“Đợi chút… đừng kích động”, Nghiêm Tuấn hét lớn, vội vàng chạy đến chỗ chị ta, “Đừng có nghĩ quẩn như vậy, chị còn có con, cho dù chị muốn chết, nhưng đứa trẻ vô tội, đừng có nhảy!”, hoàn toàn nhận định rằng chị ta phải chịu đau đớn về mặt tình cảm.
“Nghiêm Tuấn”, Dĩ Tiên phát giác ra được có điều dị thường, nhưng không kịp ngăn cản cậu ta, chỉ đành bay nhanh theo qua đó.
Đỗ An Trác và Âu Ngưng cũng tăng nhanh bước chân.
Người phụ nữ rất yên tĩnh, nhìn Nghiêm Tuấn chạy đến, không đưa ra lời uy hiếp cũng không căng thẳng lo lắng, không có bất cứ hành động cho thấy ý muốn nhảy lầu nào, ngoan ngoãn như một con rối, đợi cậu ta đến.
Nghiêm Tuấn túm lấy cánh tay của chị ta, dùng sức kéo trở lại. Hai người theo quán tính ngã đổ nhào xuống đất, đương nhiên, Nghiêm Tuấn chủ động lấy thân mình làm đệm thịt.
“Nghiêm Tuấn…”, Đỗ An Trác lo lắng, thả tay của Âu Ngưng ra, vội vàng dặn dò, “Tiểu Ngưng, đứng im ở chỗ này, anh qua đó xem sao”, có bùa hộ thân của Dĩ Tiên, cậu ta cho rằng mình có thể yên tâm rời ra một chút, có điều lại không ngờ được rằng, chỉ một chút xíu này, đã khiến cậu ta trong chốc lát mất đi tất cả.
“Nghiêm Tuấn”, Dĩ Tiên vốn định nhắc nhở, thấy Đỗ An Trác lao qua, vội ngăn cậu ta lại, “An Trác, đừng…”, lại cuống quýt hét lên với bên kia, “Nghiêm Tuấn, mau rời xa chị ta, mau, mau… mau đi ra…”, giữa ngón tay đã hiện ra mấy tờ linh bùa.
Nghiêm Tuấn nghe thấy rất mờ mịt, lại không có phản ứng.
Cái bụng tròn vo của người phụ nữ nhô lên, dưới da bụng dường như có thứ gì đó đang xoay lộn với tốc độ nhanh, sau vài giây, đột nhiên nổ ra, máu bắn khắp nơi, một đứa trẻ máu từ trong bụng bò ra ngoài, lộ ra hai hàm răng nhọn sắc bén, há miệng cắn vào cánh tay phải của Nghiêm Tuấn, cắm sâu vào tận xương, thoắt cái, máu chảy như phun trào.
“Á…” Nghiêm Tuấn kêu thảm thiết, vô thức đẩy người phụ nữ đã chết kia ra, nhưng không giằng được đứa bé máu đó đi, cơn đau xuyên tim tê dại toàn thân, ý thức trở nên mơ hồ.
“Nghiêm Tuấn!”, Đỗ An Trác cất bước lao đến như bay, mấy tờ linh bùa đến đích trước cậu ta, hóa thành kim quang bắn đứa trẻ máu ra.
Đỗ An Trác đỡ Nghiêm Tuấn dậy, nỗi bi thương trào dâng từ trong tim, xoa cánh tay mềm nhũn, khắp nơi toàn là máu.
“Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn…”
“An Trác, mình… mình…”, sẽ chết sao? Cậu ta không kịp hỏi xong đã chìm vào hắc ám vô biên.
“Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn…”
“An Trác, cẩn thận!”, Dĩ Tiên hét lớn, nhanh chóng kết ấn.
Âu Ngưng kinh hãi, bất giác không tự chủ di chuyển bước chân…
Đứa trẻ máu bị kết giới của mấy tờ linh bùa vây khốn, cùng với một tiếng “diệt” của Dĩ Tiên mà tan biến.
“Á…”, một tiếng hét chói tai khiến hai người đồng thời quay đầu lại…
Chỉ thấy thân thể của Âu Ngưng bay lên không trung, vượt qua rào bảo vệ…
Hóa ra, đứa trẻ máu trước khi bị diệt, trong miệng đã bắn ra yêu khí đỏ thẫm vào cô ấy.
Đỗ An Trác bỗng chốc quên mất phải hô hấp thế nào, cổ họng khô đắng, không phát ra được tiếng nào, cứ mất hồn như vậy nhìn cô ấy rơi xuống, dần dần biến mất khỏi tầm nhìn…
Thị giác, thính giác của cậu ta, ý thức của cậu ta, thế giới của cậu ta… đã đồng thời mất đi.
Ta ngẩng đầu nhìn cô gái từ trên tầng thượng tòa nhà rơi xuống, trên lưng mọc ra đôi cánh màu bạc, mũi chân khẽ nhún một cái, bay lên không trung đón lấy cô ấy, Âu Ngưng bị thương vào chỗ hiểm, đã mất rất nhiều sức lực.
Đưa tiếp tục bay lên cao, thẳng đến tầng thượng, lúc đó, ta nhìn thấy Dĩ Tiên kinh ngạc, Đỗ An Trác vô hồn đờ đẫn còn Nghiêm Tuấn nằm ở bên cạnh cậu ta thì máu dính khắp người.
Ta ôm Âu Ngưng từ từ hạ xuống trước mặt Đỗ An Trác, thu hồi đôi cánh, khom gối hạ người xuống.
Nhìn thấy Âu Ngưng, cậu ta đột nhiên khôi phục được thần trí: “Tiểu Ngưng?”, nhìn thấy ta, đột nhiên ngừng hô hấp, “Tiểu… Tiểu Phong?”
Ta khẽ mỉm cười, đưa Âu Ngưng dựa vào lòng cậu ta: “Tiểu Ngưng.”
“Tiểu Ngưng?”, cậu ta dường như nhớ ra điều gì đó, khôi phục được thần phách, ôm chặt cô gái trong lòng, lo lắng gọi: “Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng… Tiểu Ngưng, tỉnh lại đi, Tiểu Ngưng…”
“An… Trác…”, Âu Ngưng chầm chậm hé mở mí mắt, hai con mắt màu đen lấp lánh chuyển động, nhìn ta, “Tiểu… Phong? Cô đến… đón tôi sao?”
Đỗ An Trác sững sờ: “Tiểu Phong, cậu…”
Muốn hỏi ta có phải là quỷ không? Ta cười nhạt: “Không phải”, không phải là đến đón cô, là đến tiễn cô.
Có lẽ nhìn ta không có vẻ như nói dối, cậu ta bình ổn lại cảm xúc, càng dùng sức ôm Âu Ngưng chặt hơn: “Tiểu Ngưng, đừng nói lời ngốc nghếch, em sẽ không có chuyện gì.”
“Tiểu Phong, tôi xin lỗi”, Âu Ngưng chỉ muốn nói ra lời trong lòng mình, chậm chạp mà gắng sức, “Là tôi đã hại chết cô”.
“Tiểu Ngưng, đừng nói, đừng nói những lời đó…”, Đỗ An Trác rất căng thẳng, như sợ hãi biết được chân tướng.
“Không, em phải nói, phải nói ra, thì mới có thể giải thoát được”, Âu Ngưng khí như tơ mỏng, sắc mặt trắng bệch, “Tiểu Phong, con ác ma đó, Vị Si… chưa chết, lúc đó nó còn lưu lại một tay, chiếm cứ trong ý thức của tôi. Tôi chịu sự uy hiếp của nó, tôi không dám nói cho người khác biết, không muốn An Trác lo lắng. Nó nói với tôi, cô là đại tà ma, Tà Thần bị nguyền rủa, cô tiếp cận An Trác là có âm mưu. Tôi không tin, nhưng mà tôi nhìn thấy An Trác đối với cô… có dụng tâm, biết cô không phải là Đinh Linh, còn vẫn luôn bận lòng về cô, nhớ nhung cô, tôi đã dao động. Vị Si thường xuyên dẫn dắt tôi, nói cô đã mê hoặc An Trác, An Trác đã thích cô, cô cự tuyệt là để lấy lùi mà tiến. cuối cùng có một ngày, An Trác sẽ vứt bỏ tôi… còn nhớ cái ngày mà cô phát bệnh không? Hôm đó, vốn dĩ là sinh nhật của tôi, An Trác và tôi đã hẹn là sẽ đi đón sinh nhật với tôi, thế giới hai người, chỉ có tôi và anh ấy, không may lại gặp đúng lúc cô phát bệnh. Anh ấy rất căng thẳng, nói phải đưa cô đi bệnh viện, dường như hoàn toàn quên mất sinh nhật của tôi, quên mất lời hẹn giữa hai chúng tôi, tôi rất thất vọng, đau khổ, oán cô, vì sao cô không sớm không muộn, lại phát bệnh vào đúng ngày hôm đó? Oán hận, đố kỵ, khiến tôi đi lên con đường không thể quay đầu lại. Tôi đã thỏa hiệp với Vị Si… trước khi đưa cô đi bệnh viện, tôi chủ động ra đỡ cô, là muốn đem ma liên Vị Si tụ lại trong lòng bàn tay tôi trút vào trong cơ thể cô, ma liên, rất nhẹ, rất mềm, không có bất cứ cảm giác không thích ứng gì, cô tuyệt đối sẽ không phát hiện ra. Nó sẽ gặm nuốt cô từng chút từng chút một. Vị Si muốn thông qua phương thức này lặng lẽ có được năng lượng của cô, đợi khi ma liên nở ra, cô cũng sẽ khô héo… vong thân…”
Cô ấy ho ra mấy ngụm máu, Đỗ An Trác đau lòng đến rơi nước mắt: “Tiểu Ngưng, đừng nói nữa, xin em đừng nói nữa…”
“An Trác, em như thế này… anh có còn thích em không?”, cô ấy kỳ vọng.
“Cho dù em đã làm chuyện gì, em vẫn là Tiểu Ngưng của anh, Tiểu Ngưng anh thích nhất, Tiểu Ngưng…”
“An Trác, em đã gặp Đinh Linh, cô ấy giúp em vượt qua tâm ma, muốn em yêu anh thật tốt, nhưng… em không xứng với anh, Đinh Linh mới là cô gái có tư cách… yêu anh nhất, An Trác, em… em rất cảm động… có thể… yên tâm rồi”, cô ấy dần khép mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra nơi khóe mắt.
“Không, Tiểu Ngưng, đừng mà… anh không thể… mất đi em, Tiểu Ngưng…”, Đỗ An Trác gục đầu xuống, dính lên mặt của cô ấy, cơ thể không kìm được run rẩy, đau đớn muốn chết, khóc không thành tiếng.
Âu Ngưng mặt đầy nước mắt, nhìn ra được, đó là nước mắt của hạnh phúc, cô ấy đã đi vào trái tim của Đỗ An Trác, chết không có gì đáng tiếc nữa.
“Tiểu Phong, Vị Si sẽ chết cùng với tôi”, cô ấy dùng chút sức lực cuối cùng để nói, “Nó nói sai rồi, cô… không phải là đại tà ma, cô là… chân chính…”, lời nói chìm nghỉm trong một ngụm máu tươi lớn, cánh tay lặng lẽ buông thõng…
Linh hồn cũng theo đó mà tịch diệt…
Tất cả im bặt, thương đau đến cùng cực, là tuyệt vọng, không gì bi ai hơn tuyệt vọng.
“Hồn phách của Âu Ngưng…”, Dĩ Tiên trông chừng bên cạnh Nghiêm Tuấn nghẹn ngào nói, trong không trung tản ra thành những vì sao, không lưu lại chút dấu vế.
Ta lặng lẽ đứng dậy, chuyển hướng nhìn sang nam sinh đang trọng thương hôn mê kia, nâng lòng bàn tay lên, hướng xuống, tản ra quầng sáng màu bạc, Dĩ Tiên bị bức lùi, Lục Mang Tinh pháp trận hiện ra, Nghiêm Tuấn đột nhiên biến mất.
“Nghiêm Tuấn…”, cô ấy lo lắng chất vấn, “Tiểu Phong…”
“Tiểu Tuấn mất máu quá nhiều, thương thế nguy cấp, ta đưa cậu ấy đến một nơi rất an toàn, gắng hết sức giữ lại tính mệnh của cậu ấy”, ta an ủi nói, rồi dựng một ngón tay, hiện ngân quang: “Xem đủ rồi”, hoa quang bắn ra tứ phía, lôi ra tên yêu quái ẩn trong bóng tối, xách lên không trung, búng tay một cái, yêu quái trong ngân quang lưu chuyển hóa thành bụi bay, tan biến cùng điểm sáng.
“Tiểu Phong!”, Dĩ Tiên có chút kích động.
Ta không nói gì, cất bước rời đi, cánh hoa màu trắng lả tả bay, lướt qua mái tóc dài đen như mực, chiếc áo choàng rộng lất phất, cô độc, cao ngạo, thanh khiết, hoàn mỹ, hài hòa tuyệt thế, Dạ Lạc chân thực đã xuất hiện trước mặt cô ấy.
“Anh…”, cô ấy sững sờ nhìn chằm chằm, nhất thời khó tiêu hóa được.
Tận mắt nhìn thấy, cô ấy tương đối chấn động cũng là điều bình thường, huống hồ lại cùng lúc hiện thân bảy người cả nam lẫn nữ: Tiểu Ly thanh nhã thoát tục, Ảo Nguyệt tuấn mỹ vô song, Hú ôn nhã như ngọc, A Mục nam tính anh tuấn, Toàn Cơ phong hoa tuyệt đại, Tinh Hà tú khí xuất thần và Diệu Âm yểu điệu đáng yêu, người nào cũng là cực phẩm nhân gian, đi đâu cũng có thể gây họa.
“Tiên Tiên, đưa An Trác đi đi, đi ngay lập tức”, ta đi về phía bảy người, “Màn đêm buông xuống, hắc ám sẽ là chúa tể trời đất, lời nguyền rủa này không chạy thoát được, dùng thù hận giết chóc, đây là, trận chiến của ta.”
Con đường vắng vẻ, một nữ sinh đang mặc một chiếc váy xòe như lá sen kết hợp với chiếc áo lửng hở bụng đỏ trắng, đôi mắt trong sáng, bờ môi đỏ mọng mang theo nụ cười quyến rũ.
“Tham kiến công chúa”, mấy con quỷ ảnh bay xuống, khom người hành lễ.
“Vụ Ảnh công chúa, hai năm nay có khỏe không?”, Huyết Ma cười u ám đi từ góc khuất ra.
Nữ sinh nhìn sang chân trời, bờ môi đỏ khẽ nhếch lên: “Quỷ Vực, tỉnh rồi”, Dạ Lạc… ngài đang ở đâu?