Ngay khi Lam Thư Mặc và Dương Đạm Họa thấy Lam Bối Nhi dắt Âu Bằng chầm chậm bước tới, tâm tình hai người kích động thật lâu cũng không thể bình phục, khóe mắt Dương Đạm Họa thật ra cũng đã hơi ướt át.
“Chào bác trai, chào bác gái!” Âu Bằng chủ động kéo Lam Bối Nhi lên phía trước chào hỏi.
Tuy rằng bọn họ không thích người đàn ông trung niên lại còn ly dị này, nhưng không thể không thừa nhận cậu ta và Lam Bối Nhi đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi, càng quan trọng hơn vẫn là Lam Bối Nhi thích, bọn họ cũng không quản được.
Ánh mắt ba mẹ Lam tha thiết nhìn Lam Bối Nhi, nhìn thấy dáng vẻ kia lòng Âu Bằng cũng mềm nhũn. Anh chọc chọc cô bé, nháy mắt ra hiệu cho cô nói gì đó.
Lam Bối Nhi cũng hiểu ý tứ của anh, khóe miệng nhếch lên, cực kỳ không tình nguyện mở miệng: “Chào ba, chào mẹ!”
Cho dù giọng điệu lạnh nhạt, ba mẹ Lam cũng không chê, phải biết rằng Lam Bối Nhi đã thật lâu không có gọi bọn họ là ba mẹ!
Dương Đạm Họa tiến lên, kéo Lam Bối Nhi qua, khó có được dịu đang hỏi han cuộc sống hàng ngày. Tuy rằng vẻ mặt của Lam Bối Nhi tâm không cam tình không nguyện nhưng trong lòng cũng vô cùng khát vọng, bất đắc dĩ cô nhìn về phía Âu Bằng xin giúp đỡ. Âu Bằng tự nhiên hy vọng mọi người hòa hảo, hơi cười gật đầu, vẫn dịu dàng trước sau như một.
Lúc này Lam Bối Nhi mới rời đi với mẹ, đi đến một góc hai mẹ con nhẹ nhàng nói chuyện.
Cô bé vẫn luôn ở bên cạnh an, dù chỉ rời đi mới một thời gian ngắn mà anh đã vạn phần nhung nhớ, anh có vẻ không hợp với buổi tiệc này, chỉ có thể một mình nhàm chán uống chút rượu, ăn một chút điểm tâm tống cổ thời gian.
“Anh chính là người đàn ông mà Lam Bối Nhi coi trọng? Cũng không có gì đặc biệt, ánh mắt Lam Bối Nhi càng ngày càng kém.” Bạch Thư cũng là người đẹp khó có được, nếu bình thường không nói người khác sẽ nhìn nhiều hai lần, nhưng nếu từ xưa đến nay người đẹp này và anh không quen biết, vừa mở miệng đã trào phúng, mặc kệ là ai cũng sẽ không vui vẻ.
Cho rằng cô lớn lên xinh đẹp tôi sẽ không đánh cô?
Âu Bằng tính tình tốt, còn mỉm cười rồi mới xoay người bước đi.
Nhìn thấy người đàn ông chuẩn bị rời đi, Bạch đại tiểu thư cảm thấy chán nản, ngoại trừ Lam Bối Nhi vẫn không có người nào dám trực tiếp làm lơ cô như vậy, không nghĩ tới người đàn ông Lam Bối Nhi coi trọng cũng như vậy!
“Này, chẳng qua tôi có lòng tốt nhắc nhở anh! Lam Bối Nhi ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy có thể nói là 『 duyệt người vô số 』, người đàn ông đàng hoàng như anh cũng không nên bị lừa gạt!” Nói xong những lời cần nói, Bạch Thư đắc ý dào dạt rời đi trước, cô không muốn lại một lần bị người khác làm lơ trước.
Nếu không phải lần đầu tiên của Lam Bối Nhi đích đích xác xác cho anh, nói không chừng anh thật sự sẽ tin tưởng những lời nói rõ ràng muốn châm ngòi này.
Xảy ra chuyện như vậy, anh cũng không có tâm tình để ăn uống gì nữa, anh xoa xoa ấn đường, định đi chỗ khuất nghỉ ngơi một chút chờ Lam Bối Nhi trở về.
“Âu Bằng, anh có chuyện gì thế?” Lý Thấm Tuyết nhìn thấy sắc mặt mỏi mệt của anh, trong lòng vui vẻ, nghĩ là những lời nói của Bạch Thư đã có tác dụng nên mới kích thích anh thành bộ dạng này.
“Tại sao em lại ở đây?” Lần này sắc mặt Âu Bằng mới thật sự là không tốt, hôm nay là sinh nhật của bố Lam Bối Nhi cũng là cha vợ anh, vợ trước của anh tới tham gia náo nhiệt làm gì, này không phải càng thêm phiền hay sao?
“Em... Em tìm bạn có quan hệ dẫn em vào, chỉ muốn nhìn một chút... Chỉ muốn biết anh có tốt không...?” Khuôn mặt cúi xuống cực kỳ dịu ngoan, sự chua xót và thâm tình trong lời nói mặc kệ là ai cũng sẽ vì những lời này mà xúc động.
Âu Bằng mím môi, anh không biết nói cái gì. Anh rất rõ ràng cắt đứt là cắt đứt nhưng sự thiện lương khiến anh không thể nói những lời nghiêm khắc với phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ này đã sống với anh lâu như vậy.