Lý Cảnh Lung ngồi xuống, vỗ vỗ lên đùi, nói: “Ngồi lên đây.”
“Khỏe hơn rồi sao?” Hồng Tuấn hỏi, “Huynh chịu được không?”
Lý Cảnh Lung nói: “Vậy để ta ngồi lên đùi em?” Nói xong đứng dậy để Hồng Tuấn ngồi xuống, Hồng Tuấn ngồi lên tảng đá, Lý Cảnh Lung ngồi trên đùi Hồng Tuấn, kéo tay Hồng Tuấn ôm eo mình, hai người im lặng nhìn trời rộng trước mặt. Đây là lần đầu Hồng Tuấn làm thế này, cảm giác rất mới lại, lúc ôm Lý Cảnh Lung cảm giác bất an biết mất, thay vào đó trong lòng cảm thấy trống trải.
Trải qua rất nhiều chuyện, bọn họ vẫn còn ở bên nhau.
Hồng Tuấn có nhiều điều muốn nói, nhưng thiên ngôn vạn ngữ cứ hỗn loạn trong lòng, cuối cùng chỉ nói được bốn chữ:
“Ta rất nhớ huynh.”
“Ta cũng rất nhớ em.” Lý Cảnh Lung thất thần nói.
Bọn họ cứ như vậy ở bên nhau, nhìn núi non phía xa vách đá, sương mù tản dần, hiện ra một vòng núi xanh và mặt trời rực rỡ vừa lên. Lúc này, Hồng Tuấn cảm thấy không cần nói gì cả, quá khú là quá khứ, chí ít tương lai của bọn họ ngập tràn hi vọng.
“Nghĩ đến chúng ta còn nhiều năm ở trên đời này.” Lý Cảnh Lung nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn, nói: “Ngẫm lại thấy vui vẻ không nhịn được mà cười.”
Hồng Tuấn đang chìm trong u sầu, chỉ một chớp mắt, tâm tình như bị mưa xối trôi đi, buồn cười, nói: “Ta đồng ý với huynh khi nào?”
“Này.” Lý Cảnh Lung xoa mạnh đầu Hồng Tuấn, nói: “Học ai đấy? Giờ dám mạnh miệng với ta?”
“Đứng dậy!” Hồng Tuấn đẩy Lý Cảnh Lung, bắt hắn đứng dậy, Lý Cảnh Lung ôm chặt Hồng Tuấn: “Trưởng sử phu quân của em giờ sinh long hoạt hổ, còn bị em chi phối sao?”
Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung như hai đứa trẻ, ở dưới tán cây lăn qua lăn lại, vật lộn, Lý Cảnh Lung dùng chân móc chân Hồng Tuấn, Hồng Tuấn mất trọng tâm ngã ngửa ra sau, Lý Cảnh Lung tóm lấy eo hắn kéo lại, hôn lên môi Hồng Tuấn một cái.
Lát sau, Lý Cảnh Lung nằm dưới tàng cây, Hồng Tuấn nằm trong lòng Lý Cảnh Lung, nói chuyện từ ngày đó tỉnh mộng, khi nói đến mộng cảnh của Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn vô cùng kinh ngạc.
“Huynh… huynh thay đổi quá khứ?” Hồng Tuấn kinh ngạc nói.
Lý Cảnh Lung mỉm cười, ‘suỵt’ một cái, đáp: “Nhưng em vẫn nhớ, đoạn thời gian kia vẫn như cũ.”
Hồng Tuấn mơ mơ hồ hồ, vẫn nhớ cảnh phụ mẫu chết dưới tay Lý Cảnh Lung, hắn cảm nhận Lý Cảnh Lung trong mộng cố gắng làm tất cả mọi thứ, nhân quả kỳ quái chồng chất, cuối cùng đến loạn An Sử đã có kết cục khác.
“Nói cách khác.” Hồng Tuấn trăm mối không lời giải, hỏi, “Đáng lẽ huynh kế thừa sáu khí của Bất Động Minh Vương, trong chiến trận Trường An sẽ giết chết ta, nhưng huynh quay về quá khứ, cầu xin Bất Động Minh Vương, vậy là ngài tách các pháp bảo ra…”
“Không tồi.” Lý Cảnh Lung hơi bi thương nói, “Chỉ là ta muốn làm rõ, vì sao cha mẹ em không còn sống.”
Hồng Tuấn phiền muộn đáp: “Trọng Minh nói cho ta, vì sao nói ‘người chết không thể phục sinh’, trong mắt phàm nhân vốn tự nhiên như vậy, nhưng dù là yêu tộc, chư thần, cũng không thể trái thiên đạo. Hồn phách khi chết đi sẽ quay về Thiên mạch, dù sức mạnh có lớn đến đâu, cũng không thể triệu hồi.”
Lý Cảnh Lung nói: “Cho nên ta thay đổi quá khứ, cũng chỉ được một phần, ngoài cha mẹ em ra…”
“Có thể chúng ta hiện giờ chính là kết quả của việc thay đổi số mệnh.” Hồng Tuấn nói thêm, “Cũng nói là, từ ngày ta đến Trường An, vận mệnh hai ta đã bắt đầu vận động theo sự thay đổi mà huynh đã tạo ra. Mà cuối cùng, huynh lại quay về thay đổi quá khứ… chuyện này không đúng!”
“Sao lại không đúng?” Lý Cảnh Lung nghiêm túc nói, “Ta từ quá khứ đi đến hiện tại quay đầu sửa chữa thì Tâm Đăng mới giao cho ta, hai ta mới đi đến đoạn đường này. Đây là một vòng tròn, ta ở hiện tại quay về, tác động lên chính ta. Nếu không phải ta ở hiện tại khẩn cầu Bất Động Minh Vương, thì ở quá khứ ta sẽ không nhận được Tâm Đăng. Quá khứ và hiện tại, là nhân quả tác động qua lại, mới là đạo lý thay đổi số mệnh.”
Hồng Tuấn có hơi hiểu một chút, nhưng lại càng hồ đồ, Lý Cảnh Lung thấy mặt mũi hắn mê man, nói: “Vậy ví dụ, giả thiết ta tập hợp đủ sáu khí, kế thừa được sức mạnh Bất Động Minh Vương, mới phát hiện không hơp lý, kết cục là tự tay giết em. Nhưng ta hối hận, hi vọng quay về quá khứ thay đổi nhân quả, đúng không?”
“Đúng.” Hồng Tuấn gật đầu nói.
Lý Cảnh Lung lại giải thích: “Nếu như vậy ta quay về quá khứ, mà Bất Động Minh Vương đồng ý thỉnh cầu của ta, ta ở hiện tại sẽ mất toàn bộ pháp khí…”
“Đúng vậy!” Hồng Tuấn nói, “Như vậy là hợp lý nhất.”
Lý Cảnh Lung cười nói: “Như vậy, vì loại bỏ hết, cũng có nghĩa, là một đường này, ta không có pháp khí. Nhưng không có pháp khí, sao có thể quay lại quá khứ, đi thay đổi ‘nguyên nhân’ này đây?”
Hồng Tuấn: “…”
“Cho nên.” Lý Cảnh Lung giải thích, “Chỉ có khiến quá khứ và tương lai liên quan nhân quả, mới có thể thay đổi số mệnh, loại bỏ mâu thuẫn. Côn Thần thấy hai khả năng, một là em sẽ thành Thiên Ma, chết đi; một cái nữa là tương lai mà em còn sống.”
“Muốn đạt được tương lai này, ở một thời điểm nào đó ta phải quay về quá khứ, từ bỏ pháp khí, chọn lấy Tâm Đăng. Đây chính là mấu chốt của tất cả, vậy nên Côn Thân tạo ra một nhân quả rối loạn, để Thanh Hùng phong bế ký ức chúng ta, rồi giao Tâm Đăng cho em, để đến Trường An. Sau đó, ta phát hiện ta không lấy được pháp khí của Bất Động Minh Vương mà là Tâm Đăng…”
“Mọi yếu tố đều hội tụ vào vòng quay này.” Lý Cảnh Lung nhìn đôi mắt mê man của Hồng Tuấn, thủ thế, cười nói: “Sau đó Trang Chu mộng điệp, khiến ta bổ khuyết lỗ hổng cuối cùng, vì thế nhân quả tương hỗ giữa quá khứ và tương lai đủ điều kiện mà sinh ra… Thôi, được rồi, là ta sai, không nên giải thích cái này cho em. Dù sao mọi chuyện đã qua rồi…. chỉ có chút nuối tiếc…”
Hồng Tuấn: “Ta sẽ đi hỏi Vĩnh Tư ca, huynh ấy giải thích dễ hiểu hơn huynh nhiều.”
Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười, thế mà lúc này lại thua Cừu Vĩnh Tư.
“Nằm ghé lên ngực ta, lại đây.” Lý Cảnh Lung ra hiệu cho Hồng Tuấn, nói: “Không đau.”
Hồng Tuấn liền cởi áo ngoài, áo trong của Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung cười nói: “Bảo em nằm xuống chứ đâu bảo cởi quần áo ta đâu, tiểu sắc quỷ lại muốn làm gì?”
Hồng Tuấn nghiêng đầu dán lên ngực hắn, cảm giác được nhịp tim truyền tới từ lớp da thịt nóng rực, trái tim hắn vẫn như trước đây, như một ngọn lửa cháy rực, lại như mặt trời chiếu rọi linh hồn hắn.
“Ta thích được sống.” Hồng Tuấn nói, “Còn sống thật tốt.”
Hơi thở hai người đan xen, dưới tàng cây hôn nhau, dừng như không muốn dừng lại, vuốt ve da thịt, môi lưỡi triền miên, khiến hắn cảm nhận được mình vẫn đang sống trên cõi đời này.
Lý Cảnh Lung bị hôn không nhịn được, thở dốc một lát, nói: “Ban đêm lại nói, còn nhiều thời gian.”
“Về sau chúng ta sẽ thế nào?” Hồng Tuấn hỏi, “Về Trường An sao?”
“Không về.” Lý Cảnh Lung động tình cúi đầu nhìn Hồng Tuấn, lát sau nói: “Thanh Hùng bảo em làm gì?”
Hồng Tuấn nhớ lại, nói: “Yêu tộc hi vọng được đến nhân gian, muốn ta và hoàng đế thương lượng, chọn chỗ ở.”
Quả là như vậy, Lý Cảnh Lung đã đoán được từ trước.
Hồng Tuấn nhớ năm đó xuống núi, trong ba chuyện Trọng Minh nói, có một việc “tiêu diệt Giải Ngục, một lần nữa nhập chủ Thần Châu”. Nhưng yêu tộc chung sống với nhân tộc, nói nghe thì dễ? Không phải sống chung thế nào, mà là nghị định với ai, từ nay yêu tộc và nhân tộc đều… không là chia sẻ đất đai màu mỡ Thần Châu.
“Em biết điều này có ý gì không?” Lý Cảnh Lung trêu đùa Hồng Tuấn, vuốt ve gương mặt hắn, Hồng Tuấn đáp: “Biết, Yêu Vương và trưởng sử Khu ma ti ở bên nhau là vĩnh viễn giao hảo.”
Lý Cảnh Lung kinh ngạc, “Cũng là Thanh Hùng nói?”
Hồng Tuấn tựa tiếu phi tiếu, nhìn Lý Cảnh Lung nói: “Ta đoán thế.”
Lý Cảnh Lung cảm thấy có lúc Hồng Tuấn mơ mơ màng màng nhưng có lúc cực kỳ nhanh trí, nói: “Đây coi là hòa thân hay sao?”
Hồng Tuấn hỏi: “Có thể chứ?”
Lý Cảnh Lung nói: “Nếu ta nói, không thể thì sao?”
Hồng Tuấn nói: “Chúng ta cũng đâu phải khách nhân ở Thần Châu.”
Câu này quả là ngoài ý muốn của Lý Canh Lung, nhưng nghĩ đến Trọng Minh, lúc Hồng Tuấn xuống núi, Trọng Minh đã giao trách nhiệm cho hắn, cũng là chuyện đương nhiên. Hắn kiềm chế bản thân hỏi câu “Nếu như phải chọn giữa ta và yêu tộc, sẽ chọn ai?” Nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đã yêu một người thật lòng thì đừng bắt hắn phải chọn lựa, Lý Cảnh Lung lập tức nhịn xuống không nói.
“Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở Thần Châu đại địa.” Hồng Tuấn ngồi xuống, khoanh chân, quay đầu nhìn Lý Cảnh Lung, lại nói: “Yêu tộc và nhân tộc vốn sống yên ổn với nhau, kẻ thù chung của chúng ta là, ‘Ma’.”
“Không tồi.” Lý Cảnh Lung nghiêm mặt nói, “Ta sẽ cố gắng hết sức, bây giờ người định đoạt chắc là Thái tử, nếu muốn nhân gian thái bình yên ổn, cũng không thiếu được chuyện nghị định này, trách nhiệm này của chúng ta, chắc hẳn cũng là thiên mệnh an bài.”
“Ta thích huynh không ngừng được.” Hồng Tuấn dán tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Lý Cảnh Lung một cái, Lý Cảnh Lung đỏ mặt, Hồng Tuấn chỉ hắn cười ha ha. Lý Cảnh Lung cảm thấy từ sau đại chiến, Hồng Tuấn trưởng thành hơn, cũng có ít nhiều tâm tư, thi thoảng lại trêu chọc nghịch ngợm, lúc này Lý Cảnh Lung ôm sát hắn vào trong ngực, hôn nhau dưới tàng cây. Hôn một lát, Lý Cảnh Lung cởi áo tháo thắt lưng, không quản màn trời chiếu đất mà triền miên.
Mạc Nhật Căn và Lục Hứa ngâm ở suối nước nóng, Trần Phụng ngồi trên tảng đá nghịch nước.
“Vì sao lại còn đưa theo đứa nhóc này?” Mạc Nhật Căn nói.
“Liên quan gì đến ngươi.” Lục Hứa mặt không biến sắc nói, “Ta thích.”
Trần Phụng nhìn Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn phải chịu, vốn nghẹn không nhịn được nữa, tưởng đại chiến xong có thể lăn lộn với Lục Hứa mấy ngày, không ngờ Lục Hứa đi đâu cũng mang theo cả Trần Phụng. Trần Phụng lại rất xinh xắn đáng yêu, Mạc Nhật Căn không thể cáu gắt với một đứa nhỏ được.
Trần Phụng nói: “Ngươi ghét bỏ ta à?”
“Không dám! Không dám!” Mạc Nhật Căn nói, Trần Phụng khiến hắn nhớ đến đứa em út trong nhà, liền tiện tay dùng lá cây gấp thuyền cho đứa nhỏ chơi, Trần Phụng đẩy thuyền lá tới tới lui lui trên mặt nước. Nhân dịp lực chú ý của Trần Phụng bị phân tán, Mạc Nhật Căn tiến tới phía trước, chạm vào Lục Hứa.
“Ban đêm.” Lục Hứa lãnh đạm nói, “Nếu không ta hô lên.”
Mạc Nhật Căn đành thôi, một tay đỡ trán nói: “Sao em lại thế này.”
Trong mắt Lục Hứa lóe một ý cười xảo quyệt, đối diện Mạc Nhật Căn, chưa được một lúc cả hai đã đỏ mặt, tự quay đầu đi, giả vờ nhưng không có chuyện gì.
Ban đêm, mọi người dọn dẹp nội cung Hoa Thanh, lại mở tiệc ăn cơm, A Sử Na Quỳnh còn tìm được hầm rượu của Lý Long Cơ, vỗ vỗ nắp đậy, nhóm Khu ma sư đang uống rượu dừng lại, chúc mừng lần trùng phùng cùng chiến thắng thật sự này.
“Rượu vẫn còn đó.” Lý Cảnh Lung nhìn rượu ngon màu hổ phách trong chén, lắc đầu nói: “Mà hoàng tộc đã chạy trốn như chó nhà có tang.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Nhân gian năm rộng tháng dài, tân triều cựu đại, không bằng, bãi bể nương dâu, sông lớn đổi dòng, thay đổi trong chớp mắt, chỉ có nhật nguyệt mọc phía đông lặn phía tây, mới là vĩnh hằng.”
“Đúng vậy.” Lý Cảnh Lung cười nói: “Mấy ngày này, mọi người vất vả rồi, không cần nói gì cả, ta kính mọi người một chén.”
Đồng hành cùng nhau, chua xót đau khổn, đều từ chén rượu này từ nay về sau khổ tận cam lai. Lý Cảnh Lung lại cùng mọi người kính sơn hà giữa đêm, kính anh linh bá tánh ở dưới Ly sơn, trong thành Trường An. Vào đêm, thành Trường An vẫn bao phủ bởi ma khí, yêu sương quỷ khí, An Lộc Sơn hấp thu lệ khí của trăm vạn người chết dọc đường đi, lại bạo phát toàn bộ trong thành, hậu quả thật kinh thiên địa khiếp, mặt trời trăng sao, hai mạch Thiên – Địa, không thẻ khử trừ, xem ra đúng như Thanh Hùng nói, phải mất ba năm mới khôi phục như cũ.
“Không thể ở lại Trường An.” Lý Cảnh Lung nói, “Dọc đường đến Lạc Dương cũng toàn là ma khí, sau chiến loạn cũng không có chỗ nghỉ chân.”
“Đi Hàng Châu?”” Cừu Vĩnh Tư nói, “Đến Hàng Châu đi, phủ Hàng Châu dưới Trấn Long tháp là nơi tốt.”
“Ừm…” Lý Cảnh Lung suy nghĩ một lát.
Mạc Nhật Căn nói: “Mọi người đi đâu ta đi đó.”
Lục Hứa bổ sung: “Không đi Nhã Đan là được, ta không muốn quay về.”
Hồng Tuấn nói: “Thực ra Thái Hành sơn rất tốt, nhưng Quỷ Vương không lên đó được, mặc dù đẹp đẽ, nhưng đi lên đi xuống cũng quá phiền.”
Lý Cảnh Lung muốn di dời Khu ma ti đến một chỗ mới, sau đó trò chuyện với Lý Long Cơ, chọn một chỗ, coi như đất phong, đến lúc đó để yêu tộc ở lại là được. Chuyện khác không cần nói nhiều tránh gây rắc rối, có giải thích cũng chỉ cần nói cho Lý Hanh, kiểm soát nội tình chỉ cần hai bên có điều kiện là được.
A Thái nói: “Hay là mọi người đi Dương Quan? Giúp ta phục quốc?”
Mọi người bàn luận ầm ĩ, cùng hắn xuất quan cũng phải ba năm năm, ai còn về được?
Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ta có một lời, không biết nên nói hay không.”
Khóe miệng nhóm Khu ma sư co giật, Lý Cảnh Lung lại khách sáo thế này? Ngày trước hắn không trưng cầu ý kiến ai hết, trực tiếp quyết định luôn.
“Vậy thì đừng nói.” Cá chép yêu nói, “Nghĩ kỹ rồi nói.”
Lý Cảnh Lung: “…”
“Ngươi muốn chết à!” Trần Phụng nói, “Sao dám nói chuyện như thế với ân công.”
Cá chép yêu nói: “Hắn là ân công của ngươi không phải ta…”
Trần Phụng: “Người là ân công cả thiên hạ, chính mắt ta nhìn thấy người đánh bại gian tướng!”
Mọi người bò ra cười, Trần Phụng còn nhỏ, nhưng rất rõ ràng, Cá chép yêu gặp phải khắc tinh, mấy lần cãi nhau đều thua, Lý Cảnh Lung vốn vì Hồng Tuấn mà không nói nó. Nhưng giờ có Trần Phụng tâm tình rất vui vẻ.
“Là thế này.” Lý Cảnh Lung thấy Cá chép yêu ăn quả đắng, trong lòng mừng thầm, lại giải thích, “Mọi người mặc dù… vì thế nhân diệt trừ Thiên Ma, không phải bề tôi Đại Đường, nhưng vẫn lĩnh bổng lộc triều đình.”
Như vậy, nhận tiền tài, trừ yêu hại, nhóm Khu ma sư gật đầu, Lý Cảnh Lung lại nói: “Dù sao đại nghiệp chưa thành, bệ hạ lại chưa truyền ngôi Thái tử, ta nghĩ, trước đến Thành Đô xem tình hình thế nào.”
Mọi người đều đồng ý, Lý Cảnh Lung giải thích yêu tộc mong muốn quay về Thần Châu không cần giấu đầu lộ đuôi, chuyện này cũng là đề nghị hợp tính hợp lý, mặc dù nhóm Yêu vương và Khu ma ti lập trường bất đồng, nhưng giờ thành minh hữu, Hồng Tuấn lại là Yêu Vương cũng không phải không tiếp nhận được.
Đất Thục xa Trung Nguyên, là đất lành, nhập Thục núi non trùng điệp kéo dài, trong núi ngàn dặm không người ở, nếu có thể xin Lý Long Cơ một mảnh đất để yêu tộc ở lại, chắc hẳn cũng không dẫn đến tranh chấp với nhân tộc. Yêu, Nhân hai tộc bình yên, Đại Đường nghỉ ngơi lấy sức, chỉ đợi ngày ra quân, lúc đó sẽ mở ra một hồi thịnh thế mới.
Thế là mọi người bàn luận, trước đi Thành Đô, Hồng Tuấn chưa từng đến Ba Thục, nghe miêu tả dường như là một nơi rất đẹp, giống thế ngoại đào nguyên, lại bị “Thục đạo nan[1]” của Lý Bạch làm mê mẩn. Qua trận này, mọi người cũng được du sơn ngoạn thủy một lần, coi như thả lỏng.
_________________________________________
Hỗ vi nhân quả: nhân quả tương hỗ.
[1] Thục đạo nan – Lý Bạch:
Ôi,
Nguy hiểm thay, cao thay!
Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Các vua Tàm Tùng và Ngư Phù
Ở chốn xa xôi biết bao!
Từ đó đến nay, đã bốn vạn tám nghìn năm,
Mới thông suốt với chỗ có khói người ở ải Tần.
Phía tây là núi Thái Bạch có đường chim bay,
Có thể vắt ngang đến tận đỉnh núi Nga Mi.
Đất lở, núi sập, tráng sĩ chết,
Rồi mới có thang trời, đường đá móc nối liền nhau.
Phía trên có ngọn cao sáu rồng lượn quanh mặt trời.
Phía dưới có dòng sông uốn khúc sóng xô rẽ ngược.
Hạc vàng còn không bay qua được;
Vượn khỉ muốn vượt qua, cũng buồn khi vin tới, leo trèo.
Rặng núi Thanh Nê khuất khúc biết bao!
Cứ trăm bước lại có chín khúc quặt vòng quanh núi non hiểm trở.
Đứng trên cao, tưởng chứng như mó được sao Sâm, lướt qua sao Tỉnh ngẩng trông nín thở,
Đưa tay vỗ bụng, ngồi than thở hoài.
Hỏi bạn đi chơi phía Tây, bao giờ trở lại?
Đường đi cheo leo, nguy hiểm, không với tới được.
Chỉ nghe thấy tiếng chim kêu đau thương trong hàng cây cổ thụ,
Con trống bay theo con mái, lượn quanh trong rừng.
Lại nghe thấy tiếng chim tứ quí kêu dưới bóng trăng đêm, buồn trong núi vắng.
Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Khiến người ta nghe nói đến cảnh đó, phải héo hắt vẻ mặt trẻ trung.
Các ngọn núi liền nhau, cách trời không đầy một thước.
Cây thông khô vắt vẻo tựa vào vách đá cao ngất.
Nước bay, thác chảy đua tiếng ào ào.
Đập vào sườn núi, rung động đá, muôn khe suối vang ầm như sấm.
Đường Thục hiểm trở là như thế!
Thương thay cho các bạn, những người đi đường xa,
Tại sao đến nơi đây?
Miền Kiếm Các cheo leo, chót vót!
Chỉ một người canh giữ ải,
Đến muôn người cũng không mở nổi.
Những kẻ giữ ải có thể không phải là người thân,
Lại biến đổi thành ra loài sài lang.
Còn những người đi đường thì ban sáng phải lánh cọp dữ,
Buổi tối phải tránh rắn dài;
Bọn chúng mài nanh, hút máu,
Giết hại người nhiều như cây gai.
Thành Cẩm Quan tuy rằng có vui,
Nhưng sao bằng sớm trở về nhà.
Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Nghiêng mình trông sang phía tây, than thở hoài.