Mục lục
Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa tạnh trời trong, bầu trời mùa thu ở Trường An trong xanh như mặt hồ, trên phố ngập tràn mùi hoa quế. Hồng Tuấn đứng dưới gốc cây ngô đồng, dùng sức đạp một cái, nước mưa đêm qua còn đọng trên lá cây rào rào rơi xuống. Hắn dùng nước này rửa mặt, uống một chút, hái hai phiến lá cây ngô đồng đặt bên miệng thổi ra tiếng

“Làm thế nào bây giờ!” Cá chép yêu bị gói trong bao quần áo, một bộ biểu tình như trời sập đến nơi.

“Nơi này thật rộng lớn.” Hồng Tuấn sờ sờ bụng, còn nói “Ăn gì đó trước đã rồi bàn sau.”

“Ta không ăn giun đâu” Cá chép yêu nói tiếp.

“Ta tìm cho ngươi chút thịt.” Hồng Tuấn nói, “Từ từ nghĩ biện pháp vậy, ai da, đâu nghĩ trên đường đi gặp nhiều xui xẻo như vậy chứ! Ô, đó là cái gì vậy!”

Hồng Tuấn chung quy vẫn còn tâm tính thiếu niên, xuống núi đến nơi này thấy phồn hoa náo nhiệt, lúc này ném hết phiền não qua sau đầu, lấy ra ít tiền đồng đi vào chợ mua đồ ăn. Cá chép yêu lại nhắc nhở: “Ngươi thế nào mà vừa xuống núi cái gì cũng dám ăn vậy, không sợ đau bụng sao?”

Hồng Tuấn thở ra mấy hơi, một bước vào quán ăn, ngồi xuống gọi đồ rồi ôm một cái bát cúi mặt mà ăn sáng. Đồ ăn nhân gian so với Diệu Kim cung ngon hơn nhiều, có dầu mỡ, có đồ nướng, đồ chiên, đủ loại. Còn có thịt dê nướng, ngũ sắc hoa cao [1], gạo nếp chưng, trong Diệu Kim cung cũng không phong phú như này, mà Hồng Tuấn sau khi rời núi cả đường ăn toàn lương khô.

Trên đường tới Trường An một tháng trời ròng rã, may mà Thanh Hùng hiểu tính nết Hồng Tuấn, chuẩn bị cho không ít trân châu. Hồng Tuấn được Cá chép yêu chỉ cho, đi qua thương đội liền đem trân châu đổi thành bạc, rồi đổi bạc thành tiền đồng, ăn cơm nghỉ trọ đem ra tiêu. Mặc dù hắn vốn không biết thế sự nhân gian, nhưng có Cá chép yêu bên cạnh nhắc nhở, cũng chưa từng trở thành trò cười cho người khác.

Vả lại trên đường vừa đi vừa dừng, Hồng Tuấn bản chất vốn thông minh, xuống núi học được rất nhanh. Lúc đầu chưa biết được bao nhiêu, thì nhìn người khác làm như thế nào, sẽ y đó mà học theo. Gặp người ta xếp hàng mua bánh bao, Hồng Tuấn quan sát một lúc cũng học theo cầm hai đồng mua hai cái.

Thấy trên chợ có người làm xiếc phun lửa, Hồng Tuấn cũng tò mò nhìn một lát rồi nói: “Thế này có gì mà ngạc nhiên, cha ta hắt xì còn phun ra mấy hỏa cầu to hơn!”

Cá chép yêu: “…”

Lại có người đặt tảng đá to lên ngực rồi cho đập vỡ, lên núi đao xuống chảo dầu, Hồng Tuấn chỉ nhìn mà cũng rét run.

“Sao lại phải ép buộc chính mình làm gì?” Hồng Tuấn nghĩ mãi không thông, Cá chép yêu liền đáp: “Vì kiếm tiền thôi, ngươi không hiểu nhân sinh khó khăn thế nào đâu.”

Mấy màn xiếc diễn xong đến mục xin thưởng, người xem xung quanh sôi nổi ném tiền vào bát. Hồng Tuấn thấy đáng thương liền ném một viên trân châu vào, Cá chép yêu đằng sau lưng không nhìn thấy, có người hô lên: “Dạ minh châu!”

Viên Dạ minh châu nhỏ như đầu ngón tay út dẫn đến một trận xôn xao. Lúc này đã có người không quan tâm nhân nghĩa đạo đức nữa, đoạt lấy viên ngọc trong bát, người trước ngã xuống người sau tiến lên tranh giành nhau. Hồng Tuấn vội hô: “Đừng đánh! Ta còn ở đây nữa! Đừng đánh người!”

Cá chép yêu nói: “Ngươi muốn chết sao? Chạy mau!”

Trong chợ hỗn loạn một mảnh, quan binh thấy thế liền tiến lại. Từ sự việc đêm qua, Hồng Tuấn thấy quan binh như thấy quỷ, liền co giò bỏ chạy. Cá chép yêu không ngừng thúc giục, nhắc hắn mau đến Khu ma ti báo danh, Hồng Tuấn liên thanh đồng ý. Không bao lâu lại bị một con khỉ đang làm xiếc hấp dẫn, đứng bên cạnh chợ nhìn nó.

“Ngươi buộc nó như vậy, thực quá đáng.” Hồng Tuấn hướng người huấn luyện khỉ kia nói.

Người huấn luyện trừng mắt liếc hắn một cái, rồi mắng hai câu. Cá chép yêu như sắp khóc: “Tiểu gia của ta ơi, đi mau thôi.”

Khi còn ở trên núi Thái Hành có một đám khỉ, tự do tự tại, hiện giờ nhìn thấy con khỉ bị xích lại kia, gầy nhom ốm yếu, ăn không đủ no còn phải dập đầu với người đi đường.

Hồng Tuấn lùi xa mười bước, thừa dịp không ai để ý, một phen phi đao qua. “Đinh” một tiếng chặt đứt sợi dây xích con khỉ, nó sửng sốt nhìn xung quanh.

“Chạy mau!” Hồng Tuấn nhỏ giọng nói.

Con khỉ lấy lại tinh thần, chạy đi, người huấn luyện vừa đuổi theo vừa mắng ầm ĩ, lại thêm một trận hỗn loạn.

Cá chép yêu nói: “Hồng Tuấn, cho ta lên phía trước, ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì?”

Hồng Tuấn cười, nhìn con khỉ kia chạy đi, trong lòng cao hứng không nói lên lời. Một đường mà đi khỏi chợ, đột nhiên dừng bước, thấy trước mặt một tấm bảng hiệu, phía trên ghi “Học Phú Ngũ Xa”, bên ngoài có mấy vị văn sĩ đang ra ra vào vào.

“Đó có phải là hiệu sách không?” Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi.

“Trời sắp tối rồi…” Cá chép yêu ai oán nói, “Ngươi còn muốn đi dạo lúc này sao?”

Hồng Tuấn mặc kệ, đi thẳng vào. Một cỗ mùi cá tanh ngòm tràn ngập toàn bộ hiệu sách, mọi người vẻ mặt quái dị nhìn Hồng Tuấn.

“Không được mang cá vào!” Chủ hàng nói, “Ngươi đeo con cá ấy là như thế nào?”

“Thấy không, bị ghét bỏ đó.” Cá chép yêu nói.

“Mua về nhà kho cá.” Hồng Tuấn giải thích, “Trị quốc cũng như nấu ăn.”

Cá chép yêu lập tức ngậm miệng, Hồng Tuấn nói: “Ta nhìn một cái rồi đi.”

Cá chép yêu: “…”

Bên trong tiệm sách nhiều nhất chính là sách thơ, Hồng Tuấn mở một quyển Lý Bạch tuyển tập, xem đến quên cả thời gian, lúc lâu sau Hồng Tuấn ngẩng đầu đứng dậy ra ngoài.

Đã quá trưa, bên trong Phong phủ thành Trường An, trời thu vẫn còn mang theo hơi nóng, trong viện tiếng ve lúc kêu lúc nghỉ. Lý Cảnh Lung vẫn như khi từ Bình Khang phường trốn về, nửa thân trên xích lõa, quỳ gối trong đình viện, thanh kiếm kia đặt ngay trước đầu gối.

“Ngươi… quả thực làm mất hết mặt mũi gia tiên thân phụ rồi!”

Phong Thường Thanh khập khiễng, tay trái cầm lệnh bài “Đại Đường Long Võ quân Lý Cảnh Lung” để quên tại thanh lâu, tay phải cầm thước bản, nghiêm nghị đánh xuống. Lý Cảnh Lung chịu đựng không kêu một tiếng, trên vai nhiều thêm những vết roi hồng hồng.

Phong Thường Thanh cầm thước bản trong tay, bên sườn mặt anh tuấn của Lý Cảnh Lung tát một phát, tức giận đến mức ho khan, lại nói: “Hôm nay trên phố phường Trường An, khắp nơi đều nói ngươi, đêm khuya thủ hạ bị thương không thèm quan tâm mà còn đến thanh lâu ở Bình Khang phường… Ngươi…”

Lý Cảnh Lung một mực cúi đầu, không nói nửa lời. Phong Thường Thanh giận dữ hét lên: “Ta tốn ít nhiều tâm tư mới giúp ngươi có được cái chức này trong Long Võ quân! Ngươi đến tột cùng có còn một chút ý chí nào không!?

“Nói thử xem!”

Phong Thường Thanh nói: “Cầm cái thanh sắt gỉ này, ngươi có nghĩ ngươi trở thành được Vũ Lâm đại tướng quân không?! Ngươi có thể tiến bộ một chút không?! Có thể hay không! Mau ném cái thứ thép gỉ này đi!”

Phong Thường Thanh đưa chân, đá thanh kiếm nằm cạnh đầu gối Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung không lên tiếng chỉ gắt gao quỳ tiếp.

“Muộn nhất tối nay, đến chỗ thượng cấp báo cáo đi!” Phong Thường Thanh tức giận đến run người, “Ngày mai lên triều ngươi còn muốn gặp Ngự Sử Đài bàn việc, ngươi đem mặt mũi ta đặt ở đâu? Đặt ở đâu hả?!”

Người làm, tỳ nữ đứng ở chỗ hành lang gấp khúc vui sướng mà xem người gặp họa. Trong thành Trường An có người nói rằng, Lý Cảnh Lung là cái gối thêu hoa, bên trong là một cái bao cỏ. Xuất thân từ nhà ngoại của Phong Thường Thanh, khi còn bé mẫu thân chết sớm, bốn năm trước phụ thân là Lý Mưu Tùy xuất chinh tái ngoại, sau lưng trúng một mũi tên của quân Hung Nô bị thương nặng không chữa được mà chết.

Năm ấy Lý Cảnh Lung mới mười sáu tuổi, mất cha không còn thân thích, lại không có người quản thúc, vì thế đem gia sản tiêu tán hết. Đầu tiên là nghe lời tiên sư, cầu tiên vấn đạo, sau đấy lại phung phí một số tiền lớn mua về thanh kiếm nói rằng có thể chém yêu thu ma vốn là kiếm của Địch Nhân Kiệt.

Trước đây khi Lý Cảnh Lung chưa lâm vào cảnh bại gia, mười sáu mười bảy tuổi có không ít cô nương trong thành Trường An ái mộ. Nhưng gần đây, Lý Cảnh Lung lập nghiệp không có bước tiến, cũng không thấy thành gia; thứ hai là lúc nào cũng bày ra tư thế khiến người khác không dám lại gần, bà mối thấy thế về sau cũng không nhắc đến nữa. Hai mươi tuổi trở thành một kẻ vô tích sự, chuyện chung thân đại sự về sau cũng phai nhạt dần không ai đề cập.

Trưởng thành rồi mà không thành gia cũng không lập nghiệp, chỉ chơi bời lêu lổng khiến biểu huynh Phong Thường Thanh năm trước đánh lui Tây Vực, khải hoàn trở về được phong thưởng, mới tiện thể xin cho Lý Cảnh Lung vào Long Võ quân đảm nhiệm một chức vụ nhỏ nhoi.

Phong Thường Thanh quả thực vì biểu đệ mà nghĩ nát cả lòng, càng nói càng giận, thước bản vụt xuống như cuồng phong vũ bão. Lúc này thê tử chạy tới, liên tục hô: “Lão gia đừng đánh! Đừng đánh!”

Phong Thường Thanh cuối cùng cũng dừng tay, đem thước bản bẻ gãy thành hai đoạn. Trên trán Lý Cảnh Lung bị đánh đến ứa máu, dọc theo hai má chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất.

“Lão gia bớt giận!” Phong phu nhân vội vàng vuốt lưng Phong Thường Thanh. Phong Thường Thanh hướng xin triều đình ủy nhiệm cho một chức quan, mà biểu đệ lại trở thành trò cười cho cả thành Trường An, không làm được việc gì lại bôi tro trát trấu vào mặt hắn, còn ảnh hưởng con đường làm quan sau này, làm sao mà không tức giận cho được!

Phong Thường Thanh giáo huấn xong cũng không để ý nữa, lại khập khiễng mà đi vào. Phong phu nhân lúc này mới cuống quít phân phó thị nữ lấy khăn đến lau đi vết máu trên mặt Lý Cảnh Lung, nói: “Đầu ngươi còn có dùng được không? Nhận lỗi sai thì ca ngươi cũng không nổi giận đến mức như vậy.”

Lý Cảnh Lung trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng quỳ tiếp. Cho đến khi trời chuyển hoàng hôn, chiếu lên người hắn, tà dương đầy đất cùng với gạch lát đã thấm máu như hòa làm một thể.

Giữa trời chiều, Hồng Tuấn ôm một chồng sách trở lại đầu chợ Đông, người tan chợ tàn, ở chân trời một dải mây hồng vắt ngang, từ lầu canh phía xa truyền đến tiếng trống.

“Đông —— đông —— đông —— “

Trường An vào đêm, trong tiếng trống chiều, Hồng Tuấn ngáp một cái. Cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại bôn ba lao lực, vẻ mặt uể oải bất kham. Nghĩ đến Tâm Đăng kia không biết làm thế nào mà vỡ nát, Trảm Tiên Phi Đao đã ném chẳng biết đi về đâu. Mặt trời ngả về phía tây mang theo không ít cảm xúc biệt ly, Hồng Tuấn không khỏi buồn khổ đứng dậy.

“Này, Triệu Tử Long?” Hồng Tuấn vòng tay vỗ vỗ bọc hành lý sau lưng. Cá chép yêu kia há mồm không nhúc nhích, mở to mắt ngủ, bị vỗ tỉnh ngủ, miệng lại ngáp ngáp.

“Khu ma ti ở chỗ nào?” Hồng Tuấn hỏi

“Ta không biết đâu.” Cá chép yêu nói, “Lần trước đến Trường An đã là tám mươi năm trước.”

“Ngươi đến đây thế nào? Không đi dạo mua đồ sao?”

“Lần trước đến là bị đặt trên quầy chợ Đông bị bán, móc câu mắc vào mồm chảy một đống máu, ngươi thử đi dạo cho ta xem.”

“…”

“Chẳng phải Thanh Hùng đại nhân đưa cho ngươi một phong thư sao?”

“Để ta xem xem… Kim Thành phường là ở chỗ nào?”

“Chợ Tây phía Bắc, đi mau thôi, trong thành cấm đi lại ban đêm, đi loạn sẽ bị bắt đó.”

Hồng Tuấn rảo bước, đi từ chợ Đông đến chợ Tây, xuyên qua phân nửa thành Trường An, vừa đi vừa hỏi, mệt đến thở hồng hộc, đến khi bầu trời tối mịt mới tìm được Kim Thành phường. Đường xá Trường An như lưới nhện, đường lớn từ trong các phường đi ra, trong phường lại có đường tắt cùng đường nhỏ liên thông. Tìm đến được Kim Thành phường, Hồng Tuấn vẫn không thấy Khu ma ti ở đâu, chỉ nhằm hướng có ánh đèn mà đi.

____________________

Kỳ nhân ly hạ: người ở nhờ cúi đầu dưới mái hiên

[1] Ngũ sắc hoa cao: bánh bôt lọc hình hoa có năm màu.

Thực sự thấy cái con cá này mồm mép quá =))) đúng là cái thứ không đứng đắn.

____________________

Kỳ nhân ly hạ: người ở nhờ cúi đầu dưới mái hiên

[1] Ngũ sắc hoa cao: bánh bôt lọc hình hoa có năm màu.

Thực sự thấy cái con cá này mồm mép quá =))) đúng là cái thứ không đứng đắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK