“Chào trưởng sử.”
“Chào, tìm được nhiều đồ ăn vậy ư?”
“Đánh trận thì phải ăn no mới có sức chứ.”
“Ơ! Sao con cá này có chân?”
“Đó là lão đại Triệu Tử Long của Khu ma ti chúng ta.”
“…”
Trong phòng âm phong ảm đạm, ‘soạt’ một tiếng, Cá chép yêu bị ném vào một chậu gỗ đựng đầy tuyết.
“Lạnh quá!” Cá chép yêu nhảy dựng lên, run rẩy bò ra ngoài, lại bị một gậy gỗ chọc trở về.
“Còn nhớ ta không?” Một giọng nữ vang lên.
“Oa! Quỷ!!” Cá chép yêu định thần nhìn lại, bị kinh hãi hồn phi phách tán, một nữ nhân mặc bạch y, máu me đầy mặt, mặt mày dữ tợn đang nhìn nó chằm chằm.
Cá không có mí mắt, nó không nhắm mắt được, đành chui lại vào chậu nước kia, nhưng nước lạnh quá khiến cả người nó run lẩy bẩy.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là ai?” Cá chép yêu run giọng nói.
“Phản quân các ngươi vào thành Lạc Dương, hại một nhà bốn người chúng ta chết oan, phu quân ta bị hút khô tinh huyết, chết thực thảm!!” Nữ tử mặt đầy máu đi đến, Cá chép yêu bị dọa điên, lập tức nhảy khỏi chậu gỗ quỳ xuống trước mặt nữ tử xin tha: “Đại thẩm! Nữ quỷ đại thẩm! Chuyện không liên quan đến ta! Ta là bị bắt đến thôi!”
“Ngươi kêu ai là đại thẩm!” Nữ quỷ đột nhiên hét to.
“Đại tỷ! Đại tỷ!” Cá chép yêu run rẩy, lông chân còn dính tuyết, “Ta không ăn thịt người!”
“Ta muốn tìm An Lộc Sơn báo thù!”
“Mau đi đi.” Cá chép yêu vội hô, “Ta ủng hộ ngươi! An Lộc Sơn đã thối nát rồi! Từ trong ra ngoài đều hỏng hết rồi!”
“Sao hắn muốn giết phu quân ta?”
“Hắn muốn thành ma!” Cá chép yêu nói, “Thành ma thì phải hút l ệ khí! Ăn người chết rồi ăn người sống… Người phù hợp nhất là Lương Đan Hoắc, Lương Đan Hoắc là họa bì yêu, có thể biến thành phàm nhân. Còn cả Triều Vân! Triều Vân là người tốt! Hắn chưa giết người! Con gấu xám kia mới khó chơi!”
“Còn có, đám yêu quái không đến hết! Nhân tộc xung phong, yêu tộc phía sau ăn người, đều do đám yêu tướng chọn trước, xong mới chia cho đám tiểu yêu…”
“Có bao nhiêu!”
“Hơn một trăm!” Cá chép yêu nói, “Không không! Không đến một trăm! Đều là tạp binh thôi! An Lộc Sơn mỗi ngày có hai canh giờ, để Lý Trư Nhi tắm rửa cho hắn, là buổi trưa! Lúc ấy các yêu tướng không ở bên cạnh.”
Cá chép yêu không chờ nữ quỷ ép hỏi, Cá chép yêu đã nói hết bố trí binh lực của An Lộc Sơn. Còn nói: “Bọn chúng bảo nhóm Khu ma sư đến Lạc Dương, chúng sẽ bày bẫy trong Minh Đường để bắt Lý Cảnh Lung… Không đúng, Lý Cảnh Lung?”
Cá chép yêu nói đến đây, dường như nhận ra chuyện gì.
Chỉ thấy nữ quỷ lau mặt một cái, dịu dàng nói: “Như vậy được rồi sao?”
“Đi.” Lý Cảnh Lung ở sau bình phong nói.
Cá chép yêu nghe được giọng này, cực kỳ kinh hãi, hô: “Lão nhị!”
Nữ quỷ lau vết máu trên mặt, chính là Mẫu Đơn Hoa yêu Hương Ngọc, nàng ngồi xuống một bên. Cá chép yêu kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, nói: “Lão nhị, quả nhiên là các ngươi…”
Cá chép yêu dù tùy tiện, nhưng nó vốn không ngốc, lúc Hồng Tuấn xuống núi là có nó chỉ điểm, mới biết đối nhân xử thế, sau khi vào Lạc Dương, Cá chép yêu lúc nào cũng lo sợ, nó muốn báo cho Khu ma ti chuyện An Lộc Sơn đặt bẫy bọn Lý Cảnh Lung. Nó bị bắt về thấy nữ quỷ mới quên mất chuyện này, từ từ nhớ lại lập tức nghĩ đến Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh L ung cơ bản cũng nói lời khách sáo, không phải là không tin nó, nhưng dù sao cũng có tiền án, nếu như hắn và Hồng Tuấn ra mặt, Cá chép yêu muốn về Khu ma ti lại nói dối, gây ảnh hưởng kế hoạch của hắn nên trước tiên để Hương Ngọc đến thẩm vấn nó.
“Đúng vậy.” Lý Cảnh Lung hờ hững đáp, “Lâu rồi không gặp.”
Cá chép yêu há mồm, định hỏi Hồng Tuấn, Hồng Tuấn ở sau lưng nó nói: “Triệu Tử Long, ta ở đây.”
Cá chép yêu quay đầu, Hồng Tuấn đang ngồi ở lầu hai tửu quán, yên tĩnh nhìn Cá chép yêu.
Cá chép yêu lập tức gào thê thảm: “Hồng Tuấn!”
Lúc này tâm tình Hồng Tuấn rất phức tạp, trong lòng có nhiều lời muốn nói lại không nói ra được, đành quay đầu nhìn hướng khác, hai mắt rưng rưng, không muốn Cá chép yêu nhìn thấy hắn rơi lệ.
“Hồng Tuấn… thật xin lỗi.” Cá chép yêu nói.
Lời này nói ra, Hồng Tuấn nhớ lúc còn ở Diệu Kim cung, Cá chép yêu cùng hắn đánh cờ, bắt châu chấu, cùng nghịch nưới ở suối dưới núi tuyết, đi thám hiểm hang đông… đều là chuyện cũ.
Hắn vốn quen có nó bên cạnh, cảm giác chỉ cần có nó, đoạn hồi ức kia, vĩnh viễn không biến mất.
“Xin lỗi rồi, nói chuyện đó sau.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Nói cho ta biết bố trí của An Lộc Sơn xem.”
Cá chép yêu chỉ chờ có lúc này, một năm trước, lúc nó chủ động quy hàng Lục Hứa và Mạc Nhật Căn, nguyện vọng duy nhất chỉ là được quay về Khu ma ti. Một năm ròng rã lúc nào nó cũng bị lương tâm khiển trách, áy náy vô cùng, mỗi đêm nằm trong đầm nước nhìn mặt trăng trên cao, nó không nhịn được mà nhớ về Hồng Tuấn và đồng bạn Khu ma ti đang ở phương nào.
Cá chép yêu nhận bút Lý Cảnh Lung đưa cho, đánh dấu mấy chỗ trên bản đồ, lúc này ngoài trời đã sáng, A Thái và mọi người cũng dần tỉnh lại, đang ngáp thì thấy Cá chép yêu, nói: “A? Lão đại về rồi?”
Cá chép yêu càng bất an, vô cùng lo lắng, tay cầm bút run rẩy. Cứ nghĩ lúc gặp lại mọi người, sẽ bị úp bao tải rồi dùng chày cán bột đánh nó. Ai ngờ, mọi người không để ý việc nó phản bội lúc trước, chỉ chào một câu rồi ai làm việc nấy. A Thái giúp Đặc Lan Đóa nấu cơm, còn A Sử Na Quỳnh ngồi xổm bên ngoài rửa mặt.
“Ngươi xác định đường hành quân của bọn chúng là ở đây?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Cực kỳ chắc chắn!” Cá chép yêu cầm bút, nói với Lý Cảnh Lung: “Ta ở bên cạnh Lương Đan Hoắc, bọn chúng thương nghị gì ta đều nghe được.”
Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa cũng tỉnh, mọi người bắt đầu ăn sáng, thời kỳ chiến loạn, bách tính dẫn gia quyến trốn đi cả, thu dọn vội vàng, thực phẩm để lại cũng không phải ít. Đêm qua Mạc Nhật Căn và Lục Hứa đi thu thập một đêm, sáng nay Đặc Lan Đóa làm một bàn đồ ăn, thịt khô, trứng gà, cá, vịt, ngỗng, lợn, dê….
Mùa đông khắc nghiệt, đồ ăn nhiều như thế phải đủ ăn gần nửa tháng, bưng lên xong, Cá chép yêu nói: “Các ngươi ăn tết sao?”
Lý Cảnh Lung định nói đây là ‘Cơm đoạn đầu’, buổi chiều sẽ đi giết An Lộc Sơn, nhưng nói vậy vốn không hay, nên dừng lại: “Uống một chén, mừng Triệu Tử Long trở về!”
Cá chép yêu nếu khóc được chắc giờ này lệ rơi đầy mặt, nó nghe nói như vậy, lập tức bưng bát rượu, nhảy lên bàn, nói: “Những ngày này, ta thật có lỗi với mọi người, ta thành khẩn, nghiêm túc,…”
“Được được.” Mạc Nhật Căn nói, “Đừng buồn, nhanh chóng ăn cơm rồi nghỉ ngơi.”
Hồng Tuấn lúc này mới vui vẻ cười nói, bầu không khí nhẹ nhõm đi nhiều.
“Sau đấy ngươi sống thế nào?” Đặc Lan Đóa nhịn không được nên hỏi, lúc trước Cá chép yêu làm đầu bếp cho Khu ma ti, hay chỉ huy Đặc Lan Đóa làm này làm kia, quan tâm những món Hồng Tuấn thích, một người một cá cũng có chút quen thuộc. Đặc Lan Đóa cũng không theo mọi người làm nhiệm vụ nên với việc Cá chép yêu phản bội cũng không cảm thấy gì, thấy nó trở về thì rất vui vẻ.
Cá chép yêu nghĩ nghĩ, đáp: “Rất tốt, rất tốt.”
Tuy nói Cá chép yêu phản bội Khu ma ti, nhưng mọi người sớm đã nhìn ra lại lợi dụng ngược lại, nếu như nó hại chết người thì nhất định sẽ không được tha thứ. Nhưng chuyện quá khứ, cũng không thể quy tội hết cho nó được, vì cũng chẳng gây ra huyết hải thâm cừu gì, còn lại, chỉ nhìn thái độ của Hồng Tuấn thôi.
Mọi người ăn uống no đủ, ngồi nghỉ ngơi, Mạc Nhật Căn nói: “Đột nhiên không muốn đánh trận.”
Lý Cảnh Lung nói: “Đánh nốt, đánh xong trận này, ngày nào cũng ăn chơi.”
Lý Cảnh Lung mở bản đồ, bắt đầu kế hoạch, dựa theo tình báo của Cá chép yêu, quân đội dưới quyền An Lộc Sơn được chia làm ba đội lớn.
“Tiên phong là Sử Tư Minh và An Khánh Tự.” Lý Cảnh Lung nói, “Tất cả đều là phàm nhân, phụ trách công thành.”
“Ừm.” Mạc Nhật Căn trầm ngâm nói, “Nếu như xuất động yêu quái đồ thành, chỉ sợ trời phạt, để tướng lĩnh phàm nhân ra tay, với hắn sẽ an toàn hơn nhiều.”
Đêm trước phá thành Lạc Dương xong, đội của Sử Tư Minh và An Khánh Tự chỉnh đốn sơ qua, lập tức rời khỏi Lạc Dương đến thành thị kế tiếp. Sau đó, An Lộc Sơn dẫn đội trung phong, tiến vào thành, tiếp quản. Lúc tiếp nhận thành, hắn hút ma khí còn sót lại sau khi đồ thành, cứ đi qua một tòa thì sức mạnh Thiên Ma của An Lộc Sơn lại tăng thêm một phần.
Đến khi An Lộc Sơn lấy đủ lệ khí lại rời đi, đến tòa thành kế tiếp thì đội yêu quái phía sau mới đến, chính là lúc chúng yêu chè chén say sưa.
“Mục tiêu tiếp theo ở đâu?” A Thái nhíu mày hỏi.
“Hàm Cốc Quan.” Lý Cảnh Lung trầm ngâm nói, “Phần lớn phản quân đã rời đi từ đêm qua, hiện tại đuổi theo không kịp.”
“Bắt giặc bắt vua trước” Lục Hứa nói, “An Lộc Sơn chết đi, phản quân sẽ tự tan tác thôi.”
“Nhưng với điều kiện.” Mạc Nhật Căn nói, “Không bị địch chơi chiêu này trước.”
Lý Cảnh Lung nói: “Hiện giờ bọn chúng đã đến gần Hàm Cốc quan, thủ Hàm Cốc Quan chỉ có hai ngàn người, căn bản không đối chọi được năm vạn thiết kỵ của Sử Tư Minh. Nơi quyết chiến của phàm nhân, theo ta, thì chỉ có thể ở đây.” Nói xong, Lý Cảnh Lung cầm bút khoanh một vòng ở Đồng Quan.
Đồng Quan là cổng lớn phía tây Trường An, từ xưa có danh ‘Thiên Hạ đệ nhất quan’, núi non trùng điệp lại ngay bên cạnh nơi hiểm yếu của Hoàng Hà, sóng lớn, chim bay không qua khỏi, muốn tấn công chỗ này, dựa vào quân đội phàm nhân, mười ngày nửa tháng cũng không làm được gì.
“Bọn họ chưa biết tình hình Lạc Dương.” Hồng Tuấn nói, “Phải gửi tin tức qua.”
Vệ binh Lạc Dương đưa bách tính chạy về Hàm Cốc Quan, nhưng Lý Cảnh Lung càng nghĩ lại càng thấy không an toàn, nhưng đại kế sắp đến, lúc này mỗi người đều cực kỳ quan trong, nếu phái Lục Hứa đi thì nhất định lợi bất cập hại.
“Hai vị.” Lý Cảnh Lung cân nhắc rất lâu, hướng Hương Ngọc, Văn Tân nói: “Phiền hai người đi báo tin hộ chúng ta, có được không?”
Hương Ngọc và Văn Tân ở Lạc Dương đã lâu, Hồng Tuấn còn có ơn cứu mạng Văn Tân, mấy năm nay, hai người canh giữ nơi này sớm đã coi mình là thành viên Khu ma ti. Đêm Lạc Dương bị phản quân tấn công, Lý Cảnh Lung không lo lắng cho hai người, dẫu sao Hương Ngọc cũng là yêu quái, năng lực tự bảo vệ mình luôn luôn có.
Quả nhiên sau khi bên ngoài yên ổn, hai người sắp xếp cho đám tỷ muội mẫu đơn, ở Thập Lý Hà Hán tị nạn.
“Cưỡi con tuấn mã này của chúng ta.” Mạc Nhật Căn nói, “Không ngủ nghỉ thì hai ngày một đêm sẽ đến được Đồng Quan.”
“Chàng thay Hầu gia đi một chuyến đi.” Hương Ngọc nghĩ nghĩ, nói với Văn Tân.
“Được rồi.” Văn Tấn nói, “Để ta đi cho.”
Lý Cảnh Lung nói: “Hương Ngọc, ngươi cũng đi đi.”
“Ta ở lại.” Hương Ngọc đáp, “Nhiều thêm một người, cũng giúp được một chút, không giúp được mọi người đánh trận, thì giúp mọi người chạy trốn cũng hơn.”
Lý Cảnh Lung viết một lá thư, giao cho Văn Tân để hắn mang tới Đồng Quan, trình bày rõ ràng tình huống ở đây cho Phong Thường Thanh.
“Sau đó.” Lý Cảnh Lung nói với mọi người, “Mỗi người bảo vệ thật tốt pháp trận ở địa mạch.”
Nói xong, Lý Cảnh Lung mở bản đồ thành Lạc Dương.
“Long Môn Thiên Khuyết, cửa ngầm Thiên Nhai ở Thập Lý Hà Hán, Thiên Môn, Cầu Thiên Tân, bia Thiên Xu, tháp THông Thiên, cùng chỗ An Lộc Sơn đang ở ‘Thiên Cung’.” Lý Cảnh Lung chỉ mấy chỗ này, nói, “Vĩnh Tư không đến, vừa vặn bảy người chúng ta.”
Mạc Nhật Căn xòe bùa chú, Lý Cảnh Lung nói, “Ta phụ trách địa mạch ở Minh Đường.”
Nói xong Lý Cảnh Lung nhận lấy bùa.
Còn A Thái, Mạc Nhật Căn, Đặc Lan Đóa, A Sử Na Quỳnh đều càm một tấm.
“Ta chọn chỗ gần ngươi một chút.” Lục Hứa nói với Hồng Tuấn, “Có chuyện gì cũng tiện trợ giúp.”
“Không sao, có ta bồi Hồng Tuấn rồi!” Cá chép yêu nói.
“Đệ muội không sao chứ?” Lý Cảnh Lung hỏi Đặc Lan Đóa.
“Không sao đâu.” Đặc Lan Đóa cười nói.
Đặc Lan Đóa có thiên phú từ bé, từng được coi là thánh nữ đời tiếp theo của Hỏa Giáo do Đại Tế Ti tự chọn lựa, nhưng cha nàng không muốn để nàng đến Thánh điện học pháp thuật nên đành thôi. A Thái nói: “Cứ giao cho chúng ta, yên tâm đi.”
Lý Cảnh Lung lại nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vẫn chưa chấp nhận được, hắn phải trợ giúp đồng bạn, dẫn xuất năng lượng từ địa mạch truyền vào người Lý Cảnh Lung để diệt trừ An Lộc Sơn. Rồi phải trơ mắt đứng nhìn kinh mạch trên người Lý Cảnh Lung đứt đoạn, mất sạch tu vi, từ đây trở thành phế nhân, làm sao coi như không có chuyện gì được?
“Đừng quên, đêm qua chúng ta nói chuyện gì.” Lý Cảnh L ung nói.
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, nhận tấm bùa cuối cùng.
Mạc Nhật Căn châm rượu, nói: “Ta kính trưởng sử một bát.”
“Kính trưởng sử!” Mọi người rối rít nói.
“Kính em một bát.” Lý Cảnh Lung cười nói với HỒng Tuấn.
Hồng Tuấn ngửa cổ uống, Lý Cảnh Lung nói: “Theo kế hoạch, mọi người động thủ!”
Mọi người ào ào đứng dậy, Mạc Nhật Căn nói với Cá chép yêu: “Triệu Tử Long, ta hỏi ngươi một câu.”
Ở lối ra Thập Lý Hà Hán, mọi người vây quanh Cá chép yêu, Mạc Nhật Căn hỏi: “An Lộc Sơn có biết gì về pháp trận địa mạch không?”
Cá chép yêu thề đi thề lại, An Lộc Sơn chưa đến Lạc Dương bao giờ, làm sao biết được.
Nhưng Mạc Nhật Căn vẫn hơi lo lắng, dù sao Tất Tư Sâm từng gặp hai người ở Minh Đường, chỉ sợ hắn tiết lộ nội tình cho An Lộc Sơn, như vậy quả phí công nhọc sức. Cũng vì thế mà sau khi bàn bạc với A Sử Na Quỳnh mới quyết định giết Tất Tư Sâm ở cổng thành để diệt khẩu.
“Các ngươi muốn đánh lén.” Cá chép yêu nói, “Thì ngày đó không nên lộ diện.”
“Tất Tư Sâm nhất định có nói.” A Sử Na Quỳnh nói, “Thành thủ còn hàng, sao dấu được.”
Thực tế, kế hoạch của Khu ma ti không có chỗ hở, nhưng nghìn tính vạn tính lại không tính được tướng quân thủ thành lại đầu hàng, mà Lý Cảnh Lung cũng không giấu diếm, dẫn đám người tham chiến. Nếu không, theo kế hoạch bày ra, lần này phục kích An Lộc Sơn nhất định thành công.
“Thôi.” Mạc Nhật Căn nói, “Người tính không bằng trời tính, mạo hiểm thì mạo hiểm.”
Mọi người rời khỏi Thập Lý Hà Hán, đến Thiên Nhai, theo kế hoạch của Lý Cảnh Lung, đầu tiên sẽ giả vờ đánh lén thất bại, bị An Lộc Sơn bắt được, hôm sau mới tiến hành bước thứ hai. Nếu An Lộc Sơn biết nhóm Khu ma sư trong thành, sau khi bị đánh lén bắt được Lý Cảnh Lung sẽ lơ là bất cẩn.
Trước Thiên Nhai, mọi người đều chuẩn bị xong.
Hồng Tuấn đối mặt Lý Cảnh Lung, hai người không nói một lời.
Lý Cảnh Lung vươn tay, vuốt ve má Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn: “Huynh đáp ứng ta…”
Lý Cảnh Lung: “Xuỵt… Đừng nói gì.”
Hắn cúi đầu hôn môi Hồng Tuấn, lúc rời ra, Lý Cảnh Lung chăm chú nhìn vào mắt Hồng Tuấn.
“Sau khi huynh trở về.” Hồng Tuấn thấp giọng nói, “Ta sẽ chăm sóc huynh cả đời.”
“Ta nhất định sẽ trở về.” Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, có giữa mi mục hiện lên một chút đau lòng, đột nhiên nói: “Em nói xem, Côn Thần có thể nhìn thấy ngày hôm nay không?”
Hồng Tuấn không hiểu rõ lời Lý Cảnh Lung, nghĩ nghĩ, khẽ gật rồi lại lắc đầu.
“Ta yêu em.” Lý Cảnh Lung nói, “Hành động!”
__________________________
Lão đại quy đội: Lão đại trở về đội.