“Ủa? Sao anh không chảy…”
“Chảy cái gì?” Anh nhướn mày, lành lùng hỏi, giơ cao cổ tay cô lên.
“… Chảy máu mũi.”
Anh không chảy máu mũi, tất cả đều bình thường, tại sao? Chẳng lẽ anh vẫn là… không… không thể nào! Thà cô tin voi biết leo cây còn hơn! Chẳng lẽ như lời mẹ cô nói, là do cô đã ôm Thuần Khanh rồi, nên cô đụng chạm thế này cũng không sao, nhưng nếu ôm nhau như lúc nãy thì không được ư?
“Cô nghĩ dáng cô đẹp đến nỗi tôi phải chảy máu mũi à? Hừ, cô tưởng tôi cũng là đồ bỏ như tên kia hả?”
“Dáng tôi không đẹp thì anh đừng nhìn, tôi có bắt anh phải nhìn đâu, anh nghĩ mình là ai hả?”
“Chẳng là ai cả, chỉ là người mà mấy hôm trước cô muốn là tâm giao thôi. Sao nào, thân phận đó chưa đủ để giáo huấn cô à?” Lúc đầu đòi làm tâm giao của anh, sau đó lại trở mặt không nhận người quen, tưởng anh là người dễ đùa bỡn trong lòng bàn tay hay sao?
Lời lẽ khiêu khích sặc mùi thuốc súng khiến lửa giận chưa nguôi của Tô Gia Áo lại bừng bừng trỗi dậy. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ tỏ tình hai lần, cái tên đang nằm dưới đất kia cũng bỏ qua đi, nhưng người trước mắt cô là người cô thật lòng quan tâm yêu mến, đã mất mặt hoàn toàn rồi, lại còn bị chê bai, thực ra mắt nhìn người của cô chả khá khẩm hơn bạn bè là mấy, đi thích cái tên Tiêu Yêu Cảnh, kẻ tám lạng người nửa cân với Lục Chiếm Đình, thực sự là đáng phỉ nhổ!
Nam tính tức là phong lưu?
Nếu cô biết đứa nào đã nói câu đó, cô nhất định sẽ đấm cho hắn sưng u đầu mới thôi.
“Buông tay ra, nam nữ thụ thụ bất thân có biết không, tôi đã có hôn ước, người ta đang ở nhà đợi, không rảnh rỗi quan tâm đến mấy kẻ khốn kiếp các người.”
Những lời khiêu khích của cô lọt vào tai Tiêu Yêu Cảnh, anh nheo mắt lại, hừ mũi: “Hừ, tôi chả thèm quan tâm nhà cô có tên ngu ngốc giả vờ ngây thơ ngoan ngoãn nào đang đợi, cô phá hoại nơi làm ăn của anh em tôi thì làm gì có chuyện muốn đi là đi?”.
“Đúng! Yêu Cảnh, cô ta còn xé rách quần áo người ta, đẩy người ta ngã xuống đất!” thấy anh ra mặt thì cô gái dán sát vào người Tiêu Yêu Cảnh lập tức đổ thêm dầu vào lửa, nhưng vừa nói xong đã bị Tô Gia Áo lườm một cái, khiếp đảm rụt lại nấp sau lưng anh.
“Bạn gái của mình không quản lý lại đem dâng người khác ôm ấp, bị đòn cũng đáng kiếp, nếu anh không vui thì cứ trông chừng đừng để cô ta lăng nhăng khiến người ta ghét bỏ!” Cô chỉ xem như anh ra mặt thay bạn gái, để chứng tỏ phong độ đàn ông.
“Cô cũng biết lăng nhăng khiến người ta ghét à?” Anh chế giễu, tuy anh không đón nhận lời tỏ tình của cô, nhưng dù gì cũng là một nửa của anh rồi, kết quả thì sao? [*Vanila: Ơ cái anh này vô lí =.=” Từ chối người ta thì làm sao nhận người ta là” một nửa” của mình được >”<] Trong vòng một ngày lại bắt anh thấy cô nhào vào lòng hai người đàn ông khác nhau, thật đáng ghét! Anh nuốt câu đó xuống, đưa tay ra không ngại làm kẻ thứ ba để cô ôm trong ngày hôm nay. Chẳng có lý do gì mà người khác đã ôm cô, còn anh vốn có quan hệ đặc biệt với cô lại đứng đực ra đó phiền muộn cả?
Thấy cánh tay rắn chắc sắp choàng qua eo mình, cô nghi ngờ nhìn, chắc anh định nhấc cô lên, ném ra ngoài cửa, rồi gọi một đám đàn em đến để đánh cho cô một trận chăng?
Như để chứng minh suy đoán của cô, phía sau dã vọng đến tiếng hét đòi đánh, cô quay lại thấy tên Lục Chiếm Đình dã vật vã ngồi dậy, mặt mày méo xệch đang la hét gọi đồng bọn đến dạy dỗ cô. Một người không thể địch lại nhiều người, cho dù cô nhanh nhẹn đi chăng nữa, cũng không có cánh tay thứ ba. Thừa lúc Tiêu Yêu Cảnh cũng bị phân tâm vì tiếng la hét đó cô giằng mạnh ra khỏi gọng kìm của anh dốc hết toàn bộ sức lực phóng vèo ra cửa với tốc độ nhanh như tên bắn.
“Này! Yêu Cảnh, ghét quá đi, anh để con hổ cái đó chạy mất rồi!”
Cô gái bên cạnh lắc lắc người, nhưng anh lại đờ đẫn giơ bàn tay trống không của mình lên nhìn, trên đó vẫn còn lưu lại vết máu của cô trnog lúc giằng co. Anh cau mày, đưa tay kéo cô gái kia lại để cô ta quay lưng về phía mình: “Đứng yên, đừng nhúc nhích!”.
“Yêu Cảnh, ối, sao anh lại chùi tay vào áo người ta?”
“Dù sao cũng phải thay, đúng không?” Đồ bỏ mang về sử dụng tiếp, mới không lãgn phí.
Xử lý xong vết máu trên tay, anh quay lại nhìn một đám đàn ông đang định lao ra ngoài, ung dung lấy bật lửa ra châm thuốc, rồi lại nhẹ nhàng đưa tay ra chặn, tỏ ý không để đám đó đuổi theo.
Lục Chiếm Đình mặt mũi đầy máu mất hết sĩ diện, bị anh ngăn lại nổi điên lên: “Tiêu thiếu gia, cậu có ý gì? Chuyện này không liên quan đến cậu!”.
“Không liên qua, nhưng thiếu gia tôi hôm nay muốn quản đấy.”
“Tiêu Yêu Cảnh, đây là chuyện giữa tôi và con bé đó, không đến lượt cậu nhúng tay.”
“Chuyện của con bé đó thiếu gia đây không muốn quản.” Anh phả ra một làn khói, nói tiếp: “Tôi chỉ đơn thuần là ngứa mắt với chuyện cậu làm mất mặt đàn ông”.
“Cái gì?”
Anh khong thèm quan tâm Lục Chiếm Đình đang bày ra bộ mặt quỷ quái nào nữa, mà bắt đầu làm nóng cơ thể, đưa tay ra, nhấc chân lên, sau cùng mấp máy môi: “Còn nữa, cậu không phát hiện ra vì thứ đồ bỏ như cậu mà hại cô ta cũng có ấn tượng xấu với tôi à?”. Nói xong, anh di chân dập tắt diếu thuốc, hất cằm với Kiều Khâm đứng cạnh: “Dọn dẹp, hoạt động gân cốt”.
Đúng, đó mới là nguyên nhân khiến anh nổi giận, bị cô gái đó quy vào cùng một loại rác rưởi như gã kia, quá ức chế!
“Này! Thiếu gia, cậu chơi tôi hả? Cô ta vừa làm ầm ĩ lên, giờ đến cậu? Hai người muốn phối hợp thì đi nơi khác chứ!”
“Đừng nói nhiều, đóng cửa thả chó!”
“…”
Snow Mania nửa tiếng sau, tàn tạ thê thảm!
Mấy gã trai ngồi trên một đống hổ lốn, không hề để ý đến những vết tích trên người, cùng đưa thuốc hút, rồi cười đùa, nhắc đến gã họ Lục lúc nãy thật dễ xử lí, họ anh dũng biét bao, vì anh em mà tương trợ, đúng là đàn ông trong những gnười đàn ông. Nhưng trò chuyện mãi rồi có một người hoang mang, vừa xoa xoa chỗ đùi bị đá bầm tím lúc nãy, vừa hỏi với vẻ vô tội: “Nói ra thì chúng ta lần này đánh người ta một trận vì mục đích gì?”
“Ủa, cậu không biết à? Tôi cũng không biết. Chuyện gfi thế? Tôi đang cưa gái, nghe các cậu hét lên, thế là bỏ mặc gái sang một bên mà chạy ra đây, đánh nhau luôn. Này, chúng ta đánh nhau vì chuyện gì?”
“Đúng rồi, người ta bị đập đến nỗi kêu cha khóc mẹ mà cũng không biết vì sao, thật đáng thương!”
Kiều Khâm cười khùng khục, không nói chỉ nhướn mày về phía Tiêu Yêu Cảnh đang hút thuốc, nét mặt không có vẻ gì là sảng khoái. Anh chàng gây chuyện đó vừa gầm lên một tiếng, là mấy anh em khác chưa kịp hiểu rõ sự tình đã nhào vào tham gia.
“Là vì Yêu Cảnh à? HIếm thấy, tên ấy thường giúp chúng ta thu dọn tàn cuộc nhiều hơn, hiếm khi lại xúc động như hôm nay.”
“Ồ, tôi hiểu rồi, là vì em gái bốc lửa cậu ấy đưa đến hôm nay chứ gì. Tôi có thấy em ấy bị tên họ Lục kia đùa bỡn. Tôi thích nhất là giúp anh em mình cướp gái, nhưng Yêu Cảnh chẳng cho cơ hội nào, cứ dùng hormone của chính mình để cưa đổ trước phụ nữ, phải cướp mới vui.”
“Phụ nữ phải cướp mới vui à?” Tiêu Yêu Cảnh lẩm bẩm, đang nghiên cứu xem có phải mình cũng có loại tâm lý đầu trộm đuôi cướp đó không thì đã nghe Kiều Khâm cướp lời.
“Hừ, nếu vì cô nàng bốc lửa kia thì chả có gì phải nói, các cậu tự hỏi xem cậu ta vì ai mà gây ra nông nỗi này?”
“Ủa, không phải do cô em bốc lửa kia à?”
Kiều Khâm lắc đầu: “Bốc lửa thì ổn, nhưng chả phải thế.”
“Vậy thì vì ai?” Đánh thì đã đánh rồi, nhưng chắc khong cần bị thương oan uổng thế chứ?
“Vì cô nàng mấy hôm trước tìm đến cậu ta để tỏ tình, cậu ta chẳng chút hứng thú rồi từ chối cô nàng chứ còn vì ai. Để tôi nhớ lại xem hôm trước cậu ta nói cô nàng ấy thế nào, ‘không sắc đẹp, không bốc lửa, không khí chất, không khiêu khíc, tôi không có hứng thú với loại đó’.”
“Tôi không nói thế.” Anh lúng túng, ngước lên phản bác. Những lời như thế chắc không phải do anh nói chứ?
“Hừ, giờ lại muốn nuốt lời? Muộn rồi, người ta là hoa đã có chủ, có bạn trai mới rồi, có hôn ước đấy, cậu biết hôn ước là gì không? Tức là người ta được đặt hàng tồi, khong chừng mấy hôm nữa cậu sẽ nhận được hoá đơn phạt tiền màu đỏ kèm chữ hỷ nữa đấy.”
“… Họ Kiều kia, cậu nhất định phải nói bằng giọng điệu muốn ăn đòn đó mới chịu dược à?” Cô nàng kia vốn thu hút anh bằng thủ đoạn thấp kém thôi, ma mới tin rằng cô ta có hôn ước rồi.
“Thế thì tôi phải nói thế nào với cái gã vì muốn lấy.lòng bạn gái mà đập vỡ quán tôi, có ý với người ta mà con làm bộ làm tịch, cuối cùng không chịu theo đuổi người ta đây?”
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi có hứng thú với loại không sắc đẹp, không bốc lửa, không khí chất, không khiêu khích đó?” Dám nghi ngờ khả năng tán gái của anh à!
“Thấy chưa, cậu lại nói lần nữa kìa.”
“…” Anh đuối lý chịu bại trận, nhưng lại không can tâm: “Tôi chỉ thấy ngứa mắt với gã họ Lục kia, chẳng liên quan gì tới cô ta”.
“Thế à?”, Kiều Khâm hừ giọng: “Vậy đánh cược đi”.
“Cược gì?”
“Tôi cược cậu có ý với người ta, nhưng không cướp về được. Hai nghìn tệ.” Nói xong Kiều Khâm đưa hai ngón tay lên, vẻ rất hào phóng.
Mấy anh em tốt kia nghe có chuyện vui thì lập tứng hưng phấn, đập bàn la hét:
“Cá cược tôi cũng muốn chơi, tôi cược Yêu Cảnh thắng chắc, cậu ta rất sành sỏi chuyện phụ nữ, gặp thần giết thần gặp người chém người, tôi còn sợ đưa người yêu của mình đến gặp cậu ta nữa. Tôi cược hai trăm năm mươi tệ!”
“Có hai trăm năm mươi tệ mà cũng mặt dày cược à? Tôi cũng hai nghìn… Có điều, Kiều Khâm mà cược thì rất hiếm khi thua. Ừ… tôi phải đứng bên nào đây?”
“Yêu Cảnh đi, trước nay câậuta rất kén chọn, làm sao lại bại trận dưới tay con bé hoang dã đó được? Con bé đó đạp tôi đến chảy máu mũi ở trường vì tôi từ chối bạn cô ta, tôi và con bé đó không đội trời chung, Yêu Cảnh không thèm thích con bé ấy đâu, cho cô ta chết cũng chưa biết chừng!”
“Cũng chưa chắc, lỡ như hôm nào đó mắt cậu ta có vấn đề, người thua là chúng ta, khả năng xảy ra những chuyện vỡ vẩn đó quá cao, những chuyện thua lỗ thì tôi không làm!”
Mấy tên kia trước nay luôn đi theo Tiêu Yêu Cảnh và Kiều Khâm, lần này hai người bất đồng ý kiến, cũng khiến họ khó xử. Kiều Khâm thấy Tiêu Yêu Cảnh im lặng thì tiếp tục khiêu chiến: “Không dám cược thì thôi, ngày mai mua một bó hoa hồng đứng ở cổng trường, quỳ trước mặt người ta xin lỗi và nói lời yêu, lãng tử quay đầu luôn luôn được phụ nữ yêu thcíh, tuyệt đối hữu hiệu, bảo đảm cậu sẽ hài lòng, thuận tiện thì đưa cô ấy đến đây dâng trà cho quân sư tôi đây”.
“Cút! Cậu tưởng tôi bị loại phụ nữ đó điều khiển thật à?” Còn bắt anh cúi đầu, dâng trà? Phì! Chẳng qua anh cảm thấy khó chịu vì đồ của mình trở thành của người khác mà thôi. Hừ, bảo anh hạ mình quỳ gối trước mặt phụ nữ, để bạn bè chê cười?
Nực cười.
Anh vứt đầu lọc điếu thuốc xuống, đứng lên hiên ngang: “Cược thì cược! Thiếu gia sẽ cướp cô nàng về, sau đó đá đi để chứng minh cho các cậu thấy, một giá, năm nghìn!”
“Có năm nghìn mà ăn to nói lớn thế làm gì? Tuyệt quá hả? Có giỏi thì bồi thường gấp đôi phí tổn thất quán cho tôi?”
“…” Cái loại bạn này chỉ muốn dùng anh để kiếm tiền, bù đắp tổn thất mà thôi.
“Thua cuộc thì đến tiền dâng trà cộng thêm một tháng không được đụng đến con gái cho tôi!”
“…” Này, báo thù thì cũng được, đằng này lại còn nhân hoả hoạn mà ăn trộm nữa à?