Nhưng đến huyện thành sau đó, trong thành lại cực kỳ náo nhiệt, bách tính đều nương náu ở đây để vượt qua mùa đông khắc nghiệt ở phương bắc.
Trời càng ngày càng lạnh, Hồng Tuấn không muốn cưỡi ngựa, buồn chán một mình thì không nói, nhưng hai chân kẹp yên ngựa, chạy ròng rã một ngày đều bị trầy cả ra.
“Ngươi không cưỡi ngựa được nữa sao?” Lý Cảnh Lung hết cách với Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn nói: “Cưỡi ngựa một mình chán lắm!”
“Đừng có thừa lúc ta đi ngủ, vẽ rùa đen lên mặt ta nữa.” Lý Cảnh Lung nghiêng đầu nói, “Nghe rõ không đấy?”
Hồng Tuấn cười ha ha, Lý Cảnh Lung chở Hồng Tuấn, tìm đường đi, cuối cùng cũng tới dịch trạm.
“Qua tối nay, ngày mai cố gắng ngủ bên ngoài một đêm, hôm sau là đến Võ Uy rồi.” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn nói: “Trưởng sử, chân ta đau, hình như trầy da rồi.”
Hồng Tuấn vịn tường, lạch bà lạch bạch như con vịt đi đến. Lý Cảnh Lung vừa nhìn đã biết hẳn là Hồng Tuấn không mấy khi cưỡi ngựa, đùi bị yên ngựa cọ rách.
Đêm đến, ngoài dịch trạm gió lạnh gào thét, tiểu nhị đem chậu than đến, trong phòng ấm áp, Cá chép yêu lăn ra ngủ, Hồng Tuấn mặc trung y với quần ngắn, cầm khăn vải thấm nước lau chân, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, muốn cởi hẳn quần ra nhưng vẫn ngại,
Lý Cảnh Lung đang điều chế thuốc bôi, lấy băng gạc thấm thuốc, ra hiệu cho Hồng Tuấn ngồi bên mép giường. Lý Cảnh Lung cầm chân Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vội nói: “Ta… trưởng sử, để ta tự làm.”
Lý Cảnh Lung nói: “Ngoại công của ngươi từng ở Qua Châu hả?”
“Đúng vậy!” Hồng Tuấn lúc trước có kể qua cho Lý Cảnh Lung nhưng sau đó chính hắn cũng quên béng.
“Trước đi bái kiến Ca Thư Hàn tướng quân…” Lý Cảnh Lung một tay giữ đầu gối Hồng Tuấn, một tay cầm băng gạc thấm thuốc, từ ống quần thò tay vào. Hồng Tuấn mặt đỏ bừng, nhưng chỗ bị trầy ở phía sau, hắn tự bôi thuốc thì có cúi đầu cũng không nhìn thấy nên đành phó mặc cho Lý Cảnh Lung.
“…Rồi đi gặp cữu cữu ngươi.” Lý Cảnh Lung còn nói.
“Ngoại công của ta hình như là cái gì quá tiết sứ giả…” Hồng Tuấn đáp.
“Hà Tây phó Tiết độ sứ, lúc trước ở dưới trướng Tiêu Tung.” Lý Cảnh Lung thuận miệng nói, “Không chừng cữu cữu ngươi cũng ở chỗ quân Hà Tây của Ca Thư Hàn tướng quân.”
Hồng Tuấn chỉ cảm thấy chỗ bị trầy lạnh buốt, hít mấy hơi thật sau, Lý Cảnh Lung đang bôi thuốc liền hỏi: “Đau sao?”
“Hơi ngứa…” Hồng Tuấn nhịn không được giơ chân lên, Lý Cảnh Lung tách chân hắn ra, nói: “Bên kia, ngươi bị nổi cả bọng nước rồi.”
Hồng Tuấn đói mặt Lý Cảnh Lung, cảm giác ngón tay thon dài của hắn chạm lên chân, cực kỳ kích thích, vật ở giữa kia cứng lên. Hai người nhìn lẫn nhau, Lý Cảnh Lung bôi thuốc lên đùi phải Hồng Tuấn, nói: “Hay ngày mai thuê xe ngựa?”
Đi chỗ nào tìm được xe ngựa? Hồng Tuấn thập phần ngại ngùng, đi theo Lý Cảnh Lung còn gây thêm phiền phức cho hắn. Nhưng Lý Cảnh Lung không để ý, bôi thuốc xong cho Hồng Tuấn, nói: “Được rồi.”
Đột nhiên Lý Cảnh Lung đem chỗ thuốc còn lại, chạm đến chỗ kia Hồng Tuấn. Hồng Tuấn quát to một tiếng, Lý Cảnh Lung cười rộ lên, xem như trả thù được rồi.
“Ngươi cố ý!” Hồng Tuấn đỏ bừng cả mặt, vội vàng lấy vải, giật lại quần lau chỗ thuốc mà Lý Cảnh Lung chơi xấu bôi lên.
“Nhịn như vậy hẳn là muốn thành thân rồi.” Lý Cảnh Lung ngồi một bên, gác chân lên rồi cười.
Hồng Tuấn xấu hổ cực điểm, nói: “Không muốn thành thân!”
Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, cảm thấy vui vẻ, nói: “Sau này không biết cô nương nhà ai gặp phải ngươi đây.” Vừa nói vừa bất đắc dĩ cười cười, lại hỏi: “Phụ thân ngươi là yêu quái gì?”
Nếu là lúc trước, Lý Cảnh Lung sẽ không bao giờ hỏi lời này. Nhưng trải qua một đoạn đường, Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung đã thân như huynh đệ, Lý Cảnh Lung cảm thấy hơi mạo muội, vôi chữa lời: “Thuận miệng hỏi một chút, làm chút chuyện phiếm, đừng nghĩ nhiều.”
Hồng Tuấn vội bảo không vấn đề, ngồi vào phía trong giường, Lý Cảnh Lung thuận thế ngồi bên cạnh, hai người sóng vai dựa vào tường.
Hồng Tuấn nói: “Phụ thân là Khổng tước.”
“Chẳng trách.” Lý Cảnh Lung hờ hững nói, “Lớn lên xinh đẹp như vậy.” Nói xong nhìn qua Hồng Tuấn, “Vậy nếu ngươi muốn thành thân, là Trọng Minh thế thúc… sẽ tìm một yêu quái xinh đẹp sao?”
Hồng Tuấn không hề nghĩ tới việc này, đáp: “Người sẽ không làm mai cho ta đâu.”
“Về sau thì sao?” Lý Cảnh Lung lại hỏi.
Hồng Tuấn bị Lý Cảnh Lung dò hỏi, đột nhiên mơ hồ, hắn không phải người, cũng chẳng phải yêu, chuyện sau này thì sẽ thế nào.
“Trọng Minh… không quan tâm mấy việc này.” Hồng Tuấn chần chừ nói.
“Ta không thấy như vậy.” Lý Cảnh Lung cười nói.
Khi còn nhỏ, hắn với chuyện sau này chưa từng suy nghĩ qua, ở trong Diệu Kim cung qua ngày nào thì hay ngày ấy, tuy nói muốn ăn thử hết mỹ vị nhân gian, nhưng cái này không thể coi là chí hướng được. Nếu bảo hắn từng tưởng tượng gì về chuyện mai sau, có lẽ là ở mãi trong Diệu Kim cung bầu bạn với Trọng Minh chăng?”
“Ngủ thôi.” Lý Cảnh Lung thấy Hồng Tuấn thần người, sợ hắn nghĩ mấy chuyện thương tâm, liền đỡ hắn nằm xuống.
Bên ngoài tuyết rơi rào rào, Hồng Tuấn nhìn về phía chiếc lông Phượng Hoàng để trên bàn, bị Lý Cảnh Lung hỏi như vậy, bỗng nhiên rất nhiều suy tư ập tới, cứ như thể một tầng tuyết dày chặn hướng nhìn của hắn vậy. Mười sáu năm qua, hắn lần đầu trải nghiệm cảm giác “mơ hồ” là như thế nào.
Sau này muốn làm gì? Những năm về sau muốn ở bên cạnh ai?
“Trưởng sử, vậy còn ngươi?”
Lý Cảnh Lung nhịp nhàng hô hấp, dường như đã ngủ, Hồng Tuấn quay mặt vào vách tường, trầm tư.
“Khi còn bằng tuổi ngươi, ta lúc muốn làm rất nhiều chuyện.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói.
Trong lòng Hồng Tuấn hơi run lên, quay lại, Lý Cảnh Lung vẫn chưa ngủ, mắt mở ra, hơi nghiêng đầu, nói: “Ta không muốn giống bọn họ, đến tuổi liền lập gia thành thân. Kiến công lập nghiệp, cưới vợ sinh tử, không có gì đặc biệt, cứ thế mà trải qua một đời.”
Hồng Tuấn co chân, sợ chạm phải vết thương, co một lúc liền mỏi chân, gác chân lên người Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung biết Hồng Tuấn vừa mới thoa thuốc sợ chạm phải, để hắn gác chân lên bụng mình.
“Đúng vậy.” Hồng Tuấn đáp, “Ta cũng nghĩ như vậy, không biết về sau sẽ thành dạng gì, hoặc là ta…”
Lý Cảnh Lung nghe tới đây, nhìn lên trần nhà, nói: “Ngươi thế này rất tốt, Hồng Tuấn… Ta.. lần đầu tiên nhìn thấy ngươi…”
Hắn không chủ ý mà nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt Hồng Tuấn, bỗng nhiêm cảm giác hơi thất thố, đành né đi, nói: “Trên người ngươi có nhiều thứ mà ta chưa bao giờ có được…”
Hồng Tuấn: “?”
Lý Cảnh Lung khe khẽ thở dài, cười tự giễu.
Hồng Tuấn: “Trưởng sử, sao ngươi lại đỏ mặt?”
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung, trong mắt còn có tiếu ý. Lý Cảnh Lung lại nghiêng đầu nhìn lại, hô hấp giao nhau, hắn phải thừa nhận rằng Hồng Tuấn rất dễ thu hút người khác. Trước mặt hắn, Lý Cảnh Lung thường nhớ đến thời niên thiếu của chính mình.
Trong năm tháng thiếu niên, hắn đeo một thanh kiếm mà vì nó tán gia bại sản, đau khổ tìm kiếm một bằng hữu được như Hồng Tuấn bây giờ, một điều mà chẳng hề có thật, cùng nhau uống rượu, náo loạn, cùng ra trận giết địch, oai phong một cõi, sinh tử có nhau.
Nhưng lúc đó, Hồng Tuấn không xuất hiện, bây giờ nhớ lại, trong suy nghĩ hiện lên một câu nói của Lý Bạch: “Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.”
(Rút kiếm tứ phương lòng mơ hồ.)
“Ngươi đến muộn.” Lý Cảnh Lung bỗng nhiên nói, “Nếu chúng ta quen biết sớm ba năm thì thật tốt.”
Hồng Tuấn nói: “Ba năm trước ta mới mười ba tuổi thôi.”
Lý Cảnh Lung cười nói: “Cũng vậy, dù sao ngươi cũng đã cứu ta.”
“Vì sao?” Hồng Tuấn nghi hoặc.
Lý Cảnh Lung nghiêm túc nói: “Nếu sớm quen biết, không chừng ta đã…”
Hồng Tuấn: “Đã cái gì?”
Lý Cảnh Lung lùi ra sau một chút, là chăm chú nhìn Hồng Tuấn, lúc này hắn đã hiểu bản thân mất đi cái gì, chính là trong thế tục đã phí hoài khí phách cùng sự ôn nhu năm xưa.
“Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung nghiêm trang nói, “Ta phải hỏi ngươi một việc.”
Hồng Tuấn: “???”
Hồng Tuấn không hiểu gì cả, từ khi nằm uống, hắn liền không hiểu được Lý Cảnh Lung, dường như mỗi lời nói ra đều có ý vị sâu xa nào đó, nhưng đoán không được.
“Ngươi có thích ta không?” Lý Cảnh Lung hỏi, “Ngày đố ngươi nói ‘trưởng sử, ta thực thích ngươi’, là thật lòng sao?”
Hồng Tuấn cười đáp: “Đương nhiên.”
Hồng Tuấn rất thích ở cùng với Lý Cảnh Lung, cảm giác như mọi việc đều sáng rực lên.
“Ta cũng rất thích ngươi, thích ngươi như đệ đệ của ta…” Mặt Lý Cản Lung đỏ lên, nói, “Con mẹ nó, nói như thế thực quá buồn nôn, ngủ đi, sáng mai dậy hãy quên đi.”
Lý Cảnh Lung hiếm khi thất thố, Hồng Tuấn liền cười, lấy chân đạp nhẹ hắn một cái, nói: “Ta hiểu.”
“Ừm.” Lý Cảnh Lung nói, “Trong Khu ma tư, tuy là thượng cấp và thuộc hạ, nhưng ta luôn đối đãi ngươi như đệ đệ… Kể cả trong Long Võ quân, ta cũng chưa từng đối xử tốt với ai như vậy…”
Hồng Tuấn nghe vậy cũng cảm thấy hơi buồn nôn, từ bé đến giờ, chưa từng có ai nói với hắn như vậy, trong lòng như có hoa nở.
“Bọn họ thường đùa cợt hai ta, bảo ta với ngươi… có ý nghĩ không an phận. Ngươi đừng nghĩ nhiều.” Lý Cảnh Lung xoa đầu Hồng Tuấn, còn nói, “Ta không quan tâm lời người khác nói, ngươi không để trong lòng là tốt rồi.”
Hồng Tuấn lại nghe không hiểu, hỏi: “Lời gì?”
Lý Cảnh Lung nói: “Có lúc ta không rõ, ngươi là giả ngốc hay ngốc thật vậy!”
Hồng Tuấn hiểu ra, cười nói: “Ta hiểu! Ta không có…”
“Về phần ngươi có tâm tư hay không, ta không quản được.”
Lý Cảnh Lung lại bắt đầu nghiêm trang trêu đùa Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn: “Không có! Không có! Không có!”
Lý Cảnh Lung: “Ồ? Thật sao?”
Lúc nói chuyện hắn nắm lấy tay trái Hồng Tuấn, xòe tay, mười ngón tay giao nhau, nắm lại
Hồng Tuấn: “!!!”
Mỗi lần bị Lý Cảnh Lung nắm tay, Hồng Tuấn cảm giác được mình lại phản ứng, mặt mũi đỏ bừng. Lần trước cưỡi ngựa về Trường An, lúc dạy Lý Cảnh Lung dùng Tâm Đăng cũng là như thế này.
Lý Cảnh Lung cười như không cười, thăm dò Hồng Tuấn, nhìn xuống phía dưới, ý là: Thế nào? Còn nói là không có tâm tư? Hồng Tuấn vội rút tay về, trái tim đập loạn trong ngực, nói: “Ngươi đừng đùa cợt ta! Ta… ta cũng coi ngươi như người nhà… ừm. Ta còn nói sẽ đưa ngươi về nhà ta, không muốn rời xa trưởng sử.”
Lý Cảnh Lung cười nói: “Không đùa ngươi nữa, ngủ đi. Sớm mai còn lên đường. Có vài việc không cần vội vàng, từ từ suy nghĩ rồi sẽ hiểu. Như ngày đó ta gặp được ngươi.”
Lý Cảnh Lung nhắm mắt, Hồng Tuấn vẫn còn mờ mịt trong tầng tầng lớp lớp suy tư, nhưng cơ thể cũng mệt rồi, chân vẫn gác trên người Lý Cảnh Lung dần thiếp đi.
Đêm nay, một trận bão tuyết quét sạch nghìn dặm quanh Trường Thành.
Du Lâm huyện, trong phòng tắm lớn, trời sắp về khuya, khách nhân sớm đã rời đi, ở đây thật tĩnh mịch, xa xa có tiếng ca: “Tá vấn mai hoa hà xử lạc? Phong xuy nhất dạ mãn quan sơn.”
(Thử hỏi hoa mai nơi nào rời? Gió thổi một đêm đầy quan ải.)
Trong phòng tắm riêng phía tây sương, tên điên tóc tai bù xù, ngâm mình trong thùng gỗ, im lặng không nói một lời.
Mạc Nhật Căn ngồi bên ngoài, trên chân còn vắt khăn vải, cầm một bình rượu, chơi đùa hai viên Điền ngọc Hồng Tuấn tặng ngày hôm ấy.
“Tắm xong chưa?” Mạc Nhật Căn quay đầu nói, “Ngươi không đói bụng sao?”
Tên điên ghé vào bên trên bồn tắm, nhìn xung quanh. Mạc Nhật Căn đứng dậy vào kiếm tra xem sao. Tên điên kia trước đó làm binh sĩ, dáng người thon gầy, sau khi rửa sạch bùn đất trên mặt, đúng là mười phần anh khí.
Hắn ước chừng chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, còn không lớn hơn Hồng Tuấn bao nhiêu. Tên điên quan sát Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn thở dài, khom người lật một phong thư từ đám quần áo bẩn thỉu ra.
Trên thư vết máu loang lổ. chính là thư cầu viện của Thiên Thủy thành ở Kỳ huyện. Chữ viết đã mờ, không nhìn rõ, chỉ thấy người gửi là Kỷ thành thành thủ Hoàng An, phái trinh sát Lục Hứa, đến Ô Đài huyện cầu viện binh.
“Lục hứa?” Mạc Nhật Căn nói.
Tên điên đột nhiên bị gọi tên, trong mắt mơ hồ, Mạc Nhật Căn đưa hắn quần áo mới, Lục Hứa không mặc gì cứ thế đứng dậy, nhìn Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn nhìn hắn một hồi, ném áo choàng về phía hắn, để hắn tự mặc rồi ra hiệu đi theo mình, đưa hắn đến trước án, ăn một ít dê hầm.
Lục Hứa thấy trên bàn có đồ ăn, vươn tay, lại nhìn Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn ra hiệu, hắn liền bốc thịt dê, từ từ nhai nuốt, Mạc Nhật Căn ăn một chút rồi thôi, cau mày nhìn Lục Hứa.
Hắn hơi hé cổ áo, thấy lồng ngực trắng nõn cùng xương quai xanh, phía trên còn có vết bỏng đen đen.
Mạc Nhật Căn: “Lục Hứa.”
Lục Hứa mờ mịt, giương mắt nhìn Mạc Nhật Căn, nói: “A?!”
“Lục Hứa.”
“Ừm!”
“Lục Hứa.”
“A?”
Mạc Nhật Căn cười, muốn hỏi lại thôi, sợ kích động hắn, đành chờ hắn ăn xong. Lục Hứa chờ mãi không thấy Mạc Nhật Căn nói gì, lại vùi đầu ăn.
Mạc Nhật Căn trầm ngâm, lấy một thanh đao nhỏ, cầm miếng da, ngồi khắc một vòng hoa. Lục Hứa vừa ăn vừa nhìn, động tác chậm dần.
“Lộc.” Lục Hứa nói.
Tay Mạc Nhật Căn hơi run rẩy.
“Ngươi đã gặp qua?” Mạc Nhật Căn thăm dò.
Hắn mở lòng bàn tay, trong ta có một miếng da khắc hình một con thú có sừng như Mẫu Lộc.
Lục Hứa dời ánh mắt từ miếng da nhìn vào mắt Mạc Nhật Căn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ở đâu?” Giọng Mạc Nhật Căn như lạc đi.
Lục Hứa mờ mịt lắc đầu, lại cúi đầu ăn tiếp. Lúc này, Mạc Nhật Căn rối bời không biết phải nói gì.
“Ngươi từ đâu tới đây?” Mạc Nhật Căn tự nhủ, “Biên cương tây bắc… Ngươi nhìn thấy gì?”
Hắn đứng dậy, đi ra cửa, muốn hứng một ít gió lạnh cho thanh tỉnh.
Lương Châu tây bắc nhất định có việc khẩn, Thành thủ phải phái trinh sát này đi cầu viện, trên đường đi không biết gặp chuyện gì, bị kinh hãi đến thất hồn lạc phách, chạy trốn đến đây. Hắn nhìn thấy gì? Có phải là Bạch Lộc mà mình vẫn đang tìm kiếm?
Mạc Nhật Căn cuốn một cái áo bông, đi guốc gỗ đứng trong đình viện. Lục Hứa ăn no xong, đang xoa bụng, cầm lấy lá thư, im lặng đi ra ngoài. Đi qua sau lưng Mạc Nhật Căn, chân trần đi về hướng tường viện. Gió lạnh thấu xương, chắp tay sau lưng, đứng suy nghĩ, không nghe thấy tiếng bước chân Lục Hứa.
Lục Hứa nhanh chân chạy về phía nội viện hẻo lánh, lách từ cửa sau ra ngoài.
Nhất định phải sớm đưa tin về Trường An, báo tin cho Lý Cảnh Lung, để thanh niên này dẫn đường, ngoài Trường Thành cũng được mà Ngọc Môn quan cũng tốt… Mạc Nhật Căn quay lại tìm thư của Lục Hứa, thấy trong viện trống rỗng không có ai.
“Người đâu?!” Mạc Nhật Căn gầm một tiếng, nhìn xung quanh, thấy dấu chân chạy đến cửa sau, liền tháo guốc, đuổi theo.
_________________________
Tây bắc xích hậu: Trinh sát tây bắc.