỉ là tiếng gió đêm, Harry nhận ra cảm xúc đã hơi mất không chế, cậu đã rất lâu không buông thả bản thân như vậy. Trước giờ cậu phải luôn bảo trì bình tĩnh và lý trí, trước giờ không dám thả lỏng. Nói nhiều với Hogwarts thế này, Harry đột nhiên thấy nhẹ nhàng không ít. Những lời này chắc chỉ có thể nói cho Hogwarts nghe. Dù là Draco, đặc biệt là Draco, thì không thể, cậu căn bản không dám cho đối phương biết những suy nghĩ này của mình. Có chút hắc ám, chỉ cần mình cậu biết là được.
"Harry, chúng ta trao đổi đi."
Harry ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Hogwarts, hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại chuyển chủ đề sang chuyện trao đổi. Cậu cũng không có ý định nhờ Hogwarts giúp đỡ, cũng không tính trao đổi gì. Hơn nữa, vì sao cậu cứ cảm thấy giờ phút này, trong mắt Hogwarts lập lòe tia tính kế nhắm vào cậu thế nhỉ?
- --
Trong phòng ngủ, Draco đứng ngồi không yên, từ sau khi ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, Harry liền biến mất không tăm tích, máy truyền tin cũng không có phản ứng gì. Hắn nghĩ không ra Harry sẽ ở nơi nào, trong phạm vi Hogwarts căn bản không có chỗ nào làm máy truyền tin không nhạy. Nhưng nếu Harry đã rời khỏi Hogwarts, bốn Nhà Sáng Lập và Dumbledore nhất định sẽ biết. Sirius còn đang hôn mê bất tỉnh, nếu Harry lại xảy ra chuyện, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Fudge đáng chết! Bộ Pháp Thuật đáng chết! Thầm mắng tên mập đáng chết kia, Draco sắp phát điên rồi.
Bỗng nhiên trong phòng ngủ xuất hiện một chùm sáng màu vàng, không chói mắt gì, ngược lại cảm thấy hơi ấm áp. Tia sáng tắt đi, một thanh niên đẹp trai tóc dài màu vàng, mắt vàng xuất hiện trước mắt Draco, mà Harry đang nằm trong lòng thanh niên đó, có vẻ đã ngủ rồi.
"Harry ngủ rồi, ta đưa cậu ta về." Hogwarts cũng không để ý đến sắc mặt quái dị của Draco, nhẹ nhàng đặt Harry lên trên giường.
"Anh là ai?" Quét mắt nhìn Harry từ đầu đến chân, xác nhận người ổn không bị thương gì, Draco mới xoay người lại dò hỏi. Người thanh niên kia đã ngồi xuống cạnh bàn đọc sách, bộ dạng vẫn nhàn nhã như ở nhà mình.
"Ngươi chỉ cần biết ta không phải là kẻ địch là được, Draco Malfoy." Hogwarts dùng đôi mắt màu vàng không thèm che dấu đánh giá cậu chủ bạch kim này, trong lòng thầm nghĩ không hiểu vì sao Harry lại nguyện ý dùng mạng của mình để cứu người này.
Nếu là kẻ địch, e là giờ hắn đã nằm lăn quay trên đất rồi. Cách xuất hiện của đối phương quá mức quỷ dị, tuy không biết đối phương làm thế nào làm được, nhưng ít nhất Draco có thể khẳng định đối phương không phải độn thổ. Hơn nữa, ở Hogwarts, ngoại trừ Hiệu Trưởng và bốn Chủ Nhiệm không bị hạn chế, cũng chỉ có phù thủy có thực lực siêu việt mới có thể độn thổ trong lâu đài. Ánh mắt đối phương đánh giá Draco, làm hắn rất không quen, cái loại đánh giá không có cảm tình hay mục đích này làm hắn thấy bất lực.
"À, ta chỉ tò mò, người có thể làm Harry tình nguyện dùng mạng sống của mình ra trao đổi rốt cuộc là dạng người gì mà thôi." Hogwarts khẽ cười, y cảm thấy thằng nhóc trước mặt này rất giống Salazar Slytherin ngày xưa, lúc nào đối mặt với Godric Gryffindor cũng luôn chậm hiểu lạ thường. Đáng tiếc, so với Slytherin, nhóc này yếu hơn quá nhiều, tâm cảnh cũng kém quá xa. Làm lơ đối phương đổi sắc mặt vì lời nói của mình, trong mắt vàng của Hogwarts hiện lên tia sáng quỷ dị. "Nếu ta nói với người, Harry và ta đã làm một cuộc trao đổi, ta thay cậu ta giải quyết đám phù thủy hắc ám của Fudge, để những người cậu ta quan tâm không bị thương nữa, đổi lại, linh hồn của cậu ta sẽ thuộc về ta. Draco Malfoy, ngươi sẽ làm gì đây?"
"Anh nói cái gì?!" Draco không thể nào che dấu hoảng loạn và sợ hãi trong lòng, tay không chịu khống chế sờ đến đũa phép. Linh hồn của Harry, nói giỡn, y thế mà muốn linh hồn của Harry!
"Ngươi không nghe lầm đâu, cái giá phải trả là linh hồn của Harry. Đám phù thủy hắc ám của Fudge không đơn giản như các ngươi tưởng, không thì kiếp trước Harry đã không lâm vào thế hoàn toàn bị động. Lời nguyền mà ngươi bị trúng kia, chỉ sợ các người chưa từng nghe qua, các ngươi hoàn toàn không biết thực lực của kẻ địch. Lần này Sirius có thể giữ được mạng, đều nhờ vào pháp trận bảo vệ do Harry chế, không thì giờ anh ta không phải hôn mê mà chết rồi mới đúng."
"Mặc kệ ngươi là ai, đừng mơ cướp đi linh hồn của Harry! Chỉ cần giải quyết đám phù thủy hắc ám kia trước ngươi, trao đổi giữa ngươi với Harry sẽ không được thành lập."
Nhìn Draco nổi giận, Hogwarts cũng không bất ngờ gì, ngược lại còn thấy sung sướng. "Tốt thôi, ta rửa mắt chờ, xem xem là ngươi giải quyết đám phù thủy hắc ám đó trước, giữ được linh hồn của Harry. Hay là ta giải quyết chúng trước, rồi mang đi linh hồn của cậu ta. Thuận tiện thông báo cho ngươi luôn, trước khi có kết quả cuộc đấu này, Harry sẽ duy trì ngủ say như hiện tại, trừ ta ra, không một ai có thể gọi cậu ta dậy được. Đương nhiên, trong quãng thời gian này, ta sẽ đảm bảo an toàn của cậu ấy, không ai có thể tổn thương đến Harry."
Bị chấn động vì lời nói của Hogwarts, chờ đến khi Draco hồi hồn, Hogwarts đã biến mất. Hắn vội vàng chạy đến bên người Harry, thử gọi cậu dậy, nhưng cậu không có chút phản ứng nào. Móc đũa phép ra, cố gắng khống chế cho tay không run rẩy, Draco dùng hết bùa chú kiểm tra đo lường mà hắn có thể nghĩ ra được, thử hết một lần lên người Harry. Không có phản ứng xấu, mọi kiểm tra đều chứng minh Harry rất khỏe mạnh, không bị thương gì. Buông đũa phép xuống, Draco khó thở như sắp chết đuối, hắn sợ Harry sẽ ngủ say vĩnh viễn, cũng sợ linh hồn của cậu sẽ thật sự bị người kia cướp đi. Nếu mất đi linh hồn, Harry sẽ biến thành dạng gì? Có phải sẽ giống như những người bị Giám Ngục hôn, trở thành cái xác không hồn hay không? . Google ngay trang [ Tгù мTruyệЛ. V N ]
"Harry, yên tâm đi, mình sẽ không cho bất kỳ kẻ nào cướp bồ khỏi mình. Mình lấy danh nghĩa Malfoy ra thề, quyết không buông tay!"
In một nụ hôn lên trán Harry, Draco nắm lấy tay cậu, sắc mặt nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng có. Dùng Bùa Lơ Lửng đưa Harry tới bệnh thật, dù người kia nói sẽ đảm bảo Harry an toàn, nhưng Draco vẫn không yên tâm, tốt hơn hết là nên để Harry ở trong bệnh thất tư nhân của Lửng Tổ.
- --
Nhận được tin, bốn Nhà Sáng Lập nghe Draco miêu tả xong, tất cả đều kinh ngạc. Dumbledore, Grindelwald cùng các giáo sư thì lo lắng sốt ruột hơn, có thể không chịu hạn chế, xuất hiện ở trong phòng ngủ Slytherin mà còn không bị kẻ nào phát hiện, người có thực lực như vậy căn bản chưa từng nghe qua.
Xà Tổ do dự nửa ngày, mới nhẹ giọng hỏi: "Con nói người kia có mái tóc và đôi mắt màu vàng?"
"Vâng."
Liếc sang Sư Tổ, đồng thời cũng nhận được sự khẳng định từ trên mặt Ưng Tổ và Lửng Tổ, Xà Tổ thở dài. "Người kia là Hogwarts, Rồng Hoàng Kim mà ta đã từng kể với con. Thực lực của người này không phải chúng ta có thể chống lại, cho nên người đó không có lý do gì phải lừa chúng ta cả. Nhưng ta không cho rằng Harry sẽ thật sự đồng ý điều kiện trao đổi như thế, vì tình hình hiện tại còn chưa tệ đến mức phải cần Hogwarts ra tay, nó không cần thiết phải trả giá lớn như vậy."
"Hogwarts vốn là chủ nhân của lâu đài này, thông qua khế ước, chúng ta có được quyền sở hữu lâu đài, dùng nó để lập trường học. Người đó vẫn luôn ngủ say trong không gian đặc biệt nào đó ở sâu Rừng Cấm, chúng ta dùng tên người đó làm tên trường học, đồng thời cũng hứa sẽ không quấy rầy người kia." Ngay sau đó, Sư Tổ phân tích đơn giản về ngươi kia cho Draco, nói luôn Harry và Draco sống lại được đều nhờ Hogwarts, đồng thời thừa nhận Hogwarts đúng thật có năng lực cướp linh hồn của Harry. Đương nhiên, Sư Tổ đồng ý với phân tích của Xà Tổ, ngài không cho rằng Harry sẽ đột nhiên đồng ý dùng linh hồn để trao đổi với Hogwarts.
Nhìn mọi người trầm mặc đè nén tức giận, Lửng Tổ hiền hòa mở miệng khuyên giải. "Cũng đừng quá lo lắng, cũng không phải không có khả năng giải quyết đám phù thủy hắc ám đáng chết kia trước Hogwarts, nếu làm được, Harry sẽ không gặp nguy hiểm. Có lẽ Hogwarts chỉ vì quá chán nên đùa với chúng ta mà thôi. Phải biết con rồng đấy luôn thấy chán, hồi trước người kia thường lôi chúng ta ra làm đối tượng đùa dai, mục đích chỉ vì muốn giết thời gian."
"Con mặc kệ hắn đang nói giỡn hay nghiêm túc, đối với con mà nói, hai thứ đó chẳng có gì khác nhau. Nếu hắn đã đưa ra khiêu chiến, vậy làm một Malfoy, con không chấp nhận thất bại. Mặc kệ dùng cách gì, con nhất định phải thành công. Muốn cướp linh hồn của Harry đi, bước qua xác con cái đã! Giờ con phải về Phủ Malfoy, dùng hết mọi năng lực đả kích Fudge, con cũng không tin đến khi bị buộc đến đường cùng, đám phù thủy hắc ám kia không xuất hiện."
Ném xuống lời tuyên ngôn này, Draco lưu luyến nhìn sang Harry một lần, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Mọi người và các chân dung trong phòng đều cảm nhận được sự phẫn nộ và quyết tâm ẩn dưới lớp bình tĩnh của Draco. Cặp mắt màu xanh xám kia như đang bùng chảy một ngọn lửa, mà lửa này không nóng ngược lại lại lạnh băng, tàn khốc.
Severus đau đầu nhìn Harry ngủ say, ông không tin Harry sẽ có quyết định như vậy, nhưng rốt cuộc con Rồng Hoàng Kim nhàm chán đáng chết kia đang ôm mục đích gì?! Hiện tại Draco không thể nghi ngờ là nhân vật nguy hiểm, để giữ được linh hồn của Harry, ông tin chắc con đỡ đầu sẽ không từ thủ đoạn. Chọc giận một Slytherin đã nguy hiểm, mà chọc giận một Malfoy kiêm Slytherin còn nguy hiểm hơn nữa. Liếc sang Chó Ngốc còn đang nằm trên giường bệnh, Severus thấy đầu càng đau hơn. Nếu Chó Ngốc tỉnh lại biết được linh hồn của con đỡ đầu bị uy hiếp, e là sẽ xuất hiện một Black điên cuồng còn nguy hiểm hơn cả Malfoy. Thật là đáng chết, ông nghĩ không ra giờ còn xảy ra chuyện gì phiến phức hơn mấy chuyện này nữa.
Danh Sách Chương: