“Áp ải? Áp tải thứ gì?” Tôi hỏi Thạch Bình Nhi.
“Cách đây ít lâu xảy ra vụ đào trộm mộ cổ Phụ Hà ở Ba Thục (Tứ Xuyên), anh không nghe nói đến hay sao?” Thạch Bình Nhi vặn hỏi tôi.
Tôi sờ cằm, nghĩ đến các tin tức đăng tải gần đây, nghĩ hồi lâu mới nhớ ra mẩu tin đã thu thập cất giữ trong IE, nói rằng thị trấn Phụ Hà nằm giữa thành phố âm và thành phố Tôn Mai người ta phát hiện thấy mộ cổ bị đào trộm. Mộ cổ Phụ Hà là quần thể thạch mộ vây xung quanh núi, các ngôi mộ nằm san sát cạnh nhau như nhà xây ở phố, chỉ cần vào một ngôi mộ là có thể đục một lỗ trên vách đá để chui sang các ngôi mộ lân cận. Cứ thế, chỉ cần có thời gian là có thể đào trộm các ngôi mộ liên tiếp nhau. Khi mới tìm thấy, quần thể mộ cổ Phụ Hà có hơn 60 ngôi mộ, trong đó, có hơn 30 ngôi mộ nhiều gian, có 25 ngôi mộ có tranh bích họa và văn vật tùy táng; nhưng lần đào trộm này, bọn trộm đã đào thêm 5 ngôi mộ mà trước đó chưa từng biết đến. 5 ngôi mộ này có quy mô lớn hơn cả sáu chục ngôi mộ đã biết. Bên trong mộ cũng có mộ đạo, mộ môn, mộ thất, mái cửa, gian xép, gian liền kề, ngoài ra còn bố trí rất nhiều thiết bị sinh hoạt như phòng ăn, nhà để xe, kho lương thực… Năm ngôi mộ này, mỗi ngôi có diện tích chừng 800 mét vuông, xây dựng vào thời Đông Hán, có thể coi là những kiến trúc thạch mộ tương đối đồ sộ.
Điều kỳ quái nhất là, bọn đào trộm mộ sau khi vào mộ, chúng hầu như không phá hoại hoặc trộm cắp gì nhiều, hành vi của chúng chỉ như bọn trộm vào nhà thông thường, có vẻ như chúng muốn tìm những thứ gì đó; các văn vật tùy táng có giá trị lịch sử rất quý như cốc chén bát đĩa thì vẫn nguyên vẹn, không bị đụng đến. Vậy thì bọn trộm ấy đang muốn tìm cái gì, hoặc nói là bọn chúng đã lấy trộm được thứ gì đem đi, đến nay vẫn chưa được làm rõ.
Nghe tôi kể xong, Thạch Bình Nhi gật đầu, nói: “Đúng là bọn chúng không lấy đi thứ gì, nhưng chúng tỏ ra rất chuyên nghiệp chứ không như bọn đào trộm mộ nói chung hễ thấy thứ gì có thể ra tiền là đem đi tất. Thực ra, chúng bị ai đó thuê làm việc, mục đích là vào đó để tìm một chiếc thẻ bài bằng đồng xanh. Thẻ bài ấy chính là chiếc chìa khóa có thể mở kho tàng bí mật của Thiên Nhai - cũng tức là chiếc thẻ bài mà ông Chung Sênh đã từng nhìn thấy. Nhưng có lẽ tấm thẻ bài ấy là đồ phục chế, còn thẻ bài thật sự thì đặt ở một ngôi mộ cổ trong quần thể mộ Phụ Hà.”
Tôi đưa bàn tay ra, suýt nữa thì chạm vào miệng Thạch Bình Nhi, nói: “Tổ chức Thiên Nhai thành lập vào thời nhà Thanh, mộ Phụ Hà là mộ cổ thời Đông Hán, nếu nói thế… thì e…”
Thạch Bình Nhi mỉm cười: “Trí nhớ của anh tốt nhưng cũng hay quên đấy! Anh nên nhớ người của Thiên Nhai đã từng vào đó, họ cất tấm thẻ bài trong đó cũng không phải chuyện gì lạ. À, em quên chưa nói với anh một chuyện - có lẽ Lưu Siêu không kể với anh vì không muốn anh phải sợ hãi: người được phân công canh giữ mộ cổ Phụ Hà đều đã bị sát hại, bị nhiễm khí độc thiên nhiên mà chết, các cửa sổ đều đóng kín, có vẻ như tai nạn bất ngờ. Hung thủ tỏ ra rất lành nghề.”
Nếu suy đoán của Lưu Siêu là đúng, thì người canh giữ mộ cổ Phụ hà là người mà ông Chung Sênh đi Tân Cương tìm được. Không ngờ người ấy đã bị chết. Tôi nghĩ, thân thủ của Lưu Siêu rất cao cường, thì người này cũng chẳng thua kém gì anh. Thế mà phải chết vì khí độc thiên nhiên, chứng tỏ tên hung thủ rất chuyên nghiệp.
“Người canh mộ bị giết, và mộ bị đột nhập gần như cùng một thời điểm; sau khi người canh mộ chết, người liên lạc nhanh chóng liên hệ với những người canh giữ các khu vực phụ cận, Lưu Siêu là người đầu tiên nhận được tin báo, anh lập tức đến đó ngay nhưng đã muộn, thứ kia đã bị lấy đi. Sau đó Lưu Siêu liên lạc với em, muốn em điều tra xem kẻ nào đã ra tay. Lưu Siêu đoán rằng vụ đó có liên quan đến tập đoàn Mục Lâm, Mục Lâm thì đã bị sáp nhập, thế thì chắc là bọn người được cử đi hành động phải có liên quan đến tập đoàn kia ở nước ngoài. Em đã dò hỏi các mối quan hệ cũ, vất vả lắm mới tra ra được một công ty thương mại ở nước ngoài, công ty ấy đã thiết kế ra một chương trình: sử dụng một tổ hai người tương đối “có tiếng” trong hàng ngũ bọn đào trộm mộ trong nước hiện còn sót lại đến đó thực hiện phi vụ đột nhập mộ cổ. Họ giả vờ đi cứu người, đồng thời còn bày ra nhiều thao tác này nọ tỏ ra không liên quan gì đến sự việc cả, em không kể ra làm gì nữa. Sau khi điều tra ra tất cả, em báo cho Lưu Siêu. Anh ấy liên lạc với những người canh giữ khác ở Thượng Hải và đã tìm thấy hai người trộm mộ, nhưng khi Lưu Siêu và mọi người chuẩn bị hành động để đòi lại đồ vật thì hai gã kia mất tích, chắc đã bị diệt khẩu. Em đã đi điều tra nhưng không thu được kết quả gì, đầu mối bị đứt. Hiện vẫn bố trí người giám sát ở đó nhưng vẫn chưa tìm thấy đầu mối gì mới.” Thạch Bình Nhi nói liền một hơi, rồi cô châm thuốc lá hút. Thấy tôi vẫn chăm chú nhìn cô, cô mỉm cười, nói: “Em hút thuốc, anh không khó chịu chứ?”
“Nữ đặc vụ…” Tôi lẩm bẩm. “Có thể từ hai gã trộm mộ điều tra ra những gì không?”
Thạch Bình Nhi vẩy tàn thuốc lá, rồi nói: “Không điều tra được gì, và cũng không cần điều tra nữa. Đã hỏi những tay cùng nghề trộm mộ, được biết hai gã kia, một gã tên là Cổ Nguyệt, và một gã béo, đều từng ở trong quân đội, có thân thủ rất khá, vốn đã tham dự nhiều vụ trộm mộ đều kết thúc an toàn, không ngờ vụ này lại mắc bẫy của kẻ khác. Cả hai vốn không phải kẻ xấu, cũng chưa từng làm chuyện gì thất đức. Thật đáng tiếc, vì em vốn định sau này nếu có cơ hội thì sẽ hợp tác với họ.”
“Hợp tác cái gì? Đào trộm mộ à? Muốn trở thành đồ tuyệt tự hay sao hả bà cô của tôi?” Tôi lừ mắt nhìn Thạch Bình Nhi. Cô mỉm cười, lắc đầu: “Không đào trộm mộ, mà là việc khác không liên quan gì đến chuyện của chúng ta. Thôi không nói nữa, bây giờ chúng ta nói về chuyện áp tải.”
Lưu Siêu nhanh chóng đem người cầm tấm thẻ bài bằng đồng xanh về Tứ Xuyên. Để “che mắt thế gian”, sáu người đi tách nhau ra: ba người đi Sơn Đông, ba người về Tứ Xuyên.
Trong ba người đi máy bay về Tứ Xuyên, một người xuống máy bay rồi ở lại thành phố C, Lưu Siêu cầm tấm thẻ bài về nhà mình, người còn lại sẽ trở về thị trấn Phụ Hà. Lưu Siêu về đến nhà rồi nhờ người liên lạc với một hãng chuyên áp tải bảo vệ, nhờ họ cất giữ tấm thẻ bài cho an toàn, còn Lưu Siêu sẽ đi tìm chỗ cất giấu nó.
Thạch Bình Nhi thấy tôi mở miệng, cô bèn nói trước: “Anh cứ bình tĩnh đi! Em vừa nói hãng bảo vệ, là những tiêu cục[1] thật sự có quy củ, rất chuyên nghiệp, chứ không phải các công ty bảo vệ hiện nay.”
[1] Danh từ thời cổ: Tổ chức chuyên áp tải, bảo vệ cho bên thuê họ, gọi là tiêu cục; nhân viên của tiêu cục gọi là tiêu sư.
Tiêu cục? Trong óc tôi bỗng hiện lên hình ảnh một thanh niên mặc bộ đồ chẽn, gọn ghẽ, màu xanh cưỡi trên lưng ngựa, phía sau là một người lực lưỡng giương lá cờ to viết những chữ “Tiêu cục X của kinh thành”; chàng thanh niên thúc ngựa tiến lên, chắp vòng hai tay nói với bọn cường đạo chắn đường: “Chúng tôi là Tiêu cục X ở kinh thành, mong các vị anh hùng lục lâm nhường đường cho chúng tôi đi qua!”
Những sự việc tôi đã gặp, nếu nói ra liệu có ai tin không? Có lẽ số phận bắt tôi phải làm nghề viết tiểu thuyết mất rồi!