Nhưng hiện tại, lời này của Thâm Lam hiển nhiên là nói với một mình Hạ Xuyên, quản sống chết của một mình Hạ Xuyên, về phần Dennis, thì căn bản giống như không tồn tại, không tiến vào mắt Thâm Lam…
Đối với sự khác biệt này, đừng nói Dennis buồn bực, Hạ Xuyên cũng rất nghi hoặc.
Anh tự xưng có trí nhớ không tính là kém, hơn nữa đối với diện mạo người khác vô cùng mẫn cảm, cho dù là người gặp thoáng qua trên đường, chỉ cần anh liếc mắt một cái, lúc gặp lại trên cơ bản đều có thể nhớ tới. Người quen biết khi còn nhỏ, cho dù qua mười mấy năm, đối phương trưởng thành cao lớn, anh cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra.
Anh có thể xác định, trong trí nhớ mấy chục năm của anh, chưa từng gặp qua người nào có số hiệu như Thâm Lam, càng đừng nói giữa hai người sẽ có liên quan và ngọn nguồn gì.
Hạ Xuyên nhanh chóng hồi tưởng một vài chi tiết trong đầu, trên mặt lại vẫn không đổi sắc mặt như cũ, chỉ là động tác lắc đầu rất nhỏ về hướng Dennis, ý bảo mình cũng không rõ ràng lắm.
Dennis theo bản năng nhìn Thâm Lam, sau đó há miệng thở dốc, giọng nói cực nhỏ: “Hoặc là anh ta từng đơn phương thấy qua cậu?”
Hạ Xuyên vẫn lắc đầu: “Không biết.”
Bởi vì anh chống lại ánh mắt Thâm Lam, đó tuyệt đối không phải ánh mắt sẽ có lúc trông thấy người quen.
Khi Thâm Lam nhìn anh, trong ánh mắt mặc dù không có địch ý, nhưng cũng đồng dạng không chứa tình cảm, chỉ có tìm tòi nghiên cứu cùng tò mò đơn thuần nhất, xét đến cùng vẫn là đang nhìn một người lạ. Ngay cả lúc vừa rồi Thâm Lam nói “Mang cậu lên bờ”, trong ánh mắt cũng không hiện ra nhiều thứ tương tự giao tình gì đó, trái lại có chút…
Biểu tình của Dennis lúc nhìn cá cưng lại không đúng lúc nhảy vào trong đầu Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên: “…” Đây đều là thứ loạn thất bát tao gì!
Anh không kiên nhẫn lắc bỏ thứ chợt lóe trong đầu đi—— đều là người hoạt bát, nhiều lắm Thâm Lam chiếm chút ưu thế trên thân thủ và thể trạng, cũng không đến mức dùng ánh mắt con người nhìn con kiến, con cá để nhìn anh và Dennis. Anh chỉ cảm giác bản thân tám phần là uống nhiều thuốc nên tác dụng phụ có hơi lớn, đầu óc không đủ thanh tỉnh.
Hạ Xuyên và Dennis trong lúc do dự chỉ nói hai câu, nước cũng đã tràn qua ngực.
Thâm Lam hiển nhiên nghe được đối thoại của bọn họ, ánh mắt của hắn từ trên người Hạ Xuyên chuyển đi, dừng ở trên thân Dennis, hết sức vô tình mà nhìn lướt qua.
Bộ dáng tội nghiệp đáng thương hiển nhiên không nổi lên tác dụng gì đối với hắn, chỉ thấy Thâm Lam không có diễn cảm gì thu hồi ánh mắt, bàn tay to lớn cầm lấy cổ tay Hạ Xuyên, ngay cả khí cũng không hít sâu một cái, đã lặn vào trong nước, làm thế muốn bơi ra ngoài.
Kết quả trong nháy mắt lặn vào trong nước, hắn thấy cái áo sơmi nửa rách quấn bên hông mình, dường như lúc này mới nhớ tới, đây là đồ lột từ trên người Dennis xuống, vì thế hắn phanh lại trong nước, trừng mắt nhìn, lại lần nữa thò đầu ra.
Chỉ là lực đạo trên tay hắn mạnh thái quá, quả thực không giống người bình thường có thể làm ra, dù là người có thân thủ rất tốt như Hạ Xuyên cũng rất khó ổn định thân hình, giữa lúc căng thẳng buông lỏng, theo quán tính bị mang ra cửa động, muốn túm lấy tay trái Dennis còn đang hung hăng cọ xát ở cửa động, đau rát, cũng không biết có bị tróc rách da hay không.
Thâm Lam bởi vì một cái áo sơmi miễn cưỡng che đậy thân thể mà đổi lại chủ ý, nhưng thái độ đối với Dennis lại không có chút biến hóa nào.
Chỉ thấy hắn làm một thủ thế với Hạ Xuyên đang ở trong nước, ý bảo anh chờ một chút, sau đó lặn vào trong nước hướng về phía cửa động vạch một cái đã dán lên trên thạch bích của cửa động, động tác trong nước của hắn còn tự nhiên hơn ở trên bờ, chỉ thấy tay trái hắn bắt lấy một tảng đá gồ lên bên động, đưa tay phải ra chuẩn xác túm được cổ chân Dennis ở trong nước, nhưng mà không nói hai lời, đơn giản thô bạo trực tiếp kéo Dennis từ bên động vào trong biển.
Dennis không kịp phản ứng bị lực đạo xảy ra bất chợt trên chân làm cho sợ tới mức kêu thảm một tiếng, kêu cha gọi mẹ ngã vào trong nước, uống một ngụm lớn nước biển mặn chát, ánh mắt bị nước vào cực kỳ đau rát, căn bản không mở ra được.
Hạ Xuyên nổi ở một bên chỉ thấy Dennis gào khóc thảm thiết một đường lăn ra khỏi động, rầm một tiếng ở trong nước, tóe lên vô số bọt nước, lúc tay không cẩn thận đụng tới Hạ Xuyên, coi anh trở thành cây cỏ cứu mạng mà ôm chặt lấy, dụng cả tay chân, giống như bạch tuộc tám vòi bấu víu trên người Hạ Xuyên: “Cứu —— ngao —— cứu mạng!”
Thâm Lam nhìn lên trời liếc trắng mắt, kéo hàng kia từ trên người Hạ Xuyên xuống, sau đó cũng không để ý anh ta giãy dụa, nghiêng nghiêng đầu về hướng Hạ Xuyên, bật ra một từ: “Thở.”
Hắn phát âm vẫn rất cổ quái, hơn nữa âm điệu rất thấp, giống như không quá thích phí sức để nói chuyện, hơn nữa Dennis giãy dụa ở một bên cùng tiếng sóng biển rất lớn, làm cho người ta gần như không nhận ra hắn đang nói cái gì. Nhưng Hạ Xuyên chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý tứ của hắn, gật đầu hít sâu một hơi khí lớn.
Dưỡng khí vừa mới tiến vào miệng, Hạ Xuyên đã cảm giác trên cổ tay mình căng thẳng, một cỗ lực đạo rất lớn kéo anh rẽ sóng mà đi ở trong biển. Vô số bọt sóng và bọt nước bắn ra lao thẳng tới mặt của anh, khiến cho anh căn bản không có cách nào mở mắt ra.
Bởi vì nhắm hai mắt, anh không nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, chỉ có thể nghe được tiếng rẽ nước không ngừng bên tai cùng với thét chói tai đứt quãng của Dennis —— chỉ bằng cảm giác sóng biển đập vào mặt, anh đã có thể cảm giác được tốc độ bơi của Thâm Lam khi mang theo bọn họ quả thực nhanh đến đáng sợ, giống như anh và Dennis căn bản không phải bị một người kéo lấy bơi về phía trước, mà là bị một động cơ chân vịt trên nước đẩy mạnh về trước.
Sau khi qua một lúc, anh rốt cục hiểu được vì sao trước khi xuất phát Thâm Lam lại đặc biệt nhắc nhở anh hít sâu một hơi, bởi vì vị trí Thâm Lam bơi sâu hơn người thường, hơn nữa anh gần như không cảm giác được Thâm Lam có động tác ngoi lên mặt nước hít thở, từ đầu đến cuối, anh và Dennis đều không có cơ hội để miệng mũi ra ngoài nước hít dưỡng khí. Chỉ dựa vào một hơi khí trước khi xuất phát để chống đỡ.
Có điều không khí ở thế giới lạ này có lượng hàm dưỡng dường như cao hơn thế giới bình thường một chút, Hạ Xuyên cảm giác thời gian chống đỡ bằng một hơi khí của mình kéo dài hơn so với bình thường.
Khi anh rốt cục bắt đầu có cảm giác ngạt thở, bắt đầu có chút không thể khống chế mà lo ngại, anh chỉ cảm thấy Thâm Lam dồn sức kéo lấy anh, tiếp đó hông của anh bị người ta ôm lấy, cả người thẳng đứng lên.
Anh mãnh liệt hít một ngụm khí lớn, nâng tay lau nước trên mặt. Trong nháy mắt thẳng đứng lên, dưới chân anh theo bản năng vạch nước, để cho mình nổi ở trên mặt nước.
Có thể di động, chân của anh dường như đụng phải thứ gì đó kỳ quái, vật kia vô cùng rắn chắc, cảm giác chân đánh vào bên trên, giống như đụng phải bắp thịt vô cùng cường tráng, nhưng lại có chút bất đồng, xúc cảm trơn tuột, có hơi lạnh.
Hạ Xuyên khẽ ngừng động tác lau nước trên mặt, theo bản năng cúi đầu nhìn qua, nhưng bóng đêm đen tối, gió bão không ngừng, mặt biển đều là bọt sóng bị đánh thành mảnh vỡ, khiến cho anh không thấy rõ dưới biển là cái gì.
Đụng tới cá à? Nhưng cũng không đến mức bị chân anh đụng mấy cái còn không bơi ra đi?
Khi anh đang nghi hoặc vạch nước động chân, lần này lại không đụng tới cái gì.
Lúc này Thâm Lam đã buông tay anh ra, bơi hai bước sang bên, sau đó nâng ngón tay chỉ. Hạ Xuyên theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn sang, chỉ thấy cây cối tối tăm rậm rạp vô biên, cách bọn họ không xa kéo dài thẳng đến chân trời —— bọn họ lên bờ rồi.
Bởi vì Thâm Lam đột nhiên dừng lại, Dennis nửa chết nửa sống đạp lung tung trong nước lại gào khóc mấy tiếng: “Trời ạ! Đừng… a… Đừng buông tay! Tôi, tôi không biết bơi… Ngao…”
Bật ra hai chữ lại uống vào một ngụm nước, quả thực làm cho người ta không đành lòng xem.
Hạ Xuyên túm anh ta qua, bơi về phía trước hai bước, sau đó vỗ vỗ vai anh ta lạnh giọng nói: “Câm miệng, duỗi thẳng chân.”
Dennis kêu khóc căn bản không nghe lọt lời Hạ Xuyên nói vào tai, kết quả chỉ thấy Thâm Lam ở một bên không kiên nhẫn chậc một tiếng, lắc lắc đầu, dường như rất khó chịu cái loại tạp âm decibel rất cao này. Hắn lặn vào trong nước tìm một lúc, sau đó ló đầu ra, không nói hai lời, dứt khoát đem cái thứ giống như con ốc tròn trên tay trực tiếp nhét vào trong miệng Dennis.
Dennis: “…” Anh ta bị hành động đột nhiên xảy ra làm cho cả kinh, theo bản năng đạp dưới chân, kết quả đạp lên một mảnh đất mềm.