“Điếc tai mất…”
“Ngươi nói gì…”
Lý Cảnh Lung và A Sử Na Quỳnh chỉ có thể nhìn khẩu hình mà phân biệt xem đối phương đang nói gì. Sấm sét chớp nhoáng, một Giao không biết từ đâu lao xuống gào thét định tấn công hai người.
Lập tức, A Sử Na Quỳnh xoay người, cả người tỏa sáng rực rỡ, hỏa diễm bốc lên, triệu hồi chiến thần Ba Hách Lạp Mỗ, đạp không bay lên.
Lý Cảnh Lung: “…”
Ngay sau đó, A Sử Na Quỳnh ở phía sau phất hai tay, vung ra hai ngọn trường tiên bọc trong hỏa diễm, sinh động như thật vây công Thanh Giao đang lao tới. Thanh Giao giãy dụa điên cuồng, ngọn roi lửa của A Sử Na Quỳnh cuốn chặt bảy tấc của nó, quát: “Cút xuống cho ta!”
Thanh Giao bị ném xuống đất, Lý Cảnh Lung chạy vọt tới, tóm lấy sừng nó, A Sử Na Quỳnh quát: “Lên!”
Hắn kéo roi lửa về sau, cũng kéo Thanh Giao bay lên, xuyên qua sấm sét về phía cột sáng.
“Danh hào Hàng Long Tiên Tôn cần sửa một chút! Không bằng để cho ta đi!:
“Ta không ngại đâu, nhưng ngươi phải hỏi lão Cừu xem!”
Lý Cảnh Lung bám trên lưng Thanh Giao, cùng A Sử Na Quỳnh xuyên qua vạn đạo lôi đình ở tầng tám, hướng về cột sáng. Từ phương xa xuất hiện một cự long toàn thân nở rộ ánh sáng, gào thét xông đến.
“Bám chặt vào!” A Sử Na Quỳnh quát.
Hai sừng cự long bị khói đen quấn quanh, phóng ra sấm sét bao trùm cả ngọn núi, sấm sét dội thẳng lên trời rồi rơi xuống khắp mặt đất. Tầng thứ tám rất nhỏ, chỉ có mấy con Thanh Giao và Long Vương, thấy Long Vương đến gần, A Sử Na Quỳnh kéo roi làm cho Thanh Giao vặn người một cái, sượt qua người Long Vương. Lý Cảnh Lung bỗng nhiên nhìn thấy sừng nó tản ra hắc khí, có hai con ma vật đang dữ tợn gào thét.
Lý Cảnh Lung hô to một tiếng suýt nữa bị quật bay xuống, A Sử Na Quỳnh lại kéo Thanh Giao bay lên, đón đánh Long Vương đang lao tới.
“Tiến lên!” Lý Cảnh Lung phẫn nộ quát, “Đừng tránh!”
A Sử Na quỳnh: “…”
Lý Cảnh Lung buông tay, chạy dọc về phía đầu Thanh Giao, phi thân vọt lên, đạp vào vai A Sử Na Quỳnh, A Sử Na Quỳnh cúi người, Lý Cảnh Lung vọt qua, đứng phía trước đầu Giao, hai người điều khiển Giao không thèm né tránh nữa mà trực tiếp xông vào công kích của Long Vương.
Lôi đình tụ lại trên sừng rồng, hiện ra tử sắc điện quang, sấm sét khắp trời thu lại, cả trời đất tĩnh mịch một mảnh, mà dòng điện trên sừng rồng càng ngày càng mạng, lóe màu đỏ cam chói mắt, nó im lặng chờ đợi, chỉ cần phóng ra sẽ biến bọn họ thành cát bụi.
A Sử Na Quỳnh gào lên: “Ông trời ơi! Ta còn chưa tìm được đệ đệ kết nghĩa mà! Trưởng sử! Ta không muốn chết lúc này đâu!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Cảnh Lung xoay kiếm trong tay, hét lớn một tiếng, một cột sáng bắn ra. Cột sáng kia vọt tới, tấn công Long Vương. Long Vương bị ánh sáng chiếu đến, đột nhiên lăn lộn, hét lên một tiếng.
Thanh Giao cố gắng tránh khỏi Long Vương, lôi điện bốc phát, làm nổ sụp một ngọn núi, ngàn vạn đá vụn bắn lên, lại bị lôi điện oanh tạc rơi xuống khắp mặt đất! Dưới chân lấp lóe như điện hải, Lý Cảnh Lung không kịp nói gì với A Sử Na Quỳnh, bị văng về phía mặt đất.
Trong lúc cấp bách, A Sử Na Quỳnh dùng một roi quấn lấy Lý Cảnh Lung kéo hắn ngược trở lại, cố gắng khống chế Thanh Giao lao vào cột sáng dịch chuyển. Một tiếng nổ lớn, hai người cùng Thanh Giao và vô số đá vụn rơi vào tầng thứ bảy.
Trong tầng thứ ba, hai mắt của Hỏa Diễm Long Vương bịt một miếng vải đen, một thân áo bào đỏ rực, hướng về phía biển dung nham nâng một tay. Những khối đá đen bóng lơ lửng bay lên, Cừu Vĩnh Tư đi đầu sau đó là Huyền Minh, Hồng Tuấn đi cuối.
“Dường như ta nằm mơ một cơn ác mộng rất dài.” Huỳnh Hoặc nói, “Khi tỉnh lại lại nhớ được danh tự khi xưa.”
Hồng Tuấn thi thoảng nghiêng đầu nhìn Huỳnh Hoặc.
Một thân chiến bào đỏ rực khiến Hồng Tuấn nhớ tới Trọng Minh, hai mắt chảy máu lại giống Viên Côn. Khi nhìn thấy hắn, trong lòng Hồng Tuấn có chút khó chịu: rời khỏi nhà lâu quá rồi không biết Trọng Minh trải qua những ngày này thế nào.
Khi nghe được chuyện của Diệp Minh, Hồng Tuấn lại nhớ tới dưỡng phụ lúc nào cũng canh giữ Diệu Kim cung. Hắn cảm thấy áy náy – vì có Lý Cảnh Lung ở bên lập tức không nhớ đến phụ mẫu, dưỡng phụ nữa.
“Không có gì đáng ngại.” Huỳnh Hoặc dường như biết Hồng Tuấn đang nhìn hắn, mở miệng nói.
Từ lúc vào Trấn Long tháp, câu được các Long Vương nói nhiều nhất chính là ‘Không có gì đáng ngại’, Huyền Minh nói vậy mà Huỳnh Hoặc cũng nói vậy.
“Sao cứ nhìn hắn vậy?” Huyền Minh hỏi, mọi người ở trên phiến đá lơ lửng bay đi, hướng về cột sáng ở tầng thứ ba.
“Nhớ tới cha ta.” Hồng Tuấn nói.
“Dáng vẻ giống ta ư?” Huỳnh Hoặc thản nhiên nói.
Khí tức của Huỳnh Hoặc giống Trọng Minh đến mấy phần, lúc nào cũng nóng rực, khiến người ta cảm giác như đứng cạnh đống lửa vậy.
Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, nhìn vè phía cột sáng, Huỳnh Hoặc lại hỏi: “Ngươi là hài tử do Phượng Hoàng nuôi lớn đúng không?”
Huỳnh Hoặc cũng cảm thấy, Cừu Vĩnh Tư cũng nhận ra Hồng Tuấn hơi hơi nhớ nhà, liền vỗ vai hắn, cảm giác cô độc, trống trải, bị ngăn cách trong tháp, Lý Cảnh Lung không ở bên khiến Hồng Tuấn không cảm thấy an toàn.
“Ta nhớ cha.” Hồng Tuấn nói.
“Tuổi thọ của Phượng Hoàng mới thực sự là vĩnh hằng.” Huỳnh Hoặc nói, “Không chết bất diệt, giữa liệt diễm của Niết Bàn chuyển sinh, như vậy, sinh ra giữa đất trời, tuổi thọ cũng có cuối cùng, nhưng vẫn xem là chuyện tốt. Rảnh rỗi thì bồi cha ngươi đừng như Giải Ngục và Diệp Minh.”
Huỳnh Hoặc không rõ quan hệ giữa Hồng Tuấn và Trọng Minh, nhắc nhở cũng chỉ có vậy. Hồng Tuấn gật đầu, dưới sự dẫn dắt của vị Long Vương kia mọi người tiến vào cột sáng.
Thiên Bảo năm thứ mười ba, mùa đông.
Từ lúc Lý Cảnh Lung vào tháp đã là bốn tháng, tỉnh Giang Nam, huyện Bành Trạch, sáng sớm, trên đồng cỏ sương kết một lớp mỏng, một con ngựa đi dọc theo quan đạo, chầm chậm tiến vào Bành Trạch.
Một nam một nữ đều khoác áo lông chồn, nam tử tuấn tú, xinh đẹp, làn da trắng nõng, tóc xoăn nâu, hai mắt như bảo thạch. Nữ tử lộ ra cổ tay làn da nâu đồng, lông mi dài đậm, đôi mắt to như làn nước mùa thu, thần sắc cao lãnh. Là A Thái và Đặc Lan Đóa.
Sau khi A Thái đến Bành Trạch lập tức qua dịch trạm nhận thư, quả nhiên tìm được thư tín của Lý Quy Niên gửi từ Trường An.
“Không thể nào.” Đặc Lan Đóa cau mày nói, “Đại sư huynh của chàng làm gì? Sao đại xà kia lại quay về?”
“Suỵt!”, A Thái bóc thư xem một lượt, thanh toán thư phí xong lại nhận một lá thư gửi từ Phục Vân sơn trang, bóc dấu niêm phong xong thấy bên trong là một tờ giấy trắng, tượng trưng cho việc Lý Cảnh Lung vẫn bình thường còn chưa ra khỏi tháp.
Trước khi vào tháp, Lý Cảnh Lung đã phân công nhiệm vụ, cho tới khi hắn ra ngoài, không cần ai ở lại Phục Vân sơn trang cả. Mà bảo bọn họ chia ra tìm tung tích năm pháp khí còn lại của Bất Động Minh Vương. Mạc Nhật Căn và Lục Hứa đi U Châu, mà A Thái và Đặc Lan Đóa đến Bành Trạch. Đây đều là những nơi Địch Nhân Kiệt từng nhận chức khi còn sống, căn cứ theo suy luận của Lý Cảnh Lung, năm đó Địch Nhân Kiệt chắc từng tìm thấy Trí Tuệ kiếm ở một trong hai nơi này,
Dù sao mấy tháng trước, mọi người cứ nghĩ Giải Ngục cũng đã vào Trấn Long tháp, nhưng khi Lý Cảnh Lung cùng A Sử Na Quỳnh đi vào, Giải Ngục lại trốn ra, khiến Khu ma ti trúng kế của Hắc Giao. Lúc bốn người chia nhau rời đi, gặp Giải Ngục đào thoát, đều rất lo sợ.
Mọi chuyện đã quá trễ, không còn cách cứu vãn, bọn họ bàn bạc rồi Mạc Nhật Căn quyết định, Giải Ngục trốn khỏi tháp sẽ không ngờ Lý Cảnh Lung còn sắp xếp Lý Quy Niên ở Trường An, sẽ lập tức về kinh, chui đầu vào lưới.
Mà tình huống phía An Lộc Sơn lại không rõ, quan trọng hơn nữa phải tìm tin tức ở U Châu, nên Mạc Nhật Căn quyết định giữ nguyên kế hoạch đã bàn.
Trước khi đến Giang Nam, Lý Cảnh Lung từng thương lượng về phương hướng trong năm tới: tìm kiếm pháp khí của Bất Động Minh Vương làm mục tiêu chính, tìm hiểu động tĩnh của An Lộc Sơn sau khi trốn khỏi Trường An, nghĩ cách thâm nhập U Châu.
Bốn người chia hai đười, A Thái đi tỉnh Giang Tây, lục soát, nghe ngóng tung tích của Địch Nhân Kiệt khi xưa. Ba tháng trước, Lý Quy Niên gửi phong thư đầu tiên: Dương Quốc Trung hồi triều. Lý Long Cơ lại không nghe Lý Cảnh Lung để Lý Quy Niên xuất thủ giải quyết hắn, mà để Dương Quốc Trung ở cung Hưng Khánh dưỡng thương!
“Sự tình không đơn giản như nàng nghĩ đâu.” A Thái nói với Đặc Lan Đóa, “Giải Ngục có thể đã chết, hoặc, nó ngụy trang khiến hoàng đế tin nó một lần nữa.”
Đặc Lan Đóa nhìn thư trong tay A Thái, nói: “Ta xem không hiểu Hán tự, chàng cứ đọc đi.”
A Thái bất đắc dĩ nói, “Đại sư huynh viết nhiều như vậy vì huynh ấy sẽ tiếp tục giám sát, chúng ta không phải gấp gáp trở về.”
Sau khi Dương Quốc Trung trở lại cung Hưng Khánh, được quý phi biện hộ, thành công giữ lại tính mạng, Lý Quy Niên dùng mọi cách đều không kiểm tra được trên người hắn có còn yêu khí hay không. Dương Quốc Trung lại không nhớ nhiều chuyện, cả ngày ở trong cung Hưng Khánh dưỡng thương, không vào triều.
Lần này Dương Quốc Trung từ trong tối đi ra ngoài sáng, tuy là một chiêu cờ hiểm, nhưng Lý Cảnh Lung không thể phân thân, không cách nào làm được gì, Khu ma ti cũng đành bó tay.
“Chờ trưởng sử ra ngoài rồi tính.” A Thái nói, “Thực ra, ta không tin Giải Ngục dễ dàng từ bỏ nhục thân như vậy… Hôm nay đi điều tra phủ Giang Châu.”
“Có thể tìm được không?” Đặc Lan Đóa bắt đầu hơi nản, từ Hàng Châu về phía Bắc, bọn họ đi nửa năm bôn ba, nghe ngóng tin tức, mà từ khi Địch Nhân Kiệt làm quan ở Bành Trạch đã là sáu mươi năm rồi. Chuyện của sáu mươi năm trước, liệu có ai còn nhớ được?
“Tìm không thấy cũng phải tìm.” A Thái huýt sao, bất đắc dĩ nói, “Có thể làm gì được nữa? Đi thôi.”
Đặc Lan Đoán trừng mắt nhìn A Thái, “Nhìn không ra, chàng theo người Hán lâu như vậy mà vẫn còn hiểu chuyện cơ đấy.”
“Ta lúc trước không hiểu chuyện sao?” A Thái cười lên ngựa, giơ tay kéo Đặc Lan Đóa lên theo, Đặc Lan Đóa xoay người ngồi sau lưng A Thái.
“Khi trước gặp chuyện là chàng chạy trốn.” Đặc Lan Đoán nói, “Sao bây giờ không trốn nữa?”
“Như người Hán nói, đấy là ‘giấu tài’.” A Thái cười, “Tiền sẽ có, cố hương cũng có, nàng phải tin ở ta.” Nói xong A Thái lắc cương ngựa, hướng về phủ Giang Châu.
“Không biết vì sao, ta cảm thấy đang rất gần chân tướng rồi.”
“Hai tháng trước chàng cũng nói như vậy…”
“Lần này là thiên chân vạn xác…”
Tháng mười một, U Châu gió thổi tuyết bay, hai con ngựa trú bên ngoài dịch trạm.
Mạc Nhật Căn xem tin trong dịch trạm, tìm văn thư của A Thái gửi tới, Lục Hứa nhìn một hồi, rút phong thư ghi ‘Đại Đường Khu ma ti’, đập lên mặt Mạc Nhật Căn nói, “Một phong.”
“Trường An có không?” Mạc Nhật Căn lục trong đống thư chất cao như núi của dịch trạm, bắt đầu mùa đông thì U Châu tích lại không biết bao nhiêu thư tín từ phía nam và Trung Nguyên, nhưng mà từ lúc An Lộc Sơn nhận chức Tiết độ sứ ở U Châu, hắn phát triển mạng lưới tình báo. Nhưng thư tín giữa hai vùng Trường An, Lạc Dương thì làm gì có ai quản?
Dần dần, tích thành một đóng, cuối mỗi quý, dịch trạm đều đựng trong sọt cầm đi thiêu hủy, mùa đông còn có thư tín muối sắt Đại Đường cũng bị đốt. Mỗi lần Mạc Nhật Căn đến tìm thư, cảm giác như đang bới đồ ăn của chó.
“Không có của Trường An.” Lục Hứa thuận miệng nói.
Mạc Nhật Căn xem thư của A Thái, Lục Hứa nhìn thoáng qua, nói: “Ngươi đoán trúng rồi.”
“Ừm?” Mạc Nhật Căn nhíu mày, đột nhiên nhận ra một chuyện, “Em đọc được chữ rồi?”
Lục Hứa không kiên nhẫn đáp: “Học xong lâu rồi.”
Mạc Nhật Căn cười, duỗi ngón tay vuốt má Lục Hứa, Lục Hứa lại né đi, cảnh giác nhìn Mạc Nhật Căn.
“Còn cười?” Lục Hứa nói, “Lần này làm thế nào đây? Không biết bao giờ Hồng Tuấn mới có thể ra ngoài.”
“Ta tin bọn họ.” Mạc Nhật Căn nói, “Chúng ta giải quyết việc của chúng ta.”
Nói xong Mạc Nhật Căn cất thư, dắt ngựa đi, chậm rãi đi bộ cùng Lục Hứa giữa gió tuyết. U Châu huyên náo, một ngày nữa sẽ đến Phạm Dương. So với A Thái, đội của Mạc Nhật Căn gian khổ hơn nhiều, dù sao đây cũng là đại bản doanh của địch, không thể tùy tiện điều tra, quan trọng nhất là phải ẩn náu cho tốt.
“Ta nghi chỗ này cũng không có vật mà các ngươi nói.” Lục Hứa mở quyển da cừu trong tay. Đến U Châu đã bốn tháng, mà bốn tháng này bọn họ tìm kiếm từ Bắc thượng đến phạm vi hai trăm dặm bên ngoài Phạm Dương. Vào cả địa bàn của người Khiết Đan, tìm tất cả manh mối có thể tìm được, trong núi là nơi Thương Lang Bạch Lộc hoạt động tốt nhất, nhưng không có dấu hiệu nào, chỉ tìm thấy vài lăng mộ bỏ hoang sau khi bị trộm mộ mở ra.
Lục Hứa đề nghị bọn họ tiến về phía Bắc, đến núi Tiên Ti xem vận may thế nào. Năm ấy Địch Nhân Kiệt làm thứ sử U Châu, thương nhân nơi đây thường nam lai bắc vãng, có lẽ chôn bảo vật trong núi cũng nên.
Mạc Nhật Căn lại muốn vào thành, tìm tin tức từ phía nam và Trung Nguyên. Dù sao vào núi cũng phải tốn mấy tháng, quả nhiên bọn họ nhận được một tin xấu.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, Dương Quốc Trung quay về Trường An, trở thành mục tiêu công kích, nhưng ở ngay dưới mắt thiên tử. Không có Lý Cảnh Lung, mọi người không thể gặp hoàng đế, tùy tiện hành động chỉ sợ Dương Ngọc Hoàn lo lắng làm liều khiến Khu ma ti gặp nguy hiểm.
“Lý Quy Niên không kiểm tra ra yêu khí.” Mạc Nhật Căn vừa đi vừa nói cho Lục Hứa, “Có nghĩa là thời gian này Dương Quốc Trung không khuấy được sóng gió gì.”
Lục Hứa: “Ta không tin Giải Ngục dễ dàng từ bỏ nhục thân như vậy.”
Mạc Nhật Căn đáp: “nhưng, chỉ cần phàm nhân còn sống, thì, hắn sẽ không tụ tập yêu quái ở Trường An.”
Lục Hứa: “Ngươi cảm thấy hắn đang chờ chuyện gì?”
Mạc Nhật Căn không trả lời, cùng Lục Hứa rời khỏi dịch trạm, leo lên một sườn núi nhỏ, nhìn về mây đen trong thành.
Mây đen bao phủ cả U Châu, chính là phường rèn ngày đem đỏ lửa, đáp án rất rõ ràng rồi.
Mạc Nhật Căn nói: “Vào thành nhìn xem thế nào.”
Rời khỏi Hàng Châu, Lục Hứa dọc đường đi đều nghe lời Mạc Nhật Căn, như Hồng Tuấn luôn nghe theo Lý Cảnh Lung vậy. Nhưng Hồng Tuấn là không hiểu, còn Lục Hứa là lười quản, chỉ lúc này, hắn đột nhiên nói: “Chờ chút, Đại Lang, ta không muốn vào.”
Mạc Nhật Căn nhìn Lục Hứa, Lục Hứa nói: “Ta cảm thấy thành U Châu rất nguy hiểm, đừng đi.”
“Yêu khí ngập trời.” Mạc Nhật Căn nói, “Em đợi ở đây, ta đi một lát rồi về.”
“Ngươi…” Lục Hứa giận mà không phát tiết được, hắn đã nói ngọt như vậy để Mạc Nhật Căn không tùy tiện mạo hiểm, mà còn làm như vậy? Mặt Lục Hứa đen lại, “Không được!”
“Vậy em giám thị cho ta?” Mạc Nhật Căn quay đầu cười nói, lại giơ roi ngựa, lao xuống dốc núi tiến vào thành U Châu.