Ai cũng bận rộn giải phóng bản thân, uống rượu, trò chuyện, lắc lư cơ thể, nên cho dù có một anh chàng ăn mặc rất đẹp, rất sang trọng lôi một cô em mặc đồng phục phục vụ, ép vào góc tối cũng không khiến mọi người lưu tâm, chuyện này thường xuyên diễn ra ở các quán bar, chỉ cần thích nhau thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu có tình cảm thật thì chúc mừng cô em đó đã câu được một chàng công tử nhà giàu.
Tiêu Yêu Cảnh xoay lưng lại sàn nhảy, thân hình cao lớn bao phủ Tô Gia Áo, không gian tạp nham này khiến tư duy anh mỗi lúc một rối loạn, không tìm được lời mở đầu, anh đành yêu cầu thẳng: “Về nhà. Không được đến đây làm việc”.
Lời nói ngang ngược khiến Tô Gia Áo nhíu mày, anh hại cô đắc tội với khách lại còn kéo cô vào góc là để đuổi cô về sao?
“Tại sao tôi phải về? Nếu anh không thích thì xem như chưa nhìn thấy tôi đi!”
“Em cứ đảo qua đảo lại phiền phức chết được, em bảo tôi phải làm thế nào mới không thấy em đây? Về nhà ngay!” Liếc nhìn hai hàng lông mày thanh mảnh của cô hơi nhíu lại, anh cảm giác như sự nhẫn nại của mình sắp cạn kiệt: “Đi thay quần áo, về!”. Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng anh chưa bao giờ ngờ được lại gặp nhau ở nơi tệ hại thế này, đúng tại quán bar đã khiến họ chia tay. Mẹ kiếp!
“Chia tay rồi không làm bạn cũng được, nhưng anh có cần mất phong độ thế không? Tôi làm việc ở chỗ bạn mình cũng khiến anh chướng mắt, nếu thế thì anh đừng nhìn, tại sao phải lo?” Biết ngượng thì tránh đi, kéo cô ra đây bốn mắt nhìn nhau thế này hại cô ngượng vô cùng, không tìm ra chỗ trốn tránh, cô đành hung hăng cướp lời.
Anh nheo mắt, chút phong độ còn lại khiến anh trầm giọng hỏi: “Tóm lại em có đi không?”.
“Muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi.”
Cô đẩy anh ra nhưng anh không nhúc nhích, cô định vòng qua người anh thì không ngờ lại bị ôm chặ. Cô chưa kịp đứng vững, đôi môi anh đã áp xuống nuốt sạch những lời cô định nói. Cô hoàn toàn bất ngờ khi anh hôn mình vào lúc này, trong lúc thất thần, mùi thuốc lá và rượu mạnh đã xông vào vòm họng, xộc lên mũi.
Nụ hôn ướt át cay nồng bao phủ không khí xung quanh, cô giật mình thức tỉnh bởi tiếng rên rỉ của anh, cố sức đẩy anh ra, nhưng sự phản kháng đó chỉ khiến anh càng cố gắng chen vào nơi mình đang chiếm cứ.
“Ối!” Sự kháng cự của cô khiến anh thấy rõ mồn một từ một khoảng cách rất gần, đôi mắt đen nhánh lấp lánh nhìn mình chăm chú, rồi lại nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào.
Quên hết, bất chấp cô bây giờ là của ai, từ nay về sau cô chỉ thuộc về mình anh là đủ.
Anh rất nóng nảy, không biết kiềm chế lại hoang dã, anh đã muốn làm thế này với cô từ lâu, muốn ôm, muốn hôn cô, biết rõ mình đâấ tranh như vậy là rất khổ sở, tại sao anh phải vì sĩ diện mà chịu đựng ham muốn giày vò chứ, để mình trở nên hèn kém, chỉ cần chạm vào lưỡi cô đã căng thẳng đến nỗi ngón tay run lên, hơi thở gấp gáp.
Không muốn cô cứ thoái lui mãi, anh vòng ta ra sau lưng cô trượt dần xuống, đặt trên eo cô, không cho cô lùi lại, ép cơ thể cô sát vào mình, đến cả phần thân dưới cũng không tha, cho dù mất mặt cũng phải để cô cảm nhận được phản ứng cơ thể đơn thuần nhất của mình.
Luồng khí nóng tuôn chảy giữa hai đôi môi, cô trừng trừng nhìn anh, vẫn đang thở gấp gáp, đôi môi mọng đỏ vì hôn run run thốt ra: “Anh có ý gì? Chỉ vì tôi không chịu về nên lấy nụ hôn này ra trừng phạt tôi à?”.
Là do cô không chịu đi, nên anh đành chọn cách nói chuyện khác với cô ở đây vậy.
“Em biết rõ quan hệ giữa tôi và Kiều Khâm mà còn đến đây làm, rõ ràng là đang có ý với tôi, không phải sao?” Ra dấu rằng anh vẫn còn cơ hội.
“Là vì bạn tôi, Tiếu Diệp…”
“Lại là bạn? Thói quen xấu hay lo chuyện thiên hạ của em vẫn không đổi, nên đến chuyện của tôi em cũng muốn lo à? Ai cho em xoá tin nhắn của tôi? Em đang hoang tưởng cái gì? Thấy tôi không quên được, em vui lắm hả?”
“Tôi không thèm!”
“Không thèm?” Anh tức giận xoay mặt cô lại, nhìn gương mặt mà trước nay anh chưa bao giờ được nhìn thật sự, như muốn khắc ghi thật sâu: “Muốn tôi quên em đúng khong? Có người dạy tôi cách quên tốt nhất, đàn ông có được thứ mình muốn là sẽ quên ngay, hay chúng ta thử xem?”.
Cô vùng vẫy để thoát ra, hổn hển nói: “Anh muốn đánh cược thì đi mà đến với người khác, chúng ta đã không òcn quan hệ gì nữa, chia tay rồi!”.
Anh khựng lại trước câu “không còn quan hệ gì” của cô, nhưng vẫn không chịu thua, hừ khẽ: “Phải rồi, vậy chuyện chúng ta đang làm từ nãy đến giờ em hãy nói với anh bạn trai hiện tại của mình đi! Em đã làm những gì với bạn trai cũ?”.
“Anh…” Không thể để Quý Thuần Khanh biết, chắc chắn anh sẽ lôi cô đi ngay, quan trọng hơn là anh sẽ hiểu lầm rằng cô lại lôi anh ra để diễn kịch trả thù, họ mới tiến triển được một chút sẽ quay về con số không.
“Đã như vậy rồi mà em vẫn không chịu đi, muốn tiếp tục lo chuyện thiên hạ, ở lại đây làm thê, đúng chứ? Vậy anh sẽ xem em chịu đựng được bao lâu!” [*Vanila: Nói cách khác là bảo vệ chị, trông chừng chị chứ gì! =.=" Anh manly + đáng thương quá àk. Ôi trái tim thiếu nữ của tôi!!!~ T~T]
Tiêu Yêu Cảnh thu tay lại, khoanh tay trước ngực dựa vào tường, ra hiệu cuộc chiến hành hạ nhau đã chính thức bắt đầu, xem bên nào chịu được đến phút cuối.
Tô Gia Áo thẳng thắn, ngốc nghếch, không biết cúi đầu, không hiểu lễ nghĩa, nhưng Snow Mania là nơi nào? Là nơi tạp nham, loại người nào cũng có. Với tính cách thẳng thắn, bộc trực của mình mà không gây sự với khách mới là lạ, chắc chắn tiền lương sẽ không đủ bồi thường. Tiêu Yêu Cảnh nghĩ vậy, định đợi đến lúc cô không chịu nổi, tự biết khó mà rút lui.
Đến cách từ chối khi được mời rượu còn không biết mà nghênh ngang
đòi bảo sẽ bảo vệ bạn mình? Buồn cười.
Tiêu Yêu Cảnh đến ngồi cạnh quầy bar, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng đang chạy tới chạy lui tất bật kia, cho đến khi Kiều Khâm đến bên gõ gõ lên quầy, anh mới tức tối quay lại nhìn.
“Cô nàng tha thứ cho cậu chưa?”, không hề kiêng kỵ, anh ta hỏi thẳng.
“…” Anh cầm ly rượu lên uống, im lặng.
“Hừ, cậu thật may mắn.” Lời nói chua chát thốt ra từ miệng Kiều Khâm, anh ta đưa tay lên sờ vào dấu tay in trên má, nhướn mày: “Sao, ăn được một nửa có can tâm hơn chút nào không?”.
“… Phương ph á pchết tiệt mà cậu nói không có hiệu quả.” Can tâm? Anh nghĩ mình đã trở nên tham lam quá rồi, can tâm tình nguyện, muốn mình danh chính ngôn thuận là bạn trai cô, muốn đôi mắt cô không dõi theo ai khác, muốn cô ngoan ngoãn đi theo mình, chứ không phải xoay xung quanh những cậu A, anh B, thằng C ở đây.
Kiều Khâm cười khẽ, đưa mắt nhìn sàn nhảy, không bất ngờ khi hai tên phiền phức kia lại bị người ta quấy rối, dù sao Tô Gia Áo chưa từng gặp phải chuyện này nên cứng đơ người, không biết đối phó thế nào, nhưng Bạch Tiếu Diệp thì lại mỉm cười, lấy di động ra trao đổi số với người ta.
Rất tốt, cô đã nhìn ra trò vặt của anh, anh cố ý gọi tổ trưởng quầy bar đến trang điểm đẹp cho họ, mục đích để khiến họ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tìm cơ hội thể hiện phong độ giải vây người đẹp, để cô nợ mình, dù sao với tư cách là nhân viên phục vụ cũng khó mà từ chối người khác đến làm quen, nhưng cô gái ấy không cần anh lo, tự lực cánh sinh không để anh phải nhúng tay vào, còn đặc biệt để anh thấy dáng vẻ hào hứng của mình, ép anh phải nếm thử cảm giác gậy ông đập lưng ông.
Tốt thôi, nếu anh thừa nhận mình đang rất chướng mắt, rất khó chịu, thì cô có chịu dừng lại không?
Cũng may ở đây còn có một người anh em, có cậu ta thì chí ít anh vẫn có thể đùa bỡn vị thiếu gia ấy để giải toả ức chế trong lòng. Thế là, anh tỏ vẻ thờ ơ, hỏi: “Này, cô ấy bị người ta làm quen kìa, cậu còn ngồi yên được à?”.
Tiêu Yêu Cảnh cố kìm chế hành động ngu ngốc của mình, ánh mắt lướt qua mấy tên khốn đang làm quen với cô: “Tôi đang đợi”.
“Đợi quán tôi thê thảm rồi mới ra xử lý chúng?” Ha ha, từ khi nào mà cậu ta lại suy nghĩ đến thể diện và cảm nhận của anh rồi, nhưng hiện giờ anh không càn sự quan tâm dư thừa đó, mấy tên kia chướng mắt quá rồi, đến nỗi lần đầu tiên anh có ý muốnchỉnh đốn lại không khí phong lưu trong quán anh, ai cho phép chúng tuỳ tiện với nhân viên trong quán anh, vừa khoác vai vừa cười đùa. Cậu cứ lên đập cho bọn chúng một trận, không cần nể mặt anh, chưa biết chừng anh còn trượng nghĩa giúp Tiêu Yêu Cảnh đóng cửa thả chó ra nữa ấy chứ.
Tiêu Yêu Cảnh lườm cậu ta: “Ai lo cho quán của cậu, tôi đang đợi cô ấy cầu cứu”.
“Nhưng hình như cô ấy không có ý cầu cứu đâu.”
“…”
“A, bị người ta kéo vào sàn nhảy rồi kìa.”
“…”
“A, vẻ mặt cô nàng buồn cười quá, cứng đờ cả ra.”
“… Phiền cậu nhìn cô nàng của mình đi.”
“Tại sao tôi phải nhìn cô nàng đang nhảy nhót thân mật với người khác chứ. Thật chướng mắt.”
“…”
Đứng giữa sàn nhảy, Tô Gia Áo rất lúng túng, vì cô hoàn toàn không biết nhảy, đến cử động cơ thể đơn giản nhất với cô cũng rất khó khăn, khả năng điều khiển cơ thể lúc đánh nhau hoàn toàn vô dụng, nửa thân trên và nửa thân dưới như cách biệt nhau, eo cứng đờ, không thể lắc lắc, động tác của tay và eo cũng không hài hoà.
Cô vào sàn nhảy với Bạch Tiếu Diệp là bởi tuân theo sứ mệnh, Tiếu Diệp uốn éo như rắn bên cạnh như cá gạp nước, còn cô lại giống vịt cạn bị ném vào ao, miễn cưỡng đứng đó.
Cũng may anh chàng bên cạnh khá ân cần, biết cô lần đầu nhảy nên hạ thấp độ khó, gọi các bạn lại nhảy điệu con thỏ, điệu con thỏ tức là cả nhóm khoác vai nhau, tiến lùi năm bước theo điệu nhạc rồi học theo cách nhảy của thỏ, đơn giản và dễ thực hiện, cả một đám người hình thành một hàng dài dằng dặc trong sàn nhảy, vừa nổi bật là vừa giúp đỡ lẫn nhau.
Tô Gia Áo dần dần hào hứng, tay chân cũng theo kịp nhạc, vui đến nỗi không còn cảnh giác, khi nhóm nhảy dần đủ độ dài, họ bắt đầu vây lại thành một vòng tròn nhỏ, lúc ấy độ khó sẽ tăng lên, tiến vào giai đoạn biểu diễn Hoàng hậu Quốc vương. Thế nào gọi là màn biểu diễn Hoàng hậu Quốc vương, tức là mọi người vòng ngoài chỉ cần nhảy những bước đơn giản theo nhạc là được, nhưng người được đẩy vào trung tâm vòng tròn thì phải làm những động tác khó hơn, nếu mọi người vỗ tay hưởng ứng thì có thể tuỳ ý mời một người mình thích trong vòng tròn đến bên cạnh để trò chuyện riêng, còn người được chọn không được từ chối, đó cũng có nghĩa là tình bạn tạm thời được tạo ra trong sàn nhảy.
“Đừng sợ, anh sẽ thắng để em đi.” Chàng trai bên cạnh đột nhiên cúi xuống thì thầm, còn nắm chặt tay cô, lúc ấy cô mới biết mình đã bị người ta chú ý, bị lôi vào trò này một cách kỳ quặc và không có quyền từ chối.
“Bỏ tay ra, ngáng đường quá.” Bỗng một giọng nói chen vào.
Tiêu Yêu Cảnh nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm chặt nhau ấy, lần đầu cảm thấy cực kỳ chán ghét với trò Hoàng hậu Quốc vương mà mình đã chơi đến phát ngán từ lâu.
Hai bàn tay vội buông ra, nhường đường cho anh tiến vào giữa sàn nhảy, anh bỏ qua động tác làm nóng cơ thể, chống tay trồn chuối quay vài vòng, những trang sức bằng bạc ở eo sáng lấp lánh dưới ánh đèn màu, động tác đẹp mắt, dứt khoát khiến mọi người hét lên hào hứng.
Gạt mồ hôi trên trán, anh nhảy lên, không đợi mọi người vỗ tay khen ngợi đã tự đi đến trước mặt “giải thưởng” nào đó, nói chắc nịch và nghênh ngang: “Cầu cứu tôi, tôi sẽ chuộc em về”.
Hành động “tiểu nhân” của anh khiến cô trợn mắt, nhưng anh hất hàm lên vẻ thản nhiên, giương cờ thắng lợi, nếu đuổi mình ra khỏi Snow Mania ngay từ ngày đầu thì anh rất đắc ý. Có điệu nhảy nào áp đảo được anh không, có điệu nhảy nào nổi bật hơn anh không? Cô khổ sở suy nghĩ, tay túm chặt phần ngực áo, cúi đầu cắn môi.
Thấy cô chuẩn bị chịu thua, anh dương dương đắc ý chờ cô trả lời thì phía sau đột nhiên vang lên một loạt tiếng huýt sáo khoái trá, anh không tin, có tên nào lại dám công khai thách thức mình trong sàn nhảy, quấy rối chuyện tốt của anh, hắn sẽ phải tìm răng dưới đất, dù sao anh cũng đã rất ngang ngược, vô lý rồi!
Nhưng khi quay đầu lại, sắc mặt anh phức tạp, đứng đờ tại chỗ, chỉ vì tên công khai thách thức anh không phải đàn ông, mà là một cô gái mà anh không thể làm gì được. Có lẽ người cảm thấy khó nghĩ không chỉ có mình anh, bất giác anh nhìn Kiều Khâm đứng gần đó, bản thân nhìn bạn gái cũ chơi trò Quốc vương Hoàng hậu với kẻ khác đã đủ mệt rồi, thực sự rất khó hình dung có người còn thản nhiên nhìn bạn gái cũ nhảy điệu sexy ngay trước mặt mọi người.
Cũng may đồng phục của họ là quần jean, không hở hang lắm.
“Tiêu thiếu gia, hình như nhiều người thích tôi hơn, vậy Áo Bông là của tôi.” Đàn ông nhảy giỏi mấy cũng không thắng nổi điệu nhảy sexy của phụ nữ, đó là ưu thế chắc thắng, nhưng nam nữ nhảy những điệu khác nhau vốn là nước sông không phạm nước giếng, có trách thì trách họ cùng thích một “giải thưởng” mà thôi.
Bạch Tiếu Diệp nhảy xuống sàn nhảy, thản nhiên đưa Áo Bông đi, dường như chưa hài lòn khi thấy sắc mặt Tiêu Yêu Cảnh còn không đủ tái xanh, cô cố ý nhún vai, phóng khoáng nói: “Cậu muốn theo anh ta không? Nếu thế tớ có thể đưa chàng trai khác đi”.
“Tốt nhất là em nên đưa ngay cô ấy cút về nhà bếp làm việc, đừng ló đầu ra ngoài đùa giỡn nữa”, Kiều Khâm phẫn nộ thốt lên.
Bạch Tiếu Diệp xem như đã trả thù đủ, quay sang thấy Tiêu Yêu Cảnh đang nhìn mình vẻ bực bội, như thể rất không bằng lòng với việc cô lo chuyện thiên hạ như thế.
“Tiêu thiếu gia, chắc anh phải cảm ơn tôi chứ? Nếu ép Áo Bông quá, cô nàng sẽ làm bậy đấy.”
“…” Tiêu Yêu Cảnh ngẩn người, nhớ đến ai kia bị anh ép đến độ túm lấy ngực áo suy nghĩ, đấu tranh, đột nhiên thấy da đầu tê dại, không kìm được rùng mình.
Chọc tức thành công hai vị thiếu gia, Bạch Tiếu Diệp vui vẻ kéo Tô Gia Áo vào nhà bếp: “Này, lúc nãy cậu định nhảy thoát y thật à?”.
“Làm gì có, tưởng tớ bị thần kinh à? Tớ chỉ căng thẳng quá nên mới túm lấy áo thôi, không được hả?”
“Không, chỉ là hình như Tiêu thiếu gia bị doạ chêt khiếp, còn đang đứng đờ ra kia kìa.”
Tô Gia Áo quay lại nhìn, rồi đi tiếp.
“Này, cậu thay đổi đối tượng thật rồi à?”
“Cậu lại biết rồi.” Cô vừa sắp xếp dụng cụ trong nhà bếp vừa thờ ơ nói.
Bạch Tiếu Diệp đứng một bên, so với làm việc rõ ràng cô thích trò chuyện hơn: “Trước kia lúc ở cạnh Tiêu thiếu gia cậu nghênh ngang lắm mà, biết suy nghĩ đến cảm nhận người khác từ lúc nào thế? Bây giờ cậu khiêm nhường quá, hoặc là muốn chịu trách nhiệm, hoặc là cậu thích thầy ấy thật rồi. Có điều, tốt nhất đừng nhầm lẫn cảm giác của mình”.
“Ý cậu nói là… tớ có… tâm lý gái trinh?” Cô ngỡ thứ đó thích hợp xuất hiện ở Quý Thuần Khanh hơn.
“Hừ, rất bình thường, cơ bản cô gái nào cũng thế. Cậu có từng nghĩ, nếu không có đêm ấy, cậu sẽ không hẹn hò qua lại nửa mùa thế nảy với thầy Quý, có thể đã làm hào với Tiêu thiếu gia rồi cũng nên.”
Tâm lý gái trinh… Loại tâm lý hư ảo đó mà cô cũng có sao? Phải chăng đó cũng là một dạng nữ tính?
Quý Thuần Khanh đang ngẩn người, nhíu mày nhìn đồng hồ đặt trên bàn làm việc, trời đêm càng khiến tiếng kim chạy vang lên rõ hơn. Con mèo thích ăn vụng nhà anh đang đi đêm ngoài kia, lúc này anh còn tâm trạng đâu mà đầu tư vào sự nghiệp giáo dục nữa.
Mấy vị giảng viên trẻ bị bắt ở lại làm thêm đang oán thán Tiêu Yêu Diệp.
Những thầy cô giáo có gia đình rồi thì không cần tăng ca, còn những vị độc thân thì đều bị ở lại, chỉ một câu ám chỉ vu vơ đó đã khiến Quý Thầun Khanh mang thân phận “những người độc thân vui vẻ”, đồng thời cũng vạch rõ anh vẫn là hàng hoá tồn kho chưa được tiêu thụ, khiến anh càng thêm ưu phiền.
Anh ngỡ phụ nữ là động vật hợp thể của tâm hồn và thể xác, cơ thể có cảm giác với an thì chắc chắn trái tim cũng thế. Ai ngờ sau khi họ đã “ấy ấy” rồi, anh cần một danh phận thì lại bị đẩy về chỗ cũ. Anh bị cô làm tổn thương quá rồi, đành nói những lời tàn nhẫn ấy để tự điều trị cho mình.
Tiếng Tiêu Yêu Diệp vang lên sau lưng: “Các bạn đồng nghiệp, hôm nay tăng ca xong, tôi mời mọi người đi bar”.