Lần này hi vọng thật sự tới, cuối cùng đưa cho bọn họ một sự vui mừng, tay chân cũng giống như nhiều hơn một chút khí lực, hô hấp đều như có thể thông thuận hơn một chút.
Tuy nói đây chỉ là tác dụng tâm lý, nhưng ở giai đoạn khẩn yếu nhất, tác dụng tâm lý cũng có ảnh hưởng rất lớn. Có thể chống đỡ đi thêm mấy bước, nói không chừng có thể đến chung điểm, mà rớt sau vài bước, nói không chừng sẽ không ra được nữa, đây chính là điểm khác nhau giữa sống chết.
Mọi người ở trong tiếng nhắc nhở dày đặc cắn chặt răng, hết sức nâng chân bước lớn hơn một chút, đi mau thêm một ít.
Rốt cục, lúc lại đi thêm một khoảng cách ngắn, lỗ tai Thâm Lam khẽ động, thấp giọng nói: “Là biển.”
Tiếng nói của hắn chỉ có Hạ Xuyên sóng vai đi ở bên người nghe được: “Biển?” Bọn họ đã không có khí lực nói nhiều hơn, chỉ có thể bật một hai từ ra ngoài. Anh nghe Thâm Lam nói xong, cũng thử nghe, xem có thể nghe được tiếng của biển hay không, nhưng thể lực cạn kiệt cùng cảm giác oi bức ngạt thở, khiến cho trong tai anh ù ù không ngừng, căn bản không nghe được tiếng động khác.
Mà hiển nhiên những người đồng hành khác cũng có trạng huống tương tự.
Lúc bọn họ xuyên qua một rừng cây, thấy được cát sỏi cùng đá ngầm, bọn họ mới rốt cuộc tin tưởng, bọn họ thực sự đi tới một bờ biển, có trong nháy mắt như vậy, Hạ Xuyên thậm chí hoài nghi bọn họ có phải ở trong vô hình bị máy hiện sóng nhiễu trở về điểm xuất phát. Nhưng dọc theo đường đi anh đều đang tính phương hướng, tuy rằng trên đường có rẽ có thẳng, nhưng tổng thể mà nói bọn họ hẳn tiến về ngược với vùng biển lúc đầu.
Cho nên địa phương cổ quái này hai mặt đều là biển? Hoặc rõ ràng chính là một tiểu đảo, bốn phía có biển bao quanh? Hạ Xuyên cân nhắc ở trong lòng, dưới chân vẫn chưa ngừng.
Bởi vì chung quanh đều là sương mù cực kỳ dày đặc, bọn họ căn bản không nhìn thấy toàn diện bãi biển, chỉ có thể nhìn tới được nơi không được ba bốn mét bên người. Nhưng lần này, bọn họ cuối cùng có thể nghe rõ tiếng sóng biển, lúc lớn lúc nhỏ, khi xa khi gần, nghe cũng không yên ổn.
Trong tình trạng gần như mắt mù này nghe được tiếng sóng biển, đáy lòng sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Trừ Thâm Lam ra, gần như tất cả mọi người đều theo bản năng dừng lại bước chân, ngay cả Hạ Xuyên cũng dừng một chút.
máy hiện sóng trong tay Dennis đang kêu như bạt mạng, giống như đang thúc giục mọi người nhanh chóng nâng bước.
Anh ta hít sâu một hơi, sau đó khàn giọng mở miệng nói: “Cầu nguyện nó không có lỗi đi…” Tiếng nói anh ta thấp gần như tiếng thở, hiển nhiên cũng không có khí lực mở miệng.
Anh ta chống đầu gối, xoay người nhìn màn hình của máy hiện sóng một lúc lâu, sau đó bắt đầu thử dẫn dắt mọi người mò mẫm ở trên bờ biển.
Tiếng sóng biển quấy nhiễu quá lớn, mà nơi mặt đất bọn họ có khả năng nhìn thấy trừ bỏ cát sỏi cùng với mấy khối đá ngầm màu đen ngẫu nhiên có thể thấy được, thì không nhìn thấy vật gì khác nữa. Ở nơi này, di chuyển hai ba vòng, sẽ không thấy rõ phương hướng nữa.
Bọn họ không biết mình là cách cửa ra càng lúc càng gần, hay là vẫn đang vòng quanh. Ít nhất bọn họ chần chờ ở bờ biển thật lâu, cũng không thấy thạch động hoặc là cái gì khác tương tự cửa ra gì đó. Mà máy hiện sóng kia vẫn đang kêu “tít tít” không ngừng.
Cái cảnh tượng và âm thanh không ngừng lặp lại còn không có phần cuối này làm lòng người trở nên buồn bực mà áp lực, trực tiếp tăng sâu thống khổ trên sinh lý. Lúc này lại có hai người đặt mông ngồi liệt trên mặt đất, sau đó dứt khoát nằm ở trên bờ biển, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, không muốn đứng dậy nữa.
“Tìm nhầm rồi à?”
“Căn bản không có cửa ra?”
“Nhất định phải ở toi mạng chỗ này sao?”
Cảm xúc phản đối nồng đậm nương theo tử khí bao lấy đám người, trong lòng mỗi người đều không nhịn được hiện lên ý nghĩ tương tự. Mọi người tựa như quân bài Domino vậy, Địa Trung Hải vừa ngã, đi chưa được mấy bước, bạn gái của tai đón gió cũng ngồi xuống, sau đó ngồi liệt ở trên bờ biển. Tai đón gió cũng ngồi xuống theo, hướng Dennis xua tay: “Không được…”
Cảm xúc là sẽ truyền nhiễm, bất kể là tốt hay là xấu, lúc này, ngay cả chính Dennis cũng có chút mờ mịt.
Một đường tới nay anh ta đối với máy hiện sóng trong tay mình hết lòng tin theo không nghi ngờ, kỳ thật có một phần là bởi vì bọn họ thật sự không tìm thấy biện pháp nào tốt hơn, nó là dựa vào cùng hi vọng duy nhất, giống như là cây cỏ cứu mạng vậy.
Lúc trước cách cửa ra quá xa, bọn họ có thể tự mình an ủi, chỉ cần đi theo tin tức nó biểu hiện ra, thì nhất định có thể tìm tới lối ra. Nhưng bây giờ, mắt thấy đã chạy tới cuối, bọn họ vòng vo thật lâu vẫn không hề phát hiện bóng dáng của cửa ra, cái loại hi vọng cùng chống đỡ này lập tức sụp đổ.
Hạ Xuyên muốn khuyên bọn họ đừng ngồi xuống, ngồi xuống, sẽ rất khó tiếp tục đứng dậy. Nhưng anh cũng biết, không thật sự đến mức độ kiệt lực, bọn họ cũng không thể cứ suy sụp xuống như vậy.
Anh nhìn mấy người liệt trên mặt đất, lại nâng mắt quét một vòng quanh mình, cuối cùng tầm mắt chống lại Thâm Lam bên người.
“Anh nói ——” Anh liếm đôi môi có chút khô khốc, nói: “Lối ra có thể căn bản không ở trên bờ biển này không, mà là ——”
Anh vừa mới nói một nửa, Thâm Lam đã vô cùng có ăn ý hiểu ý tứ của anh, đưa ánh mắt ném về phương hướng biển. Mặc dù hắn không nhìn thấy tình trạng của biển, nhưng có thể nghe được từ chỗ đó truyền đến tiếng sóng biển, với hắn mà nói, quả thực không thể quen thuộc hơn.
Nhưng ngay trong nháy mắt hắn quay đầu, một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên vang lên, thanh thế to lớn, ngay cả tất cả mọi người trên bờ biển đều cảm thấy mặt đất chấn động. Sương mù dày đặc vẫn luôn bao quanh đất trời bị xung kích không biết tên quét sạch, bầu không khí được thanh trừ lộ ra trong sáng trong nháy mắt.
Chính trong nháy mắt đó, Hạ Xuyên và Thâm Lam đồng thời đưa ánh mắt hướng về phía một điểm trong biển. Hạ Xuyên là bởi vì nhìn thấy, còn Thâm Lam là bởi vì cảm giác —— chỉ thấy trong biển có một khu vực, hiện ra màu sắc khác với chung quanh, xanh thẫm gần như biến thành màu đen, từ xa nhìn sang, giống như dưới nước cất giấu một cái động sâu. Nhưng mà Hạ Xuyên biết không phải như vậy, vùng biển đó quá giống vùng biển nơi bọn họ gặp phải tai nạn…
Cho nên khoảnh khắc nhìn đến nó, trong lòng Hạ Xuyên đã có thể chắc chắn ——
“Chính là chỗ đó!” Anh nâng một ngón tay chỉ, nói với mọi người.
Mọi người liệt trên mặt đất đầu tiên là sửng sốt, thuận theo phương hướng anh chỉ nhìn sang, kết quả còn chưa kịp kích động biểu tình đã biến đổi.
Hạ Xuyên quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy một bức tường sóng cực cao đang như thiên quân vạn mã lao nhanh mà đến! Lại liên hệ tiếng nổ vừa rồi, có thể là có thứ gì đó rất lớn tiến công đáy biển, nhấc lên con sóng lớn như vậy. Độ cao cùng sức mạnh đó, gần như có thể trực tiếp bao phủ cả tòa đảo nhỏ.
“Đi nhanh lên!” Lúc Thâm Lam chứng kiến tường sóng kia sắc mặt cũng thay đổi, một phen túm lấy Hạ Xuyên.
Khoảnh khắc mọi người trên mặt đất nhìn đến tường sóng và vùng biển màu đen, phát động sức lực toàn thân, xoay người đứng lên, đi theo phía sau Hạ Xuyên, thẳng đến vùng biển màu đen.
Nhưng mà dưới chân bọn họ không lực, cát sỏi trên mặt đất cũng không rắn chắc, chạy đứng lên có chút không đủ sức, nghiêng ngả lảo đảo, bước thấp bước cao, giống như tùy thời đều ngã xuống.
Thâm Lam thấy bọn họ đi theo, lại nhìn vùng biển màu đen cách đó không xa, nói: “Nhảy vào đi!”
Đám tai đón gió cách bọn họ gần nhất dừng chân, hiển nhiên lúc đối mặt với vùng biển không biết tên, vẫn có chút sợ hãi. Thâm Lam không nhìn bọn họ do dự, vì chứng thật tính chính xác, cũng làm cho bọn họ có thể có thêm nhiều dũng khí, dứt khoát tự mình đi đầu nhảy vào vùng biển đó, vẫn không quên kéo lấy Hạ Xuyên, trực tiếp dắt lấy anh cùng nhau nhảy vào với mình.
Trong nháy mắt vào nước, Thâm Lam quay đầu thấy được ánh mắt Hạ Xuyên gần trong gang tấc. Cũng không biết là ảo giác hay là cái gì, anh nhìn đồng tử gần như không hề sợ hãi của Hạ Xuyên co rút nhanh trong một khoảnh khắc, môi cũng mím một chút.
Nhưng mà không đợi hắn thấy rõ nhiều hơn, bọn họ cũng đã rớt vào trong nước sâu.
Nhìn thấy hai người bọn họ đã dẫn đầu nhảy vào, Địa Trung Hải cũng hít sâu một hơi, vừa nhắm mắt, bất cứ giá nào nhào về phía vùng biển này. Tai đón gió lôi kéo bạn gái theo sát phía sau. Nhưng ba người này cũng không biết là bởi vì quá mức khẩn trương hay là sức lực không đủ, cuối cùng hiểm hiểm rơi vào bên cạnh vùng biển kia, cũng rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Dừng ở bờ biển trên còn có Dennis, giáo sư Linton cùng với Laura và Allen. Chỉ là bọn họ một người trong tay ôm đồ, một người lớn tuổi đi đứng không tiện, một người còn kéo theo đứa bé, chạy lên quả thực không có chút thăng bằng nào.
Mắt thấy còn mấy bước nữa là đi ra ven biển, chân giáo sư Linton lại không giẫm ổn, té ngã, lúc lăn trên mặt đất còn không cẩn thận đạp phải Laura và Dennis, cuối cùng bốn người lăn thành một đoàn. Một chút sức lực thật vất vả mới có nhất thời trôi đi sạch sẽ.
Mà tường sóng vốn ở cuối biển, trong thời gian rất ngắn đã đến trước mặt, mắt thấy sắp đánh xuống đầu.
Đúng lúc này, một tiếng thở ồ ồ của thú loại đột nhiên vang lên. Bốn người nhìn chằm chằm vào biển khơi chợt quay đầu lại, chỉ thấy hai thân ảnh cực lớn một lần nữa tụ tập lại trong sương mù dày đặc chạy vội tới, phía trên còn có bóng dáng nho nhỏ đang đập cánh lượn trên không.
“Nha Nha!” Giáo sư Linton sợ hãi kêu ra.
Allen bé nhỏ cũng đi hưng phấn mà kêu một tiếng.
Phá sương mù mà đến hiển nhiên chính là đám Nha Nha ngã vào bên bờ sông. Từ lúc Thâm Lam bọn họ nhảy vào trong biển, bọn chúng đã từ trong rừng chui ra, chỉ vài bước đã chạy tới trước mặt đám giáo sư Linton.
Trong nháy mắt tường sóng đập xuống, chúng nó trực tiếp nâng mấy người lăn thành một đoàn trên mặt đất lên, trực tiếp ném bọn họ vào trong biển, nơi rơi xuống chính là vùng biển mà Thâm Lam bọn họ nhảy xuống.
Cảnh tượng cuối cùng bọn họ nhìn thấy khi chìm vào trong biển, là một màn tường sóng thật lớn nhào vào ba con khủng long kia…