Lý Thấm Tuyết nghe thấy tiếng nói, nhìn qua, cô gái cầm đầu kiêu ngạo bá đạo, nếu không phải vết bơ dính trên khóe miệng phá hủy hình tượng có lẽ càng thêm uy vũ khí phách. Sau lưng một đám tiểu đệ đi theo cũng rất uy phong nhưng mà nếu một đám không phải đeo tạp dề thì chính là cầm chài cán bột hoặc là đeo bao tay tiệt trùng hơn nữa toàn bộ trên người hoặc nhiều hoặc ít đều dính bột mì thì...
Lý Thấm Tuyết hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình của mình, quay đầu cố gắng bình tĩnh nói với Âu Bằng: “Anh không cần gọi trẻ con tới lừa em...”
“Này! Tôi nói đại thẩm nè, tôi đã mười tám, đã thành niên! Đại thẩm mới là trẻ con, cả nhà cô đều là trẻ con!” Lam Bối Nhi gây khó dễ rất đúng mực, những lời cô cố ý nói đối với phụ nữ mà nói là vũ nhục nhưng đối với đàn ông mà nói chỉ là lời nói nghịch ngợm, thậm chí cô còn làm một cái mặt quỷ.
Lần này Lý Thấm Tuyết rõ ràng bị chọc tức không nhẹ, lồng ngực phập phồng thế kia có thể gọi là sóng gió mãnh liệt nha! Trái lại Âu Bằng còn mỉm cười cưng chiều, ý tứ trong ánh mắt rất đơn giản, đó chính là đừng quá đáng!
Nhân lúc người ta bệnh muốn mạng người ta, Lam Bối Nhi am hiểu sâu đạo lý trong đó. Thừa dịp Lý Thấm Tuyết còn đang cố bình phục tâm tình, nói không nên lời, cô tiến lên hai bước, lôi kéo Âu Bằng, nhón chân hôn anh một cái, người đàn ông rất phối hợp mà cúi đầu hé miệng, hai người ở trước mặt Lý Thấm Tuyết biễu diễn một màn hôn lưỡi dài kiểu Pháp vô cùng hương diễm.
“Âu Bằng... Anh, hai người...” Lý Thấm Tuyết cũng không phải đứa ngốc, tình ý giữa hai người bọn họ trừ phi mắt mù nếu không làm sao có khả năng nhìn không ra.
Trong khoảng thời gian ngắn cô chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ông trời thấy đời trước cô thê lương như vậy cho cô một lần trùng sinh, vẫn là chậm, tất cả đều đã chậm.
Cô không biết quý trọng trân bảo sẽ tự có người tốt có ánh mắt hơn cô quý trọng, tất cả đều do cô tự làm tự chịu. Cô chỉ hận ông trời cho cô trùng sinh nhưng lại không cho cô về sớm hơn một chút nữa, nếu là lúc cô và anh vẫn chưa ly hôn thì tốt biết mấy!
Cô thất thần, ngây ngốc nhìn hai người còn đang ôm hôn.
Nhưng mà rất nhanh cô nghĩ tới chuyện gì đó, toàn bộ sắc mặt đều thay đổi, trở nên dữ tợn, vô cùng khủng bố, ánh mắt nhìn Lam Bối Nhi giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô!
Cô đã nhớ ra!
Đời trước khi cô bị bệnh, trên đường đi đến bệnh viện bị xe đụng phải, trong giây phút cuối cùng, toàn thân vỡ nát đau đớn, ý thức chậm rãi trôi đi, nhưng cô vẫn nhớ hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy!
Cô thấy Âu Bằng và một người con gái thân mật khăng khít, hai người quần áo gọn gàng, trên mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc!
Người con gái kia chính là cô ta!
Cô không cam tâm, làm sao cô có thể cam tâm!
Đời trước cô phải nhận lấy nhiều đau khổ như vậy chẳng lẽ đời này còn phải lại lặp lại hay sao?
Không, của cô liền nhất định sẽ là của cô! Bằng không ông trời hà tất phải để cô trùng sinh làm gì?
Suy nghĩ trong đầu cô loạn xạ giống như sắp nổ tung nhưng trên mặt cô lại lộ ra bộ dáng nhu nhược đáng thương giống như chịu đủ đả kích, nhẹ giọng nói ‘gạt người, đều là gạt người’ rồi sau đó bước chân lảo đảo rời khỏi nơi này.
Trên mặt Lam Bối Nhi nở nụ cười đắc thắng nhưng mà trong ánh mắt của cô lại vô cùng cảnh giác. Cô vẫn là xem thường nữ chính trùng sinh này, nghĩ lại cũng đúng, đời trước trong cuộc sống của cô ta quen biết nhiều nhân vật muôn hình muôn vẻ như vậy còn có thể đứng giữa chu toàn, hơn nữa người đã tích lũy kinh nghiệm một đời cũng không có khả năng đơn giản!
Nhưng mà cô có bàn tay vàng của cô, không có nghĩa tôi không có!
Tất cả những việc cô đã làm với người đàn ông này, ttôi sẽ trả cho cô từng chút từng chút một, khiến cô quay trở về cuộc sống vốn dĩ của mình!
Gà rừng chính là gà rừng, có bay cao thế nào cũng không thể biến thành phượng hoàng được