(*: gần gần như ôn đới lục địa nhưng lạnh hơn, mùa hạ mát, trên 10oC, mùa đông lạnh, dài có thể dưới -20oC, biên độ nhiệt lớn, mưa hơi ít, dưới 500mm, chủ yếu vào hạ.)
So với việc hàn đới hoặc là nhiệt đới, có thể lạc thân ở nơi này, đối với Hạ Xuyên bọn họ mà nói đã xem như là may mắn.
Nhưng cũng ý nghĩa này, khí hậu ở nơi đây tương đối vừa phải, giống loài nhiều hơn địa phương khác rất nhiều, nhất là nơi có con sông đất ẩm.
“Cho nên không cần bởi vì một con Sa xỉ long khác thường thì cho rằng rừng rậm này có thể cho người ở, chúng ta vẫn càng nhanh chóng đi ra càng tốt.” Giáo sư Linton vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Dennis, “Cậu lại đi chậm một chút nữa thì đến sang năm chúng ta cũng chưa chắc ra được, còn không bằng tôi tự mình xuống dưới nhảy…”
Ông cụ một mặt vô cùng ghét bỏ tính năng xe ngồi hình người Dennis, một mặt nhìn thấy vết máu trên cánh tay anh ta lại rất đau lòng, vì thế không tìm từ mà nói một câu như vậy, muốn từ trên lưng Dennis xuống.
Từ khi bọn họ từ chỗ Sa xỉ long rời đi, cẩn thận đi hơn nửa km, rừng rậm im ắng quỷ dị này tựa như đột nhiên bị mở công tắc, trở nên náo nhiệt hẳn lên. Trừ tiếng côn trùng luôn tồn tại kêu vang ra, trong rừng rậm có thêm rất nhiều những động tĩnh khác ——
Đỉnh đầu thường thường có tiếng vỗ cánh xẹt qua, đó là Dực Long lớn nhỏ không đều đang bay lượn trên không, chúng nó thoạt nhìn không có cách nào bay quá xa, luôn ngừng ở trên cành cây cao nghỉ ngơi một lát, ngẫu nhiên sẽ lấy tốc độ cực nhanh lao về hướng một gốc cây khác, đại khái là thấy được đồ ăn, chẳng qua càng nhiều vẫn là bay về hướng biển; cho dù mấy người đi ở trong rừng rậm không có một chút phân tâm, cũng là một mục tiêu không nhỏ.
Có ba con Dực Long từ trên cao lao thẳng xuống dưới, ánh mắt tinh chuẩn chọn trúng Dennis cùng giáo sư Linton anh ta cõng, quán triệt đầy đủ chân lý chọn quả hồng mềm để nắm. Con dẫn đầu to đến dọa người, cánh mở ra cũng đủ để bọc hai người lại, giáo sư Linton sợ tới mức thiếu chút nữa từ đỉnh đầu Dennis lộn một vòng ra ngoài.
“A —— cút đi!” Dennis bị một con trong đó hung hăng vỗ cánh, bước chân hoảng loạn muốn né tránh. Giáo sư Linton lại càng một tay ôm đầu, một tay khác vung đánh ở trên không trung, kết quả bị Dực Long ngậm lấy cánh tay, hàm răng sắc nhọn giống như cưa bằng kim loại đâm vào làn da, giọt máu đỏ thẫm thành chuỗi chảy xuống.
Hai người bị tập kích bất chợt này khiến cho lảo đảo, Dennis bị cánh Dực Long ngăn trở tầm mắt, căn bản nhìn không tới dưới chân, bị vấp một cái, hung hăng ngã trên mặt đất, ngay tiếp đó giáo sư Linton có hơi mập cũng lăn sang một bên.
Thâm Lam và Hạ Xuyên gần như lập tức quay đầu. Người trước mỗi tay một con, trực tiếp nắm gãy cổ hai con Dực Long; người sau một thanh chủy thủ đem con còn lại ghim trên cây khô, dứt khoát lưu loát giải trừ nguy cơ.
Con bị ghim trên cây nhất thời vẫn chưa chết, kêu mấy tiếng thảm thiết, cánh cực đại run rẩy loạn quạt, lực đạo vô cùng to lớn, nếu không phải chủy thủ của Hạ Xuyên đâm vào rất sâu, thì căn bản không chịu được nó.
Thâm Lam đối với âm thanh vốn rất mẫn cảm, loại tiếng kêu với tần số cao này quả thực là muốn mạng của hắn, hắn nghe trực tiếp móc lỗ tai, không thể nhịn được nữa vứt hai đầu Dực Long khiêng lên trên vai, dành ra một bàn tay một phen nắm miệng đầu Dực Long trên cây, “Tôi vẫn thích đối phó thứ đồ chơi này ở trong biển hơn.”
Biến trở về Thương long trực tiếp nuốt một hơi, đâu phải chịu tội nghe tạp âm này.
Thấy Dực Long cuối cùng thành thật, Hạ Xuyên vươn tay kéo Dennis cùng giáo sư Linton từ trên mặt đất lên, lúc va chạm không chú ý, mu bàn tay đánh tới thân cây.
Hạ Xuyên nhướn mày, phản xạ có điều kiện rút tay về nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay nhiều hơn mấy giọt máu, còn có mấy cái gai dài như lông trắng, nhỏ mà mềm, phải hướng về nơi có ánh sáng xuyên giữa cành lá mới có thể thấy rõ.
“Tê ——” Dennis đứng lên hít sâu một hơi, mở hai tay ra, nhìn thấy lòng bàn tay của mình. Anh ta thảm hơn Hạ Xuyên nhiều —— bàn tay, cánh tay, khuỷu tay, đầu gối đều bị thương, bắp thịt trên người anh ta không căng đầy bằng Hạ Xuyên, gai đâm càng nhiều càng sâu, quả thực là gặp tai họa thành từng mảnh, giống như phải chịu một hồi lễ rửa tội của bạo vũ lê hoa châm.
Chẳng qua thảm nhất còn phải tính đến giáo sư Linton, tuổi lớn da lỏng thịt dày, có một số gai đâm vào hẳn trong làn da, chỉ để lại một ít điểm đen, nhổ cũng không có cách nào nhổ ra được.
“Đây là cây gì vậy! Sao trên thân cành còn mang ám khí chứ!” Dennis cũng không biết nên thả tay chỗ nào, lại không có khả năng ngồi xuống tại chỗ chậm rãi xử lý, đành phải nhổ qua loa trước những nơi có thể nhổ, chịu đựng đau nhức tê dại, đánh giá đầu sỏ gây nên từ trên xuống dưới một lần.
“Đây là loài dương xỉ thời kỳ đầu, đương nhiên là lông xù.” Giáo sư Linton nhìn độ cao cùng cành lá trên cây, giải thích một câu, nặn điểm đen từ trên lòng bàn tay mình, giống như làm vậy là có thể nặn gai ra.
“Cao hơn mấy tầng lầu… loài dương xỉ?!” Dennis vẻ mặt không thể yêu thương nổi, chỉ cảm thấy cánh rừng này quả thực không có cách nào cho người ở lại, cũng không chú ý được gai đâm trên tay chân, muốn cõng giáo sư nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Con Dực Long bị ghim trên tàng cây lúc này cũng hoàn toàn ngừng thở, Thâm Lam nhổ chủy thủ xuống vứt cho Hạ Xuyên, sau đó vứt cả ba con lên khiêng trên vai.
Giáo sư Linton trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn: “Cậu, cậu…”
“Tôi làm sao?” Thâm Lam quay đầu lại xem ông.
“Một con Dực Long lớn như vậy ít nhất nặng hai ba trăm cân, cậu…” Khiêng ba thật sự không thành vấn đề chứ!
Thâm Lam hiển nhiên đã quen cơ năng thân thể của chính mình, không cảm thấy có gì khác thường, nghe lời nói dang dở của giáo sư Linton, còn tưởng là đang hỏi hắn vì sao phải mang theo Dực Long nặng như vậy chạy đi, vì thế vỗ vỗ lưng Dực Long lời ít mà ý nhiều giải thích nói: “Hương vị ngon.”
Hạ Xuyên: “…”
Dennis: “…”
Hai người nếm qua cúc đá lớn như cái thớt, hiện giờ chứng kiến Dực Long trên đầu lưỡi, tuy không nói gì, nhưng ít nhiều đã có chuẩn bị tâm lý. Chỉ khổ cho giáo sư Linton, tuổi không nhỏ, vừa bị gai đâm xong lại bị thực đơn hung tàn của Thâm Lam dọa sợ choáng váng, nửa ngày đều si ngốc ngơ ngác, ngay cả người cõng ông đổi từ Dennis thành Hạ Xuyên, ông cũng chưa kịp phản ứng.
Mãi đến khi đi ra ngoài thật xa, ông mới giống như mộng du nói câu: “Ôi chao—— tốc độ dường như nhanh không ít.”
Thay đổi sắp xếp một chút, tốc độ tiến lên của cả đội ngũ quả thật nhanh không phải một chút, Dennis chỉ cần bảo hộ tốt balô đen đeo ở trước ngực, không cần chịu bao nhiêu sức nặng, đi cùng Hạ Xuyên và Thâm Lam cũng không còn cố sức.
“Xuyên, eo cậu thật sự không sao chứ?” Dennis nhịn không được hỏi một câu, trong lòng có chút chán nản tố chất thể năng của mình, nếu có thể mạnh hơn một chút, ít nhất có thể giúp đỡ Hạ Xuyên bọn họ giảm bớt một ít gánh nặng.
“Không có việc gì.” Hạ Xuyên cõng giáo sư Linton, theo phía sau Thâm Lam đi đường rất xa, lại không thấy cố sức bao nhiêu, ít nhất ngữ điệu vẫn vững vàng, tiếng thở cũng không còn trở nên vừa gấp vừa nặng. Giọng nói của anh vẫn luôn rất thấp, giống như lười phí sức lực để mở miệng, trong hoàn cảnh hơi ồn một chút, rất dễ làm cho người ta không nghe rõ.
Điều này đối với Thâm Lam mà nói lại không cao không thấp vừa đủ.
Hắn cõng Dực Long quay đầu lại liếc nhìn Hạ Xuyên, ánh mắt ở ngang hông anh quét một vòng, thấy tư thế đi đường của anh bình thường, quả thật không có bộ dạng nhịn đau, lúc này mới lại quay đầu tiếp tục dẫn đường.
Tuy rằng tính cách nhất quán của Hạ Xuyên rất cậy mạnh, vết thương nhỏ đau nhỏ căn bản không để vào mắt, thương lớn quá đau cũng là có thể chịu thì nhịn, cũng không thèm hừ lấy một tiếng, nhưng lần này thật sự không phải anh cậy mạnh gượng chống. Ở bên bờ biển, hông của anh còn có chút không dùng được lực, động tác hơi lớn đã động đến chỗ đau. Hiện tại chỉ qua thời gian gần nửa ngày, gần như không có ảnh hưởng gì, hoạt động tự nhiên giống như lưng eo cho tới bây giờ không chịu qua thương tổn vậy.
So sánh ra, ngược lại là cảm giác đau đớn thiêu cháy trên mu bàn tay tương đối rõ ràng hơn, chẳng qua chút đau ấy với anh mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, có thể trực tiếp xem nhẹ.
Tốc độ bọn họ chạy đi nhanh hơn trước rất nhiều, nhưng mà rừng rậm này lại thủy chung không trông đến đầu.
Giáo sư Linton nằm ở trên lưng Hạ Xuyên cũng không còn nhàn rỗi, một đường căn cứ mật độ cùng độ cao của cây cối trong rừng phán đoán vị trí của bọn họ.
“Chúng ta đang tiếp cận trung tâm cánh rừng này.” Ông nhìn quanh bốn phía, nói với Hạ Xuyên bọn họ.
“Mới đến trung tâm ——” Dennis vừa định tỏ vẻ kinh ngạc, thì nhận được một ánh mắt sắc như dao của Hạ Xuyên, nhất thời giảm âm lượng xuống một nửa, thấp giọng nói: “Lại mới tiếp cận trung tâm? Đã đi bao lâu rồi mà…”
“Bằng không anh cho là?” Hạ Xuyên tức giận nói.
Sự thật chứng minh, trước kia bọn họ cảm thấy vật sống trong cánh rừng này không nhiều, hoàn toàn là bởi vì bọn họ còn ở bên cạnh rừng cây, mà khi ấy con Sa xỉ long kia lại ở nơi đó. Loại ý thức lãnh địa của kẻ săn mồi lục địa này rất mạnh, hơn nữa sức chiến đấu hung tàn, sinh vật trong thực đơn của nó đều phải đi vòng qua nó, cho nên vùng đó tương đối mà nói có chút yên ắng.
Hiện tại càng tiếp cận trung tâm rừng rậm, bọn họ đụng tới vật sống càng nhiều ——
Bươm bướm mở cánh ra lớn như quyển sách tốp năm tốp ba bay qua, lúc không chú ý sẽ vỗ đến trên thân người, bột phấn dầy đặc trên cánh lướt qua làn da, làm cho người ta cực kỳ không thoải mái; khủng long cỡ nhỏ chạy tán loạn giữa nhánh cây thậm chí không lớn hơn loài bướm kia bao nhiêu, chuyên từ trong động cây kiếm côn trùng nhuyễn thể để ăn, thỉnh thoảng không nắm chắc, sâu sẽ từ trên cao rớt xuống, cảnh tượng giống hệt lúc trước Hạ Xuyên bọn họ đụng tới sâu lông; một vài con rắn lớn bằng cái khay vắt ngang cành cây, nhưng những con rắn này lại có chút khác với rắn hiện đại, trừ bỏ hình thể đặc biệt lớn ra, có diện mạo càng gần với thằn lằn không chân, cũng may những con rắn này phần lớn bộ dạng uể oải, chỉ cảm thấy hứng thú đối với khủng long nhỏ trong cây. Có một con luẩn quẩn trong lòng tính toán tập kích Thâm Lam, kết quả mười mấy giây đồng hồ sau thì biến thành lương thực dự trữ thứ tư, cũng bị Thâm Lam vác ở trên vai.
Hạ Xuyên không biết nói gì nhìn bóng lưng vác đồ của Thâm Lam, chỉ cảm thấy có loại cảm giác buồn cười quỷ dị ——
Thật giống như một hồi cầu sinh nơi hoang dã vốn nên nguy cơ mai phục khắp nơi, không khoan nhượng bị Thâm Lam bẻ thành chơi xuân… còn là chuyển nhà chơi xuân.
Loại cảm giác không khỏe “nhàn tản” này vẫn luôn quay chung quanh bọn họ, mãi đến khi Thâm Lam dừng bước, nâng tay đè chặt vai Hạ Xuyên, không cho anh tiếp tục đi về phía trước. Hạ Xuyên sửng sốt bị hắn ngăn cản, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng một giây sau, anh thay đổi sắc mặt ——
Chỉ nghe cây cối chung quanh đột nhiên vang lên một hồi tiếng động loạt soạt, tiếp đó, bóng dáng của một con tiếp một con xuất hiện ở sau bụi cây, lặng yên không một tiếng động vây quanh Hạ Xuyên bọn họ vào giữa…