“Không, chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu, cậu ta đáp không đúng câu hỏi, còn tỏ vẻ khinh khinh.
“Em nói chuyện kiểu gì thế?”, ta bất mãn sầm mặt xuống.
“Con mèo bệnh đó cả ngày gầm gừ rên rỉ, nó đang ở chỗ Ảo Nguyệt, không tin chị đi mà xem.”
“Mèo?”, Iris chau mày.
“Chính là con mèo bảo bối của chị ấy”, Tiểu Ly dẩu miệng lên với ta.
“Ti Ti! Nó… tôi, tôi sẽ lên trên xem thế nào…”, ta vội vàng xin lỗi khách, cất bước đi.
Nóc nhà kiên cố nghênh đón ánh nắng mặt trời nghiêng bóng, chiếu lên khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng anh tuấn đang ấn tay lên ngói đỏ, tay kia để lên trên gối, con mèo đang rúc ở trong tay anh ta run rẩy.
Ta ôm con mèo đáng thương lên, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Hú có thể ứng phó tốt, ngài không cần ra mặt nữa”, anh ta quay mặt lại.
“Ti Ti rất sợ bọn họ”, ta khẽ khẽ vuốt ve lông của con mèo, “Iris là tên thật, hai người khác là tên bịa, người đàn ông kia…”, kẻ thù của Doãn Kiếm đúng không?
“Rất nguy hiểm”, Ảo Nguyệt nói tiếp lời, “Đứa trẻ anh ta dẫn theo càng nguy hiểm hơn, huyết thống Ma Tộc thuần chủng, tiềm ẩn ma linh cực lớn, là một đối thủ mạnh mẽ đối với Tinh Hà”.
“Ngươi cũng đã kịp nghĩ thay cho cậu ta rồi?”
“Hai đứa đó ngoại hình nhìn giống nhau, công bằng đối với cả hai.”
“Ồ? Ta rất hiếu kỳ, đối thủ của ngươi là ai.”
“Sẽ xuất hiện, nhưng không phải bây giờ”, trong mắt anh ta như có chút chờ mong, lại hàm chứa vài phần ý vị sâu xa.
“Ảo Nguyệt, thời thần thoại viễn cổ, sáu người các ngươi uống máu của ta, thừa nhận ta là chủ của U Minh, thề chết trung thành, từ đó về sau, vận mệnh của chúng ta liền trở thành một thể thống nhất không thể nào chia cắt được nữa. Tất cả các ngươi đều thuộc về ta, và tương ứng với linh lực thu được từ trên người ta, chỉ cần ta còn sống, các ngươi chính là những U Minh sứ giả bất khả chiến bại, chỉ cần các ngươi còn tồn tại, thì không ai có thể giết được ta. Nhưng nếu bất cứ một ai trong chúng ta xảy ra chuyện, bên còn lại tất sẽ tổn hại, trừ phi có thể chế ngự lẫn nhau, mới có thể dẹp bỏ xiềng xích của huyết giao. Môi hở răng lạnh, sinh tử có nhau là pháo đài bất khả xâm phạm của chúng ta, đồng thời cũng là nhược điểm lớn nhất. Hơn năm nghìn năm trước, Thần Vương đã nhìn rõ điều này nên mới bỏ qua cho các ngươi, chĩa mũi nhọn vào ta, bởi nếu ta chết rồi, các ngươi tự nhiên cũng sẽ hủy diệt theo, cõi U Minh sẽ ngủ sâu nơi vĩnh hằng, không còn chút uy hiếp nào nữa…”, ta ngẩng lên nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh.
“Ta là chúa tể vận mệnh của các ngươi, các ngươi cũng đang chứa đựng vận mệnh của ta, giống như các ngươi, trung thành không thay đổi bảo vệ ta.”
“Vì sao đột nhiên lại nói những điều này?”
“Ta phải có trách nhiệm với những lời mình đã nói ra, làm theo những điều bản thân mong muốn, không thể như trước đây. Cần phải cân nhắc kỹ rất nhiều việc, bao gồm cả vấn đề trước đây chưa từng nghĩ đến, ví dụ, cách chúng ta bảo vệ lẫn nhau cũng chính là đang bảo vệ bản thân mình.”
“Đối với tương lai sắp phải đối mặt, điều này thực sự rất quan trọng.”
“Meo…”, mèo con run bần bật cất tiếng kêu, gắng hết sức chui vào trong lòng ta.
“Tương lai sao?”, ta cúi đầu khẽ than. .. do ai kiểm soát đây?
Căn phòng ngủ lớn hào hoa đen trắng cách điệu tràn ngập hương nước hoa thoang thoảng, đồ đạc bài trí gọng gàng, ngăn nắp, có màu sắc của sự giàu có, nghệ thuật, vô hình trung toát lên một chút thần bí mơ hồ, giống như hai vòng xoáy đen trắng gặp nhau nơi sâu thẳm ẩn chứa thứ gì đó không thể thấy được.
Cô gái trên chiếc đệm đột ngột tỉnh dậy, lông mày nhướn lên, mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp trong mơ màng có xen lẫn một chút lười biếng.
“Tỉnh rồi?”, Doãn Kiếm đứng ở bên giường cúi nhìn cô ta, giọng nói hơi khàn, ngữ khí lạnh nhạt. Đối với người trên gường, tư thái của anh ta lại vô cùng to lớn lấn át.
Hàn Tiểu Trinh chớp mắt, cẩn thận quan sát rồi đột ngột kinh ngạc tỉnh táo lại, ngồi bật dậy, hai tay vô thức kéo chặt tấm chăn che trước ngực, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Tôi… tôi… đang ở đâu?”, căng thẳng nhìn quanh, bỗng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
“Ở trong phòng tôi, tối qua cô đã uống nhiều.”
“Anh…”, Hàn Tiểu Trinh day day huyệt thái dương, đầu như sắp nổ tung, bộ lễ phục màu xanh kia đã được thay thành áo ngủ. Nhớ lại tối qua Hoắc Nhàn Nhân chuốc rượu cho mình, cả những khách mời khác cũng thi nhau hùa vào…, đầu óc Tiểu Trinh căng lên, đau đớn dữ đội, sau đó xảy ra chuyện gì, cô ấy hoàn toàn không nhớ được.
“Đừng nghĩ nhiều, y phục là người hầu thay cho cô, tôi cũng chẳng hề làm gì với cô cả”, Doãn Kiếm đưa cho cô ấy một cốc trà, biểu cảm bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Nhưng vì sao tôi lại ở đây?”, cô ấy bướng bỉnh ngẩng đầu, rất muốn giận nhưng lại giận không nổi, nhất định là do say rượu, khiến cô ấy ngoài cảm giác đau đầu ra thì chẳng cảm thấy gì cả.
“Có điều muốn hỏi cô”, Doãn Kiếm nói ngắn gọn đủ ý, “Trước khi tôi hỏi, cô phải đảm bảo mình hoàn toàn tỉnh táo, không nhầm lẫn điều gì”.
Hàn Tiểu Trinh hơi run, lại thấy tỉnh táo, đầu cũng không đau như trước nữa, đưa tay ra nhận lấy cốc nước, bưng lên uống liền mấy ngụm, thần trí khôi phục lại không ít.
“Hỏi đi”, cô ấy chẳng hiểu vì sao tâm trạng lại có chút sa sút.
“Đây là của cô?”, trong tay Doãn Kiếm cầm một sợi dây chuyền thủy tinh xanh da trời, rủ xuống trước mặt Tiểu Trinh.
“Không phải, Tiểu Phong cho tôi”, Hàn Tiểu Trinh chua chát nói, “Anh đã đến nhà tôi, hiểu rõ hoàn cảnh nhà tôi, tôi sao có thể có được món trang sức quý thế này?”.
“Cô ấy cho cô? Có nói gì không?”, sự lạnh lẽo trong mắt Doãn Kiếm lóe lên rồi lập tức biến mất. Quả nhiên là cô ấy!
“Không”, ngoại trừ câu nói kia: “Đến lúc thì sẽ biết”. Hóa ra, cô ấy cố ý muốn lợi dụng mình để thu hút sự chú ý của Doãn Kiếm, muốn đẩy mình cho anh ta sao? Trong lòng Hàn Tiểu Trinh càng đắng chát. Thật đáng cười! Quan hệ giữa ba người, chỉ có bản thân mình nhìn rõ ràng nhất, nhưng mãi mãi người tỉnh táo nhất luôn là người không thể đưa ra lựa chọn.
“Tôi muốn nó”, Doãn Kiếm nắm chặt sợi dây, nghiễm nhiên tự coi là vật sở hữu của mình, “Bên gối có bộ quần áo, sau khi thay xong, tôi phái người đưa cô về nhà”, nói rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Hàn Tiểu Trinh lạnh lẽo tự đáy lòng. Anh ta thay đổi rồi, rất giống với cảm giác trong nhà thờ tối hôm đó, trở nên rất xa xôi, xa không thể với tới.
Doãn Điệp ôm một con gấu bông đứng ở hành lang đợi anh trai đi ra, giận đùng đùng, giống như đầy một bụng ấm ức.
“Tiểu Điệp”, Doãn Kiếm khép cánh cửa lại, bước lên phía trước, thoải mái cười hòa nhã, “Tối qua ngủ không ngon sao? Tiểu Hồ Điệp sắp biến thành gấu trúc rồi, hôm nay không phải đi học, ngủ thêm một chút đi”.
“Không ngủ được”, Doãn Điệp bĩu môi, “Anh, em không thích cô gái đó. Tối qua, cô ta khiến dù Nhàn Nhân giận bỏ đi rồi. Anh không đi tìm chị Nhàn Nhân giải thích, còn giữ cô gái đó ở lại qua đêm trong phòng của mình”, cô ta nhíu mày trách cứ, “Anh, anh quá không phải với chị Nhàn Nhân, em ghét anh”, nói xong, cô ta giận dữ ném con gấu bông trên tay xuống đất, quay đầu về phòng, cửa phòng rung bần bật.
Doãn Kiếm cảm thấy vô cùng bất lực, không biết giải thích từ đâu. Tối qua, Hoắc Nhàn Nhân có chút kỳ quái, thái độ như gần như rất xa lạ, rất khác với việc chủ động thân mật của cô ta trước đây, lại thêm chút gượng gạo không nói rõ được, thậm chí còn ngả bài nói cô ta nghĩ thông rồi, sẽ không cưỡng cầu, dưa chín ép sẽ không ngọt, hạnh phúc là chuyện của hai người, một mực yêu đơn phương sẽ chỉ tạo thành bi kịch mà thôi. So với việc khiến cả hai người đau khổ, chẳng thà một người chịu đựng thôi, mắt không thấy lòng sẽ quên.
Cô ta còn nói muốn đi châu Âu nghỉ ngơi thư giãn, khoảng thời gian này sẽ tìm một người bạn thân tín thay thế mình vào Quảng An làm quen nghiệp vụ, đợi sau khi cô ta về nước sẽ trực tiếp đến Bác Thái giúp đỡ.
Thái độ tích cực như thế này thực sự khiến anh ta bất ngờ, cô ta đã có thể sáng suốt xử lý chuyện này, cũng như ý muốn của anh ta, còn gì không vui cơ chứ?
Anh ta bận tâm nhất là chuyện em gái mặt đỏ tía tai chạy xuống lầu, ngay sau đó Ảo Nguyệt từ đâu xuất hiện, còn ôm Phong Linh sắc mặt cực kém, cho dù đã cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cô ấy đang chịu sự đau đớn cực lớn, lại phát bệnh sao? Giống hệt như cách đây một tháng trước, và lại một lần nữa bị người đàn ông đó đưa đi.
Một tháng trước? Đêm qua là trăng đầu tháng, đúng tròn một tháng, lại là một đêm không trăng…
Miếng ngọc xanh nắm trong lòng bàn tay đã nhiễm hơi ấm của anh ta. Phong Linh là người thế nào? Ảo Nguyệt tự xưng là người bảo vệ của cô ấy và Tiểu Điệp có gì đó với nhau sao?
Doãn Điệp nằm trên giường tức giận buồn bực, cả một đêm trằn trọc không ngủ, cảnh tuợng đó vẫn còn mới nguyên trong ký ức, như con vi khuẩn ngoan cố bám sâu vào trong đầu óc cô bé. Người đàn ông đẹp như mộng ảo đó, không có bất cứ lý do gì đã cướp đi nụ hôn đầu của cô. Rõ ràng rất mâu thuẫn, vì sao càng nghĩ đến, trong lòng lại dâng lên một chút ngọt ngào? Bởi vì anh ta đẹp trai sao? Một người đàn ông đẹp luôn khiến người khác động lòng. Anh ta là ai? Bạn của anh trai sao? Vì sao sau đó không tìm thấy anh ta nữa? Như thể u linh đến từ một thế giới khác vậy.
Cô ta lật người túm lấy một chiếc gối ôm mềm mại chụp lên đầu: “Nghĩ linh tinh vớ vẩn gì vậy? Anh trai và chị Nhàn Nhân mới là chuyện lớn hàng đầu”.
“Tiểu Điệp?”, Doãn Kiếm ở sau lưng khẽ gọi.
“Đừng nói chuyện với em”, che gối càng chặt hơn.
“Tối qua trên lầu có phải là em đã gặp ai không?”
Anh ấy biết? Doãn Điệp hơi kinh ngạc, tay khẽ run, chiếc gối rời ra, cô ta lo lắng buồn giọng phủ nhận: “Không… không nhìn thấy… chẳng thấy ai cả…”, rồi lại chột dạ rúc vào trong chăn.