Mái tóc đen che kín gương mặt cô ta, anh mơ màng nheo mắt lại nhìn cô nàng vẫn đang ngủ say ấy, uể oải mím môi cười khẽ, không nỡ rút cánh tay đang tê dại ra, can tâm tình nguyện tiếp tục để cho cô nàng gối, anh đưa cánh tay trái nhấc chăn lên, bờ vai trần của cô nàng lộ ra, ngón tay anh đùa giỡn trên má cô, nhắm mắt lại kéo cô nàng vào lòng, hôn như mưa xuống gò má bị mái tóc đen che phủ, âm thanh khàn khàn tiết lộ anh không thể chịu nổi bất kỳ sự cám dỗ nào nữa, gọi tên cô với một ham muốn cuồng nhiệt: “Tô Gia Áo… Tiểu Áo… dậy với anh nào”.
Cô gái đó không chịu nổi sự quấy nhiễu, tỏ ra vẫn chưa ngủ đủ, xoay người lại trong lòng anh: “… Ưm… ghét quá… người ta ngủ chưa đã mà.”
Giọng nữ xa lạ khiến anh như rơi xuống dòng sông băng, lưng lạnh ngắt, anh ngồi phắt dậy, kéo cô gái dây một cách không can tâm, vén mái tóc rối của cô ta ra, nhìn cho kỹ gương mặt mà anh mong muốn được thấy, kết quả là khiến luồng khí lạnh lẽo luồn vào đến tận xương tuỷ.
“Ghét quá… sao anh lại kéo người ta dậy thế này!” Cô gái đang mơ mơ màng màng bị anh dựng dậy, ngã ập vào người anh, móng tay sơn đỏ di chuyển trên cánh tay, rồi lướt lên gương mặt sa sầm của anh.
Anh lạnh lùng gạt cánh tay cô ta ra, vén chăn, mặc quần vào rồi ngồi bên mép giường, nhớ lại đêm qua mà nghiến răng, dường như ký ức của anh đã đứt đoạn hoàn toàn từ sau khi nhìn thấy cảnh tượng khốn kiếp trước cửa quán bar tối qua.
Cô nàng trên giường ngây ngô khong hiểu ôm choàng lấy cổ anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh, thỏ thẻ: “Này, em hỏi anh, áo nhỏ tâm giao là cái gì thế? Đêm qua anh cứ lẩm bẩm bên tai em, đáng yêu quá.”
Dạ dày cuộn lên đau nhói, anh nhíu chặt đôi mày.
Phải, anh đang tự lừa dối mình, ký ức anh không hề đứt đoạn, anh không muốn thừa nhận mình đau buồn, không muốn nhớ đến cô gái đã không còn thuộc về mình một cách hèn kém. Anh muốn chứng minh mình vẫn có thể phóng khoáng như trước, chọn đại một cô gái để yêu đương, thản nhiên lên giường, không cần phải cảm thấy có lỗi với ai, càng không cần nhắc đến cảm giác có tội, nhưng sau khi chứng minh rồi, mùi vị của cô không hề tan biến, cùng với những nỗi nhớ đang đeo bám, bấu chặt lấy cổ khiến anh khó khăn, khó thở, vùng vẫy.
“Hãy để em là áo nhỏ tâm giao của anh lần nữa nhé?” Cô gái thì thầm bên tai, rất mờ ám, đôi môi nóng bỏng di chuyển trên vai anh, anh thấy dạ dày đảo lộn, càng khiến anh căm ghét bản thân, cơn đau ở dạ dày cuộn lên, anh hất cô gái ra, lao vào phòng vệ sinh nôn một trận.
Nôn ra chất cồn anh uống đêm qua, mùi vị và son môi của cô gái kia cũng nôn ra hết, có thể nào cũng nôn sạch cảnh tượng đau thương anh nhìn thấy đêm qua, nôn sạch nỗi nhớ sâu sắc, nôn sạch cảm giác lực bất tòng tâm của anh với cô…
Dạ dày hoàn toàn trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng.
Nếu yêu anh thì tại sao không để anh đụng vào? Nếu thích anh thì sao lại để người khác đụng chạm như không có gì xảy ra?
Anh mở nước rửa mặt rồi ra khỏi phòng vệ sinh, phát hiện cô nàng kia đã lấy di động trong túi áo khoác anh ra đùa nghịch, anh giật lấy chiếc áo như sợ bẩn, không cho cô ta cơ hội làm tâm giao, sập cửa bỏ đi.
Vẫy một chiếc taxi, trở về nhà, mở cửa phòng mình rồi ngã phịch xuống giường, co rúm người lại, cơn đau bụng vẫn quặn thắt, cảm giác đau đớn ấy lại khiến tư duy anh tỉnh táo hơn, anh lấy di động trong túi áo khoác, liếc nhìn hình nền chưa kịp đổi, mà có lẽ cũng không đổi, mở hộp thư đến, trong đó chỉ có một tin. Lúc anh mới thay di động cứ ép cô phải nhắn tin cho anh, anh nhắm mắt lại từ từ thở ra, rơi vào bóng tối của giấc ngủ.
Bỗng cửa phòng bị mở tung, người đó quỳ xuống, nghiêng đầu nhìn màn hình di động trên tay anh.
Người gửi: Tiểu Áo tâm giao.
>_________________<
Ký hiệu kỳ lạ khiến người mới vào thắc mắc lay lay tay anh: “Cục cưng Yêu Cảnh ơi, tại sao tối qua con không về nhà, con đừng để mấy cô gái xấu xa bắt cóc nhé, mẹ rất lo lắng, con mau dậy đi, nếu không mẹ sẽ khóc cho con xem”.
“Cô gái trong di động con là ai? Con không đưa bạn gái về cho mẹ gặp, mẹ cũng sẽ khóc cho con xem.”
“Cục cưng Yêu Cảnh? Trán con nóng quá, ôi trời, sốt rồi! Yêu Diệp, cục cưng Yêu Cảnh sốt rồi, mau gọi bác sĩ, nếu không mẹ khóc cho con xem!!!”
“Cục cưng Yêu Cảnh, mẹ nhất định sẽ tóm cô gái trong điện thoại đến thăm con, đừng buồn, cô ta không đến, mẹ… mẹ sẽ khóc cho cô ta xem!!!”
Ngày nghỉ cuối tuần, ông bà Tô cãi nhau xong lại dính như keo như sơn rất không mong con gái và con rể ở nhà, thế là ném họ ra ngoài một cách vô nhân đạo, con rể vốn tính kiêu ngạo, lạnh lùng đến thư viện giết thời gian, con gái không chút trí thức vừa nhìn thấy cổng thư viện đã buồn nôn, lại thấy cậu con rể kia có vẻ mặt “tránh xa tôi ra” thì càng không có can đảm, đành đến trung tâm thương mại để thư giãn.
Sự do dự trong một giây đã khiến cô bỏ lỡ cơ hội giải thích, cũng là lần đầu cô nhận ra khi Quý Thuần Khanh lạnh lùng rất đáng sợ, khi mùi hương nồng nàn biến mất không dấu vết, anh không còn nhìn thẳng vào cô, không còn nịnh nọt lấy lòng cô, càng không lo cho cô, cô muốn đi đâu, gặp ai hay làm gì, anh cũng làm như không thấy.
Trước đây muốn làm loạn dưới sự quản chế của anh là rất khó khăn, nhưng khi anh không quan tâm nữa, những tế bào nổi loạn trong lòng cô lại đang kêu gào phản đối. Có cách xin lỗi nào khiến anh vui lòng, mà cô lại không mất mặt không nhỉ?
“Cô ơi, tôi có thể giúp gì được cho cô không?” Cô gái bán hàng ngọt ngào nói, cô quay lại, nhìn quanh mới phát hiện ra ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đến một cửa hàng bán thú cưng.
“Đúng rồi! Vòng cổ mèo!” Cô sực nhớ đến sở thích biến thái của ai kia.
“Vòng cổ mèo? Xin hỏi mèo nhà cô là giống nào, kích thước vòng là bao nhiêu?”
“… Có vòng cổ nào to như để ‘xích người’ không? Tốt nhất là ngang ngửa với cổ tôi ấy?”
“Nhà cô nuôi loại chó cực lớn phải không?”
“… Nhìn tôi giống con chó cực lớn lắm à?”
“Vậy tôi nghĩ cô nên đến cửa hàng đồ chơi người lớn bên cạnh.”
“…”
Nghe lời đề nghị nhiệt tình của cô gái bán hàng, Tô Gia Áo chi hết tiền tiêu vặt để mua vòng – cổ – mèo – dành – cho – người. Cô chưa bao giờ biết thứ đồ chơi này lại đắt đến thế, nhưng nhân viên cửa hàng cứ tán tụng tính đàn hồi và mềm mại của nó, nhấn mạnh sẽ không để lại bất kỳ dấu vết khó coi nào trên cổ cô, nhưng dù gì cũng là thứ dùng để ngược đãi mình, đương nhiên cô phải chọn loại nào có tính an toàn cao để bảo vệ cơ thể rồi. Bán tin bán nghi móc ví ra trả tiền, cô hài lòng xách túi bước ra khỏi cửa hàng, sau đó…
Cô đã bị bắt cóc.
Trong chiếc xe cao cấp có cả rạp chiếu phim gia đình thu nhỏ và tủ lạnh, điều hoà chỉnh vừa phải, chú tài xế mặc đồng phục quản gia màu đen, kẻ bắt cóc lại là một cô gái không cao lắm, mái tóc dày như búp bê, vận một bộ quần áo kiểu Tây mềm mại, dịu dàng, màu sắc nhã nhặn… Ủa? Một con bé vắt mũi chưa sạch lại dám bắt cóc chị cả như cô à?
“Này? Cô là tiểu quỷ nhà ai thế hả, dám bắt cóc chị đây, chán sống rồi à?” Cho dù đã bị bắt vào địa bàn kẻ địch, nhưng khí thế không thể giảm, phải hù doạ người ta trước đã.
Cô gái bĩu môi, quan sát cô, cuối cùng nhìn chằm chằm vật trong lòng cô, khẽ nhướn đôi mày liễu, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Hai đứa… bình thường đều chơi những thứ ‘nặng đô’ thế này à?”.
Cô lúng túng, vội vàng giấu món đồ sau lưng, ưỡn ngực: “Liên… liên quan gì đến cô, cô ở đâu chui ra hả, thả tôi xuống xe, con bé kia!”.
“Chẳng trách cục cưng Yêu Cảnh trở nên yếu như thế. Tiểu Áo tâm giao, xem như bác van xin con, còn đừng đối đãi cục cưng Yêu Cảnh như vậy có được không?”
“… Cục cưng yêu tinh?” Là Yêu Cảnh cô quen sao?
“Cục cưng Yêu Cảnh ấy! Bạn trai của con, con trai nhỏ của bác!”
“… Con trai… bác???” Con bé nhìn cô có vẻ chưa đầy mười bảy tuổi lại nói cô ta có con trai? Thế giới kiểu gì thế này?
“Nó vừa hút thuốc lại vừa uống rượu nên sốt cao rồi, đáng thương lắm, con đến thăm nó nhé? Đi mà, đi mà, đi mà?”
“Bác đừng sáp lại chớp mắt với cháu như thế! Bác tìm nhầm người rồi!”
“Nó yếu đuối đến thế mà con còn định đá nó ư, bác sẽ khóc cho con xem!”
“Cái gì thế này! Này, này, này, bác đừng khóc, sao bác lại khóc thật thế? Mẹ ơi, mình ghét nhất là nghe tiếng khóc của trẻ con mà, cứu tôi với! Cháu đi, cháu đi, đừng khóc mà!”
Trong chiếc xe đen phát ra tiếng trẻ con khóc lóc ầm ĩ, Tô Gia Áo cùng chiếc vòng cổ mèo bị lôi về nhà họ Tiêu, muốn khóc mà không khóc nổi!
Cũng như giống những gia đình lắm tiền không hiểu nỗi khổ thế gian là gì, nhà họ Tiêu cũng theo chủ nghĩa không gian bao la, ở trong một căn biệt thự mênh mông với rất nhiều tầng.
Trong phòng khách thênh thang có thể mở party được là một bộ sofa, cạnh khung cửa sổ lớn còn có một chiếc dương cầm màu đen, có lẽ là để tăng thêm tế bào văn nghệ cho gia tộc. Cầu thang bằng đá cẩm thạch đen thông lên tầng hai, phản chiếu ánh sáng của chùm đèn pha lê treo trên trần nhà.
Vẫn chưa thưởng thức hết vẻ đẹp, cô đã bị lôi vào phòng Tiêu Yêu Cảnh. Hoàn toàn khác biệt với căn phòng toàn gam màu lạnh, tràn ngập mùi vị nam tính mà cô hằng tưởng tượng, cô rơi vào một thế giới công chúa thuần khiết toàn một màu hồng và trắng.
Mà trên chiếc giường phía sau bức rèm lớn không phải nàng công chúa đang say ngủ, mà là Tiêu Yêu Cảnh mặt đỏ bừng vì sốt, đang ngủ mê man không biết trời đất là gì.
“Đây…”
“Phòng của cục cưng Yêu Cảnh đẹp không? Tự bác thiết kế đó!”
“…” Có lẽ cô đã biết tại sao Tiêu Yêu Cảnh cứ nhấn mạnh chất đàn ông của mình rồi, trong một nơi không thể tỏ rõ bản chất đàn ông của mình, nếu không cố gắng bộc lộ ra bên ngoài thì anh có nguy cơ biến thành đàn bà mất.
“Cục cưng Yêu Cảnh, mẹ giúp con tìm Tiểu Áo tâm giao trong di động đến rồi đây, hai đứa trò chuyện đi nhé, mẹ rất biết điều mà lui xuống lấy trái cây đấy nhé.”
Bỏ con trai đang sốt cao mê man cho bạn gái cũ, bà mẹ nhà họ Tiêu vô trách nhiệm nhảy nhót xuống lầu lấy trái cây, để mình cô ngượng ngùng đứng trước giường nhìn bạn trai cũ. Cũng may anh sốt cao không biết gì, không thể mở mắt ra nhìn cô được.
Cảm giác này… lạ quá!
Nếu bị bàn bè anh biết cô lại xuất hiện thế này, có lẽ sẽ bảo cô rắp tâm đeo bám anh mất.
“Nóng… nóng quá…”
Người nằm trên giường bị bọc trong chiếc chăn màu hồng anh đào, gương mặt đỏ bừng vì sốt cao, vài sợi tóc mái xoã xuống trán, giọng khàn khàn toát ra vẻ nũng nịu. Không chịu được cái nóng, anh tung chăn ra như trẻ con, muốn có chút không khí mát mẻ hơn.
Cô nhìn xung quanh, vào phòng vệ sinh trong phòng anh, lấy một chiếc khăn sạch thấm nước mát rồi vắt khô, gấp lại thành hình chữ nhật, vén tóc mái anh lên rồi đắp lên trán.
Anh dịu xuống bởi cảm giác mát lạnh ấy, không vật vã nữa, định đưa tay áp vào vật mát lạnh trên trán nhưng lại đụng vào tay cô khiến cô giật bắn mình, vội rụt tay lại, đánh rơi chiếc di động anh nắm chặt trong tay xuống đất.
Di động rơi xuống chân, cô quỳ xuống nhặt lên, bất giác nhìn thấy tin nhắn vô cùng bình thường kia đang nằm cô độc trong hộp thư của anh, nhớ lại lai lịch của nó, bỗng một cảm giác phức tạp dâng lên làm cổ họng cô nghẹn ứ.
Cô ngước lên nhìn dáng vẻ đau khổ của anh, khi ngón tay định bấm thoát ra khỏi hộp thư thì một số lạ gọi đến, tay cô không kịp phản ứng, bất cẩn bấm vào nút nghe, bên trong vẳng ra giọng nữ yểu điệu.
“Yêu Cảnh, tối qua em không xem nó là tình một đêm đâu!”
Không muốn cắt ngang lời, thế là cô im lặng, cô gái kia nói hết nhưng không có được câu trả lời, đành phẫn nộ cúp máy, thấy cô ta cúp mày rồi cô mới xoá tin nhắn duy nhất trong hộp thư của Yêu Cảnh đi.
Quyết đoán, nhanh nhẹn, không lưu lại chút dấu vết.
Lúc này đây cô mới hiểu những điều Bạch Tiếu Diệp đã nói, tính cách quá giống sẽ không hợp, không hợp nổi.
Thì ra hai người họ vốn không hợp, không phải đánh cược, cũng chẳng phải vì vòng phượng, mà là tính cách tệ hại chẳng ai chịu nhường ai.
Cô nhét di động lại vào tay anh, định quay người bỏ đi thì cửa phòng Tiêu Yêu Cảnh bị ai đó đạp ra, cô hoảng hốt quay lại, đứng ở cửa không chỉ là một người, mà là… ba người.
Người đi đầu là người cô rất quen thuộc, Quý Thuần Khanh, người sắp có quyền dùng vòng cổ mèo ngược đãi cô. Ủa? Tại sao anh lại có mặt ở đây, còn đạp cửa ra với vẻ rất – đàn – ông?
Ánh mắt đen sâu thẳm không còn ngây thơ như trước, mà ngược lại nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang chạm vào Tiêu Yêu Cảnh một cách lạnh lùng, đôi môi anh hé mở, giọng nói thoát ra để cho người bên cạnh nghe: “Bác gái, nguyên nhân con không thể là con dâu bác là gì, bác có thể hỏi bạn gái cũ của con trai bác”.
“Ủa? Hai đứa quen nhau à? Các nàng dâu phải sống hoà thuận với nhau, đừng cãi nhau tranh tài sản chứ! Tiểu Áo tâm giao, con đã làm gì với con dâu bác?”
“Không có gì.” Quý Thuần Khanh cười lạnh: “Chỉ khiến con trở thành đàn ông mà thôi”.
“Trở… thành đàn ông?” Bà Tiêu hoàn toàn ngơ ngác nhìn cậu con trai lớn: “Yêu Diệp à, chuyện gì thế này? Thuần Khanh không phải đến làm hoà với con sao? Mẹ đồng ý cho hai đứa tự do yêu nhau mà”.
Tiêu Yêu Diệp nhướn mày không nói, anh ta chỉ nhắn một tin ngắn ngủi mà thôi: “Mèo nhà cậu bị mẹ tôi bắt cóc, mẹ tôi nói sẽ tặng con bé cho em trai tôi làm điểm tâm, lát nữa tôi sẽ tường thuật trực tiếp cho cậu biết, chờ nhé”.
“Sao… sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đang ở thư viện hay sao?”
“Phải rồi, tại sao tôi lại ở đây nhỉ?” Quý Thuần Khanh cười quái dị, vừa tự hỏi vừa ngoắc ngoắc tay với cô. Cô đứng dậy định rời khỏi nơi nguy hiểm này, nhưng vẻ ngoan ngoãn nghe lời hiếm thấy không được báo đáp, chân ríu vào nhau, khiến chiếc vòng cổ mèo ôm trong lòng rơi khỏi túi, văng ra phía trước, chiếc vòng đáng yêu có nơ bướm và chiếc chuông kêu “đinh đinh đang đang” dừng lại trước mũi giày của anh.
Xung quanh im phăng phắc.
Hồi lâu sau, cô thấy anh nở nụ cười lạnh lùng, cúi người xuốgn hỏi: “Đưa vòng cổ mèo của tôi cho người khác dùng, hà hà, sao em lại hư hỏng đến mức này?”.
“Cách!”
“Hả?” Chiếc vòng khoá lại khiến Tô Gia Áo sực tỉnh, cô cúi đầu nhìn chiếc vòng có nơ trên cổ mình, rồi lại ngẩng lên ngơ ngẩn nhìn dây xích bị người ta nắm trong tay. Quý Thuần Khanh mỉm cười vẻ nhã nhặn, ném lại một câu rất không thành ý: “Cáo từ, sau này tôi sẽ quản giáo kỹ thú cừng nhà mình!”, rồi bỏ đi.
Bà Tiêu chưa hết sững sờ, lắc lắc cậu con trai lớn: “Con nói Thuần Khanh dịu dàng, nữ tính, hiếu thuận với trương bối, là ứng cử viên sáng giá cho chức thiếu phu nhân, nhưng… nhưng… nhưng mẹ thấy hôm nay cậu ấy có dịu dàng, nữ tính chút nào đâu, ôi… rõ ràng là rất nam tính, xấu xa thì có!”.
“Có thể thấy công hiệu của việc chuyển thành đàn ông rất phi phàm. Chỉ nhớ dắt thú cưng đi, đến sách mượn về cũng quên mang theo.” Tiêu Yêu Diệp lật giở quyển sách mà Quý Thuần Khanh quên mang về, Thuần hoá mèo hoang thành mèo nhà thế nào? “Phì… quả nhiên cậu ấy rất thú vị đây mà”.