• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này nếu có người ngồi ở đây đo tốc độ chạy của mấy người, phỏng chừng có thể phá vỡ kỷ lục.

Lần đầu tiên Dennis phát hiện thể năng của mình lại có thể tốt đến loại trình độ này, hai cái đùi giống như không phải là của mình, chạy đến độ sắp bay lên. Giáo sư Linton kiêm đủ hai đặc điểm “già” với “tàn” chống cành gỗ không chạy được bao lâu, thì phát hiện cổ mình căng thẳng, hai chân lại không chạm tới mặt đất ——

Thâm Lam từ bên cạnh ông đi qua vô cùng dứt khoát dùng một tay xách ông lên, ỷ vào người cao mạnh mẽ sức lớn, coi ông cụ trở thành túi xách, một đường xách lên sườn dốc, chạy mấy trăm mét ngay cả tiếng thở cũng không thấy.

Mọi người leo qua sườn dốc này mới phát hiện, phía dưới là một vùng cỏ rộng lớn, bởi vì bóng đêm dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cây cỏ cao nhỏ khẽ lay động trong gió, cũng giống cây ở thế giới này đều có độ cao không bình thường, tuyệt đối không phải mặt cỏ có thể để cho người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân trong xã hội hiện đại, cây cỏ mênh mông bát ngát nơi này đều cao cỡ nửa người, cao hơn những cây ở vùng đất ẩm trũng lúc trước, không biết có phải do không có cây cao ngăn trở, ánh mặt trời sung túc cả ngày hay không.

Từ nơi dốc cao đi xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy từng bóng mờ màu đen loang lổ giữa đồng cỏ rộng lớn, nhưng phần lớn đội ngũ chạy gấp phía sau thúc đẩy Hạ Xuyên bọn họ không có cách nào nhìn kỹ, cũng không có cách nào nghĩ nhiều, chỉ có thể thuận theo đất dốc một đường chạy xuống, chạy vào giữa cỏ cây cao cỡ nửa người.

Cũng may những cây cỏ này tương đối mềm mại, không giống bụi cây dễ dàng quẹt xước người, trừ việc ảnh hưởng tầm nhìn ra, đối với mấy người đang chạy nhanh trong đó cũng không có trở ngại lớn, hơn nữa là sự tồn tại không giống người thường trong đội ngũ—— Thâm Lam dựa vào thính lực gấp ba mươi lần vượt xa người thường dẫn đầu chạy trước.

Ở trên dốc nhìn qua những bóng đen loang lổ này, cho dù không thấy rõ, mọi người cũng có thể đoán được đó là thứ gì, tám chín phần mười là khủng long cùng với sinh vật khác sống ở trên đồng cỏ rộng lớn này. Phần lớn trong số đó hẳn là loại ăn cỏ, mà một phần nhỏ khác… thì không thể nói chính xác được.

Không ai nguyện ý xung đột với những sinh vật không rõ tính nguy hiểm ở trong bóng đêm gần như mù mắt này, nhưng ánh mắt Thâm Lam không tốt lắm. Cho nên hắn căn cứ các loại động tĩnh hoặc lớn hoặc nhỏ mà mình nghe được, linh hoạt tránh đi những sinh vật trong đồng cỏ, và việc mà Hạ Xuyên bọn họ phải làm, đó là theo sát bước chân Thâm Lam, đừng tụt lại phía sau, đừng chạy lệch.

Trong biển xảy ra vấn đề, cho dù sóng dữ nổi lên có cao nữa, không thể ngăn hơn nữa, cũng có giới hạn ảnh hưởng. Nhưng lần này, những cự thú sống ở vùng đất rừng bờ biển lại đánh hơi được chỗ không tầm thường, chúng nó căn bản không quản được con sóng kia có thể đánh bao xa, sẽ ngập hơn phân nửa hay là toàn bộ mảnh rừng rậm này, chỉ lo chạy bạt mạng đến nơi cách xa biển khơi đó, một đường chạy qua lùm cây, chạy qua vùng đất ẩm gập ghềnh, lại không hề có xu thế muốn dừng, mà tiếp tục lên dốc, sau đó lại thuận dốc chạy xuống, thẳng đến đại bản doanh của động vật ăn cỏ.

Tiếng bước chân giống như tiếng sấm trùng trùng điệp điệp, càng cách càng gần.

Động tĩnh lớn như thế, sinh vật nằm trong đồng cỏ trừ bộ phận đã ngừng thở, tất cả đều bị quấy nhiễu, trong lúc nhất thời, khắp đồng cỏ bị nhiễu loạn đến rối ren, từng tiếng rống vang lên hết đợt này đến đợt khác, những cái cổ và đầu với chiều cao không đồng nhất từ trong đồng cỏ nhô ra, cái cổ lớn nhất có chiều dài có thể so với Lôi long(1).

Phần lớn có cái đầu nhỏ hơn một chút làm ra phản ứng trước tiên, để tránh cho bị đại đội va chạm tập kích, lập tức thuận theo chạy về phương hướng giống nhau, mà cái đầu vô cùng lớn kia thì tương đối cồng kềnh hơn, phản ứng cũng hơi chậm chạp.

Những con lao từ trong rừng có vóc dáng hung tàn, lực va đập và lực cắn lúc chiến đấu đều lớn đến kinh người, lúc này vì tránh né tai nạn căn bản không hãm lại được, khiến những con khổng lồ trốn tránh không kịp bị đâm cho người ngã ngựa đổ, chổng vó lên trời. Chấn động cả đồng cỏ đều thỉnh thoảng rung lên.

Nếu Thâm Lam có bốn vai, lúc này chỉ sợ đã trực tiếp khiêng Hạ Xuyên bọn họ lên mà chạy, đáng tiếc hắn chỉ có hai vai hai tay, còn phải xách một ông già chân tàn, đành phải tận khả năng khống chế tốc độ ở trong phạm vi bọn Hạ Xuyên có thể đuổi kịp.

Vì thế mắt thấy, cả đại đội khủng long sắp đuổi theo tới.

“Ai u mạ ơi! Khủng long phía sau thở tới gót chân tôi rồi!” Dennis ở cuối cùng đột nhiên la hoảng lên, lời này anh ta nói vốn chỉ mang theo phần khoa trương, ai ngờ vừa dứt lời, khủng long vốn cách anh ta xa mấy chục mét lại thật sự sắp vượt qua anh ta. Thêm hai bước nữa cúi đầu xuống là có thể ngậm Dennis vào trong miệng.

Trong nháy mắt đó, ngay cả lòng muốn khóc Dennis cũng sắp có.

Phía trước Hạ Xuyên nghe vậy, trong lúc đang chạy nâng tay sờ lên chủy thủ bên hông, dứt khoát rút ra khỏi bao, tính toán thời điểm tất yếu sẽ quay lại cứu vội.

Kết quả đúng lúc này, lại một đạo ánh sáng vạch xuống trong trời đêm, lúc này không còn là ở chân trời, mà là gần trong gang tấc, gần như rơi xuống trên đỉnh đầu bọn họ. Vật kia có tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, bọc lấy ngọn lửa màu da cam, mang theo tiếng gió phần phật gào thét, “Ầm vang” một tiếng nện xuống ở trên bãi cỏ phía trước cách đó không xa.

Lực va đập rất lớn khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối, chấn động bụi đất bắn ra, khí nóng trực tiếp hất tung những con khủng long cách nó gần nhất ra ngoài, sau khi ngã nhào trên mặt đất đã biến thành một khối thi thể mang theo một thân lửa thật lớn.

Bụi đất di động tản ra trên không trung, bầu không khí của cả vùng đất này đều bị chưng tới nhiệt độ cực cao, thế lửa ở trên đất khô lan nhanh, những cây cỏ mềm cao cỡ nửa người kia căn bản không chịu nổi thiêu đốt, rất có xu thế muốn cháy lan ra đồng cỏ.

Dennis chỉ cảm thấy con khủng long phía sau sắp giẫm lên anh ta mạnh mẽ phanh lại bước chân, tru lên một tiếng, quay đầu chạy về hướng cách xa nơi rơi quả cầu lửa ngoài bầu trời, kết quả lại đụng phải con khủng long rất lớn không kịp phản ứng phía sau đến thất điên bát đảo.

Có thể tránh được việc bị khủng long giẫm thành bánh thịt cũng không đáng được ăn mừng, bởi vì bọn họ cũng không thể không tức khắc thay đổi phương hướng. Thâm Lam đi đầu bởi vì tốc độ quá nhanh, thiếu chút nữa không phanh lại một đầu đâm vào trong biển lửa. Hắn sợ nhất chính là loại hoàn cảnh vừa khô vừa nóng này, nhất thời nhanh chóng chuyển hướng, mang theo bọn Hạ Xuyên chạy như điên về một hướng khác.

Tận mắt thấy tình cảnh như thế vốn phải khiếp sợ, nhưng mà bọn họ lại không có thời gian để kinh ngạc. Duy nhất có thời gian rảnh cũng chỉ có giáo sư Linton không dựa vào hai chân của mình, nhưng mà ông cụ cũng đã choáng váng nửa ngày, chỉ có thể rầy rà lẩm bẩm cùng một câu: “Hôm nay không có cách nào vượt qua! Không có cách nào vượt qua!”

Tuy Thâm Lam bị hơi nóng làm cho cả người khó chịu, không ngừng xoay người, lại không hề rối loạn phương hướng, sau khi hắn lượn vòng nhiều lần, tuyến đường lại vẫn vượt qua biển lửa đang lan ra, chạy về hướng tây bắc mà lúc trước đã xác định.

Nhưng rất nhanh bọn họ lại phát hiện, khối thiên thạch đột nhiên rớt xuống trước mặt bọn họ chỉ là bắt đầu mà thôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK