• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rầm!”

Trong tích tắc Tô Gia Áo đạp cửa xông vào, mùi hương nồng nàn bao phủ khắp gian phòng bỗng xộc vào mũi cô, cô đột ngột cảm thấy bất an, anh đang “động dục”, với nồng độ này thì không phải là chỉ chút chút, mà đã bộc phát không kiềm chế nổi rồi!

Bạn gái chính hiệu là cô không có mặt, anh lại động dục với ai giữa bàn dân thiên hạ chứ? Là cô giáo luôn thì thầm to nhỏ với anh từ khi vào đến giờ ư? Nhân lúc cô làm việc, không thể có mặt, nên tiếp tục “tăng ca” trong phòng chứ gì? Đồ ăn vụng xấu xa! Bị cô tóm được thì ở đó mà khóc nhé!

Cô dẩu môi nhìn xung quanh tìm kiếm tên lăng nhăng kia, nhưng gian phòng ồn ào đã rất lộn xộn, ánh đèn với nhạc điện tử cứ chớp tắt liên tục, mọi người túm tụm lại, người thì nhảy nhót, người thì uống rượu, không thể nào nhìn ra ai với ai, còn có người hứng chí vây quanh bàn chơi trò Quốc vương, nhưng với tính cách cổ hủ lại không biết hợp tác của Quý Thuần Khanh thì không thể ngoan ngoãn hoàn thành yêu cầu của trò chơi này được, bảo anh chơi trò hạ cấp này là điều không thể!!!

Tô Gia Áo không nghĩ nhiều mà rời mắt khỏi khu vực đó, cũng không biết ai rút được lá thăm Quốc vương, đang hét lên rất hứng chí: “Mời số năm dùng miệng ngậm ly rượu mớm cho số bảy, phải nghĩ ra cách bắt anh ta uống hết đấy nhé!”.

“Ối trời! Thật là kích thích! Dùng miệng để mớm rượu, thì phải cọ vào người khác nhỉ? Ai là số năm? Ai là số năm?”

“Số bảy, số bảy, số bảy đâu, mau ra để người ta mớm rượu này!”

“Hôn gián tiếp, hôn gián tiếp, hôn gián tiếp!”

Trong những âm thanh ồn ào ấy là tiếng đập bàn của Tiêu Yêu Cảnh: “Trò vớ vẩn này ai nghĩ ra thế, bản thiếu gia tại sao lại phải bị người khác mớm rượu!”. Lá thăm số bảy bị Tiêu thiếu gia đập lên bàn, anh đứng dậy định bỏ đi, vốn chỉ bị lôi vào chơi cho vui nên không cần quan tâm đến đám người đã uống say đến mất lí trí kia.

Nhưng chưa đứng dậy anh đã bị người ta kéo lại, một mùi hương xộc vào mũi, chỉ thấy thầy Quý ánh mắt mơ màng, môi đỏ mọng cầm trong tay lá thăm số năm lắc lắc trước mặt anh để ra hiệu. Phút chốc, anh thấy hối hận đến đứt ruột, rùng mình một cái, chỉ một ly trà sữa đã khiến Quý Thuần Khanh mắt môi đưa đẩy, lý trí bị ném vào thùng rác, quên mất thời gian và địa điểm.

Nói theo kiểu của Tiêu Yêu Diệp là “đáng yêu chết đi được”. Nhưng trong mắt Tiêu Yêu Cảnh thì đáng sợ, đáng ghét, đáng hận chết đi được. Anh đang dạy dỗ người khác, tại sao cuối cùng lại trở thành người bị dạy dỗ? Cái ông thầy đáng ghét kia cố ý phải không? Muốn mượn rượu giả điên để trả thù, thực ra vốn không hề say.

“Dù sao cũng bị tôi đè, cậu xem nên đứng, nên ngồi hay nằm đi?” Uống trà sữa đã chuếnh choáng say, những lời mờ ám không hề kiêng kị thoát ra từ môi Quý Thuần Khanh,  anh cầm ly rượu, lắc lắc, cười cười cảnh cáo Tiêu Yêu Cảnh.

“Mẹ kiếp, thiếu gia là đàn ông, giết chết tôi cũng không để bị đàn ông đè xuống! Không chơi nữa, họ Quý kia, anh đừng đến đây!” Đánh chết cũng không cần, bị đàn ông đè, đặc biệt là tình địch của mình, anh còn mặt mũi nào để gặp mọi người?

Phúc đã dâng đến tận miệng mà nói không cần? Tiêu Yêu Diệp không ăn được nho nên chê nho chua liền chen vào, đại nghĩa diệt thân bức ép em trai mình: “Này, Yêu Cảnh, em sai rành rành rồi, cho dù anh rất muốn chịu thay em nhưng sẵn sàng đánh cược thì phải chấp nhận thua chứ, làm đàn ông mà, ít ra cũng phải thế!”.

Lời nói bóng gió, mát mẻ khiến Tiêu Yêu Cảnh nổi cáu, đang định giơ chân đạp ông anh mình thì cổ áo bị người ta túm chặt, lôi mạnh, anh chưa phản ứng, vành ly thuỷ tinh mát lạnh đã áp sát môi mình, đôi mắt đen nhánh của Quý Thuần Khanh phóng to trước mặt anh, đôi môi đỏ mọng, chướng mắt đã chạm đến cô gái anh yêu thương đang ngậm ly rượu, không khí mờ ám vô cùng, khoảng cách rất gần khiến anh mặt đỏ bừng bừng, từ khi trưởng thành anh chưa bao giờ áp sát với người đàn ông khác gần đến thế, cả anh trai cũng vậy, huống hồ lại là tình địch, cảm giác này kỳ dị quá!

Tư thế mắt đối mắt, mũi chạm mũi ấy khiến Tiêu Yêu Cảnh không dám nhúc nhích,chỉ sợ môi anh ta sẽ chạm đến, lợm giọng buồn nôn vừa lườm vừa cau mày, cứng đờ người tại chỗ.

“Này! Tiểu yêu tinh, uống!” Lời nói ngọt ngào như mệnh lệnh mơ hồ phát ra từ môi Quý Thuần Khanh, khiến ly rượu khó mà không sóng sánh, anh lườm Tiêu Yêu Cảnh với vẻ không khách sáo, không để cho anh ta thoái lui, dáng vẻ gằm ghè như thể “không uống hết thì biết tay tôi!”.

Sốt ruột với động tác chậm chạp lại không hợp tác của Tiêu Yêu Cảnh, càng không muốn tiếp tục dính vào cái tên đáng ghét đang dụ dỗ mèo nhà mình, Quý Thuần Khanh túm chặt đầu Tiêu Yêu Cảnh, đè xuống, giữ aasy cằm rồi thuận thế đổ rượu vào miệng cậu ta.

“Ối! Ối ối… khụ khụ! Mẹ… mẹ kiếp… có giỏi thì hai chúng ta ra nói chuyện riêng!”

Mẹ kiếp, ông thầy này bị trà sữa làm cho say đến nỗi mất lý trí thật hay sao? Dám dùng tư thế cưỡng hôn con gái để ép anh uống rượu, còn cọ xát lung tung vào người anh nữa chứ!

Tiêu Yêu Cảnh bị động đón nhận rượu đổ vào miệng mình, cách mớm rượu không hề dịu dàng ấy khiến anh bị sặc. Đã xong nhiệm vụ, Quý Thuần Khanh đắc ý cười, mọi người vỗ tay vang đội, Tiêu Yêu Cảnh đưa ống tay áo lên vội vàng chùi chỗ rượu tràn ra mặt mình, đầu đau như búa bổ và ho sặc sụa, ấm ức ngồi trên ghế, không muốn chơi cái trò nhạt nhẽo ấy với đám say rượu kia nữa.

Chuyện bị đàn ông đè xuống, mất mặt như vậy, truyền ra ngoài thì anh làm sao sống được. Hừ, cũng may chưa bị cô nàng kia nhìn thấy, nếu không anh đến đập đầu vào tường mất.

Một tờ khăn giấy run rẩy e dè đưa đến trước mặt anh, nỗi hổ thẹn, tức giận dồn nén, anh nhận ngay lấy và lau mặt thật mạnh.

“Bên trái vẫn còn… chưa lau sạch…”

“Ở đâu? Đây à?” Anh ngẩng lên hỏi và một giây sau đó, hoá đá từ đầu xuống chân!

Tô Gia Áo đang cố sức nhịn cười, vẻ mặt đồng cảm chỉ chỉ vào má trái của anh, bảo rằng chứng cứ anh bị đàn ông đè xuống lúc nãy vẫn chưa bị tiêu diệt sạch, còn nữa… nếu không muốn ai biết, trừ phi mình biết mất.

“Anh không bị hắn cưỡng hôn, giữa bọn anh còn có ly rượu!” Lời giải thích chống chế ấy thoát ra, níu kéo chút tôn nghiêm trước mặt phụ nữ, vẽ rắn thêm chân cũng được, lấp liếm cho qua cũng được, anh mặc kệ.

“Ôi, tôi không nhỏ mọn đến mức đó đâu, nếu là đàn ông thì tôi sẽ không ghen tuông bậy bạ.” Ra vẻ hào phóng, cô còn vỗ vai anh an ủi, như một người bạn gái hiểu biết, nói thật, cảnh tượng hai người đàn ông phong độ, xuất sắc như thế ở gần nhau, thật khiến người ta tim đập thình thịch ấy chứ.

Ghen tuông? Ý cô là, nếu là phụ nữ chơi trò này với anh, thì cô sẽ không vui, sẽ để bụng ư? Sự an ủi đó có khác gì tỏ tình gián tiếp đâu?

Nhận thức ấy khiến Tiêu Yêu Cảnh nãy giờ không dám ngẩng lên đã chịu liếc nhìn cô một cái, cô còn đang mê mẩn theo dõi trò chơi Quốc vương nhảm nhí kia, thích thú nhìn họ chơi đùa, qua ánh đèn mờ ảo, vẻ yên tĩnh hiếm có của cô rất dễ làm người ta động lòng. Khoé môi anh động đậy, đang định nói sẽ không chơi trò đó với con gái thì cô như sực nhớ ra điều gì dó, quay sang trừng mắt với anh như hỏi tội.

“Anh chuốc say anh ấy bằng thứ gì vậy?”

Anh vẫn đang đắm chìm trong những lời ngọt ngào lúc nãy của cô, nhìn chằm chằm, bật ra câu trả lời, “Trà sữa”.

“Trà sữa? Anh cố ý phải không? Lại nổi tính thiếu gia bắt nạt người khác hả?”

Câu ấy có vẻ hơi khó nghe một chút: “Em quan tâm hắn làm gì? Anh cố ý đấy, sao nào? Chỉ cần thiếu gia đây vui thì anh có thể nhờ người khác chuốc thêm một ly trà sữa nưa, để hắn bò vào toilet mà nôn oẹ!”.

“Anh đừng quá đáng!” Lời lẽ khiêu khích của anh khiến cô nổi cáu, cúi xuống túm lấy áo anh, dáng vẻ hùng dũng đấu tranh đến cùng.

“Quá đáng? Có quá đáng bằng em không?” Anh lạnh lùng nhìn cô. “Sao? Muốn đánh anh vì hắn à?” Lên tiếng vì công lý? Hay bảo vệ kẻ yếu? Tính khí lo chuyện thiên hạ của cô vẫn không thay đổi, chuyện gì cũng muốn đối đầu với anh.

“Hiện giờ anh ấy là bạn trai tôi, là người của tôi anh có bắt nạt cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý không chứ!” Cô vỗ ngực, vẻ mặt trịnh trọng.

Bạn trai? Anh ngồi đờ ra, cắn chặt răng, đó vốn là vai của anh, nhưng cô lại tặng cho kẻ khác, còn thẳng thừng tuyên bố trước mặt anh, nhớ lại lời nói bóng gió lúc nãy của cô suýt nữa làm anh toét miệng cười như thằng ngốc, anh không thể nín nhịn hơn được nữa: “Tóm lại em ghen với anh, hay với tên kia?”.

“Hả?” Câu hỏi lạ lùng chẳng liên quan khiến cô chị cả Tô Gia Áo không nói được gì, chưa đợi cô nghĩ ra đáp án, một cánh tay phía sau đã vươn đến ôm eo kéo cô lại, tiếp đó là một tràng huýt sáo kinh ngạc, cô bị ôm chặt vào lòng người có mùi hương thơm nức kia.

“Thê quân, anh không thích em nói chuyện với kẻ khác, không được nói chuyện với cậu ta.”

Cô bị vây chặt trong mùi hương đó, không thể hít thở, ngẩng phắt lên thấy ngay gương mặt mơ màng của anh, không có vẻ lý trí gì nữa, chẳng còn nhớ quy tắc tộc Đông Nữ, không so đo ai tôn ai ti, chẳng để tâm ai thuộc về ai, chỉ còn hành vi đơn giản nhất – lên cơn say.

“Anh cũng không thích em hôn anh chàng khác, em chỉ được hôn anh! Vì… anh rút được lá thăm Quốc vương, mọi người đều phải nghe lời anh, kể cả em!”

Lá thăm Quốc vương có thể điều khiển mọi người lắc lư trước mặt Tô Gia Áo, chưa kịp nhìn rõ thì tích tắc sau, cô đã bị làn môi thơm ngát kia bịt kín, rất chặt, không có chút kẽ hở… trước mặt mọi người!

Không phải chuồn chuồn đậu mặt nước, chẳng phải rất nhẹ nhàng rồi dừng lại, Quý Thuần Khanh đã say nên ngang ngược, chỉ muốn rút cạn không khí trong buồng phổi cô, anh giữ chặt đầu cô, làm hô hấp nhân tạo mà không cho cô từ chối, tiện thể tiêu độc đôi môi đã bị người khác thân mật lúc nãy.

Một nụ hôn nóng bỏng đích thực khiến mọi người như bị sét đánh, nhưng dường như anh chưa hài lòng, đôi tay trên vai cô trượt xuống, chà xát trên eo cô không chút thương tình.

Anh đã mất đi lý trí, nhưng Tô Gia Áo thì không, cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng môi và lưỡi vẫn bị khoá chặt, đành giãy giụa chỉ muốn trốn tránh, nhưng ngược lại càng khiến mùi hương kia nồng nàn hơn.

“Ôi ôi… ối… anh… uống say rồi, anh tỉnh… tỉnh táo lại đi!” Ý thức được sự chống cự của con gái chỉ khiến bản tính đàn ông trỗi dậy. Cô ngừng lại, lắc đầu tránh đôi môi anh, tệ quá, cô đã nghe thấy tiếng huýt sáo, chế giễu và những tiếng cười mỉa mai rồi.

Anh thấy cô bất hợp tác thì bĩu môi vẻ uất ức: “Tại sao em không nghe lời Quốc vương? Em không thích hôn anh à? Tại sao???”.

“Không phải… có người đang nhìn kìa!” Đúng là nước đổ đầu vịt, có nói cũng không hiểu.

Đôi mắt mơ màng của anh nheo lại: “Ai đang nhìn? Tiểu yêu tinh à? Anh muốn để cậu ta nhìn đấy!”.

Nói xong, anh còn liếm liếm môi cô, hồi tưởng lại như muốn giải cơn khát, rồi làm ra vẻ sắp cúi xuống, lúc ấy có người sau lưng đã vỗ vỗ vai anh.

Anh bực bội quay lại nhìn, đôi môi hé mở lập tức bị đút một ống hút to tướng, thứ dịch thể rất ngọt trôi vào cổ họng, anh sặc đến phát ho lên, đôi mắt càng mơ màng.

Bàn tay nắm chặt chiếc ly nhựa của Tiêu Yêu Cảnh đã nổi gân xanh, chỉ muốn kẻ thù kia bị sặc chết đi cho rồi. Dám ôm cô gái anh yêu để hôn cho anh thấy phải không? Mẹ kiếp! Xem ra anh đã quá từ bi nên mới ngậm miệng không dám than vãn kêu khổ, vốn định chuốc cho tên kia say mèm, nào ngờ hắn lại mượn cớ làm càn!

“Anh cho anh ấy uống cái gì thế?” Tô Gia Áo đỡ lấy Quý Thuần Khanh đã gục xuống, nhìn thứ nước đùng đục trước mặt hét lên.

Tiêu Yêu Cảnh thản nhiên ném chiếc ly rỗng đi, hờ hững nói: “Trà sữa, trà sữa nguyên chất”.

Tô Gia Áo ngẩn người, liếm liếm vị sữa trên môi, cô biết Quý Thuần Khanh ngàn ly không say, vạn ly không gục, nhưng không ngờ anh lại say trà sữa? Thấy sắc mặt anh tái nhợt, dáng vẻ tội nghiệp gục vào lòng cô, xem ra đã say lắm rồi.

Động tác liếm môi chướng mắt ấy khiến Tiêu Yêu Cảnh nheo mắt, túm tay cô kéo ra khỏi Quý Thuần Khanh, lấy thêm một ly trà sữa nữa: “Đừng giả chết, chẳng phải muốn hôn cho tôi nhìn à? Thiếu gia đây đã chuẩn bị trà sữa thết đãi rồi đấy, chỉ cần anh vẫn bò dậy nổi”.

Cảm giác nguồn nhiệt bị cướp mất, Quý Thuần Khanh một tay ôm đầu, tay kia cố chấp thê quân nhà mình lại.

Cảnh tượng khó xử đã xảy ra, Áo Bông nghĩa hiệp bị hai người đàn ông, mới nãy còn uống cùng ly rượu, mỗi người kéo một tay, chẳng ai chịu thua.

“Buông… buông tay ra!” Tay phải cô bị Tiêu Yêu Cảnh nắm chặt, tay trái lại bị Quý Thuần Khanh giữ rịt lấy, ngượng ngùng đứng tại chỗ, bị hai người đàn ông kéo qua kéo lại.

“Em bảo ai buông tay?”, Quý Thuần Khanh chất vấn với vẻ nguy hiểm.

“Muốn buông thì hắn buông trước!”, Tiêu Yêu Cảnh đốp chát.

“Hai người buông hết tay ra cho tôi, đau quá!” Định kéo đứt người cô hay sao? Từ phần ngực chia ra làm hai à?

“Vậy anh kéo nhẹ, em bảo cậu ta buông trước.” Quý Thuần Khanh bất mãn, hết sức nhẫn nại buông lỏng ra, nhưng anh vừa nhẹ nhàng một chút thì thê quân đã bị kéo sang doanh trại địch.

“Bảo hắn buông trước, thiếu gia sẽ kéo nhẹ hơn!”

“Dám ra điều kiện với tôi à?” Quý Thuần Khanh càng say thì không còn nhịn nổi, đến mùi sữa cũng bay ra theo tiếng quát ấy.

“Tại sao không dám? Đừng lấy danh nghĩa thầy giáo ra doạ tôi, thiếu gia đây chả thèm quan tâm!”

“Thế à? Vậy lấy danh nghĩa của tộc Đông Nữ ra thì đủ tư cách chứ?”

“Tộc Đông Nữ? Trò nhảm gì thế? Muốn đàn áp thiếu gia đây à!” Tiêu Yêu Cảnh hoàn toàn phớt lờ danh từ xa lạ đó.

“Hừ, chẳng lẽ cậu không biết mẹ cậu là… ưm ưm ưm!!!”

Tiêu Yêu Diệp bịt miệng Quý Thuần Khanh lại, tước đoạt câu nói sau đó: “Cậu ta say rồi, nói nhảm, ha ha, hôm nay giải tán ở đây vậy, Yêu Cảnh?”.

“Anh bảo anh ta buông tay ra trước!” Dám lôi mẹ mình ra, bảo bà khóc cho anh xem à?

Quý Thuần Khanh hất tay Tiêu Yêu Diệp ra, nheo mắt lạnh lùng với Tiêu Yêu Cảnh, rồi cúi xuống nhìn Tô Gia Áo, “Bảo anh buông tay à, kêu tiếng mèo cho anh nghe”.

“Anh…” Sở thích biến thái mờ ám đó khiến Tiêu Yêu Cảnh rùng mình, nhìn Quý Thuần Khanh đầy sợ hãi, chỉ thấy anh thân mật kề tai sát môi Tô Gia Áo, dường như rất thích nghe âm thanh riêng tư đó. Tiêu Yêu Cảnh ấm ức cau mày, bất giác lại nhích về phía họ, anh chưa kịp phản ứng, một âm thanh mềm mỏng nhỏ nhẹ đến nằm mơ anh cũng không thể tưởng tượng được lại phát ra từ môi Tô Gia Áo và tai anh đã nghe thấy âm thanh ấy:

“Meo… meo…”

Âm thanh mang tính dụ dỗ cao cấp ấy khiến dây thần kinh nhạy cảm nhất của anh rung lên, tê dại đến mức sống lưng lạnh toát, bàn tay vốn nắm lấy tay cô thật chặt đã buông ra như bị điện giật, suýt nữa khiến anh thở dài thoả mãn, ngờ đâu chưa kịp hoàn hồn, anh đã thấy tay mình trống rỗng, phát hiện ra mình thất thủ. Chết tiệt, trước mặt anh luôn hung dữ, thế mà lại can tâm tình nguyện nghe lời tên khốn kia như một con mèo con!

Quý Thuần Khanh hài lòng kéo mèo con nhà mình lại, giữ lời hứa, buông tay ra và đổi thành vòng ôm, cọ mũi vào tóc cô, khen ngợi cô như đang biểu dương thú cưng: “Thê quân ngoan quá”.

“Chết tiệt, lấy thêm hai mươi bình trà sữa nữa lại đây cho tôi!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK