Trước đó, ta đưa Tiểu Trinh về nhà, để cho Toàn Cơ cẩn thận trang điểm, Diệu Âm ở bên cạnh giúp đỡ, cả một buổi chiều nỗ lực sáng tạo, Toàn Cơ đắc ý thể hiện thành tích với ta.
Sau khi cô bé lọ lem thay đổi đã trở thành nàng công chúa rực rỡ lộng lẫy động lòng người như thế này: Dưới một chiếc áo khoác len lủng màu trắng là một chiếc váy liền ôm sát eo bằng lụa màu xanh da trời nhạt, phần chân váy kiểu đuôi cá xòe ra, chỗ eo được đính hạt cườm, khiến người ta cảm thấy mới lạ, tôn lên phần eo xinh đẹp của Tiểu Trinh. Làn da trắng nõn mịn màng như bong bóng, trang điểm nhẹ nhàng thích hợp làm toát lên vẻ tự nhiên tươi tắn của cô ấy, càng hiện rõ vẻ thuần khiết ngọt ngào. Mái tóc được búi cao toát lên sự cao quý và quyến rũ, tạo hình này đã xua tan đi vẻ lạnh giá trước đây, đơn giản, tươi sáng, dịu dàng, xinh đẹp.
Ta nhìn đến ngây ngấn, cô ấy duyên đáng cất bước, tao nhã đi xuống lầu, đến trước mặt ta: “Tiểu Phong, cậu mới là nhân vật chính được Doãn Kiếm mời, vì sao lại trang điểm cho mình thành như thế này?”.
“Rất đơn giản, vì cậu xinh đẹp hơn mình”, ta cười nhạt, “Màu xanh da trời rất hợp với cậu, vô cùng xinh đẹp”, nhất định có thể thu hút được ánh mắt của cả hội trường. Ta vòng đến sau người Tiểu Trinh, đeo lên cho cô ấy một sợi dây chuyền thủy tinh màu xanh da trời ánh lên phần trước ngực trắng trẻo, vô cùng thu hút sự chú ý.
“Rốt cuộc cậu đang nghĩ điều gì?”, cô ấy không hiểu, dường như đoán được mục đích của ta là muốn để cô ấy trở thành công chúa thực sự của bữa tiệc.
“Đến khi đó cậu sẽ biết, mình đi thay bộ đồ, đợi một chút”, ta cười thần bí với cô ấy rồi đi lên lầu.
Đứng trước một mặt tường toàn là kính trong căn phòng, Toàn Cơ vô cùng đáng thương nhìn ta. Cô ta cũng muốn đi nhưng bị ta phủ quyết dứt khoát: “Cô trốn việc mấy ngày rồi, chuyển lời của ta đến Hú, ta đã chuẩn bị một món quà cho anh ta, coi như là ‘phần thưởng’ đối với việc anh ta vất vả làm việc trong thời gian qua”.
“Nhưng đại nhân, đêm nay là…”, Diệu Âm bất an.
“Chẳng có cách nào, nếu muốn thoát thân, rất dễ dàng, Dạ Lạc đại nhân của ngươi đâu có phải là kẻ mới vào nghề”, ta lộ ra nụ cười để cô bé an tâm.
“Tôi đi theo bảo vệ người, phái Diệu Âm đi chuyển lời!”, Toàn Cơ thấy cơ hội liền nắm bắt luôn.
“Không thương lượng, các ngươi ra ngoài trước đi, ta thay đồ xong sẽ bảo A Mục đưa bọn ta đến vũ hội, những người khác ở lại trông nhà”, ta nhanh chóng kết thúc vấn đề, cơn đau đớn nơi trái tim trào lên từng hồi, “Tuần trước hôm rút kết giới đi, Dạ trạch có khả năng bị Ma tộc hoặc kẻ khác dòm ngó đến rồi, các ngươi phải cẩn thận hơn”.
Ta lại nhìn vào cô gái trong gương đang mặc một chiếc váy dự tiệc cộc tay hở cổ màu đen, trên bề mặt có đính hoa, bó sát eo, thích hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của Phong Linh, một chiếc khăn choàng có tua rua tinh xảo, làm giảm bớt cảm giác nặng nề của màu đen, lại mang đến chút phong thái của thục nữ thời xưa, phóng khoáng mà vẫn đúng mực.
“Tôi sẽ ngầm đi theo trên suốt quãng đường”, trong gương hiện ra bóng đáng của Ảo Nguyệt.
“Nhiệm vụ của người là chăm sóc Ti Ti.”
“Nó tạm thời giao cho Tinh Hà”, anh ta vứt lại câu nói này, không đợi ta phản đối đã ẩn đi.
Cả quãng đường ta ngồi trong xe nhắm mắt không nói, lặng lẽ chịu đựng nỗi đau đớn của vết thương, khi nào thực sự không chịu dựng nổi, ta giữ chặt lấy trái tim, đau đớn thầm rên rỉ.
Tiểu Phong, chúng ta đến bệnh viện nhé! Nói một tiếng với Doãn Kiếm là cậu không đến được, anh ấy biết tim của cậu không được khỏe, sẽ không trách cậu đâu, Tiểu Trinh thấy ta đau đớn chịu đựng, cực lực khuyên can.
A Mục đang lái xe cũng biểu hiện lo lắng như vậy.
“Không cần, cần phải đi đâu thì đi đến đó”, ta khó khăn nói thành lời,” Nếu mình không đi, A Kiếm sẽ không trách cứ, nhưng sẽ lo lắng, buổi hệc không thể thiếu anh ấy được, không thể vì mình… mà bị phá hỏng”, không phải ta tự tin về vị trí của mình trong lòng anh ta, mà là sự tự phụ, cao ngạo và ngang bướng của anh ta không cho phép ta lỡ hẹn.
Tiểu Phong, đừng quá miễn cưỡng, nếu vì điều này mà cậu xảy ra chuyện, anh ấy càng không thể tha thứ cho bản thân mình”, Tiểu Trinh sốt ruột.
“Yên tâm đi! Mình không chết được đâu, A Mục, lái xe nhanh lên, đừng đến muộn.”
Trong dinh thự hào hoa hùng vĩ, trên trần nhà, bóng đèn chùm pha lê quây tụ phát ra ánh sáng, khiến cho căn phòng khách trở nên rực rỡ như ban ngày. Dưới chân, sàn nhà được trải thảm nhung hình vẽ trang nhã, toát lên sự xa hoa khiêm tốn, cách bài trí đẹp đẽ, mang đậm phong thái phú quý cao sang.
Ta và Tiểu Trinh sánh bước đi vào, đại sảnh đang có vũ hội, âm nhạc du dương bay bổng, đúng như ta dự liệu, Tiểu Trinh vừa vào hội trường đã nghênh đón tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người đang cầm ly đứng nói chuyện, ta vinh dự làm nền cho cô ấy.
“Tiểu Trinh, mỉm cười, tự nhiên một chút, đừng căng thẳng”, ta thấp giọng nhắc nhở.
“Doãn Kiếm đến rồi”, Tiểu Trinh nhìn thấy một đám người đi qua, trong số đó, hoàng tử cao quý mặc lễ phục màu đen đi về phía bên này, “Mau giải thích rõ ràng với anh ta,đi bệnh viện”.
Ánh nhìn trong toàn hội trường di chuyển theo bước chân của Doãn Kiếm, ta cười, không nói gì.
“Cô gái đó là ai? Khí chất so với Hoắc tiểu thư khó phân cao thấp, Doãn đại thiếu gia hình như rất có hứng thú với cô ta”, các khách mời bàn tán xôn xao.
“Hoắc tiểu thư vẫn chưa đến, có kịch hay để xem rồi.”
“Hôm nay cô rất xinh đẹp”, Doãn Kiếm chỉ nhìn Tiểu Trinh một cái, ánh mắt liền rơi đến chỗ ta.
“A Kiếm, tôi thấy hơi khó chịu, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, để Tiểu Trinh nói chuyện với anh một lát nhé!”, ta thực sự không cầm cự được nữa rồi.
“Sức khỏe của em…”, anh ta phát giác ra sắc mặt không bình thường của ta, “Phát bệnh rồi?”, tay liền đỡ lên vai của ta, bỗng trở nên căng thẳng.
“Hoắc tiểu thư”, trong số khách mời bỗng nhiên có người hét lên.
Men theo ánh nhìn của mọi người, một cô gái mỹ lệ mặc chiếc váy dài màu đỏ xuất hiện ở cửa lớn, thong thả đi vào đại sảnh, khóe miệng hé lên độ cong hoàn mỹ đến mức không thể soi mói gì được nữa. Váy đỏ tươi tắn, như có thể thiêu cháy cả màn đêm, chiếc lá sen bên trên lại cân bằng sự chói lóa của sắc đỏ, phối hợp với kiểu tóc thanh tao thời cổ, mái tóc dài vén sang một bên, tóc mái uốn gợn sóng trang nhã xinh đẹp, quay người lộ ra phần lưng tuyệt mỹ, táo bạo, duyên dáng mà ngọt ngào.
Hoắc Nhàn Nhân? Không, là một người khác, mỹ nữ này trông giống cô ta, tuy chưa từng nhìn thấy cô ta, nhưng ta có thể nhận ra ngay. Không rõ cô ta đóng giả thành của Hoắc Nhàn Nhân để tiếp cận Doãn Kiếm là có mục đích gì, Hoắc Nhàn Nhân thật sự đang ở đâu? Cơn đau tim không cho phép ta nghĩ gì nhiều, thấp giọng hỏi: “A Kiếm, phòng nghỉ ở đâu?”.
“Trên lầu…”, anh ta định đưa ta đi.
“A Kiếm”, Hoắc Nhàn Nhân bước đến, thân thiết giữ cánh tay anh ta, kín đáo ngăn chặn cử động của anh ta, lạnh lùng quét mắt qua ta và Tiểu Trinh, “Khi biết được đây là bữa tiệc anh đặc biệt tổ chức cho em, em rất vui mừng, còn bảo bố không được đến làm phiền chúng ta đó!”.
Đồng thời, lúc cô ta nói chuyện, ta nhẹ nhàng rút lui, đi lên cầu thang. Bước chân ta hơi lảo đảo, Doãn Kiếm, Hoắc Nhàn Nhân cùng với Tiểu Trinh đã thu hút hết sự chú ý của mọi người, ngoại trừ…
“Tiểu Phong…”, Doãn Kiếm sốt ruột gọi.
“A Kiếm, sao không thấy Tiểu Điệp đâu vậy?”, Hoắc Nhàn Nhân cố ý ngăn cách giữa bọn ta.
“Con bé ở trên lầu, lát nữa sẽ xuống.”, Doãn Kiếm có chút mất kiên nhẫn.
“Vị này là ai thế?”, Hoắc Nhàn Nhân cao ngạo đưa Tiểu Trinh bị phớt lờ nãy giờ lên sân khấu, “Tiểu thư xinh đẹp như vậy, không giới thiệu một chút sao?”.
Ta đi lên tầng trên không chút trở ngại nào, chỉ cần tránh được đám người đó là an toàn rồi.
Ta vô lực gục đầu túm chặt lấy trái tim, đi trong hành lang không mục đích, bước chân nặng nề, ta dừng bước trước một cánh cửa, không kìm được khẽ rên, ý thức càng lúc càng trở nên mơ hồ. Ta dùng hết chút sức lực cuối cùng vặn mở cánh cửa, lảo đảo đi vào, tiện tay khép cửa lại, nặng nề đổ xuống…
Khi chống vào bên tường từ từ đứng dậy, ta đã biến thành bộ dạng của Dạ Lạc. Cơn đau đớn giảm nhẹ không ít rồi, ta thở một hơi dài, biến ra bộ trang phục hiện đại, một bộ lễ phục áo vest đuôi tôm màu đen.
Ta quan sát căn phòng, nó giống một phòng thay đồ hơn, dưới ánh sáng đèn, giấy dán tuờng màu vàng ấm áp và chiếc rèm cửa nhung hoa mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu thoải mái. Trong tủ quần áo lớn ở hai bên trái phải có treo đầy quần áo, váy vóc nữ xinh đẹp, trên thảm còn có vài ba chiếc ghế, rải rác mấy bộ lễ phục, phản ứng đầu tiên của ta, đây là lãnh địa của một cô gái.
Một cánh cửa kính cao hơn mở hé ra, chủ nhân của căn phòng vừa từ bên trong lén chuồn ra, trốn vào sau lưng ghế bên cạnh ta, đúng là một cô gái nghịch ngợm to gan.
Hiện ra nụ cười nhạt, ta tính chuẩn thời gian cô ta đứng dậy quay người đi, hai người đối diện, một cuộc gặp gỡ châm biếm của vận mệnh, vào thời khắc nhìn thấy ta, cô ta kinh ngạc, ta cũng sững sờ.
Chiếc váy liên trắng tinh khiết, giống như trong đêm tối có một tiên nữ ánh trăng giáng xuống nhân gian, trang nhã, thanh cao, thuần khiết, trước ngực còn có một dải đăng ten hoa rất đáng yêu, một dải lụ màu trắng buộc trên mái tóc dài, trên chiếc cổ trắng ngần có một sợi dây chuyền thủy tinh đắt giá, vẻ đẹp khuynh thành, giống như được đặt riêng cho cô ta.
Phản úng kinh hãi của cô ta nằm trong dự liệu của ta, nhưng khuôn mặt thanh khiết như đóa sen đó, sao lại lạ lẫm mà quen thuộc như vậy, khiến cho ta sản sinh ra một cảm giác nào đó, nàng ấy trùng sinh rồi! Cô gái chôn mình vào biển hoa trà my, giống như một dải hoa tuyết băng thanh ngọc khiết, rất dễ dàng hòa tan rồi biến mất, một vẻ đẹp không níu giữ được, chỉ để lại những nỗi đau.
“Anh Hàm Nhi?”, ta biết rõ cô ta không phải, nhưng lại không kìm nén được thốt ra thành tiếng, bất giác duỗi tay ra.
“Á!”, cô ta giống như một chú hươu con chịu kinh hãi nhảy ra.
“Anh…”, ta tiến gần đến chỗ cô ta, thấy cô ta không ngừng lùi ra sau, cho đến khi bị ép đến bên cửa, sống lưng đè lên bức tường rắn chắc, “Tên là gì?”.
Cô ta ngẩng đầu nhìn ta, tay âm thầm lần tìm tay nắm cửa, định mở cửa trốn đi, ta nhanh hơn một bước, ấn lên cánh cửa, cầm lấy cánh tay nhỏ bé đang chống lên tay nắm cửa của cô ta.
“Thả tôi ra”, cô gái hét lớn vật lộn.
Ta bỗng chốc tỉnh ngộ, thả cô ta ra, xin lỗi vì hành động vô ý thức của mình: “Xin lỗi, tôi… muốn biết tên của cô”.
“Cậy mình nhìn đẹp trai thì có thể làm bừa như vậy sao? Quá đáng quá rồi!
Tôi từ chối trả lời câu hỏi của anh”, cô ta chu miệng lên bất mãn.
“Từ chối trả lời?”, ta cười cười, tiểu nha đầu này rất thú vị, lòng bàn tay ta ấn lên bức tường sau tai cô ta, vây chặt cô ta giữa hai cánh tay mình, sán gần đến khuôn mặt hơi đỏ ửng kia.
“Anh đừng đến đây, nếu không tôi sẽ gọi người đó”, cô ta lo lắng, nhắm đôi mắt đang hoảng loạn lại rồi hét lớn, “Người đâu, mau đến, bất lịch sự quá đi! Người đâu, cứu mạng…”.
“Đừng hét nữa, dưới lầu không ai nghe thấy đâu”, ta tốt bụng nhắc nhở, bất ngờ là cô ta cũng tin là thật.