“Anh coi cô ấy… trở thành một con người của bản thân mình?”, trên khuôn mặt Giai Dĩnh hiện lên một chút đau thương, “Anh… rất yêu cô ấy?”.
“Giai Dĩnh cũng là bạn của cô ấy, cô sẽ ghét cô ấy sao?”
“Em không ghét cô ấy, nhưng em ghét cô ấy bảo em quên anh đi. Dựa vào cái gì có thể yêu anh, chiếm hữu anh, em lại không được. Dạ Lạc, em hiểu rõ, anh sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở bên cạnh em, nhất định là có nguyên nhân… là duyên phận. Cứ coi như… cứ coi như Tiểu Phong gặp được anh trước, em cũng muốn… muốn có được một cơ hội cạnh tranh công bằng”, trong đôi mắt ngập nước của cô ấy mang theo sự ngang bướng và không cam tâm.
Một sự cố chấp từ xương cốt, rõ ràng biết quan hệ giữa ta và Phong Linh không đơn giản, cô ấy vẫn không chịu từ bỏ. Tại sao lại như vậy? Ta không cách nào lý giải được, số mệnh đã định, sẽ làm tổn thương một số người.
“Thua em rồi đó”, ta vô lực thở dài, nhẹ nhàng véo cằm cô ấy sán gần đến khuôn mặt đang đỏ ửng kia, tắt nụ cười, “Tiểu Giai Dĩnh, em thật sự rất đáng yêu!”.
Sắc đỏ càng đậm hơn, cô ấy nhắm mắt lại. Cự ly gần như thế này, ta nghe thấy được trái tim đang đập loạn của ô ấy, giống như chú hươu nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng, nhảy nhót loạn xạ đòi chui ra.
Mấy phút sau, cô ấy đột nhiên mở mắt, thấy ta chỉ nhìn cô ấy cười, không định làm gì khác cả, liền vô cùng thẹn thùng, mặt đỏ như quả xê-ri chín.
Trêu chọc thành công, tiểu ác ma xấu xa ở nơi sâu thẩm trong lòng ta vẫy cờ thắng lợi.
Ta khẽ hỏi bên tai cô ấy: “Có thể lưu lại ký hiệu của ta ở trên người em không?”, hỏi ý người ta một chút trước khi làm thì tốt hơn, để tránh sau này sự việc rối rắm không rõ.
Không ngờ cô ấy sợ đến mức vội vàng lùi ra sau mấy bước, hai tay bảo vệ chặt chẽ trước ngực, sợ hãi, cảnh giác.
“Em không đồng ý?”, hóa ra ta rất đáng sợ sao?
“Em…”, ánh mắt cô ấy trốn tránh, cơ thể lùi ra phía sau, “Em…”, lùi đến chân giường thì không dịch thêm nổi nữa.
“Chẳng phải là em nói yêu ta sao?”, vậy thì chắc là có thể tiếp nhận nhỉ? Tuy quá trình có chút…
“Nhưng, nhưng em…”, cô ấy lắp bắp, hai gò má đỏ ửng, “Em… thế này, thế này quá nhanh rồi, người ta… còn, vẫn chưa… sẵn sàng”.
“Giai Dĩnh”, Ta từng bước đi về phía cô ấy, cố thân thiết khuyên nhủ, dụ dỗ, “Có lẽ ta không nên làm bây giờ, nhưng mà ta muốn xác nhận… xác nhận em…”, trên người có thứ kia hay không?
“Nếu như làm như thế này có thể chứng minh được sự thật lòng của em, chứng minh em yêu anh, vậy em… em đồng ý”, cô ấy nhút nhát tiếp lời, giọng nói nhỏ như muỗi.
Ta cảm thấy cô ấy hình như đã hiểu lầm gì rồi thì phải, kỳ quái thật.
“Chuẩn bị xong rồi?”, ta nắm lấy đôi tay đang bảo vệ trước ngực của cô ấy, hỏi.
“Vâng”, cô ấy cúi gằm đầu thấp, vành tai vốn dĩ trắng trẻo giờ đã đỏ dần lên.
Đã được đồng ý, vậy thì ta không khách sáo nữa? Ta không chút do dự, gỡ áo tắm của cô ấy ra, bỗng chốc, một màn cảnh xuân hiện ra…
Ta thản nhiên nhìn, dùng ánh mắt nghiên cứu nghệ thuật thân thể để tìm kiếm mục tiêu… kỳ quái, gần như không có chỗ nào khả nghi cả. Cô ấy từng vô ý đi vào kết giới của ta, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Ta tưởng rằng từ trên thân thể cô ấy có thể phát hiện ra manh mối hữu dụng…
“Dạ Lạc…”, Giai Dĩnh chủ động nhào vào lòng ôm ta, hai cánh tay giữ lấy cổ, kiễng chân lên, hơi thở nóng hổi, căng thẳng mà gấp gáp phả vào mặt. Cô ấy hé đôi mắt tình loạn ý mê, hai bờ môi căng mọng ướt át, từng chút tiến đến gần.
Đầu ngón tay chạm đến làn da nóng bỏng của thiếu nữ trong lòng, ta đột ngột dừng lại, một cảm giác thật dị thường! Ta lập tức ôm cô ấy lên, cắt ngang nụ hôn chưa kịp tiến đến kia, bờ môi chỉ còn cách nửa milimet.
Cô ấy bị bất ngờ, khẽ “Á” một tiếng, lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, vô cùng quyến rũ.
Giai Dĩnh nằm ở trên giường. Khi ta rời khỏi thân thể của cô ấy, cảm giác khác lạ cũng biến mất. Nhớ lần trước khi ta cùng ngủ với cô ấy vẫn rất bình thường, trải qua đêm đó, hình như có thứ gì đó đã thay đổi phải không?
Khuôn mặt Giai Dĩnh kiều diễm như hoa, nước thu mơ màng, tình ý dạt dào, chứa đầy sự dụ dỗ tội ác. Đầu ngón tay truyền đến hơi ấm cơ thể tiếp tục thiêu nóng trên làn da trơn láng, ta đột nhiên ý thức được… phản ứng của cô ấy… rất không bình thường.
Tay ta tiếp tục từ trên mặt di chuyển đến hàm, trượt đến cổ, cuối cùng là xương quai xanh, dừng lại trước bầu ngực trắng trẻo mềm mại, sau đó quay lại chỗ xương quai xanh, di chuyển nửa tấc, là chỗ này.
“Ưm…”, Giai Dĩnh phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ như có thể nhỏ ra nước, không nhẫn nại được vặn vẹo cơ thể, nài xin… mong muốn?
Theo ký ức đã sống mười tám năm trên trái đất của Phong Linh, ta đoán, bản thân mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi. Chuyện đã đến nước này, hay là…đã sai thì cứ để nó sai?
Ngoài phòng có người kích động…
Diệu Âm: “Không được, không được, tuyệt đối không được, đại tôi đến cứu ngài”.
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/
Tinh Hà: “Đừng lẫn lộn tình hình, cần cứu không phải là ngài ấy đâu”
Dạ Ly: “Dạ Lạc, huynh sắc mê tâm loạn, đệ muốn chém chết cô gái đó”.
Ảo Nguyệt: “Điện hạ, không cần phiền đến ngài đích thân động thủ”.
A Mục: “Ngẫm nghĩ, chủ nhân hiếm có khi ưng ý một cô gái nào, cũng không tệ mà! Ít nhất có thể nối dõi đời sau”.
Mọi người: “Câm miệng”.
A Mục: “…”.
Giai Dĩnh rất không an phận, đôi tay nhỏ bé nhỏ vội vã kéo y phục của ta, áo sơ mi bị cô ấy gỡ mất mấy chiếc khuy, ta có thể nhẫn nhịn được sao? Ta túm lấy cổ tay của cô ấy, cố định lại ở bên gối, thuận thế áp xuống: “Một lát nữa sẽ hơi đau, gắng chịu một chút xíu được không?”.
“Ưm…”
“Nếu như đau thì cứ hét lên, ta sẽ gắng hết sức… nhẹ nhàng một chút.”
“Ưm…”, cơ thể mềm mại hóa thành nước xuân, ý thức mơ hồ không rõ.
Thật là nghe lời, ta nhàn nhạt cười, tay trái phủ lên nơi phong tuyệt kia, ngân quang hơi nhấp nháy. Cô gái trong trạng thái nửa hôn mê, đau đớn nhíu mày lại, không chịu đựng được hét lớn: “Đau… Dạ Lạc… khó chịu quá…”.
Ánh sáng màu bạc yếu đi, ta chặt chẽ đón lấy cô ấy, không ngừng an ủi vỗ về: “Giai Dĩnh, sẽ đỡ đau ngay thôi, chịu đựng một chút… sẽ đỡ đau ngay thôi. ..”.
Cô ấy thút thít khóc lóc, cầu xin ta thả cô ấy ra, khóe mắt nước mắt không ngừng rơi.
Thời khắc xuống ấn phong tuyệt này phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng, lúc đầu cô ấy vì sao lại lựa chọn con đường này? Hy sinh nhiều như vậy? Chỉ là vì muốn trở thành một loài người bình thường sao?
Sau đó, có lẽ khóc mệt rồi, Giai Dĩnh dần chìm vào giấc ngủ sâu, trong phòng ngủ yên tĩnh, đột ngột vang lên một hồi chuông di động.
Ta đứng dậy giúp cô ấy đắp lại chăn, thấy trên ga giường có mấy điểm đỏ tươi… kỳ kinh nguyệt của cô ta đến rồi phải không? Rất bi thương.
Di động trên bàn hiển thị là Nghiêm Tuấn gọi đến, có nhận không? Ta đưa ra các suy đoán, thôi, bớt lo chuyện bao đồng vậy.
Quay về đến nhà, đối diện với những khuôn mặt đen sì và “nghiêm hình”, ta duy trì im lặng, tục ngữ có câu, im lặng là vàng.
…
Ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng khá là có không khí thương nghiệp hiện đại trước mắt, ta nghĩ, tương lai nếu như có thể thuận lợi tốt nghiệp, thuận lợi tìm công việc, có phải ta cũng sẽ đến những tòa nhà văn phòng như thế này làm việc không nhỉ? Ở trường thành tích bình bình, thi cử chỉ bảo đảm đủ điểm qua, không vào một hội nhóm nào, không đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào, không có một ngày kinh nghiệm thực tiễn xã hội nghiêm túc nào, tòa nhà lớn hào hoa khí phái thế này có hoan nghênh ta không?
Lúc này ta mới phát hiện bản thân mình quá tầm thường! Phong Linh, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn tài năng không có tài năng. Thân thể thì cứ như chưa dậy thì hết, yếu không được ra gió, còn mắc bệnh tim. Học thức thì IQ bình thường, trước khi thi mới bộc phát ra được, thêm vào đó, bình thường thành tích khá tốt, miễn cưỡng coi như đủ tiêu chuẩn. Gia thế thì trống không, người quen không nhiều không ít, không sâu không nông, dễ hợp dễ tan. Nhân sinh quan của ta thì sao? Không lý tưởng, không mục tiêu, được đến đâu hay đến đó.
Thanh niên tiến bộ của thế kỷ hai mốt không có duyên với ta, công việc nhất định sẽ rất khó tìm. Nếu như ta không phải là Dạ Lạc, một mình trôi dạt trong biển người, lăn lộn trong thế giới bi thảm này… chắc là chẳng bao giờ có chút hy vọng nào…