Từ trình độ nào đó mà nói, cảm giác của sinh vật đối với sự vật nguy hiểm nhạy bén hơn con người rất nhiều, cho dù là khủng long thoạt nhìn khổng lồ đến mức gần như có chút cồng kềnh sợ là cũng không ngoại lệ. Nhưng mà… Có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, vậy đó là phiền toái nguy hiểm bao nhiêu?
Hạ Xuyên nhìn về phía địa phương đó, lại nhìn Thâm Lam, trong lòng cũng không hiểu sao “lộp bộp” theo một tiếng —— nếu thật sự là phiền toái lớn, ai biết có thể vượt qua cánh rừng kia, lan đến gần bên này hay không, cho dù bản thân nguy hiểm không qua đây, những con khủng long, rắn khổng lồ đó lại sẽ động, ai có thể khóa lại chân của bọn chúng?
Cho nên bất kể nói như thế nào, nơi này đều không thích hợp để ở lâu!
Xa xa tiếng gầm rú hết đợt này đến đợt khác của khủng long cũng ảnh hưởng đến người đang trong giấc ngủ mơ, ở nơi có nguy cơ mai phục khắp chốn này, cho dù có Thâm Lam và Hạ Xuyên trấn thủ, cho dù Dennis và giáo sư Linton có lớn gan hơn nữa, cũng không thể ngủ say như chết, bọn họ cau mày nghiêng thân, rốt cục vẫn xoa mắt ngồi dậy.
“Làm sao vậy? Tiếng gì thế…” Giáo sư Linton híp mắt thích ứng với ánh lửa đang nhảy nhót, trên mặt tràn ngập buồn ngủ cùng nghi hoặc.
“Khủng long ở vùng kia. Cũng không biết bị cái gì kinh động.” Hạ Xuyên nâng tay chỉ về hướng tiếng động truyền đến, lại xoay mặt nhìn về phía giáo sư Linton và Dennis, “Hai người còn ngủ không? Nếu tỉnh thì dứt khoát hoạt động một chút, chúng ta tiếp tục lên đường.”
“A?” Dennis mờ mịt lên tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới trời chưa sáng đã phải tiếp tục lên đường. Anh ta chậm chạp trông về phương hướng Hạ Xuyên chỉ trong chốc lát, nâng tay gãi gãi mái tóc vàng hơi loạn, than thở nói: “Tôi thiếu chút nữa đã cho rằng tôi còn đang nằm mơ, mơ một buổi tối khủng long đại tuyệt chủng.”
“Không nghĩ tới năng lực khôi phục của lão già tôi đây cũng không tệ lắm, ngủ một giấc chân đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.” Giáo sư Linton vô cùng phối hợp đối với đề nghị của Hạ Xuyên, ông chống cành gỗ to đứng lên, vòng quanh đống lửa chậm rãi hoạt động cái chân bị thương của ông, nghe thấy Dennis than thở, thuận miệng đáp: “Tuyệt chủng? Cậu mơ cái gì tuyệt chủng hả ——”
“Ngày có suy nghĩ đêm nằm mơ thôi.” Dennis cũng đứng lên vuốt cái chân nằm ngủ đã tê rần, đáp, “Tôi không phải muốn sớm đi đến đầu cuối ra khỏi địa phương quỷ quái này à, đại khái trong mơ phát tán một chút.”
“Ha ha.” Giáo sư Linton cười gượng hai tiếng, đáp: “Ai mà không muốn, đều muốn sớm đi đến cuối…”
Không chỉ là Dennis và giáo sư Linton có tố chất thân thể củi mục, ngay cả Hạ Xuyên cũng thường xuyên nhảy ra loại ý nghĩ này, trừ bỏ Thâm Lam, sẽ không ai muốn sống lâu dài ở nơi này, luôn hy vọng có thể sớm một chút từ nơi này đi ra ngoài, cho nên Dennis nói ra lời này, vốn dẫn đến cộng hưởng trong tiềm thức của hai người khác. Nhưng rất nhanh, Hạ Xuyên đã nhíu chặt mày lại.
“Đợi một chút!” Anh không đầu không đuôi đột nhiên bật ra từ này, cả người thân thể cứng đờ, như nghĩ tới điều gì vô cùng nghiêm trọng.
Dennis và giáo sư Linton vốn còn có chút nhập nhèm bị anh kinh sợ, nhất thời buồn ngủ cái gì cũng bị mất, bọn họ vừa định hỏi Hạ Xuyên làm sao, kết quả còn chưa nói ra khỏi miệng, hai người đều như nghĩ đến cái gì, sững sờ ở nơi đó.
“Móa nó không phải chứ?!” Dennis mở to hai mắt nhìn về phía Hạ Xuyên, “Mau nói cho tôi biết không phải như tôi nghĩ đi!”
Anh ta không lấy được câu trả lời từ chỗ Hạ Xuyên, trái lại dư quang liếc tới Thâm Lam, Thâm Lam luôn có chút tùy hứng lúc này đang nhíu chặt mày, dùng một loại ánh mắt cực dọa người nhìn chằm chằm anh ta, giống như anh ta phạm phải chuyện xấu kinh thiên gì vậy.
Dennis có chút chột dạ rụt rụt cổ, mặc dù đó cũng không phải là trách nhiệm của một mình anh ta, nhưng anh ta vẫn run rẩy mở miệng: “Việc, việc này… Không thể nào! Nghĩ thôi cũng mẹ nó có thể một câu thành sấm?”
Đúng như lo lắng của bọn họ lúc này——mấy người ở đây, trừ bỏ Thâm Lam, ba người còn lại đều hoặc nhiều hoặc ít từng xuất hiện ý nghĩ “Muốn nhanh chóng đi đến đầu cuối của địa phương quỷ quái này”, mà nhìn từ những việc đã trải qua lúc trước, sự phát triển của cánh rừng này, thậm chí cả nơi này, dường như đều bị lời nói của bọn họ ảnh hưởng… tuy nguyên nhân còn không rõ ràng.
Mà đầu cuối của thế giới khủng long là cái gì? Đáp án tất cả mọi người đều biết ——
Đại tuyệt chủng.
Đại tuyệt chủng là cái dạng gì… Bọn họ đã không dám nghĩ tới.
Ý nghĩ này một khi nổi lên, bọn họ không còn tâm tư đi làm rõ phía nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này, cách khỏi nơi xuất hiện rối loạn càng xa càng tốt, sớm tìm được lối ra thế giới này.
“Đi đi đi!” Cũng không đợi Hạ Xuyên tiếp tục thúc giục, Dennis gần như nhảy cẫng lên, ôm cái balô đen bảo bối muốn tiếp tục chạy về phương hướng bọn họ đã sớm định ra, tư thế kia giống như hận không thể toàn thân đều là chân.
Ngay cả giáo sư Linton vẫn chưa hoàn toàn khôi phục chân đau cũng “ì ạch” đi theo, tốc độ không chậm chút nào.
Hạ Xuyên dập tắt đống lửa, đang muốn gọi Thâm Lam xuất phát, lại phát hiện Thâm Lam hoàn toàn không trả lời, không rên một tiếng quay đầu lại nhìn về phương hướng có động tĩnh, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Không có ánh lửa, vẻ mặt của hắn ở trong bóng đêm trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có đôi mắt màu xanh đậm lóe lên hai ánh sao, lại mơ hồ chứa một tia hàn ý…
Hạ Xuyên giật mình, hiểu rõ nguyên do cảm xúc này của hắn—— Thâm Lam vốn không có ý định rời đi, hắn muốn sinh hoạt luôn ở nơi này, nhưng bây giờ bởi vì bọn họ ảnh hưởng, nơi này có lẽ sẽ bị hủy hoại trong phút chốc…
“Xin lỗi…” Trong lòng Hạ Xuyên nảy sinh một cỗ áy náy, nhưng lạnh mặt lạnh miệng quen rồi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới thích hợp.
Thâm Lam nhấc mí mắt lên nhìn anh, há mồm như muốn trả về một câu, cuối cùng lại vẫn ngậm miệng khoát tay áo, sau đó sải bước đi ở phía trước, giống như cam chịu số phận nói thầm một câu: “Quên đi, đi thôi, xem tình huống rồi nói sau.”
Hạ Xuyên: “…” Không giận à?
Anh bị tính tình cực kỳ dễ dụ của Thâm Lam làm cho sửng sốt một hồi, mới bước nhanh đuổi theo.
Hai người thân cao chân dài, đi lại vừa nhẹ vừa nhanh, hai ba bước đã đuổi theo Dennis cả người là chân cùng với vật trang sức ông già rớt phía sau anh ta.
Vật trang sức ông già vừa chạy về phía trước, vừa nhịn không được quay đầu lại xem:
“Đuổi theo không có đuổi theo không?”
Hiển nhiên bị chuyện đại tuyệt chủng cả kinh đến mức nói năng lộn xộn, cũng không biết là nói ai muốn đuổi theo.
Động tĩnh phía nam đã dần dần lắng lại, tiếng gầm rú hết đợt này đến đợt khác trở nên thưa thớt, giống như một hồi vừa rồi là do tập thể làm cơn ác mộng.
Lúc này Hạ Xuyên bọn họ đã thuận theo vùng cỏ cây ẩm thấp đi thật xa, phía trước nữa chính là con dốc thoải, cũng không biết qua được con dốc thoải đó sẽ nhìn thấy tình cảnh gì.
Tốc độ lên dốc đương nhiên không nhanh như đất bằng, hơn nữa động tĩnh phía nam dần dần tắt, làm cho bọn họ cũng có chút chần chờ.
“Chúng ta có thể đã suy nghĩ nhiều quá rồi không?” Dennis ôm lấy balô đen đeo ở trước ngực, chậm lại bước chân, liếc mắt về phía nam, sau đó hỏi Hạ Xuyên.
“Bất kể là ——” Hạ Xuyên vừa mới mở miệng, phía xa nơi chân trời lại có một tia sáng thoáng “vụt qua” rơi xuống.
Mọi người: “…”
Sau một lát, chợt nghe một tiếng vang thật lớn rung chuyển đất trời, mơ hồ còn kèm theo tiếng sóng biển cuồn cuộn ngập trời, ngay cả mặt cỏ dưới chân bốn người đang đứng đều rung động hai cái.
Tiếng cự thú gầm rú vừa mới bình yên lại vang lên, thê lương hơn trước gấp trăm lần, mà lần này không chỉ là tiếng kêu, cùng với đó còn có tiếng bước chân “rầm rầm”, vừa nghe đã biết có vô số vật sống lớn lớn nhỏ nhỏ đang chạy trốn, thanh thế hỗn độn to lớn.
Lúc Thâm Lam làm thương long là một tên cận thị cao độ, sau khi biến thành hình người tuy đã tốt hơn không ít, nhưng ít nhiều cũng vẫn có chút mông lung. Chẳng qua thính lực của hắn lại vô cùng nghịch thiên, hắn nghiêng tai vừa nghe, biến sắc nói: “Không xong! Sắp sóng thần!”
Mà thị lực của Hạ Xuyên thì rất tốt, trước tiên anh đã chứng kiến có vô số bóng đen với chiều cao không đồng nhất chen chúc từ trong rừng đi ra, đang chạy tới phương hướng của bọn họ.
“Ôi đậu chạy chạy chạy! Chạy mau!” Dennis sợ hãi kêu một tiếng nhanh chân leo lên trên sườn dốc kia, còn kém không dùng cả tay chân.