**
Hôm đó, Lâm Vũ Minh đưa tôi đến một quán nhạc cụ ở đường Hàm Nghi, nó to lắm, cửa kính bóng lộn, sang trọng. Chỗ này tôi cũng có đi qua mấy lần rồi lần nào đi qua cũng trầm trồ, thế mà đến hôm nay mới có cơ hội đặt chân vào.
Giá kể trước đây, Lâm Vũ Minh mà có hứng đưa tôi đi mua, với cái tính của tôi, có lẽ tôi sẽ vui mừng đến cái mức nhảy loi nhoi rồi hét toáng lên mất. Nhưng chẳng hiểu sao lần này, cây đàn piano không còn đủ sức hấp dẫn tâm trí tôi được nữa. Ấy thế mà ai đó chả hiểu cho lòng tôi, cứ kéo tôi chạy từ tầng một đến tầng hai, chốc chốc lại hỏi han:
-"Nấm...Nấm thấy cái này như thế nào, đẹp không, Nấm thích không?"
Haha, chả hiểu ra làm sao đi mua đàn mà Lâm Vũ Minh cứ hỏi tôi xem "Nấm thấy màu nó đẹp không", "Nấm có thích kiểu hình dáng này không", khổ! lão chẳng hỏi xem...tôi sẽ phải chơi nó như thế nào! >.<
Mà kể cái chuyện đi mua đàn này, sau này lại trở thành cái kỉ niệm "sâu sắc" không thể xóa nhòa giữa hai chúng tôi, nói cho đúng ra là một câu chuyện...đầy xấu hổ của tôi,mà ngọn nguồn câu chuyện thì cũng chỉ tại Lâm Vũ Minh mà thôi.
Rõ ràng, chạy từ tầng 1 đến tầng hai với lão thì chẳng sao, vừa mới cáo lui vào nhà vệ sinh một lát quay ra đã thấy tên anh trai đáng thương của tôi bị hai con bé tóc vàng hoe nào đó vây kín, xúm xít hỏi han các kiểu. Mà nhìn kìa, mặt mấy đứa nó, cứ phởn lên, cứ cười tíu tít trông vui vẻ đáo để. Đâu ra cái đám cứ ra đường thấy con trai ở đâu lại mặt dày xấn tới như vậy chứ????
Còn chưa hết đâu, con bé mặc cái váy ngắn qua đầu gối đứng nói chuyện thôi còn chưa đủ, chốc chốc lại còn...động chạm nữa chứ! >----<
Ôi, rõ ràng là đang mùa đông, mà tôi thấy nóng! Nóng trong người, máu đang sôi lên!
Hình như là...tôi đang ghen! Không, không phải là hình như mà chắc chắn là tôi đang ghen!
**
-"Anh ơi, hay anh dẫn bọn em đi xem đàn xíu đi!"
-"Anh không biết gì về đàn cả!"
-"Anh...bên kia đường có quán trà sữa đấy, tý anh qua với bọn em nhá, vui lắm!"
-"Nhưng mà anh...không thích uống trà sữa!"
-"Anh ơi, anh có hiểu mấy bài về bất phương trình không?"
-"Bất phương trình à, anh...có biết một ít!"
-"Vậy... anh cho bọn em xin số điện thoại nhé, nếu có bài khó, bọn em muốn hỏi anh!"
-"Phải rồi ha, anh cho em số nhé, có dịp qua trường anh chơi, thì bọn em nhờ anh làm hướng dẫn viên một xíu, hihi!"
Lại còn "hihi" mới sợ chứ!
Mấy con bé đó bạo thật, ai đời con trai xin số con gái chứ con gái chủ động xin số con trai lỗ liễu như này bao giờ. Mà cả Lâm Vũ Minh nữa, cứ đứng lóng ngóng, tay chân thừa thãi, mặt mày thì rõ là bối rối khó coi, đã khó chịu như vậy thì cứ từ chối đi!
Trông lão bị chúng nó hành hạ, thảm thương đến tội nghiệp!
Cái tính lão hay cả nể, chẳng dám khước từ yêu cầu của ai bao giờ, mà với đám con gái hay nhõng nhẹo này nữa lại càng khó từ chối. Đangg lúc tính lại giải vây thì thấy Lâm Vũ Minh chắc bị chèn ép quá hóa mất khôn, lóng ngóng thế nào trả lời một câu:
-"Anh...không dùng điện thoại!"
Haha, trời ơi là trời, Lâm Vũ Minh ơi là Lâm Vũ Minh, thà anh nói là anh không mang điện thoại còn chấp nhận được, đằng này lại bảo không dùng điện thoại, thử hỏi xem có thằng nào dám tin không cơ chứ?
Số lão cũng kiểu xui xẻo thế nào, vừa phút trước bảo với hai nhỏ kia "anh-không-dùng-điện thoại!", phút sau....chuông điện thoại trong túi áo lão kêu ing ỏi!:))))
Lâm Vũ Minh đỏ bừng mặt!
Tôi đứng đầu này, nói thật dù đã cố kiềm chế rồi nhưng vẫn không thể nào nín nổi cười. Đời đúng là quá nhọ mà!
Thế nên mới nói, có những người bẩm sinh không thể nói dối, có tập luyện thế nào cũng không thể!
Hết cách, cuối cùng tôi cũng không thể chịu nổi cái cảnh lão bị chúng nó hành hạ nữa, tôi lao vào chen chân vào giữa mấy người bọn họ, cứ thế, rất vô tư cầm lão:
-"Vũ Minh!!" - Tôi gọi, cái giọng ngọt không tả nổi. ^^
Lâm Vũ Minh thấy tôi, lão khẽ thở phào ra một cái nhẹ nhõm, nhưng mà hình như lão cũng chưa quen cái kiểu gọi "tởm lởm" này của tôi, lão nhíu nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, tôi mặc kệ, nhanh chóng giật cái điện thoại trong tay lão ra giả vờ cáu kỉnh:
-"Cái anh này, em bảo anh cầm điện thoại cho em, có ai gọi thì anh phải nghe cho người ta một cái chứ, đằng này...mấy cuộc gọi nhỡ liền này...anh hư thật!"
Lâm Vũ Minh tròn xoe mắt, ú ớ: "Nấm???"
-"Nấm cái gì nữa, anh nói đi mua đàn cho em mà anh đứng đây nói chuyện với mấy chị này thế này à, em...không thích đâu nhé!"
"Anh...!"
Lâm Vũ Minh bắt đầu hiểu ra chuyện, thấy lão khẽ cười, nhưng mà mấy nhỏ kia, chúng nó vẫn chẳng chịu từ bỏ, cứ bám riết, gắt gao hỏi:
-"Bạn là...em gái của anh Vũ Minh hả?"
Em gái????
Haha, chẳng hiểu sao nghe hai từ này tôi lại thấy...khó chịu.
Bây giờ chỉ cần tôi gật đầu bảo "ừ!" thì chẳng khác gì tôi cho bọn họ cơ hội, mà tất nhiên, cái mùa xuân ấy thì không có đâu.
Tôi túm chặt lấy tay Lâm Vũ Minh, cất cái giọng nửa thật nửa đùa, nửa ngọt nửa chua lên:
-"Vũ Minh à, anh xem, em có chỗ nào giống anh không, mà mấy chị này bảo em là em gái anh?"
Lão cười cười véo má tôi bảo:
-"Chẳng có chỗ nào giống nhau cả!"
-"Thế....bạn là..là gì của anh Vũ Minh??"
Tôi câng câng mặt lên, rất tự tin nói:
-"Anh ấy là người yêu của tôi!"
Tôi nói xong, bỗng nhiên giật mình một cái...thôi rồi, tôi lỡ nói ra mất rồi, Lâm Vũ Minh thì khỏi nói rồi, lão...giật mình một cái, nhìn tôi, nghẹn ngào không nói nên lời nữa. Thôi thì đâm lao thì theo lao, tôi nhéo lão một cái, rồi lại lạnh lùng tuyên bố:
-"Anh ấy đúng là người yêu của tôi đấy, và tôi...hay ghen lắm, vậy nên...chị làm ơn bỏ tay anh ấy ra đi!"
Tôi nói xong, con nhỏ kia nó mới thôi cái tay đang bám lấy bên kia của Lâm Vũ Minh, bối rối xin lỗi rồi hai đứa dắt nhau chuồn thẳng.
Thế đó! dằn mặt đối thủ là phải mạnh mẽ các bác ạ, không chúng nó nẫng tay trên của mình.
Một mình tôi ở lại với Lâm Vũ Minh....không khí ngột ngạt đến lạ.
Lúc này tôi mới bắt đầu thấy run, tôi xấu hổ bỏ tay lão ra, quay mặt chạy một mạch ra khỏi quán, ai đó nhanh chóng chạy theo túm lấy tay tôi, lão đỏ bừng mặt, bối rối hỏi:
-"Nấm...vừa rồi, có phải là anh đã nghe thấy Nấm nói...là..!"
Lão hình như xúc động quá, nói được nửa câu thì nghẹn, tôi bực mình, tôi bực mình lão, có gì đâu, chỉ là một câu thừa nhận thôi mà, lão có cần phải sock đến vậy không, lão có cần phải ép tôi đến mức tôi phải tự khai ra như vậy không, lão có cần phải tỏ tình ấp úng để đến mức tôi cắn cho chảy máu rồi đêm về đợi lúc tôi ngủ mới dám nói ra nhưvậy không?
Lâm Vũ Minh, đồ nhát gan, anh đúng là đồ thỏ đế mà!
Dù sao cũng chẳng còn gì để dấu diếm nữa, tôi quay mặt lại, tự tin mà nói với lão rằng:
-"Lâm Vũ Minh, anh nghe cho rõ đây! Em...cũng chán làm em gái của anh rồi, phải, em thích anh...không phải là tình cảm anh em như mọi người vẫn nói, là thích thật, anh hiểu không?"
Lâm Vũ Minh im lặng.
Lão nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn lão.
Chúng tôi nhìn nhau.
Hôm đó, dưới tầng hầm gửi xe của trung tâm bán nhạc cụ, tôi...đã thổ lộ tình cảm của mình, một cách thô thiển nhất. Đến mãi về sau, tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại có đủ dũng khí để làm chuyện đó nữa! Cũng có thể, đến giờ phút đó, tôi đã thực sự sợ hãi, sợ mất lão, sợ lão sẽ thuộc về một ai đó khác, hoặc sợ rồi tình cảm chôn dấu quá lâu, sẽ chẳng đi đến đâu, nên tôi đã nói ra!
Nói ra rồi mới biết...mình khùng thật, ai đời, đứng dưới nhà xe, hét toáng lên như một con dở hơi ăn cám lợn!
Hôm đó, cũng chính là cái ngày hôm đó, Lâm Vũ Minh đã im lặng, đã hoàn toàn im lặng sau khi nghe tôi "tỏ tình", haha, đùa chứ, các bác có hiểu cái cảm giác lúc đó của tôi nó thốn thế nào không?
Đến cái lúc tôi gần như muốn phát điên lên rồi chạy đi vì xấu hổ thì...Lâm Vũ Minh đột ngột giữ tôi lại, rồi chẳng thèm hỏi ý kiến của tôi, lão cứ thế, tự ý...đặt lên cái miệng đang há hốc ra kinh ngạc của tôi một nụ hôn.
Mọi thứ gần như ngừng chuyển động, không gian dường như đặc lại, máu dường như dồn hết lên mặt, tim dường như ngừng đập, mọi thứ...cứ như dừng hẳn lại vậy, nụ hôn đầu, nó thoáng qua, chẳng có máu,cũng chẳng mạnh mẽ như trong phim, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến cái độ khi nó kết thúc thì tôi đã...gần ngất xỉu cmnr.
-"Lâm Vũ Minh...anh?????"
Ôi, nụ hôn đầu của tôi, tại sao lại dưới nhà xe tối tăm này cơ chứ????
Thôi, tất cả đều không quan trọng, tất cả đều vô nghĩa, cái thứ duy nhất tồn tại trong suy nghĩ tôi luc đó là...đôi môi của Lâm Vũ Minh, nó...thơm và ngon đến kì lạ!
Tôi nghe lão thì thào bên tai: "Anh yêu Nấm!"