“Có một cách nói, trà my là loài hoa nở ở trên trời, trắng tinh khiết mềm yếu, đại biểu cho ‘vẻ đẹp tột cùng’, sự cô đơn của trà my là dài lâu nhất, sâu nặng nhất, cũng đặc biệt nhất trong tất cả các loài hoa…”, Doãn Điệp dung mạo có chút biến động, nhưng ái độ đối với ta vẫn không khách khí, “Phong Linh, cô không xứng”.
“Theo ý của cô, thì ai xứng?”
“… Người đó”, trong mắt cô ấy hiện ra chút thất thần, đột ngột sực tỉnh, đôi mắt đẹp bất mãn lườm ta, “Cô định moi chuyện của tôi?”.
Ta cười mà không nói, bưng cốc trà lên đưa đến bên miệng, thổi mấy hơi cho bớt nóng rồi nhấp nhấp từng chút một.
“Phong Linh, cô đừng quá không coi ai ra gì, tôi cảnh cáo cô lần cuối Cùng, tránh xa anh tôi ra một chút!”
“Ngày mai, tôi sẽ không đến Quảng An nữa”, ta thản nhiên cắt ngang sự đe dọa của cô ấy.
“Cô…”, cô ấy hơi sững lại, hình như không ngờ được rằng ta sẽ dứt khoát như vậy.
“Tiểu Linh Đang, Tiểu Linh Đang…”, trong quán trà đột ngột vang tên tiếng gọi, kèm theo đó là tiếng tinh tang lảnh lót, rất quen tai! Ta quay đầu lại nhìn, thấy một bé trai đang trong căn phòng trang nhã chạy về phía bọn ta bên này.
“Tiểu Linh Đang, quả nhiên tìm thấy cô ở Cốc Giang”, cậu bé khuôn mặt hưng phấn, tay phải đập lên trên mặt bàn, chiếc chuông nhỏ buộc ở cổ tay, theo động tác mà rung lên, phát ra mấy tiếng.
“Xin lỗi, em nhận nhầm người rồi”, ta lịch sự trả lời, trấn tĩnh tự nhiên, thanh nhàn uống trà.
Đứa bé kinh ngạc: “Tiểu Linh Đang, cô… tại sao…”.
Doãn Điệp vốn đã không vui vẻ gì, mượn thế bóc mẽ nhạo báng ta: “Phong Linh, cô không phải là đã làm chuyện xấu gì đó, sợ người ta nhận ra đấy chứ?”.
“Phong Linh?”, cậu bé ngộ ra, “Đúng, cô ta gọi cô là Phong Linh. Cô là Phong Linh. Cô chính là Tiểu Linh Đang, hóa thành tro tôi cũng nhận ra được.
Tiểu Linh Đang, sao cô lại giả vờ không quen biết tôi? Lẽ nào cô quên rồi…”.
“Cậu bạn nhỏ, chị tên là Phong Linh, nhưng không phải Tiểu Linh Đang mà em nói đến”, ta chỉ chỉ vào cổ tay phải cậu ta, “Cách xưng hô này thích hợp với em hơn nhỉ!”.
Sắc mặt cậu bé tái xanh, không kìm nén được, nắm chặt tay lại: “Tiểu Linh Đang, cô giả ngốc cái gì vậy”, tiếng chuông kêu vang phẫn nộ.
“Hồng Nhi”, một người đàn ông văn nhã đẹp trai ngăn cản cậu ta lại, “không được vô lễ với khách hàng”, rồi lại chuyển hướng sang bọn ta, “Hai vị, rất xin lỗi, chúng tôi từ bên ngoài đến, vừa mới mở quán trà này, không ngờ em trai tôi tính tình lỗ mãng, mới khai trương được vài ngày đã gây gổ với khách, thật sự xin lỗi, cậu ấy không phải cố ý mạo phạm, vẫn mong cô bỏ quá cho”.
“Ca Dư, anh… cô ấy… Tiểu Linh Đang…”, cậu ta không chịu buông xuôi, chỉ sang ta tức đến giậm chân.
“Hồng Nhi, đừng ồn nữa. Cô ấy không phải là Tiểu Linh Đang, chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi”, người đàn ông có chút tức giận, ấn tay của cậu ta về, giải thích với bọn ta, “Tiểu Linh Đang là bạn của em trai tôi, hai năm trước gặp phải chuyện bất hạnh…”, ánh mắt tối lại, có chút nặng nề, “Em trai tôi vẫn luôn không muốn đối mặt với sự thực này, nhìn thấy cô gái này quen mắt, liền nhận nhầm là cô ấy, xin chớ trách nó”.
“Không có gì”, ta rất độ lượng cười nhạt, “Tiểu Linh Đang ở trên trời nhất định là rất vui mừng vì có người nhớ đến cô ấy, lại quay sang cô gái đối diện nói, Tiểu Điệp, tôi phải quay về trường đây, tạm biệt”.
Đi ra khỏi quán trà rồi, ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, càng lúc càng âm u.
Hồng Thiếu, Ca Dư, xin lỗi…
Bước chân vào trường học, cảm nhận hơi thở nhân văn nhớ nhung ở trong trường học, quay lại trường học rồi! Ta đến đây!
“Tiểu Phong”, bên dưới tòa nhà số Một, Giai Dĩnh lao đến như bay, khoác vào sau vai ta, lén lút thì thầm, Tiểu Phong, đã mấy buổi tối rồi Dạ Lạc không đến tìm mình. Anh ấy nói sẽ thường xuyên đến thăm mình, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu mau nói cho mình biết đi, cô ấy vô cùng lo lắng.
“Không có, anh ta thì có thể có chuyện gì chứ? Xuất quỷ nhập thần, mình cũng rất khó gặp được anh ta một lần. Ừm, nếu như anh ta không chủ động tìm cậu thì cậu gần như là sẽ chẳng thể tìm được anh ta”, cánh tay khoác trên sau vai ta trượt xuống, Giai Dĩnh buồn bã không vui, cảm giác tội lỗi của ta lại kéo đến, Giai Dĩnh, đừng lo lắng, có lẽ anh ta có chuyện gì đó bận rộn, nhưng chắc chắn không phải là đại sự gì đâu. Cậu thử nghĩ mà xem, một người lợi hại như vậy, chuyện gì có thể làm khó được anh ta chứ? “Đợi thêm mấy ngày nữa đi”.
“Haizzz, đành thế vậy”, cô ấy buồn bã, cất bước chân về phía cầu thang, bước từng bậc.
“…”, ta ôm áp lực nặng nề, từng bước đi theo.
Vào đến phòng học, ta đột nhiên phát hiện, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, giáo viên bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra trọng tâm, học sinh đến học đông hơn một nửa so với bình thường. Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn vẫn không thấy bóng dáng đâu! Ta băn khoăn: Tinh thần thật tốt đó, mọi người thì căng thẳng chuẩn bị thi, thế mà hai bọn họ vẫn trốn học.
Ta nhìn Giai Dĩnh ý hỏi có biết tin tức gì không? Nhưng cô gái rất vô tội chớp mắt: “Đã mấy ngày không nhìn thấy bọn họ rồi, cũng không liên lạc, không biết đang làm gì?”.
Tan học, sau khi tạm biệt Giai Dĩnh, ta đi đến thăm phòng làm việc của các giáo sư. Từng trang bảng chấm điểm chuyên cần, phía sau tên của ta để trắng thật nhiều! Ta lại nhìn đến tên của Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn, bọn họ cũng trốn không hề ít, đặc biệt là một tháng gần đây gần giống như ta, thêm vào chỗ khuyết phía trước… điểm thông thường… nguy hiểm.
Vậy thì, ta đành thay đổi chút xíu vậy, thuận tay một đường điền thêm đầy dấu tích nhỏ.
Đi ra khỏi tòa nhà học viện, dưới bóng của cây cối hai bên đường trường, lão đệ tỏa sáng tứ phía quang minh chính đại… đang đợi ta, bên cạnh cậu ấy là… bạn học Dĩ Tiên mặt mànhăn nhó. Cô ấy cắt tóc ngắn trông càng phóng khoáng xinh đẹp hơn, toàn thân không có tán phát ra oán khí giống như u linh.
Ta túa mồ hôi đi qua đó, Dĩ Tiên buồn bực lên tiếng: “Cô ấy đến rồi, tôi đi đây, nói xong liền quay đầu lại cất bước rời đi”.
“Tiên Tiên…”, ta lúng túng cười, Tiểu Ly không làm gì cô ấy chứ?
“Nghiêm Tuấn gọi điện thoại đến tìm tôi”, cô ấy dùng ngữ điệu bất biến của mình để giải thích.
“Vậy tôi cũng đi xem sao, bọn họ… hôm nay không đi học.”
“Không cần”, cô ấy dừng bước, nghiêng đầu lại, “Tiểu Phong, hy vọng… chúng ta không phải là kẻ địch”, cho dù là ngữ khí hay lời nói đều chứa khá nhiều ẩn ý.
Nhưng, không phải chuyện gì cũng như ý nguyện của người ta được.
Nhìn theo bóng lưng trước mặt dần dần mất tích trong tầm mắt, ta hỏi lão đệ: “Tiểu Ly?”.
“Thân phận của huynh sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ”, cậu ấy nhàn nhã ném lại cho ta một câu rồi rời đi.
Ta cân nhắc nửa câu sau, có phải là “không cần phải giấu giếm nữa” không?
Đồng thời cũng suy nghĩ đến một vấn đề khác, lão đệ dễ dàng thả bạn học Dĩ Tiên như thế sao?
Đệ đệ luôn có tâm điện cảm ứng với ta, “Đệ đã đặt Hệ hồn vũ lên người cô ta rồi, chạy không thoát đâu”, cậu ấy vẫn bước đi thong thả.
Ta lại đắn đo nửa câu phía sau, có phải là “Nếu dám chạy, đệ chỉ cần dùng đại một ý niệm trong đầu cũng có thể giết chết cô ta” không?
Hệ hồn vũ! Mạng của bạn học Dĩ Tiên rơi gọn vào tay đệ ấy rồi! Chỉ cần một chút xíu không thuận ý, chớ nói là giày vò trăm kiểu, mà là bất cứ khi nào, ở đâu cũng sẽ về Tây Thiên, hơn nữa còn hồ đồ mờ mịt chẳng biết là mình bị làm sao, nói chưa biết chừng cậu ấy đang nằm ngủ bỗng tức lên một cái cũng toi luôn. Đệ thật sự tàn nhẫn!
Đêm xuống, trong màn đêm đen như mực, một mảnh trăng lưỡi liềm sáng tỏ treo trên bầu trời, lác đác có thể đếm được mấy vì sao, mây gió tĩnh tại, đêm cũng tĩnh tại, đêm thanh bình, chú định sẽ xảy ra nhũng chuyện không bình thường.
Trên đỉnh tòa cao ốc, Doãn Kiếm xuất viện, xem ra có tinh thần hơn nhiều rồi, ánh mắt lạnh lẽo chứa sát ý, giống như một kẻ phục thù chân chính đang hỗn nhập vào với hắc ám.
“Đêm nay bao nhiêu?”, khóe miệng anh ta cao ngạo nhếch lên một đường cong nhạt.
“Chiếu theo lệ cũ, tăng thêm một trăm, tất cả là một nghìn, chúc cậu qua cửa thành công”, ta duy trì ý cười như thói quen.
Yêu ma quỷ quái bao vây xung quanh đếm đến trên nghìn con, chen lên như nước chảy.
Đột nhiên ta phát giác ra anh ta thất thần.
“A Kiếm?”
“Không có gì, anh ta nâng cổ tay trái lên, lam quang rực rỡ, thuận theo đôi mắt, ngữ khí có chút nhạo báng, Chỉ là đột nhiên phát hiện ra, nụ cười của anh… rất giống cô ấy”.
Nụ cười giả rất thật? Ta thừa nhận, khả năng quan sát của anh ta rất nhạy bén.
Những ngày này, Doãn Kiếm tiến bộ từng ngày, thành thục một cách chóng mặt. Một người bình thường, lại có được tư chất trời phú đặc biệt thế này, nếu đi chệch hướng thì đúng là một mầm họa vô cùng to lớn.
Thân thế ta bỗng dưng mất lực, tay ấn chặt vào trái tim thấp thoáng truyền đến cơn đau nhói, trăng đầu tháng đã qua rồi, theo lý mà nói, thân thể của Dạ Lạc sẽ không có cảm giác đau đớn như thế này.
“Dạ Lạc…”, Ảo Nguyệt đỡ lấy ta.
“Không sao”, ta xua tay.
“Dạ Lạc đại nhân”, trong không trung truyền đến một giọng nói cung kính khiêm nhường, yêu quái khổng lồ đủ loại chớp mắt cái đã giăng đầy màn đêm, đứng đầu là một người đàn ông thanh tú tóc trắng, tóc mái dài che đi nửa bên mặt, một chiếc trường bào màu đen, thái độ tất cung tất kính, “Tại hạ Bạch Hạc, đặc biệt đến nghênh đón ngài”.
Ta nhìn sang chân trời đen tối, đột nhiên khẽ cười: “Đã bắt đầu rồi ư?”.