Câu hỏi đó sao lại phát ra từ miệng Tiêu Yêu Cảnh được?
Anh phải quay đầu bỏ đi, chứ không phải nắm chặt điếu thuốc đang cháy dở trong tay, để cảm giác đau buốt thấm vào tận xương tuỷ, hỏi một câu vốn không nên hỏi.
… Có phải tâm trạng em không tốt? Muốn anh tức điên lên? Hay do uống rượu nên bất cẩn?
Khi anh ý thức được những lý do trái ngược tiếng lòng mình xuất hiện trong đầu, anh mới chịu cúi đầu thừa nhận, anh đã bị tổn thương.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh không bao giờ ngờ tới, anh nghĩ cô sẽ chạy về nhà khóc lóc, làm ầm ĩ với anh, không nghe điện thoại, không nghe anh giải thích nhưng không ngờ rằng người có nghĩa khí che chở bạn bè như cô khi làm tổn thương người khác lại kinh khủng đến vậy. Áo Bông ấy không phải để làm tâm gia, mà là để cắt tim người khác. Và anh không chịu được nỗi đau ấy.
Anh ngỡ mình rất phóng khoáng, càng không phải là kẻ xem trọng danh tiết gì cả, nhưng đối với những tính toán của cô, anh không muốn cưỡng ép mình tìm lý do biện hộ cho cô, có thể nói những lời như “Chỉ là một đêm hoang đường, anh có thể bỏ qua” trái ngược với lòng mình, anh rất để tâm, chết tiệt thật!
Thì ra anh không phong độ, càng chẳng phóng khoáng, tình huống hiện giờ rất đơn giản, cô gái anh yêu lại tình cảm với kẻ khác, phản bội anh, còn anh không cần phải nhẫn nhịn nữa.
Nhưng lần đầu tiên anh muốn nghiêm túc thì người ta lại xem anh như trò chơi, có điều anh không thoát khỏi tâm lý đàn ông, anh muốn dồn hết tình cảm cho một người mà người ấy lại chơi trò tình cảm với kẻ khác, anh sẽ không cố gắng níu kéo nữa.
Anh đứng lên, phủi phủi cỏ trên quần, cố gắng để mình có vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Cúi xuống nhìn bàn tay cô, chiếc vòng bạc xấu xí quê mùa trên cổ tay cô đã biến mất.
“Em muốn chia tay phải không?”
Anh nghe giọng mình vẫn còn có ý van nài, cảm thấy khinh miệt cái giọng điệu thương lượng chẳng kịp che giấu của mình.
“Hôm qua anh chẳng đã đá tôi đi trước mặt bạn bè rồi đó thôi?”
“Thế nên em muốn báo thù tôi?”
Anh tức điên, tức muốn chết, làm sao tha thứ cho cô được? Báo thù anh có rất nhiều cách, chỉ cần mặc kệ anh, khóc cho anh thấy, giận anh, phớt lờ anh, thế nào cũng được, tại sao cô lại chọn cách báo thù cắt đứt con đường quay lại của anh, cô không muốn nghĩ đên những chuyện sau này nữa nên cố ý bức anh nói ra câu đó, tại sao anh vẫn còn mong chờ?
Tô Gia Áo nhìn đi nơi khác: “Anh ấy vốn là đối tượng kết hôn của tôi, thuận tiện giúp anh thắng trò cá cược, không tốt hay sao?”
Những lời đáng ghét kia thoát ra khỏi miệng cô, đến Bạch Tiếu Diệp đứng cạnh cũng ngượng ngùng, kéo kéo tay áo, nhưng cô mạnh mẽ không chịu cúi đầu.
“Hai chúng ta chẳng biết là ai đùa ai đâu!” Trong lòng cô từ đầu chí cuối xem anh là gì, giờ anh đã biết, cô không chịu thân mật với anh, nhưng lại đồng ý để anh ta đụng chạm, anh đã hiểu lý do rồi.
Anh cười lạnh, lôi di động trong túi quần ra, bật danh bạ, nhưng rồi lại phát hiện chỉ có mỗi số của cô, anh nhấn nút gọi lại một cách thù hận, gọi điện cho Kiều Khâm, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Này, tôi thắng rồi, năm nghìn tệ, không được thiếu xu nào”.
Vẻ mặt cô khi cắn chặt môi khiến anh dậy lên khoái cảm được trả thù một cách ấu trĩ, anh không muốn giải thích nữa, gương đã vỡ thì cho vỡ luôn.
Hai người họ xong rồi.
Anh thắng năm nghìn tệ, giữ được thể diện, nhưng thế thì sao, anh mất trái tim mình cho cô, thua thảm bại.
Cô nói sai rồi, người chỉ đáng giá năm nghìn tệ không phải là cô, mà là anh.
Tiêu Yêu Cảnh bỏ đi không quay đầu lại, Bạch Tiếu Diệp thở dài, quay sang nhìn Áo Bông trong tích tắc cũng đồng cảnh ngộ thất tình như mình, lắc đầu: “Báo thù kiểu gì đấy, đang ấm ức thì có”. Trả thù làm sao lại mềm nhũn như thế, lại còn giương bảng cho kẻ địch biết để thận trọng nữa chứ.
“Tớ có ấm ức gì đâu, chỉ đang chia tay thôi mà.” Không nhìn theo Tiêu Yêu Cảnh nữa, cô cố gắng quay người đi một cách mạnh mẽ, chuẩn bị quay về lớp học.
Bạch Tiếu Diệp theo sau, hờ hững nhắc: “Ủa, tiết sau là của thầy Quý, bây giờ cậu dám đối mặt với thầy cơ à? Thật bản lĩnh.”
Áo Bông khựng lại, vô cùng khó xử, không biết có nên bước tiếp hay không.
“Dù sao cậu cũng chia tay với Tiêu thiếu gia rồi, thế thì thử hẹn hò với thầy Quý đi, con gái mà, có lúc cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
“Tại sao cậu lại nói hộ cho đàn ông, không suy nghĩ đến cảm nhận của phụ nữ?”
“Tớ luôn cảm thấy mình đang nói giúp phụ nữ, còn cậu mới là kẻ bạc tình.”
“…”
“Trừ phi cậu vẫn còn thích Tiêu thiếu gia.”
“Tớ chả thèm thích tên khốn chỉ biết lấy phụ nữ ra cá cược!”
“Vậy thì tốt, tớ khuyên cậu đừng ôm ấp hy vọng nữa, chẳng ai chịu nổi cậu lăng nhăng thế này đâu, huống hồ tên ấy mới nhìn đã biết là loại mang nặng tư tưởng đàn ông là nhất rồi, tuy chơi bời nhưng trong đầu lại chỉ chú ý đên cái thứ tiết liệt gì gì đó.”
Chính xác, Tiêu Yêu Cảnh là người như thế, cô nhớ lần đầu khi tỏ tình, anh đã dùng câu “tam tòng tứ đức” khiến cô không ngẩng đầu lên nổi, mà nay cô đã hoàn toàn bại hoại rồi.
Tuy vốn không định tiếp tục nữa, nhưng trong lòng cô vãn khó tránh khỏi cảm giác chua xót. Kết quả chủa chuyện cố làm ra vẻ kiên cường là việc cô không dám mở miệng hỏi, chuyện giúp cô không bị đuổi học, chuyển lớp, ném di động, bảo vệ cô trước mặt bạn bè, đều là diễn kịch hay sao? Không hề có chút chân thành nào?
“Cậu luôn làm chuyện mà không nghĩ đến đường lùi, bây giờ đã chẳng còn hối hận được nữa.”
“Tớ không hối hận”.
Chỉ là không biết phải xử lý trách nhiệm kia như thế nào.
Trách nhiệm, trách nhiệm, mới nghe đã thấy khó chịu, không tình càm mà lại cần trách nhiệm, giống như trừng phạt vì đã phạm sai lầm vậy.
Mà nếu cô muốn chối bỏ thì cũng phải nghĩ cách ứng phó với mẹ mình, chiếc vòng phượng trên tay hơn mười mấy năm đột nhiên biến mất, hôm qua hai người lại cả đêm không về, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ he hé một tiếng là cô sẽ bị mẹ lôi đi bái trời, bái đất, bái cao đường, mới nghĩ đã thấy sởn gai ốc, đáng sợ quá.
Cô trốn học, đi vòng vòng định mua đại một chiếc vòng đeo cho qua chuyện, nhưng phát hiện ra kiểu vòng ấy quá cổ, hoa văn lại kỳ quái, không thể tìm được chiếc nào cùng kiểu.
Lê bước về đến khu nhà mình, cô đang nghĩ không biết phải đối phó với vẻ mặt bĩu môi, ủ rũ của Quý Thuần Khanh thế nào đây. Vẻ cam chịu đó là tử huyệt của cô, nếu anh lại tỏ vẻ mặt ấy thì chắc cô sẽ đầu hàng ngay lập tức và bái đường thành hôn với anh.
“Ôi chà, có phải là con gái nhà họ Tô đó không? Nhà cháu xảy ra chuyện rồi, sao còn ở đây mà ung dung đi dạo thế này?”
Một giọng nữ hí hửng kéo Tô Gia Áo ra khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn kỹ – đúng là nghiệp chướng, là Dương Thư Tiệp và mẹ cô ta, một già một trẻ đang ôm mèo đi dạo.
Trong khu này có luật bất thành văn, những phụ nữ đã kết hôn sẽ lấy địa vị xã hội của chồng mình để phân thứ bậc trong khu. Phu nhân chủ tịch lớn hơn phu nhân trưởng phòng, phu nhân trưởng phòng tất nhiên có thể diễu võ dương oai trước phu nhân các viên chức, có tiền chưa chắc đã có thế, gạt tiền ra không nhắc đến thì tất nhiên vợ quan là ghê gớm nhất. Bố Dương Thư Tiệp lại là một vị quan chức, thế là gà chó thăng thiên, mẹ cô ta luôn tỏ vẻ mình là nữ hoàng trong khu, bình thường thích ôm mèo đi dạo một vòng như thể diễu binh, nghe ngóng chuyện nhà người khác, rồi thế nào cũng phải tham gia mới chịu được, đối với nhà họ Tô, ông Tô chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, bà ta luôn cho rằng mình có quyền uy lãnh đạo.
Tất nhiên những trò đó của người lớn luôn chẳng là gì trước mặt con trẻ. Tô Gia Áo phớt lờ, bỏ đi thẳng.
“Ôi trời, sao con bé này vẫn không có giáo dục như trước vậy? Chẳng trách người ta không thích con cái nhà mình tiếp xúc với cô.” Bà Dương lườm một cái với vẻ chán ghét, “Suốt ngày la cà ngoài đầu đường xó chợ, ăn diện trang điểm kỳ quái, còn bảo bạn trai lái xe đến nhà đưa đón, thật không hiểu nổi”.
“Mẹ, được rồi, Gia Áo đang không vui, nghe Chiếm Đình nói hôm qua cậu ấy và bạn trai cãi nhau to, đúng không?” Dương Thư Tiệp ôm mèo, nói khẽ: “Bạn trai cậu ấy thật hư hỏng, lấy cậu ấy ra đánh cược. Haizzz, con đã khuyên cậu ấy từ lâu là đừng thấy người ta có xe, có tiền mà xán lại gần rồi”.
“Bây giờ cậu đang nói với tôi là bạn trai cậu vì ăn vụng, cắm sừng cho cậu nên bị đánh là bởi nhiều chuyện quá chứ gì?” Cô trả đũa lại, khiến bà Dương nghi ngờ, bà ta kéo áo con gái mình hỏi: “Thư Tiệp, nó đang nói ăn vụng gì thế?”
Trong khu này càng có địa vị, có tiền, có thế thì càng không thể mất mặt, thấy vẻ mặt căng thẳng của mẹ mình, Dương Thư Tiệp vội vàng đánh trống lảng: “Hừ, tôi khuyên cậu mau về nhà dọn dẹp bãi chiến trường đi, đừng để chuyện nhà mình làm mất mặt khu này”.
Nhắc đến chuyện nhà người khác, bà Dương quên ngay chuyện tra hỏi con rể ăn vụng, bắt đầu nhiều chuyện: “Thật không nhìn ra, bố cô bình thường lầm lầm lì lì mà lại ngoại tình, nhưng ai bảo mẹ cô hung tợn như thế, hoàn toàn chả giống phụ nữ, là người khác thì cũng chẳng chịu được rồi… Này, sao lại bỏ đi thế, bảo bố mẹ cô cãi nhau nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền hàng xóm!”.
Tô Gia Áo mặc kệ, chạy như điên về nhà, căn nhà nhỏ hai tầng, cửa hàng bách hoá phía dưới đóng kín, còn trên lầu như tiên nữ rải hoa, đồ đạc bay vèo vèo, từ gối của cô, ly nước, dao thái rau, đến quần lót cô phơi trên ban công cũng bị ném đi. Hàng xóm xung quanh chỉ chỉ trỏ trò, bàn tán xì xầm nhưng không dám lại gần, cô đỏ bừng mặt, túm lấy quần lót rồi chạy lên lầu.
Từ khi hiểu biết, gia đình cô chưa bao giờ ngừng tình trạng bạo lực. Đương nhiên, chỉ có mẹ cô cầm chổi lông gà tiến hành thương cho roi cho vọt với bố cô, mà cũng chỉ hạn chế trong nhà, chưa bao giờ để lộ ra ngoài. Bố cô cũng chưa khi nào cãi lại một câu, ánh mắt lúc nào cũng ở trong trạng thái mất hồn, người ta tiến thì mình phải thuận theo, không hề nổi cáu, nhièu nhất cũng chỉ nhốt mình vào phòng vệ sinh phản đối trong câm lặng.
Ngoại tình? Làm sao xảy ra ở bố cô được?
“Tôi muốn ly hôn với anh! Anh đem tiền đi nuôi con tiểu yêu tinh ngoài kia đi!”
Giọng bà Tô cao vút vang ra, từ “tiểu yêu tinh” mơ hồ kia khiến cô lúng túng, đi nhanh hơn để vào trong, nhưng bị một nắm đũa ném bốp vào mặt.
“Mẹ à, dưới kia bao nhiêu người đang nghe ngóng, mẹ nổi điên gì thế?”
“Tiểu Áo! Bố con không phải là người, ông ta giấu bao nhiêu tiền để đi nuôi con tiểu yêu tinh ngoài kia, thì ra ông ta ngày ngày trốn trong nhà vệ sinh không phải để im lặng mà là ngồi đếm tiền, quá đáng, quá đáng. Nếu không phải hôm nay người ta đến trả lại tiền thì mẹ không biết mấy hôm trước bố con đi tham gia họp lớp gì đó, gặp người tình trong mộng quỷ quái gì nữa, còn cho người ta mượn bao nhiêu là tiền!”
“Hả? Người… người tình trong mộng á? Người yêu đầu của bố không phải mẹ à?”
“Mẹ là người tình trong mộng của ông ta từ khi nào? Người tình trong mộng là người không theo đuổi được, ngày nhớ đêm mong, chảy nước dãi với người ta mà người ta không thèm nhìn cho một cái, người yêu đầu mới là kiểu đáng thương như mẹ, người ta cưa được cũng chẳng biết trân trọng!”
“…” Thì ra mối tình đầu và người tình trong mộng khác biệt nhau đến thế.
Cô liếc nhìn bố đang lặng lẽ quỳ trên đất thu dọn đồ đạc, để vào chỗ cũ lại bị mẹ ném đi, cô thực sự không cảm thấy bố mình có gan ăn vụng.
“Mẹ, đừng suốt ngày gây chuyện để hàng xóm cười cho có được không, nhìn bố đâu có giống ngoại tình?”
“Vậy số tiền mẹ nhìn thấy là giả à? Cô ta còn cười híp mắt nói với mẹ, chồng chị là người tốt, chị phải biết trân trọng đấy nhé. Nói trắng ra là nếu mẹ không trân trọng, không yêu quý thì cô ta sẽ thay mẹ trân trọng chắc? Con muốn có mẹ kế à?”
“Không phải thế, ý con là bố…” Cô chưa nói xong đã bị mẹ kéo vào phòng, lôi đến trước mặt bố cô, hoàn toàn không để ý cổ tay cô đã trống không.
“Mẹ và bố, con chọn đi, dù sao cũng sắp ly hôn rồi.”
“Mẹ, con…”
“Con đã hai mươi tuổi, có quyền tự chủ rồi, tự lập cũng được, nhớ những lời mẹ dặn, đàn ông chẳng tên nào đáng tin, không thể tin được, cái gì mà nữ tôn nam ti, đúng là chó chết!”
Ông Tô sững người, quẳng đồ xuống đứng phắt dậy: “Cô nói đủ chưa! Đã nói là sự việc không như cô nghĩ, tôi chỉ cho người ta mượn tiền xoay vòng vốn, sao cô lại ngang ngược như vậy, hoàn toàn không nghe ai giải thích!”
“Anh dám bảo tôi ngang ngược?”
“Không ngang ngược thì là gì? Tôi không nói gì không có nghĩa là tôi sợ cô, để cô bắt nạt.”
“Anh… anh… anh…”
Bà Tô lắp bắp, Tô Gia Áo đờ người, cô thề là mấy năm nay, lần đầu tiên mới nghe thấy bố nói nhiều như thế. Người bố bị cô cho là nhu nhược đệ nhất ấy, lại dám ra mặt ư?
“Tôi là thằng đàn ông, tiền của tôi tôi muốn làm gì thì làm, không được hả? Tôi mới là người muốn nói, tôi chịu đủ rồi, nữ tôn nam ti chó chết, quy tắc của tộc các người cút đi!”
Nói xong, ông Tô túm lấy chiếc áo khoác bị cắt te tua tơi tả dưới đất lên, sập cửa bỏ đi, đụng ngay Quý Thuần Khanh vừa từ trường về. Anh hoang mang nhìn hai mẹ con đang đứng giữa nhà, há hốc mồm với vẻ không tin được, định hỏi có chuyện gì thì đã bị nhạc phụ túm tay kéo đi, sau đó chạm ngay vào đôi mắt rực lửa giận dữ của ông.
“Này! Cậu là đàn ông đúng không?”
Anh ngớ người, khẽ gật đầu, nói thật là hôm qua anh vừa chuyển thành đàn ông, chắc cũng được xem là tân binh.
“Là đàn ông thì đi theo bác, mặc kệ hai người phụ nữ ngang ngược không biết điều kia đi. Bọn họ không thèm xem chúng ta là đàn ông. Quy tắc chết tiệt!”
“Bố, sao lại mắng cả con vào nữa?” Cô thắc mắc không hiểu vì sao lại bị mắng oan như thế, nhưng nhận thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Quý Thuần Khanh nhìn mình, cô lập tức huýt sáo nhìn lên trần nhà, lúng túng tránh né.
“Này cậu, bảo với họ, nữ tôn nam ti cút đi!” Ông Tô nhón gót, bá vai Quý Thuần Khanh, kêu lên vẻ rất giang hồ.
Anh bị người ấy cố ý lẩn tránh, đang đau buồn lại thêm có người khích tướng, đầu óc tê dại, môi hé mở, bao lý luận quy tắc gì đó trong đầu từ nhỏ giờ bỗng quên hết sạch, ném ra một câu rất rõ ràng: “…Nữ tôn nam ti cút đi!”. Nói xong còn hừ lạnh một tiếng ra vẻ nghĩa khí đầy mình.
“Làm tốt lắm! Chúng ta đi!” Nhạc phụ đại nhân hài lòng, vắt áo khoác te tua lên vai, kéo anh bỏ đi.
Sau lưng văng vẳng tiếng gọi đáng thương của mèo cái: “Không phải chứ, anh đi theo bố thật hả? Bố mẹ tôi cãi nhau, anh can dự vào làm gì? Này, Quý Thuần Khanh!!!”.