Mục lục
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: QR - diendanlequydon

Một câu này giống như bom nổ tung mặt nước bình lặng, nhấc lên từng cơn sóng thật lâu không thể trở lại bình lặng.

“Này, chúng ta lại không biết tỷ tỷ ngươi xấu hay đẹp, vạn nhất cưới về nhà lại là một mụ dạ xoa thì làm thế nào?” Đột nhiên bên trong đám người toát ra một câu khiến mọi người cười vang, thậm chí còn có vài giọng nói phụ họa.

Lúc này một người thị nữ tiến lên, thì thầm vài câu với Mộ Thanh, Mộ Thanh nghe xong, đạm nhiên cười: “Gia tỷ nguyện ý để các vị nhìn thấy diện mạo!”

Mấy thị nữ đồng thời vén mành che kiệu sang hai bên, Mộ Bối Nhi gỡ khăn lụa che mặt xuống, chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt cỗ kiệu đã khôi phục nguyên trạng nhưng những người có mặt đều vẫn duy trì bộ dáng trợn mắt há mồm. Mộ Thanh hơi có chút đắc ý nghĩ, hắn cũng không tin còn có người đẹp hơn bọn hắn: “Ba ngày chính là ngày luận võ chiêu thân, người chiến thắng chỉ cần đánh bại ta là được!”

Người đảo Tiêu Dao đi rồi.

Sau khi Thượng Quan Lăng nhìn thấy diện mạo của Mộ Bối Nhi cũng không khỏi cảm thán một tiếng ‘mỹ nhân’, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không quá, trách không được ngay cả Quân Nhất Ngôn cũng bị vây hãm. Hắn vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn bạn tốt, lại phát hiện biểu tình phẫn nộ Quân Nhất Ngôn cũng đã biến mất, trên mặt mang theo nụ cười thường thấy, nhưng mà Thượng Quan Lăng nhìn như thế nào cũng thấy không được tự nhiên: “Nhất Ngôn...”

“Ta còn có việc, ta đi trước!” Quân Nhất Ngôn cắt ngang lời Thượng Quan Lăng nói, đứng lên, mũi chân nhẹ điểm vài cái đã biến mất.

“Sao?”

Quân Nhất Ngôn nhẹ như chim yến, nhanh như tia chớp, chỉ để lại vài đạo tàn ảnh ở không trung, đuổi theo đoàn người Mộ Bối Nhi.

Cuối cùng hắn đã biết vì sao bọn họ luôn tìm không thấy Mộ Bối Nhi và Mộ Thanh, đảo Tiêu Dao nghênh ngang vào Ngu Thành nhưng ai có thể nghĩ đến Mộ Bối Nhi và Mộ Thanh chính là người đảo Tiêu Dao chứ? Cho nên, tất cả mọi người không hề hoài nghi đảo Tiêu Dao. Nhưng mà hiện tại hắn đã biết, vậy sẽ không buông tha Mộ Bối Nhi, nếu không phải lần trước bị lừa, nhất thời sơ sẩy để Mộ Bối Nhi trốn mất, hôm nay làm sao sẽ có chuyện nàng muốn luận võ chiêu thân!

Đứng ở bên ngoài tiểu viện của đảo Tiêu Dao, đúng lúc Mộ Thanh đứng ở cửa, hắn còn đang thấy lạ tại sao Mộ Bối Nhi muốn hắn ở cửa đón khách, đã thấy Quân Nhất Ngôn dùng khinh công chạy như bay đến đây.

“Quân huynh?”

“Tỷ tỷ ngươi đâu?” Yên tâm đi, rất nhanh ngươi nên kêu ta là tỷ phu!

“Tỷ tỷ đã vào, Quân huynh xảy ra chuyện gì thế này?”

“Ta có chuyện quan trọng muốn trao đổi với tỷ tỷ của ngươi, nhớ kỹ, chúng ta không lên tiếng đừng cho bất cứ kẻ nào đi vào!” Quân Nhất Ngôn nói vô cùng nghiêm túc, giống như thật sự sắp có chuyện lớn xảy ra.

Mộ Thanh ngơ ngác gật đầu, Quân Nhất Ngôn chợt lóe, tiến vào trong viện, theo mùi hương tìm được khuê phòng của Mộ Bối Nhi, đi vào nhìn thấy tiểu yêu tinh làm khổ người kia giống như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở bàn phẩm trà, tư thái nhàn nhã thong dong, nhìn thấy hắn cũng chỉ hơi nâng mí mắt.

Hôm nay Quân Nhất Ngôn tích một bụng bực tức, bộ dáng Mộ Bối Nhi chẳng hề để ý như vậy chính là mồi lửa khiến người nam nhân này hoàn toàn bùng nổ! Hắn nhanh chóng tiến lên, bế Mộ Bối Nhi lên cường hôn, không hề bận tâm trong phòng còn có hạ nhân. May mà bọn hạ nhân biết điều, lặng yên không tiếng động lui xuống, còn có lòng tốt đóng cửa phòng lại.

“Ưm ưm... Ngươi muốn làm cái gì...? Tên hỗn đản này... Ưm ưm...” Thình lình bị cường hôn khiến nàng có chút trở tay không kịp, bàn tay không ngừng đánh vào ngực nam nhân, môi răng chạm vào nhau không hề gián đoạn, miệng không rõ tiếng mắng nam nhân, nhưng nàng càng bất mãn nam nhân lại càng thô bạo, hàm răng cọ xát vào đôi môi mềm mại của nữ nhân, lưỡi lớn quét ngang khoang miệng của nàng, cuốn cái lưỡi thơm tho triền miên, bên môi hai người không ngừng tràn ra nước bọt không kịp nuốt, thật vất vả Quân Nhất Ngôn mới buông Mộ Bối Nhi ra nhưng một sợi chỉ bạc vẫn khiến hai người tương liên.

Mặt Mộ Bối Nhi đỏ bừng, trong ánh mắt là ánh nước rung động, môi sưng đỏ không chịu nổi, tóc mai hơi loạn, bộ dáng bị ức hiếp đáng thương. Nhưng nam nhân lại không có ý định buông tha nàng, chế trụ sau đầu nàng, đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi hơi bị trầy da của nàng: “Luận võ chiêu thân, hửm? Muốn gả cho người khác, hửm? Còn cho người khác nhìn dáng vẻ của nàng, ngay trước mặt ta lại muốn quyến rũ nam nhân khác, có phải nàng rất đói khát hay không, hửm?” Ba từ ‘hửm’, một từ so với một từ càng trầm thấp hơn, một từ so với một từ càng nguy hiểm, không đợi Mộ Bối Nhi trả lời, hắn lần thứ hai cường ngạnh hôn Mộ Bối Nhi.

Khi nàng bị đè ở trên bàn, hôn đến mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, thân thể chợt lạnh, da thịt trắng nõn như ngọc không tỳ vết bại lộ trong tầm mắt nam nhân. Nam nhân xấu xa xé rách tất cả y phục trên người nàng nhưng chính mình lại y quan sạch sẽ, cao cao tại thượng thưởng thức thân thể của nàng: “Quân Nhất Ngôn! Ngươi thật quá đáng!”

“Ta quá đáng? Nàng yên tâm, ta sẽ càng thêm quá đáng!” Quân Nhất Ngôn tức giận, trực tiếp phóng xuất ra cự vật của mình, không hề để nàng chuẩn bị, trực tiếp đâm vào chỗ sâu nhất, Mộ Bối Nhi thê thảm hét lên một tiếng ngay tại chỗ, vô cùng đáng thương nức nở: “Quân Nhất Ngôn ngươi thật quá đáng... Rõ ràng chính ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt trước còn không cho ta luận võ chiêu thân, dựa vào cái gì?”

Quân Nhất Ngôn cũng không chịu nổi, phân thân to lớn của mình bị đường đi khô sáp kẹp chặt, không thể nhúc nhích, mỹ nhân dưới thân lại khóc thê thảm khiến người đau lòng, hắn thật sự không thể tưởng tượng được Mộ Bối Nhi chỉ vì hắn và Thượng Quan Linh vui đùa vài câu đã tức giận đến mức muốn luận võ chiêu thân: “Nàng, bình dấm chua nhỏ này, nếu không phải nàng đột nhiên luận võ chiêu thân dọa tới ta, ta sẽ làm như thế này sao? Là ai không để lại  một lời đã lập tức rời đi? Sau này nếu có chuyện gì thì nói thẳng ra có được không? Đừng như vậy, ta đau lòng...”

“Hu hu hu.... Rõ ràng chính là ngươi sai...”

“Đúng, đều là ta sai... Sau này ta không như vậy nữa...” Quân Nhất Ngôn ôm Mộ Bối Nhi, để trấn an nàng không ngừng hôn ở cổ, lại ngậm xương quai xanh liếm mút. Một tay vuốt ve bầu ngực, một tay trêu đùa tiểu trân châu ở phía dưới, dần dần thân thể Mộ Bối Nhi bị khiêu khích ra cảm giác, tiểu huyệt khô sáp cũng chậm rãi trở nên ướt át khiến nam nhân có thể nhẹ nhàng hoạt động.[QR][diendanlequydon]

Nam nhân ôm nàng ngồi lên giường, để nàng đối mặt với hắn, hai chân tách ra ngồi ở trên đùi, tiếng nói khản đặc: “Tới, tự mình động.” Quân Nhất Ngôn nghĩ để nàng tự mình chủ động sẽ nhanh chóng động tình, như vậy cũng tốt hơn để hai người cùng nhau khó chịu.

Đây vẫn là lần đầu tiên Quân Nhất Ngôn để Mộ Bối Nhi nắm giữ quyền chủ động, nam nhân bá đạo, dục vọng chiếm hữu siêu cường này từ trước đến nay lúc ở trên giường đều đè nặng nàng, có bao giờ để nàng ở phía trên? Tưởng tượng đến chuyện có thể đè nam nhân, tự mình chủ động, cơn tức giận lập tức biến mất, mặt mày cong cong: “Được nha!”

Đỡ vai nam nhân, cái mông hơi nhấc một chút, Mộ Bối Nhi cũng muốn để mình sớm ướt át một chút, vì vậy nàng chín nông một sâu phun ra nuốt vào côn thịt của nam nhân, cặp ngực di chuyển lên xuống khiêu khích đôi mắt của nam nhân, Quân Nhất Ngôn nắm chuẩn cơ hội, ngậm một trong hai cái, đầu lưỡi đè ép chơi đùa nụ hoa nho nhỏ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK