Ngược lại Hải Bối Nhi vẫn mỉm cười như cũ, thậm chí còn có chút xấu xa hỏi: “Anh đang nói đến vết thương ở đâu? Là nụ hoa bị anh làm rách hay là phía dưới bị anh chơi đến sưng lên?”
Mộ Lâm nghe vậy lập tức nhớ tới đủ loại hình ảnh đêm đó, cô ở dưới thân của anh phong tình vũ mị, anh điều chỉnh một chút tư thế, đũng quần phồng lên rất rõ ràng.
Mộ Lâm hơi nổi giận: “Người phụ nữ này...”
Đôi mắt Hải Bối Nhi cong cong: “Tôi có chuyện gì? Phóng đãng sao?”
Mộ Lâm ngừng lại, hít sâu một hơi, cầm tay Hải Bối Nhi: “Sau này đừng như vậy, không thích thì không cần làm.”
Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với Hải Bối Nhi, không thích thì không cần làm.
Đúng vậy, cô không thích, rất không thích, ngay cả đêm đó phát sinh quan hệ với Mộ Lâm cô cũng không thích.
Có ai thích phóng đãng đâu, bất quá chỉ là che dấu sự buồn phiền của mình thôi.
Chóp mũi của cô có chút chua xót, không hiểu sao lại dâng lên xúc động muốn lớn tiếng khóc lên, cô bình phục cảm xúc của mình: “Không thích? Nhưng ngày đó anh không nói như vậy, anh thật nhiệt tình nha, ngay cả hiện tại anh cũng...”
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào đũng quần của anh, Hải Bối Nhi quyến rũ cười, dùng hành động như vậy ý đồ che dấu chính mình.
Mộ Lâm nghẹn lời, người phụ nữ này luôn thích như vậy sao? Vài ba câu không rời... Thật là, thật là...
“Vết thương của cô đã khỏi chưa? Nghiêm túc trả lời tôi!”
Người đàn ông đứng dậy, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, anh như vậy làm Hải Bối Nhi nhớ tới chủ nhiệm lớp mười hai, vẻ mặt nghiêm túc nói với bọn họ không học tập chăm chỉ sau này không có tiền đồ.
Hải Bối Nhi bật cười vui vẻ, học bộ dáng của anh: “Khá hơn nhiều, thuốc anh để lại thật không tệ.”
Mộ Lâm yên tâm rất nhiều, anh vẫn gõ bàn, kéo kéo cà vạt, hơi mang bất an: “Ngày đó tôi không phải cố ý đi trước, tôi có chuyện quan trọng... Thật xin lỗi, đã để cô một mình ở khách sạn.”
Thật ra nhiều nhất vẫn là không biết nên đối mặt với Hải Bối Nhi như thế nào, cho nên khi thư ký gọi điện thoại đến, anh giống như tìm được cái cớ có thể rời đi, giống như chạy trốn, sau đó ngẫm lại anh thật sự không nên làm vậy, một cô gái như Hải Bối Nhi ở khách sạn quá không an toàn, hơn nữa cô lại... Có thương tích trong người.
Hải Bối Nhi nghi ngờ nhìn Mộ Lâm, trong mắt xuất hiện sự giảo hoạt, cô chậm rãi tới gần Mộ Lâm: “Anh sẽ không thích tôi chứ?”
Thân thể Mộ Lâm cứng đờ, có lẽ bởi vì những lời này Hải Bối Nhi, lại có lẽ bởi vì Hải Bối Nhi càng tới gần mùi hương cơ thể càng nồng. Anh muốn né tránh nhưng lại bị Hải Bối Nhi kéo tay lại, lực đạo yếu ớt kia anh chỉ cần thoáng dùng sức đã có thể tránh thoát, nhưng chính vì như vậy anh càng thêm không dám động đậy, giống như trên tay bị đè ép ngàn cân.
“Có phải hay không nha?” Hải Bối Nhi cố ý nói chuyện bên tai Mộ Lâm, hơi thở chui vào vành tai mẫn cảm của anh, khi nói chuyện đầu lưỡi giống như lướt qua vành tai của anh, thân thể của anh run lên, cắn răng kêu lên một tiếng.
“Không! Có!”
Từ kẽ răng thật vất vả nhảy ra hai chữ, tiếng nói khàn khàn tràn ngập nguy hiểm nhưng Hải Bối Nhi không sợ anh một chút nào, ngược lại dựa đến càng gần, nửa thân thể đều dựa trên người anh, tay nhỏ sờ soạng trước ngực, trên mặt mang theo sự thưởng thức.
Mộ Lâm nhớ tới đêm đó cô đối với dáng người của anh yêu thích không buông tay.
“Vậy chỗ này của anh tại sao lại cứng như thế?”