Vì nàng tín nhiệm Mặc Khí cho nên cứ như vậy bị Mặc Khí nhẹ nhàng hạ dược, ở trong ngực hắn bình yên đi vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại đã nghiêng trời lệch đất.
Sau khi tỉnh lại, nàng lập tức bị ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào khiến nàng không mở mắt ra được, sau khi chớp mắt vài cái để thích ứng mới từ từ mở mắt, nhìn thấy thế giới nhiều màu sắc tươi đẹp mà nàng đã lâu không thấy, trong lòng có chút cảm thán.
Nàng gọi một thị nữ tới, thử chạm tay vào người nọ, sau đó nàng lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì.
Không biết Mặc Khí dùng biện pháp gì, nàng đã mất đi năng lực đọc được tâm tư người khác, kiểm tra thuật bói toán, nàng cũng không có cách nào sử dụng. Mà sau khi nàng tỉnh lại lại không ở trong Vọng Tinh Các quen thuộc, có lẽ Mặc Khí đã định tính đoạt đi cả thân phận các chủ Vọng Tinh Các của nàng.
Mà những ngày kế tiếp nàng vẫn không gặp được Mặc Khí cho dù chỉ liếc mắt một cái, rõ ràng khi ngủ say nàng còn có thể cảm giác được nam nhân ôm mình, cố tình ban ngày Mặc Khí lại trốn trốn tránh tránh không chịu gặp nàng. Nàng vừa tức giận lại vừa buồn cười, chẳng lẽ Mặc Khí cho rằng nàng bị mất đi những năng lực đó sẽ tức giận với hắn sao?
Một thời gian sau, có lẽ cảm giác được nàng thật sự không tức giận, lúc này Mặc Khí tươi cười tới gần Bối Nhi vào ban ngày nhưng mà chính hắn cũng chưa từng phát hiện nụ cười trên mặt hắn có bao nhiêu thấp thỏm.
Lúc ấy trái tim Bối Nhi lập tức mềm nhũn, nếu không phải nam nhân đặt nàng trong lòng, cần gì phải để ý nàng như thế.
Nàng vẫy tay, cũng mặc kệ động tác này giống như đang gọi sủng vật, nam nhân lập tức nhảy lại, vẻ mặt kia muốn có bao nhiêu nghe lời liền có bấy nhiêu nghe lời, nàng nhéo vành tai ửng đỏ của nam nhân: “Chàng đang sợ ta tức giận sao?”
Trên mặt Mặc Khí trấn định nhưng trong lòng không ngừng bốc lên bọt khí khiêm tốn: “Không có, làm sao Bối Nhi lại nỡ giận ta chứ ~”
Bối Nhi nhoẻn miệng cười, vốn khuôn mặt đã tuyệt sắc vô song nhưng nhờ đôi mắt như mực như ngọc nên càng thêm mỹ lệ, đôi tay xoa mặt nam nhân, cẩn thận vuốt ve, miêu tả từng tí một, giọng nói gần như nỉ non: “Thì ra phu quân của ta anh tuấn như thế…”
Mặc Khí giống mẫu thân của hắn, tướng mạo đường đường, hơn nữa dáng người rất đẹp, khí chất lại tuyệt hảo, thật là một người nhi lang phong lưu phóng khoáng.
Thật hiếm thấy, Mặc Khí đỏ mặt, ngay cả cổ cũng đỏ ửng, sức nóng trên mặt làm hắn muốn tránh thoát khỏi đầu ngón tay hơi lạnh của Bối Nhi nhưng hắn lại luyến tiếc, trong lúc nhất thời đã làm Bối Nhi xem đủ chê cười, sóng mắt lưu chuyển càng thêm quyến rũ.
“Thì ra… Chàng cũng sẽ xấu hổ!” Ai có thể nghĩ đến đường đường là chiến thần tướng quân sẽ đỏ mặt thành cái dạng này, giống như tiểu nương tử bị đùa giỡn, mà Bối Nhi chính là ác bá làm ra hành vi đùa giỡn kia.
“Bối Nhi!” Nam nhân thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ nhưng hắn lại luyến tiếc nói nặng lời với tiểu nhân nhi trước mắt khiến cho tiếng hô na điểm cũng không có một chút xíu uy lực nào, lần thứ hai Bối Nhi cười ra tiếng.
“Nàng hi Vọng Tinh Các tiếp tục truyền thừa, ta cũng không động thủ với tiểu tể tử (thằng nhóc con) kia, hơn nữa những người nàng lo lắng lúc trước cũng còn sống, ta để bọn họ đi đến chỗ khác mai danh ẩn tích.” Lúc này Mặc Khí mới có thể thản nhiên nói ra mọi chuyện cho Bối Nhi, hắn không nói ra đêm đó hắn tốn bao nhiêu sức lực mới có thể khắc chế chính mình, cũng không nói vì những người đó hắn tốn bao nhiêu công phu, thiệt hại bao nhiêu người, đơn giản là hắn để ý Bối Nhi.
Sau đó hắn cũng nghĩ thông suốt, nói đến cùng hắn hận Vọng Tinh Các cũng bởi vì lời tiên đoán kia nhưng không có lời tiên đoán kia, hắn có thể gặp được Bối Nhi hay không lại không thể nói trước. Huống chi, tạo thành mọi chuyện lại là lão các chủ, cũng đã đi về cõi tiên, rất nhiều chuyện cứ như vậy theo gió rồi biến mất cũng thật tốt.
Càng quan trọng là, hắn không muốn Bối Nhi không vui.